• 1,148

Chương 121: Không có hôn ước



Chúc Dao tôn giả.
Tư Tùng nhíu mày một cái, phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, mặc dù vẫn bị áp trên mặt đất nhưng cậu ta vẫn đấu8 tranh trả lời:
Tên của Nhan nhi vốn là Mộc Mị Nhan, là đại đệ tử của Úc Thương Môn đời trước phái Lam Tường bọn ta, năm đó bị tà tu đuổi gi3ết, cửu tử nhất sinh mới sống được mà quay về môn phái, cô ấy không phải là người của phái Ngô Tiên.



Thật sao?
Chúc Dao cười lạnh 9một tiếng, vừa mới nghe thấy Tư Tùng gọi cô ta là Nhan nhi, cô đã đoán được Mộc Mị Nhan không dùng thân phận vốn có của cơ thể này, chỉ là kh6ông ngờ rằng cô ta lại bị trục xuất khỏi phái Ngô Tiên, xem ra một nghìn năm qua cô ta tranh đấu với Nguyệt Hàn Tinh rất kịch liệt, hơn nữa c5ơ thể cô ta vẫn còn yếu:
Là thật hay giả, mời chưởng môn phái Ngô Tiên đến đây một chuyến là biết ngay.
Nhưng rốt cuộc thì người trước mặt có ấn
với cậu ta, mà bản thân cũng nhân lúc cô không có ở đây, làm mấy chuyện không được vinh dự cho lắm, vì vậy cũng không phản bác lại, mặt xám xịt chắp tay tạm biệt.
Đời trước cô ta đã tu luyện đến Nguyên Anh, mới có cơ hội đoạt xác trở thành người khác.
Thật ra thì thời điểm cô cứu những củ cải kia đã nghi ngờ rồi, tại sao nơi đó lại toàn là những đệ tử cấp thấp chưa nhìn ra linh căn, một người đệ tử tinh anh cũng không thấy.
Cái cớ này, sao có thể dùng được.
Chuyện Mộc Mị Nhan là đại đệ tử của chưởng môn phái Úc Thương, thật ra Chúc Dao cũng có thể đoán được một chút, trước kia cô không cố ý nhớ lại những cảnh tượng trong giấc mộng kia, nhưng từ khi cô nhận củ cải nhỏ làm đồ đệ, tất cả chuyện này đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Trước tiên, bất kể lời cô nói có thật hay không, chỉ cần là thân phận phản đồ của phái Ngô Tiên đã mang đến tai họa cho phái Lam Tường.
Lam Tường có vô số yêu thú cao cấp trấn thủ đại trận bảo vệ núi, ngày nay đã có danh hiệu đại trận bảo vệ núi mạnh nhất giới tu tiên, không sợ các phái khác tấn công, có ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng.
Lời này của cô ta vô cùng chặt chẽ, đầu tiên là bác bỏ tin mình là phản đồ của phái Ngô Tiên, trước đó phái Úc Thương và phái Ngô Tiên cũng có quan hệ nên chi tiết cô ta biết đại đệ tử Mộc Mị Nhan của phái Úc Thương cũng rất thuyết phục, lại thêm chi tiết cô ta đang làm vì người chị em tốt nữa, tình và nghĩa đều đã chiếm trọn.
Quả nhiên, cô ta vừa nói vậy, Tư Tùng lập tức mềm lòng, nét mặt đầy đau lòng nhìn cô ta.
Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội.

Cậu ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của mấy củ cải sau lưng lập tức đều có vẻ hổ thẹn, dường như còn ngại ngùng nhìn về phía Chúc Dao.
Nhớ tới đại trận bảo vệ núi kia, mọi người lại không nhịn được nhìn Chức Dao một cái, người khác không biết nhưng bọn họ biết rõ ràng, trận pháp này là do cô bày ra.

Tôn giả.
Tư Tùng đỡ Như - green tea bitch đứng dậy, mặc dù uy thế của Chúc Dao đã thu về nhưng cậu ta vẫn hơi chột dạ với vị tôn giả này, mặc dù cậu ta không cho rằng lựa chọn tình yêu của mình có lỗi gì:
Hôm nay bọn ta tới, chỉ là để hủy bỏ hôn ước của ta với Ngọc La cô nương, đích thật khi nãy ta có nói lỡ lời, ta sẽ cố gắng bồi thường cho cô nương.
Tư Tùng móc ra một túi đựng đồ, đưa cho Ngọc La:
Chắc hẳn có thể bồi thường một chút cho cô nương.

Bồi thường.
Ngọc La lảo đảo muốn ngã, mặt đầy đau khổ nhìn cậu ta:
Tư Tùng, người coi ta là cái gì?

Ngọc La...
Tư Tùng run tay một cái, cậu ta không có ý sỉ nhục cô, nhưng hành động ấy của cậu ta đã nói lên việc này.
Tư Tùng sững sờ, giống như không biết vì sao cô lại nói vậy?
Tư chưởng môn, cậu chưa bao giờ cầu hôn với Ngọc Lâm Phong bọn ta, vậy thì hôn ước ở đâu ra?

Ta...
với chưởng môn Tử Mộ...
Chúc Dao trực tiếp ngắt lời:
Ngọc La là đệ tử thân truyền của ta, quy củ của giới tu tiên, cậu thân là chưởng môn mà không hiểu sao?

Ta...
Tư Tùng nghẹn lời.
Fuck, con khốn green tea bitch này.
Muốn ngóc đầu lên cũng phải xem cô có đồng ý không đã, mặc dù cô ta có cái bóng đen thực lực mạnh kia nhưng giờ không thấy nó xuất hiện, cô có thể chắc chắn rằng lúc này bóng đen kia không ở đây, hoặc là bị thương trong quyển trục kia nên không thể xuất hiện.
Kiếp trước, khi cả nhà nữ phụ diệt vong mới chạy đến nương nhờ vào phái Ngô Tiên, làm học trò của Khải Hàn.
Nhưng sau khi trùng sinh, cô ta trở về quá khứ, bởi vì quy luật của không gian là tại cùng một thời điểm không thể tồn tại hai người có linh hồn giống nhau nên đời này, cô ta chết trên đường chạy trốn.
Chắc hẳn phái Khẩu Cổ ta vẫn còn chút thể diện này.
Quả nhiên, Mộc Mị Nhan lập tức tái mặt, ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng giành quyền trả lời trước:
Không cần.

Nhan nhi?
Tư Tùng cũng đoán được đây có thể là sự thật, trên mặt cậu ta hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Mộc Mị Nhan cắn răng, bản thân cô ta là ai, đương nhiên cô ta rõ nhất.
Vậy nên, những năm gần đây Mộc Mị Nhạn mới có thể trở nên thê thảm như vậy, còn bị đuổi khỏi phải Ngô Tiên, chẳng qua là không ngờ cô ta còn có thể cấu kết với Tư Tùng.
Nhớ tới xích mích của Tư Tùng với cô ta trong giấc mơ, Chúc Dao liền phiền não, chẳng lẽ không thể thay đổi chuyện này, cho dù không có ơn cứu mạng lúc trước, Tư Tùng vẫn sẽ yêu Mộc Mị Nhan?
Tư Tùng ca ca, xin hãy tin tưởng muội.
Mộc Mị Nhan vẫn còn dốc toàn lực cố gắng tranh thủ sự tín nhiệm của Tư Tùng, cô ta và Nguyệt Hàn Tinh đã như nước với lửa, cũng chỉ có Lam Tường là nơi an toàn, cô ta tuyệt đối không thể buông tay.

Im miệng!
Chúc Dao trực tiếp phóng một luồng uy thế tới:
Cô là ai? Đến lượt cô mở miệng sao?
Dưới một đòn của cô, khóe miệng Mộc Mị Nhan rỉ máu, mặc dù Tư Tùng lo lắng nhưng cũng không nói gì, chỉ tận lực muốn giải thích:
Tôn giả, nhiều năm như vậy ngài chưa từng trở về.
Ta chỉ muốn...

Bất kể cậu muốn làm gì.
Chúc Dao trực tiếp ngắt lời cậu ta, cầm túi đựng đồ kia lên, lông mày nhíu lại một cái, ném trở về:
Cầm lấy đồ của cậu, ta không đồng ý mối hôn sự này.
Mà khi cứu tám mươi ba củ cải nhỏ, cô chỉ mơ hồ cảm thấy cái tên này quen thuộc, không ngờ rằng phái Úc Thương kia lại chính là nhà của nữ phụ trước khi trùng sinh.
Bây giờ, thấy cô ta ở bên cạnh Tư Tùng, cô mới đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Còn củ cải từ một đến bốn cũng trịnh trọng làm đại lễ với Chúc Dao, tâm trạng có chút phức tạp, mặc dù Tư Tùng đã là chưởng môn, bọn họ cũng công nhận, nhưng Chúc Dao là người sáng lập phái Lam Tường, thời điểm cô mất tích thì không có chuyện gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện khiến cho lập trường của bọn họ lung lay.

Từ từ đã.
Vừa mới bước đến cửa, bọn họ bị Chúc Dao gọi lại.
Tư Tùng luôn miệng nói, vì Mộc Mị Nhan là đại đệ tử của chưởng môn phái đời trước nên mới cứu cô ta, sau khi biết được thân phận của cô ta là bạn thân của đại đệ tử kia, lại tiếp tục che chở cho cô ta.
Nhưng cậu ta đã quên, bây giờ bọn họ là phái Lam Tường, chứ không phải phái Úc Thương.
Muội, muội cũng chỉ muốn làm chút chuyện cho Mị Nhan đã chết, cho nên mới không chổi.
Bao nhiêu năm như vậy, muội đã làm chuyện gì có lỗi với huynh chưa?

Cô ta nhìn sang Chúc Dao một cái, trong lòng không kiềm chế được mà bắt đầu bán hận, cô ta đã sớm biết người này sẽ là trở ngại lớn nhất của mình, cho nên cô ta mới ra tay trước chiếm lợi thế, sai
Mị Ảnh
đi giết Chúc Dao, vậy mà không ngờ mạng Chúc Dao lại lớn như vậy.

Nhan nhi...
Thật ra Tư Tùng đã sớm mềm lòng, cậu ta chịu phá vỡ quan hệ với phái Khấu Cổ, có thể thấy được cậu ta thật lòng với cô ta:
Ta tin muội, đương nhiên là ta tin muội rồi.
Đám người Tư Tùng dừng chân, quay đầu lại nhìn.

Có một chuyện muốn xin chưởng môn phái Lam Tường chỉ bảo.
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ chưởng môn, như cười như không mở miệng:
Quý phái có phải đã từng đổi tên, định đổi thành phái Úc Thương?
Cô vừa nói vậy, không chỉ là Tư Tùng mà sắc mặt của mấy củ cải bên cạnh cũng trở nên khó coi.
Không phải ai cũng có thể xứng với truyền nhân của Ngọc Lâm Phong.


...
Mặt mũi Tư Tùng tối sầm, vốn nghĩ đến từ hôn mà lại bị Chúc Dao đổi tráo khái niệm, biến thành mình bị từ chối lời cầu hôn, thật là mất mặt, sắc mặt không tốt chút nào.
Cơ thể này đúng là Như Lục, đây là sự thật mà cô ta không thể nào phủ nhận.
Hít sâu một hơi, thu lại tất cả ưu tư, cô ta quay đầu nhìn Tư Tùng một cái, nước mắt lập tức trào ra, trên mặt là sự vô tội và đau khổ không thể nói hết:
Tư Tùng ca ca, thật xin lỗi.

Tư ca ca.
Mộc Mị Nhan lên tiếng.
Lúc này Tư Tùng dường như mới quyết định, đặt túi đựng đồ sang một bên:
Dù là thế nào, hôn ước của chúng ta nên bỏ đi thôi.

Hôn ước, đồ đệ của ta có hôn ước với cậu từ bao giờ vậy?
Chúc Dao không nhịn được mở miệng, cười lạnh một tiếng nói.
Nhiều năm như vậy, Ngọc La đều ở bên cạnh cậu ta, ít nhiều cũng có cảm tình.
Nhìn cô đau lòng như vậy, cậu ta cũng không khỏi đau lòng.
Đúng vậy, theo như quy củ của giới tu tiên, Ngọc La là đệ tử thân truyền của cô, vậy thì tất cả mọi việc của Ngọc La đều do cô quyết định, huống chi là việc lớn như chung thân đại sự.

Đã chưa từng có hôn ước, ta cũng không đồng ý, tại sao lại nói đến việc từ hôn?
Bản thân khốn nạn còn để cho Ngọc La chịu oan ức, nào có chuyện dễ dàng như vậy chứ:
Chẳng lẽ Tư chưởng môn lại muốn cầu hôn và từ hôn trọn trong một lần luôn sao? A! Tư chưởng môn, từ khi nào cậu dám tùy hứng đùa giỡn với ta như vậy, cậu nghĩ Ngọc Lâm Phong là nơi nào?

Ta...
Ta không có ý này?
Tư Tùng nóng nảy.

Tiền bối...
Dường như Mộc Mị Nhan muốn nói gì đó.
Trước kia muội tên là Như Lục nhưng muội không làm chuyện giống như lời đồn, muội bị người ta hãm hại, xin huynh hãy tin tưởng muội, muội và Mị Nhan quen biết từ nhỏ, thân thiết như chị em ruột.
Mọi người cho rằng muội là cô ấy...
Bây giờ nhìn lại, cũng không phải là môn phái nhỏ không có đệ tử tinh anh, mà là những đệ tử tinh anh kia, kể cả chồng của Mộc Mị Nhan đã sớm chạy đi rồi.
Đám củ cải cô cứu, thật ra đều là rác thải của môn phái, giam trong đó chờ chết mà thôi.
Lúc ấy cô còn tưởng môn phái này rất có tình người, giờ đây nhìn lại thì thấy họ quá ích kỷ.

Có lẽ vì bóng đen kia bị thương nặng trong quyển trục cổ, một nghìn năm qua không thể giúp được cô ta cái gì, cô ta mới buộc phải rời khỏi phải Ngô Tiên.

Cô ta dựa theo trí nhớ, muốn trở lại phái Úc Thương đã bị diệt nhưng lại phát hiện môn phái của mình còn tồn tại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.