Chương 122: Ta đi bế quan
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2166 chữ
- 2021-12-31 05:30:07
Mặc dù cô ta đã mất đi nguyên âm, nhưng ta tin rằng cậu sẽ không để bụng đâu phải không?
Cô vừa nói vậy, sắc mặt Mộc Mị Nhan lập tức trở nên trắ8ng bệch.
Chúc Dao ôm tâm trạng vui vẻ bay trở về Ngọc Lâm Phong.
Thật ra chuyện Mộc Mị Nhan đã mất nguyên âm là do cô đoán ra, b3ởi vì ở trong mộng, cô ta vẫn không chịu bỏ cuộc, dùng đủ mọi thủ đoạn để dụ dỗ đám đàn ông của Nguyệt Hàn Tinh.
Ngọc La, chó có cắn người hay không, không phải phụ thuộc vào việc có xích nó bằng sợi dây thật lớn không.
Nếu nó cắn người, thì trước sau gì cũng cắn, còn nếu không, cho dù con có thả nó tự do, khi gặp người nó cũng chỉ vẫy đuôi mừng mà thôi, con hiểu không?
...
Vẻ mặt Ngọc La vẫn mơ hồ:
Nhưng mà trước kia chúng con...
Trước kia, lúc con mua chó sao biết được khi lớn con chó này có cắn người hay không?
Cho nên, cuối cùng là cô đã dắt nhầm một con chó, còn đưa nó đến trước mặt Ngọc La.
Ngọc La trầm mặc, dường như đã hiểu ra những lời mà cô nói, vẻ oán hận trên mặt vừa rồi cũng phai dần.
Ách...
Cô lại bất giác dùng dáng vẻ lúc an ủi bạn thân để giải thích:
Ừm, ý ta là tên Tư Tùng này căn bản không đáng được con thích.
Phía sau còn cả đống đàn ông tốt xếp hàng chờ con ngó đến đấy, con không cần phải cố chấp treo cổ trên một cành cây, mà phải treo thứ trên nhiều cành cho biết.
Sư phụ...
Thấy cô càng khuyên càng có xu hướng gây cười, sắc mặt của Ngọc La cũng tốt lên chút ít, không nhịn được lẩm bẩm:
Nào có ai lại bảo đồ đệ đi treo cổ chứ?
Đây là cô ví dụ thôi mà:
Dù sao con gái cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, biết không?
Vẻ mặt Ngọc La trầm xuống, hồi lâu mới gật đầu:
Vâng, sư phụ, con sẽ cố hết sức...
để quên hắn.
Ngoan!
Quả nhiên dễ dạy:
Đúng rồi, tại sao tu vi của con mới chỉ là Kim Đan hậu kỳ?
Theo lý thuyết, ngay cả đám củ cải kia cũng lên đến Nguyên Anh rồi, chỉ với tư chất linh căn của đồ đệ mình cũng phải đạt Nguyên Anh trở lên mới đúng chứ.
Nguyên âm của cô gái ấy sẽ chỉ dành cho người song tu vớ5i mình, những quan hệ không bình thường khác đều sẽ bị quy là lô đỉnh.
Cho nên việc Tư Tùng hủy hôn ắt sẽ gây ảnh hưởng rất lớn cho Ngọc La.
Vì vậy Chúc Dao lấy thân phận sư phụ thân truyền để phủ nhận hôn ước này, mà âm thầm xoay chuyển sự việc thành Ngọc La coi thường cậu ta nên từ chối lời cầu hôn của cậu ta.
tỷ...
...
Đã bảo đừng gọi cô là Dao tỷ rồi mà, cô là người đàng hoàng! Trong khoảnh khắc này, Chúc Dao cảm thấy lúc trước mình mất não mới đi dạy Nguyệt Ảnh đọc tên mình.
Tìm...
không thấy.
Dao...
không đi.
Nguyệt Ảnh bập bẹ mấy từ đứt quãng.
Thế mà Chúc Dao vẫn nghe rõ, hóa ra trông cậu bé bẩn thỉu như vậy là vì đi tìm cô sao? Thằng bé này đúng là dính mẹ.
chẳng qua cô không nói rõ việc này vì sợ sư phụ tức giận.
Chân mày Chúc Dao đan chặt vào nhau, rõ ràng có vẻ kích động muốn đi thông ass người ta.
Có phải tất cả đàn ông đến với Mộc Mị Nhan đều là loại rác rưởi không vậy.
Ngọc La.
Chúc Dao xoa đầu cô bé:
Sư phụ biết con rất buồn, nhưng sự thật đã vậy, có muốn cũng không thể làm gì hơn.
Có một số việc, không phải là con chưa đủ tốt, mà là vì con quá tốt, nhưng lại đánh mất đi sự kiêu hãnh vốn có của bản thân.
Con cần gì phải mãi đau khổ vì một kẻ đã chà đạp sự kiêu hãnh của mình?
Ai.
Chúc Dao biết bây giờ trong lòng cô bé đang khó chịu, bèn tiến đến ôm cô, xoa đầu như thuở bé:
Củ cải nhỏ, cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì không thiếu.
Ngọc La nhìn cô, hai mắt lại phủ sương mờ:
Nhưng mà...
con không thể quên được.
Con không hiểu tại sao tình cảm giữa chúng con đã bao năm như vậy mà không thắng nổi mấy năm sống chung ngắn ngủi của bọn họ?
Sao con không rút ra được điều khác? Cậu ta có thể từ bỏ tình cảm bao nhiêu năm với con, thì cũng có thể buông bỏ tình cảm với những người kia.
Chẳng qua là con tỉnh ngộ trước bọn họ mà thôi.
Ngọc La trầm mặc, nghĩ tới Mộc Mị Nhan, ánh mắt nặng trĩu:
Tại sao hắn lại cứu người đó về chứ?
Ngọc La.
Chúc Dao nghiêm mặt, trầm giọng nói:
Con cho rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô gái kia hay sao?
Nhưng mà cô ta là người tới sau.
Dù không phải cô ta thì cũng sẽ có người khác.
Mộc Mị Nhan vẫn cho rằng tấn bi kịch của mình đều do Marry Sue - Nguyệt Hàn Tinh mà ra.
Nhưng mặc dù Nguyệt Hàn Tinh có chút do dự, chần chừ trong tình cảm, dây dưa khắp nơi, nhưng người ta vẫn giữ mình trong sạch, chỉ chơi bời chứ không thành sự thật.
Hai bên nam nữ, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, thì liên quan gì đến người khác? Mộc Mị Nhan đời trước không đổ kỵ nhiều đến vậy thì cũng không có kết cục như thế.
Đa tạ sư phụ.
Ngọc La cong khóe miệng, dường như muốn cười nhưng không thể cười nổi.
Đa tạ ta chuyện gì?
Chúc Dao quay đầu nhìn cô một cái.
Ngọc La cúi đầu đáp:
Đa tạ sư phụ đã giữ thể diện cho đồ đệ.
Huống hồ, người mình vẫn luôn cho là tình yêu đích thực lại trao thân cho người khác từ lâu.
Không biết kiếp này Mộc Mị Nhan không có ơn cứu mạng cậu ta, lại càng không phải ánh trăng sáng trong lòng gì cả, thứ bọn họ gọi là tình yêu đích thực liệu có thể đi được bao xa? Tất nhiên bọn họ cũng có thể nghi ngờ rằng cô chỉ thuận miệng đoán bừa, vì chẳng ai có thể nhìn một cái mà biết được người khác có còn nguyên âm hay không.
Nhưng ai bảo cô là người của Ngọc Lâm Phong, nơi thần bí nhất trong giới tu tiên, cho dù cô nói dối thì người ta cũng nghĩ là thật, hơn nữa về mặt kia của Mộc Mị Nhan, chỉ có thật chứ chẳng phải giả.
Hắn vẫn ở lại môn phái, những năm này cũng chăm lo cho phái nhiều.
Chúc Dao nhíu mày, cô còn thắc mắc tại sao Lam Tương lai quật khởi nhanh như vậy, hóa ra là nhờ có hắn.
Yêu thụ cấp mười như Thần Ninh cũng tương đương với tôn giả Hóa Thần hậu kỳ, đã đủ để nâng cao uy danh cho Lam Tường rồi.
Hơn nữa, Thần Ninh lại là một kẻ lắm tiền nhiều của, sau lưng hắn còn có một Tề Vật Các, lũng đoạn gần nửa thị trường tu tiên.
Không đến Hóa Thần, thì ít nhất cũng phải tới Nguyên Anh hậu kỳ như tên Tư Tùng kia mới phải.
Sắc mặt Ngọc La hơi tái đi, hồi lâu mới dè dặt trả lời:
Vốn là con cũng đến Nguyên Anh rồi, nhưng mà lần trước Tư Tùng vì cứu Mộc Mị Nhan đó nên bị thương, con vì cứu hắn cho nên mới...
Con không trao nguyên âm cho hắn đấy chứ?
Chúc Dao đứng phắt dậy, mẹ kiếp, tên cặn bã đó.
Không, không, không phải.
Ngọc La vội vàng giải thích:
Lúc ấy con dùng hết linh lực toàn thân, nhưng vào phút cuối lại bị người khác làm gián đoạn nên kinh mạch đảo lộn, tu vi bị tổn thương.
Vào lúc cuối khi cô vận công, Mộc Mị Nhan lại đột nhiên xông vào nên cô mới...
Đột nhiên Chúc Dao nghĩ đến một chuyện.
Các con còn giữ liên lạc với Thần Ninh.
Chúc Dao dùng câu khẳng định, thần thức cô đã quét qua túi trữ vật mà Tư Tùng đã bồi thường trước đó.
Nhưng cô phát hiện bên trong có mấy bộ công pháp trông rất quen, chính là thứ mà cô đã thấy ở tầng năm chỗ Thần Ninh, Tể Vật Các.
Cô đang định nói kế hoạch bể quan cho đồ đệ thì bị
một người kéo lại.
Nguyệt Ảnh không biết chui ra từ xó nào, cả người bẩn thỉu, khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, chỉ há miệng gọi:
Dao...
Đúng rồi, quyển trục kỳ lạ đó cũng được lấy từ chỗ Thần Ninh, danh sách muốn thông ass của cô lại thêm một tên.
Thần Ninh tôn giả?
Ngọc La ngẩn người.
Bây giờ Thần Ninh đã là tôn giả Hóa Thần của phái Lam Tường rồi.
Cái gì?
Sao con thú đần độn kia cũng trà trộn vào trong đó? Ngọc La cũng thấy hơi khó hiểu:
Hồi đó, sau khi sư phụ mất tích, Thần Ninh tôn giả mãi không chịu rời đi, nói là muốn chờ người quay về.
Phái Lam Tường không muốn phất cũng khó.
Mấu chốt ở chỗ, tên lắm tiền này là do cô dẫn tới, quả nhiên không muốn chết sẽ không chết mà.
Củ cải nhỏ...
Đáng tiếc là cô không còn nhiều thời gian nữa, cho dù có bực bội về tên Tư Tùng kia, nhưng cũng hiểu giờ không có thời gian để gỡ đống tơ vò này.
Đã một nghìn năm rồi, c9ô không tin cô ta còn giữ được tấm thân xử nữ.
Kết quả thật tuyệt, cô đã đoán đúng.
Giới tu tiên rất coi trọng bạn lữ song tu, c6hỉ cần đã kết thành đạo lữ với nhau thì đến chết cũng không thể hủy bỏ quan hệ.
Hơn nữa lúc ấy Tử Mộ cũng có ở đó, ông ta sẽ rất vui lòng thêm mắm dặm muối rồi rêu rao chuyện này ra ngoài.
Tư Tùng lại là chưởng môn một phái, mặc dù cô không biết cậu ta làm thế nào mà vượt qua được mình, ngồi vào vị trí đó, nhưng chắc chắn người có địa vị cao đều sẽ kiêng dè ít nhiều.
Đường đường chưởng môn một phái lại bị từ hôn, đó tuyệt đối không phải là chuyện dễ nghe.
Củ cải nhỏ cứu cậu ta mà cậu ta còn đi lăng nhăng, để tiện.
Sớm biết thế này thì năm đó cô đã không cứu cậu ta.
Chúc Dao bực bội, từ sau khi ra khỏi quyển trục đó, mọi chuyện càng ngày càng vượt ra ngoài tầm kiểm soát, hướng tới kết cục trong mộng, nhưng cô lại chẳng thể làm gì.
Thật ra thì tình cảm cũng giống như đầu tư ấy.
Chúc Dao tiếp tục giảng giải:
Khi con bỏ ra rất nhiều, nhưng mãi vẫn không nhận được hồi đáp.
Không phải thị trường không tốt, mà là đối tượng con đầu tư căn bản không đáng để con bỏ tâm bỏ sức vào.
Thế nhưng, bây giờ vẫn còn kịp để con thu hồi vốn, đổi sang người khác thử xem thế nào?
Đầu tư là gì?
Ngọc La ngây ngô hỏi lại.
Cô thuận tay phải đi bụi bặm rồi dỗ dành, sau đó dặn dò Ngọc La mấy câu, nói ra ý định bế quan của mình, cũng giao Nguyệt Ảnh cho cô bé, rồi trở về đáy hàn đàm.
Từ khi Tư Tùng tiếp quản phái Lam Tường đến nay, đây là lần đầu tiên cậu ta phải sứt đầu mẻ trán như vậy.
Sau khi trở về môn phái, cậu ta mới biết tin tức mình muốn lấy đồ đệ của Chúc Dao tôn giả của Ngọc Lâm Phong nhưng bị từ chối đã truyền khắp giới tu tiên.
Lúc đầu, cậu ta cũng không quan tâm tới vấn đề này lắm, dù gì thì cậu ta là đàn ông, tuy bị từ chối thì chẳng đẹp mặt gì, nhưng cũng không phải việc to tát.
Huống hồ mọi chuyện là do cậu ta có lỗi với Ngọc La trước.
Thế nhưng ngay sau đó, không hiểu vì sao phải Ngô Tiên lại tìm tới tận cửa, yêu cầu cậu ta giao phản đồ Như Lục của phái ra, bấy giờ Tự Tùng mới phát hiện tình hình dần trở nên nghiêm trọng.
Những năm qua, phái Lam Tường phát triển rất nhanh, nhưng cũng chỉ là một môn phái mới toe, không có bao nhiêu thực lực.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.