• 1,148

Chương 123: Cái giá phải trả của lam tường


Huống hồ, trong phái còn có một Thần Ninh là Hóa Thần hậu kỳ.

Vì chuyện ấy mà các vị trưởng lão Nguyên Anh cùng l8ớn lên với cậu ta đều có ý kiến với hành động lần này của cậu ta, nhưng cậu ta cũng chẳng thèm để ý tới.
Cho tới nay chúng luôn là trận pháp bảo vệ núi bền vững không gì phá được mà phái Lam Tường tự hào, cho dù mấy trăm năm nay, những tên tà tu liều lĩnh nghe ngóng được chuyện của phái Úc Thương, muốn đến gây chuyện cũng bị trận pháp trùng trùng này chặn ở bên ngoài, kết quả đều mất mạng vào miệng yêu thú.
Cho nên trải qua chuyện này, đại trận bảo vệ núi của phái Lam Tường đã vượt qua phái Khấu Cổ được coi là trận pháp bảo vệ núi đứng đầu giới tu tiên.
Dĩ nhiên Chúc Dao còn đang bận vùi đầu rèn luyện kỹ năng sinh tồn nên căn bản không chú ý tới những chuyện này.
Mục tiêu của Chúc Dao là tạo ra thứ vũ khí mạnh mẽ nhất giới tu tiên, dù cô cũng biết về mảng luyện khí này, nhưng đây là lần đầu tiên bắt tay vào thực hành.
Đương nhiên cũng không cần báo đáp gì cả.

Mặt mọi người càng đen hơn, vô cùng xấu hổ.

Giờ vật đã về chủ cũ.
Hạt Vừng liếc mọi người một lượt:
Từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa.

Nó vung tay, sải bước đi ra khỏi đại điện, bỗng nhiên có một luồng uy áp tương đương với Hóa Thần hậu kỳ quét khắp phái Lam Tường.
Chẳng phải trước kia cô sáng tạo bộ công pháp này cũng thường sửa đổi giúp bọn họ đó sao?
Nhưng mà bây giờ cậu ta đã không còn lý do gì để tới nhờ vả cô nữa.
Phút chốc Tư Tùng nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Hạt Vừng không thèm để ý đến cậu ta, mà trực tiếp đặt tấm lệnh bài lên mặt bàn cạnh Tư Tùng, nói với vẻ hờ hững:
Chủ nhân nói, năm đó người đi ngang qua nơi này, việc cứu môn phái các ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, không cần khách khí.
Hạt Vừng lại đột nhiên nhớ đến điều gì đó, bỗng nở nụ cười gợi đòn:
À đúng rồi, tên khốn họ Thần có ở đây không? Đừng quên nói cho hắn biết ta mới là thú cưng chân chính không chút tạp chất, thuần thiên nhiên, được chủ nhân đích thân chứng nhận, bảo hắn cút cho xa vào.
Nếu hắn dám đến gần chủ nhân nhà ta, ta sẽ đánh gãy cái chân gà của hắn! Hừ!
Cuối câu nó còn hừ lạnh một tiếng, cả người lóe lên rồi biến mất trước mắt mọi người.
Một Tư Tùng trước đây chỉ chuyên tâm tu luyện, chìa tay ra là lấy được đủ loại tài nguyên trên trời dưới đất, giờ cũng bắt đầu phải lo lắng tìm kế sinh nhai cho môn phái, Điều nguy hiểm chết người hơn chính là cậu ta phát hiện tu vi của mình không thể tiến lên nữa.
Không chỉ có cậu ta, mà tu vi của mấy người trong tổ tu luyện đến Nguyên Anh như cậu cũng bị mắc kẹt, rất lâu rồi không tăng lên được.
Tư Tùng và mọi người đều kinh hãi, mặc dù luồng uy áp đó không hướng về phía bọn họ, nhưng rõ ràng lại khiến tất cả phải sợ hãi.
Bọn họ đã biết Hạt Vừng là yêu thủ của Chúc Dao từ lâu, nhưng nó vẫn luôn thể hiện tu vi Nguyên Anh, cho nên tất cả mọi người đều tưởng rằng bẩm sinh nó đã biết biến hình, chỉ là yêu thú cấp bảy, cấp tám mà thôi.
Mặc dù Chúc 6Dao mới là chưởng môn thực sự nhưng dù gì cô cũng đã đi nhiều năm như vậy, công việc lớn nhỏ trong phái đều do một tay T5ư Tùng lo liệu.
Cũng chính cậu ta đã từng bước phát triển phái Lam Tường đến quy mô lớn như hiện nay.
Bởi vì phái Lam Tường không có người để giao cho phái Ngô Tiên, nên đành phải trả giá bằng vật chất, có lẽ cái giá đó đã tiêu hết phân nửa tài sản của môn phái rồi.
Trước đây những thứ này không là gì đối với Tư Tùng, bởi vì phái Lam Tường có Tế Vật Các chống lưng, những năm gần đây cậu ta chưa từng phải lo nghĩ đến vấn đề tài nguyên.
chờ chủ thượng.
Mà chủ thượng của hắn chính là Chúc Dao tôn giả, người đã tuyên bố không còn bất cứ quan hệ gì với phái Lam Tường nữa.
Hơn nữa cậu ta làm rất tốt, mọi người cũng đã quen với tác phong làm việc của cậu ta.
Thế nhưng điều cậu ta không ngờ tới chính là Chúc Dao căn bản không hề có ý định cướp đoạt vị trí chưởng môn đó.
Tư Tùng3 luôn mồm cam đoan nhất định sẽ bảo vệ phái Lam Tường thật tốt, không để xảy ra vấn đề gì.
Câu ta và mấy vị sư đ9ể sư muội Nguyễn Anh đã bàn bạc với nhau, quyết định các việc Chúc Dao tôn giả trở về sang một bên.
né chuyện này, hơn nữa còn biện hộ cho cô ta, có thể là cô ta bị buộc phải làm vậy.
Nhưng bây giờ xem ra, chuyện đó thật nực cười.
Dù giữa Tư Tùng và Mộc Mị Nhan vẫn còn tình yêu, những cũng không thể không giao người ra, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm về hành vi đóng cửa không tiếp của mình, phải bồi thường một lượng lớn linh thảo, linh dược và pháp khí.
Nhưng đến khi định giao người thì không thấy Mộc Mị Nhan đầu Tư Tùng cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Lúc này Tư Tùng mới phát hiện rằng, bởi vì chút ham muốn tư lợi mà mình đã phạm phải một sai lầm không thể nào cứu vãn.
Giờ tất cả không kịp nữa rồi, Lam Tường lụi bại với tốc độ chóng vánh cũng như khi nó vùng lên vậy.
Mặc dù không biết vì sao hắn lại gọi Chúc Dao là chủ thượng, nhưng phái Lam Tường cắt đứt với Chúc Dao đồng nghĩa với việc đánh mất vị thần tài cầu được ước thấy này.
Kinh tế của phái Lam Tường trở nên túng quẫn.
Ngay khoảnh khắc nó vừa biến mất, một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở vị trí của Hạt Vừng khi nãy, trên khuôn mặt nho nhã có vẻ khẩn trương, dáo dác tìm kiếm xung quanh:
Sao ta lại ngửi thấy mùi của tên cầm thú Hạt Vừng vậy nhỉ? Chủ thượng đầu rồi? Chủ thường trở về rồi sao? Chủ thượng...
ta là một con thú lẻ loi cô đơn, không nơi nương tựa, xin ngài hãy thu nhận!
Nói rồi hắn cũng vội vã đuổi theo Hạt Vừng.
Theo lý thuyết, tứ, ngũ linh căn như bọn họ có thể kết Đan đã coi như có cơ duyên lớn, nhưng ban đầu khi Chúc Dao truyền thụ phương thức tu luyện này cho bọn rõ ràng đã nói, không phải là không có cơ hội vươn tới đại đạo, phi thăng thành tiên.
Cậu ta biết Chúc Dao sẽ không lừa bọn họ, chắc chắn là công pháp tu luyện chưa hoàn chỉnh, hoặc là cần sửa đổi mặt nào đó.
Sau khi trở về, ngày thứ bảy, Hạt Vừng trưởng lão nghênh ngang xuất hiện trong đại điện, móc ra lệnh bài chưởng môn ngay trước mặt các đệ tử, đó là lệnh bài chưởng môn của phái Úc Thương trước kia.

Chủ nhân bảo ta đem thứ này tới trả lại cho chưởng môn thực sự của phái Úc Thương.

Bởi vì trước đây bọn họ có Thần Ninh, một đại gia tự mình đưa tới cửa, đánh không chạy đuổi không đi, cứ nhất quyết đòi ở lại.
Thế nhưng cậu ta đã quên nguyên nhân ban đầu khiến Thần Ninh ở lại nơi này, đó chính là để...
Bỗng cậu ta lại nhớ đến lời Chúc Dao nói, rằng nguyên âm của cô ta đã mất.
Trước kia cậu ta vẫn cố tình tránh
Nhưng cô ta không hề ngốc, sớm đã đoán được Tư Tùng sẽ dao động, cho dù căm hận nhưng vẫn cô nhân nhịn.
Mị Ảnh, lợi thế lớn nhất của cô ta còn chưa tỉnh dậy, nếu giờ bị bắt trở về thì đừng mong có ngày trở mình.
Mấy ngày sau đó phái Lam Tường vô cùng náo nhiệt, mất đi yêu thú trấn giữ, trận pháp bảo vệ núi căn bản không chịu nổi một đòn, phái Ngô Tiên nghênh ngang tìm tới cửa.
Mà tu sĩ Hóa Thần duy nhất lại không có ở trong phái, dù Tư Tùng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng xét về thực lực toàn diện thì vẫn kém xa phái Ngô Tiên có hai vị tôn giả Hóa Thần kỳ.
Hỏi ra mới biết, tám mươi ba người cùng nhau tu luyện năm đó đều như vậy.
Mặc dù người thấp nhất trong bọn họ đã đạt đến Kim Đan, nhưng tất cả đều bị ngừng trệ, không ai là ngoại lệ.
Tư Tùng bắt đầu nhớ tới Ngọc La, nhớ đến nghìn năm mà hai người từng bên nhau, cô đã lo nghĩ cho cậu ta đủ bề, thậm chí còn vì cậu ta mà tự tổn hại đến tu vi.
Thế nhưng cậu ta lại...
Trong lòng các đệ tử, Tự Tùng mới là người lãnh đạo của cả phái, còn Chúc Dao chỉ là ân nhân năm xưa đã cứu mạng bọn họ mà thôi.
Mặc dù cậu ta làm vậy có chút tư lợi, nhưng cũng không hề thấy lo sợ về việc Chúc Dao đột ngột đến Lam Tường, vì xả giận thay đồ đệ của mình mà đuổi cậu ta xuống khỏi vị trí chưởng môn.
Nó vừa thốt ra câu này, tám mươi mấy sư huynh đệ năm đó đều đen mặt, có chút lúng túng, nhưng lại không tìm được sơ hở nào để phản bác.
Bọn họ là phái Lam Tường, nhưng kia lại đúng là chưởng môn lệnh của phái Úc Thương, bên trên có hai chữ Úc Thương rất rõ ràng.
Vốn dĩ cô ta ở lại phái Lam Tường cũng chỉ vì chờ ngày đó thôi, nhưng hiển nhiên nơi này đã không còn an toàn nữa rồi, không bỏ đi mới là lạ.
Lúc này Tư Tùng mới dần hiểu ra, Nhan nhi mà cậu ta luôn yêu thương có thật lòng với mình hay không.
Đến lúc này, những lời oán trách của người trong môn phái về cậu ta ngày càng nhiều.
Như Lục nói rằng mình bị môn phái trục xuất, nhưng thực tế là cô ta trốn ra được, nếu không phái Ngô Tiên cũng không đến đây đòi người, rồi tiện tay vòi thêm một khoản lớn.
Ai ngờ nó lại tới cấp mười, tương đương với Hóa Thân hậu kỳ!
Đang lúc mọi người còn ngây ngẩn, Hạt Vừng lại dùng linh lực truyền âm tới mọi ngóc ngách trong phái Lam Tường:
Chủ nhân có lệnh, hôm nay trả lại lệnh bài chưởng môn, duyên đến đây đã hết, từ nay về sau không còn quan hệ gì với phái này nữa.
Tư Tùng lập tức trở nên căng thẳng, đột nhiên có dự cảm mơ hồ, bỗng từ dưới núi lại vang lên từng trận gầm rú của yêu thú, giống như đáp lại Hạt Vừng vậy, một tiếng tiếp một tiếng, vang tận mây xanh.
Tiếng yêu thú vừa rồi còn gầm rú không dứt cũng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn im ắng, không hề có tiếng động nào vang lên nữa, ngay cả hơi thở của chúng cũng lặn tăm.
Trái tim Tư Tùng dần lạnh đi.
Bởi vì cậu ta ngồi vào cái ghế này một cách danh chính ngôn thuận.
Năm đó Chúc Dao mất tích, cả phái như rắn mất đầu, khi cậu ta quyết định tiếp nhận vị trí chưởng môn, mọi người đều tán thành.
Thế nhưng, tất cả bọn họ đều đã quên rằng, trận pháp này của phái Lam Tường là do vị kia của Ngọc Lâm Phong, phái Khâu Cổ bày ra.
Trên mặt tất cả mọi người đều thoáng qua vẻ bối rối.
Rõ ràng nó nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến bọn họ có cảm giác mình là loại ăn cháo đá bát, đặc biệt là mấy vị trưởng lão đã qua phái Khấu Cổ trước đó.
Câu nào câu nấy đều là sự thật, khiến không một ai có thể phản bác.
Những đệ tử đang luyện tập trên quảng trường nhao nhao ngừng lại, vẻ mặt ngơ ngác, không biết loạt âm thanh gầm rú kia từ đâu tới.
Những đệ tử mới gia nhập môn phái không biết, nhưng tám mươi ba người được Chúc Dao cứu thì hiểu rất rõ, những yêu thú kia đều là yêu thủ hộ trận ở các tâm trận hoặc là giao lộ, trấn giữ cho phái Lam Tường.
Thật ra tất cả các kỹ năng sống đều chia làm ba giai đoạn là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Đương nhiên đó chỉ là nói nhảm, phân cấp thực tế của luyện khí chia thành: Luyện chế được pháp khí từ cấp một tới cấp ba chính là Luyện khí sư sơ cấp, từ cấp bốn đến cấp bảy là trung cấp, pháp khí từ cấp tám lên tới cực phẩm thuộc hàng ngũ Luyện khí sư cao cấp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.