Chương 124: Ngọc lâm luyện khí tốt nha
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1971 chữ
- 2021-12-31 05:30:02
Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra, trong góc của chiếc nhẫn kia hình như có một đống gì đó màu đen, trước kia cô vẫn tưởng chúng là đồ bỏ, còn8 định lúc nào đó sẽ mang đi vứt, thì ra đó mới là đồ mà sư phụ để lại cho mình.
Thật ra chuyện này không thể trách cô được, có 3ai trông thấy cả đống pháp khí, pháp bảo cao cấp chói lóa mà còn để ý cái đống đen thùi lùi như than kia mới là đồ thật, những thứ còn 9lại đều là rác rưởi chưa dọn cơ chứ.
Trận pháp, ngự thú, chế phù, luyện khí đều có cả, nhưng sao lại không có luyện đan?
Chúc Dao đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Nàng không cần phải học luyện đan.
Ngọc Ngôn nhíu mày, với mấy thứ đan dược, kẻ bất tài này xin được miễn.
Mà núi lửa này lại nằm trên linh mạch, sức lửa vô tận gần như Cửu Thiên thần hỏa.
Luyện khí ở đây có thể loại bỏ được nhiều tạp chất hơn, nâng cao cấp bậc của thành phẩm.
Chúc Dao ngứa tay túm lấy khuôn mặt đơ nhỏ nhắn của cậu mà bẹo, cuối cùng trên mặt cậu cũng hiện ra một nụ cười thụ động:
Nguyệt Ảnh, có ngoan không?
Nguyệt Ảnh bị véo hơi đau, nhưng vẫn không giãy giụa, chỉ gật đầu với cô một cái, nghĩ ngợi một hồi mới đáp thêm một câu:
Ngoan.
Lúc này Chúc Dao mới hài lòng buông tay.
Sư phụ.
Ngọc La cũng cảm giác được cô ra ngoài, ngự kiểm bay đến:
Người xuất quan rồi ư?
Không, ta chỉ ra ngoài hít thở không khí một lát thôi, chút nữa sẽ quay lại.
Chúc Dao nói xong, rõ ràng Ngọc La và Nguyệt Ảnh đều hơi thất vọng.
Chúc Dao lập tức thấy không ổn, thầm chửi thề một trăm lần, hạng yêu tinh gì đây?
Nàng ta là một tông sư đan dược.
Chân mày Ngọc Ngôn nhíu chặt hơn, có vẻ khó chịu:
Nàng ta nói rằng sẽ tặng ta một viên Hóa Kim Đan, giúp ta kết đan, điều kiện là...
Cái gì?
Chúc Dao lập tức khẩn trương.
Sắc mặt Ngọc Ngôn lạnh đến mức sắp rớt ra bằng, khóe miệng hắn giật giật, có vẻ đang nghĩ đến chuyện gì đó khó nói.
Lần đầu Chúc Dao rèn vật liệu, thất bại là chuyện khó tránh, bởi vì nhiệt độ quá cao, một viên huyền thiết lớn bằng cái chậu rửa mặt vừa được ném vào trong đã tan chảy chẳng còn nổi chút cặn, trực tiếp biến mất.
Chúc Dao:
...
Lần này tốt hơn một chút, tuy là viên huyền thiết này cũng biến mất, nhưng ít ra vẫn sót lại một đống cặn màu đỏ đỏ, nhưng viên nhỏ như vậy, nhiều nhất chỉ đủ để làm một cái...
kim thêu giàu linh khí mà thôi.
Chúc Dao quyết định ra ngoài hít thở không khí, ngày nào cũng chôn chân bên núi lửa thật sự không thoải mái chút nào, Nhưng mà cô không ngờ rằng, lại thấy Nguyệt Ảnh chờ mình ở cạnh hàn đàm.
Thấy cô xuất hiện, hiển nhiên cậu bé rất vui, mắt cũng sáng lên, nhưng về mặt thì vẫn như trước, không có biểu cảm gì.
Chúc Dao tức nghẹn.
Sư phụ, huynh còn gì chưa nói cho ta biết, huynh nói nốt một 6lần cho xong luôn đi có được không?
Không cần khách khí
Má nó, huynh có tin huynh nói thêm câu nữa ta sẽ đập chết huynh luôn không! Chúc Dao hít sâu một hơi, mới có thể miễn cưỡng chấp nhận lý do vớ vẩn này:
Chỉ vì thế mà huynh chưa bao giờ ăn đan dược?
Đồ kẻ không sạch sẽ làm ra đương nhiên cũng không sạch.
Ngọc Ngôn tỏ vẻ đương nhiên, sau đó còn trịnh trọng dặn dò cô:
Nàng cũng không được ăn.
...
Đại thần, ta lạy huynh, ban an toàn thực phẩm nên mời huynh đi kiểm định mới phải, chắc chắn là an toàn tuyệt đối.
Vấn đề đan dược tạm thời dừng tại đây, Chúc Dao sợ rằng nếu còn nói tiếp, ý nghĩ khi sư diệt tổ trong đầu mình sẽ lại nổi dậy.
Trước đây cô trả lệnh bài kia về chính là vì không muốn quan tâm đến chuyện bên đó nữa.
Phương pháp tu luyện tác chiến đoàn đội trước kia vẫn chưa hoàn chỉnh, tuy rằng có thể cùng nhau tăng tu vi, nhưng lại có một vấn đề lớn đó là nảy sinh tính ỷ lại.
Trong đầu Chúc Dao cũng bắt đầu liên tưởng đến mấy hình ảnh 18+, hắn nói tiếp:
Điều kiện là...
ta phải cầm tay nàng ta.
Hử? Chỉ có thế?
Cô nghe không nhầm chứ, có đúng là
cầm tay
theo nghĩa đen hay không? Ngọc Ngôn quay đầu nhìn cô, tỏ vẻ như thể còn chưa đủ à? Đệch, đến đao cô cũng mài xong rồi, vậy mà hắn lại nói với cô là hai người trong sáng? Giây phút đó Chúc Dao thật sự muốn thắp cho nữ tu kia một cây nến:
Cầm một cái thì chết à?
Không.
Ngọc Ngôn thành thật trả lời:
Nhưng rất bẩn.
Bẩn chỗ nào?
Sư phụ cô mắc bệnh sạch sẽ từ bao giờ, sao cô không biết?
Lúc nàng ta lên núi trên giày có dính bùn.
...
Cầm tay với giày dính bùn thì liên quan quái gì đến nhau? Cũng đâu phải là bắt chân.
Cô lấy lò luyện khí ra, ném huyền thiết cấp thấp trong tay vào.
Hôm nay cô mới biết, dưới đáy hàn đàm còn có một trận pháp dịch chuyển không gian, có thể trực tiếp đi đến đáy biển sâu, nơi có núi lửa ngầm hoạt động.
Nàng phải dùng linh khí bọc nó lại thì mới nung chảy được.
Ngọc Ngôn ở bên cạnh nhắc nhở.
Lúc này Chúc Dao lại lấy viên tiếp theo ra, dùng Hỏa linh khí bọc nó lại rồi chậm rãi thả vào lò.
Đã năm năm rồi, nhóc ấy đương nhiên phải cao hơn, cũng lớn hơn.
Ngọc La cười giải thích.
Chúc Dao hơi ngạc nhiên, không ngờ cô đã tới đây luyện khí được năm năm, so với đi Tương Du trước kia thì lần này khó hơn nhiều.
Cô vui vẻ xoa đầu Nguyệt Ánh, lại nhìn Ngọc La, thuận miệng hỏi:
Con thì sao?
Ngọc La sửng sốt một lúc, mới hiểu sư phụ muốn nói đến chuyện gì.
Cô chậm rãi cười thoải mái:
Con đã nghĩ thông suốt lâu rồi, chuyện cũng đã qua.
Đây hoàn toàn là công việc chân tay, hơn nữa mỗi lần đập đều phải dẫn theo linh lực.
Chúc Dao là Hóa Thần kỳ, những thứ khác không có, nhưng linh lực thì vô cùng nhiều, nên với cô bước này không khó.
như sư phụ từng nói, biết hắn sống không tốt, con cũng thấy yên tâm.
Ặc...
Cô nói câu này bao giờ? Rõ ràng cô nói là, thừa dịp cậu ta đang bệnh tật ốm yếu thì lấy mạng luôn, ấy bậy bậy, là ngươi ổn, ta ổn, mọi người đều ổn mà.
Thật ra cô cũng đoán được một phần về tình hình của phái Lam Tường.
Ừ...
Chắc chắn không phải vì hắn đợi mười sáu nghìn năm quá nhàm chán mà tìm mấy thứ này về chơi, tuyệt đối không phải.
Mọi người đều đã quen hợp tác với người trong đội, vô thức quên đi lĩnh vực mà mình còn yếu.
Kế hoạch ban đầu của cô vốn là chờ sau khi mọi người thẳng lên Trúc Cơ, sẽ phá đội hình này một lần nữa, tránh để xuất hiện hạn chế này, chỉ là cô còn chưa kịp làm thì xảy ra sự việc của Tư Tùng.
Người tu tiên sao có thể vướng mắc mãi về quá khứ được.
Vậy là tốt rồi, Chúc Dao giơ ngón cái like cho cô:
Không hổ là đồ đệ của ta.
Ngọc La cười lắc đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bắt chước giọng cô nói:
Huống hồ với tình hình hiện tại của phái Lam Tường, e rằng...
Ngày nào giày ta cũng dính bùn.
Xin lỗi đã làm huynh ô uế nhiều năm như vậy.
Nàng thì khác.
Ngọc Ngôn hùng hồn trả lời:
Nàng là đồ đệ của ta.
Cảm ơn sự phụ!
Cô chẳng hài lòng với lý do này chút nào.
Thỉnh thoảng Ngọc Ngôn cũng sẽ xuất hiện, ở bên cạnh chỉ dạy cô vài câu.
Nhưng đa phần đều là...
Bóng người màu trắng trên mặt ngọc ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới đáp:
Ngoài vật liệu luy5ện khí ra thì bên cạnh còn có bùa dùng để chế phù, cờ để bày trận, một quả trứng yêu thú cấp tám chưa ấp, nhưng nàng có yêu thú rồi nên chắc mấy thứ đó cũng không dùng đến.
...
Chúc Dao trợn mắt há mồm, sư phụ muốn bồi dưỡng có thành người toàn tài ư? Lượng tin tức quá lớn, cô cần thời gian để tiêu hóa đã.
Ngọc Ngôn vẫn rất bình thản, trông như một sự phụ đúng chuẩn, đương nhiên hắn sẽ không giấu nghề mà truyền lại toàn bộ cho đồ đệ của mình.
Chúc Dao vẫn chưa từ bỏ, cô tiếp tục lần thứ ba, thứ tư, thứ năm...
Đến khi dùng hết hơn nửa đổng huyền thiết cấp thấp, cô mới dần tìm thấy chút cảm giác, mỗi lần dùng linh khí khác nhau, thành quả nung ra cũng khác nhau.
Lúc đầu cô dùng Hỏa linh khí, sau đó thử dùng Kim linh khí thì thấy rõ ràng có hiệu quả tốt hơn nhiều.
Hơn nữa mỗi lần nung thì góc độ nung và vị trí linh khí bao bọc cũng không giống nhau.
Sau khi nắm được những điểm này, cô bắt đầu học rèn đúc.
Trong động nung đã có sẵn công cụ mà sư phụ để lại, đầu tiên muốn đúc ra một hình dáng đại khái nào đó, đương nhiên điều quan trọng nhất là phải loại bỏ tạp chất bên trong.
Vì sao?
Chúc Dao đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu, hình như sư phụ cô đặc biệt ghét đan dược.
Trước đây hắn nói là vì không tốt cho việc tu hành của cô, nhưng bây giờ nghĩ lại, người khác tu hành cũng dùng đan dược mà, hình như đầu có bị gì? Sao cô lại có ảnh hưởng? Sắc mặt Ngọc Ngôn càng lạnh xuống, rất lâu không lên tiếng, đến khi Chúc Dao tưởng rằng hắn không trả lời, thì lại đột nhiên nghe thấy hắn lạnh lùng nói:
Vào lúc ta kết đan...
Hả?
Sư phụ sắp kể chuyện cũ cho cô nghe ư?
Đã từng gặp một nữ tu.
Nguyệt Ảnh lại cúi đầu, bước lên hai bước, dang tay ôm lấy chân cô.
Nguyệt Ảnh cao hơn rồi!
Chúc Dao vừa đo bỗng phát hiện nhóc Nguyệt Ảnh đã cao đến thắt lưng cô, trước đây rõ ràng mới cao đến bắp đùi.
Cái này không cần đập nữa, vì nó hỏng rồi.
Cái này lại hỏng.
Cái này vẫn sẽ hỏng.
Hay là nàng nghỉ đi?
Niềm tin cơ bản nhất giữa thầy và trò đâu rồi? Rốt cục là huynh đến dạy ta luyện khí hay là đến phá đám thế.
Đã thể hắn còn nói một cách hết sức nghiêm túc, hết lần này tới lần khác đả kích lòng tin của cô.
Thực ra cô đã từng nghĩ, chuyện của Tư Tùng không liên quan đến đám trẻ kia, nếu như trong lòng mấy đứa đó còn có chút coi trọng chưởng môn khai phái là cô đây thì nhất định sẽ đến hỏi chuyện này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.