• 1,154

Chương 128: Gọi ngươi là bug ngươi dám thua không?


Vốn dĩ không muốn và mặt cô ta nhanh như thế đâu, nhưng người ta cứ muốn sáp lại gần, vậy cô chỉ có thể dùng sức mà vả thôi.


Như Lục.8..

tôn giả, đúng không?
Chúc Dao cười hì hì:
Ngươi thật muốn đánh với ta đến vậy à?
.
Ngoại trừ Tử Mộ vẫn bình tĩnh, âm thầm liếc mắt nhìn sư thúc nhà mình, ặc...
sư thúc, người còn không biết xấu hổ đi nói người khác à? Không phải người cũng lên đến cấp Hoá Thần sau hai trăm năm biến mất đó sao, ông ta còn chưa nói gì đâu đó.
Người khác đều tưởng rằng Ngọc Ngôn từng thu nhận ba đồ đệ, may mà chỉ có một mình ông ta biết, đồ đệ này của thái sư thúc là bản gốc được sao chép nhiều lần.
Nhưng ngoại trừ chùm sáng phát ra từ chiếc gương của Chúc Dao thì tác động của hai người còn lại hoàn toàn không có hiệu quả, giống như vẽ vào không khí vậy.
Bóng đen kia lại nhanh chóng thu vào, trở lại cơ thể Mộc Mị Nhan, chỉ thấy Mộc Mị Nhan mới đây vẫn còn bất tỉnh ngã trên mặt đất giờ đã đứng dậy, đôi mắt đỏ rực, một nguồn sức mạnh cực lớn ùn ùn kéo đến bất ngờ đánh về phía những người đang có mặt.
Trong lúc mọi người đang ngăn cản nguồn sức mạnh đó thì Mộc Mị Nhan đã biến mất rồi.
Một tiếng cười trầm thấp ngập tràn âm khí truyền đến khiến cô sởn cả da gà.
Chúc Dao nắm chặt thứ đang cầm trong tay, thật ra cô đã sớm căng thẳng đến chân tay mềm nhũn ra rồi, nhưng sợ hãi không giải quyết được vấn đề, chỉ đành liều một phen.
Chỉ là cô thực hiện quyết định của mình sớm hơn một chút mà thôi.
Mọi người đều không ngờ lúc đó vị này cũng có mặt, trước đây Như Lục là phản đồ của phái Ngô Tiên, chuyện cô ta sau này lại gia nhập phái Lam Tường, thật ra mọi người đều hiểu rõ.
Nhưng ngại việc hiện giờ cô ta là Hoá Thần tôn giả, mọi người không dám nhắc đến mà thôi.
Bị Chúc Dao nhắc đến một cách châm chọc như thế, sắc mặt của Mộc Mị Nhan khó coi hơn nhưng lại không thể nổi giận, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Ta chỉ nghi ngờ rằng, liệu thế gian này có tồn tại loại kỳ ngộ như vậy hay không mà thôi.
Chúc Dao nói rành rọt từng chữ:
Rốt cuộc là loại kỳ ngộ gì có thể khiến tu vi của con người phút chốc nâng đến Hoá Thần kỳ, hơn nữa còn có thay đổi lớn về tính cách, nham hiểm độc ác đến mức coi thường tính mạng của người khác như thế.
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ kinh ngạc, Chúc Dao chỉ thiếu nước trực tiếp nói rằng cô ta đi đoạt xác thôi.
Mọi người đều không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện ban nãy cô ta nhất quyết muốn đánh với Chúc Dao, lại thêm tu vi của cô ta thì trong lòng đã tin tưởng rồi, ngay cả cha cô ta là chưởng môn phái Ngô Tiên cũng im lặng suy nghĩ.

Ngươi nói láo.
Mộc Mị Nhan hoảng loạn, chuyện cô ta đoạt xác đúng là sự thật nhưng không phải sau Nguyễn Anh, mà là trước khi Như Lục tu tiên.

Không có ý gì, chỉ vẻn vẹn một trăm năm, từ Nguyễn Anh trung kỳ tu luyện được đến Hoá Thần kỳ, tôn giả thật là cực kỳ có thiên phú.
Bỗng tất cả mọi người đều quét mắt về phía Như Lục, không thể nào, không cần biết tài nguyên có nghịch thiên cỡ nào, muốn tu luyện từ Nguyễn Anh trung kỳ đến Hoá Thần kỳ ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm hoặc trên nghìn năm, ngay như Ngọc Ngôn tôn thượng có Lôi linh căn cũng phải tu hành nghìn năm mới có thể Hoá Thần đấy.
Đây chỉ vẻn vẹn một trăm năm, không khoa học tí nào.
Nếu không, đối phương phải có công pháp mạnh đến mức nghịch thiên, hoặc là có pháp bảo nghịch thiên, cả đại điện bỗng chốc sôi sục, tốc độ tu luyện này không thể không khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.
Lúc này Mộc Mị Nhan mới ý thức được hình như bản thân đã hung hăng quá mức, khiến cho kẻ khác đạt được ý đồ.
Những ánh mắt hoặc dò xét hoặc nghi ngờ kia khiến cô ta cảm thấy hơi bất an.

Tôn giả thăng cấp nhanh như vậy, chắc hẳn là có kỳ ngộ.
Chúc Dao tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.

Đây...
đây là gì?
Có người kinh ngạc kêu lên nhưng không có ai trả lời hắn.
Đừng nói là các Nguyên Anh chân nhân đang có mặt, đến cả tu sĩ Hoá Thần kỳ cũng chưa từng thấy cảnh tượng khủng khiếp như vậy bao giờ.
Một luồng khói đen đặc bốc lên sau lưng Mộc Mị Nhan, tụ lại thành hình một cái đầu lâu cực kỳ đáng sợ, miệng nó vẫn đang phát ra tiếng kêu gào thảm thiết ban nãy, vẻ mặt đau đớn đang vặn vẹo biến hình.
Bầu trời vốn trong xanh bỗng trở nên mù mịt, mọi hoa thơm cỏ lạ của phái Khấu Cổ phút chốc khô héo úa tàn.
Những người có mặt bị tiếng kêu đó làm chấn động tinh thần, phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng như đang vỡ nát.
Sắc mặt của những người còn lại cũng lần lượt trở nên khó coi.
Tuy mọi người đều biết lời cô ta nói là thật, cũng là hiện trạng của giới tu tiên hiện nay, nhưng đồng ý ngầm với nói ra trước mặt là hai chuyện khác nhau, bởi dù sao bọn họ vẫn luôn tự cho mình là tiên môn chính phái, còn dùng danh từ cao quý để nguy trang cho bản thân.
Chuyện cứ tuỳ ý phất tay là giết một đám người phàm, tuy đã từng có người làm nhưng không thể vênh váo đắc ý nói ra được, bởi dù sao bọn họ cũng không phải tà tu.
Nghe xong câu này, quả nhiên Mộc Mị Nhan đang trong cơn giận dữ đã đuổi theo sau.
Chúc Dao cười khẽ, ta còn đang sợ ngươi không ra đấy.
Chúc Dao đứng cách cô ta không xa, cười lạnh nhìn cô ta như nhìn một cái xác, mà bóng đen phía sau cô ta cũng đã đen đặc hơn rồi.
Mộc Mị Nhạn cảm thấy cực kỳ đau đớn, có thứ gì đó rất quan trọng đã tách khỏi cơ thể cô ta, linh khí trong người giống như tìm được một lỗ hổng, tràn ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Cô ta gào thét vô cùng thảm thiết.
Một tiếng kêu thảm thiết hơn lại vang lên ở phía sau cô ta, giống như tất cả ác quỷ dưới địa ngục đang đồng thanh kêu gào, âm thanh đó đinh tai nhức óc, vang tận mây xanh, khiến cho cả phái Khấu Cổ rung chuyển,

Chúc Dao, đừng tưởng ta không dám giết ngươi!
Sắc mặt của cô ta bỗng trở nên hung ác, uy thể của Hoá Thần kỳ tăng lên gấp nhiều lần, bản thân Chúc Dao không sợ những uy thế này, nhưng chết người đó là, dường như bóng đen sau lưng cô ta cũng bị chọc giận rồi, mà nó lại đang bổ nhào về phía cô.
Chúc Dao xoay người, di chuyển nhanh về phía cửa đại điện, đến một quảng trường không một bóng người.

Tôn giả bị ta nói trúng rồi, muốn giết người diệt khẩu sao?

Hiện trường yên tĩnh như vùng đất chết, chưa có ai hoàn hồn sau màn khủng bố vừa rồi, không một ai lên tiếng.

Ban nãy...
rốt cục đó là?
Chưởng môn phái Ngô Tiên đờ đẫn.
Sự tồn tại của luồng khói đen trên không trung khiến người ta hoàn toàn không có sức lực phản kháng.

Giúp một tay đi chứ.
Chúc Dao nên cơn đau trong lồng ngực, lại giơ gương ánh sáng trong tay lên, huy động linh khí toàn thân, tấn công về phía cái đầu lâu đang không ngừng kêu gào.
Phượng Dịch và Đàm Vô phản ứng nhanh nhất, liên tiếp gọi ra kiêm ý của mình, tấn công lên không trung.
Bóng đen dồn ép Chúc Dao đến cùng, đúng lúc muốn giải quyết thì Chúc Dao bất ngờ giơ một vật lên, chiều thẳng về phía nó.
Bỗng một chùm sáng màu vàng trực tiếp xuyên qua cơ thể của nó, thân hình đen đặc lập tức bị đánh tan.
Ánh sáng đó tiếp tục bắn về Mộc Mị Nhan ở phía sau, quét qua người cô ta.
Bóng đen đó nhào về phía Chúc Dao, cô chỉ có thể bay người về phía sau để tránh.
Người khác không nhìn thấy bóng đen nên chỉ thấy Mộc Mị Nhan đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, còn Chúc Dao lại đang trốn chạy trông cực kỳ thảm hại, giống như bị khí thế của đối phương làm cho kinh hãi mà chạy trối chết vậy.
Mộc Mị Nhan hừ lạnh, không biết tự lượng sức, không phải ngươi có thể nhìn thấy Mị Ảnh sao, vậy thì để gã chơi đùa với ngươi một lúc.

Hừ.
Mộc Mị Nhan hừ lạnh một tiếng: 3
Bớt nói nhảm đi, ngươi có ứng chiến hay không? Hay là người sợ thua.

Thắng thua với ta không quan trọng.
Nhưng trận đấu nhỏ này củ9a chúng ta lại làm hại tính mạng của vô số người, sẽ dẫn đến rất nhiều hệ luỵ, ngươi không cảm thấy quá mức sao?

Thế gian này vốn là kẻ mạn6h đứng trên, những kẻ phàm tục kia muốn trách cũng chỉ có trách bọn chúng không đủ mạnh.

Nhưng đến giun dế còn tham sống sợ chết, có ai khô5ng xuất thân từ người phàm chứ.

Giun dế mãi mãi chỉ là giun dế, cho dù giữ được mạng thì cũng vẫn yếu đuối đến mức bóp một cái là chết.
Ánh mắt cô ta lạnh đi, dường như nhớ ra điều gì, càng nói càng kích động.
Mộc Mị Nhan là người hiểu rõ cảm giác không có sức lực để phản kháng nhất, nên sau khi trùng sinh, cô ta mới theo đuối sức mạnh.
Chúc Dao bị ép đến mức không còn đường lui, cô vẫn nghĩ nếu đụng phải bóng đen đó thì bị thương là cái chắc, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng cả hai cùng chịu thiệt rồi, nhưng mà không biết có phải do quá kiêu ngạo hay không, dường như cái bóng đó đang chơi cô, chỉ đuổi cô chạy khắp nơi chứ không hề đả thương cô, làm cô có cảm giác như thể nó đang chơi trò mèo vờn chuột vậy.
Chúc Dạo không nhịn được hào phóng tặng cho gã một cái like, quả nhiên là trẻ nhỏ không biết nghĩ thì luôn vui vẻ.
Mèo bắt chuột tuy rằng thú vị, nhưng nếu như con chuột bị bắt đột nhiên biến thành hổ, không biết mèo sẽ cảm thấy thế nào? Chúc Dao thấy mình và Mộc Mị Nhan đã cách nhau rất xa, cũng tương đối rồi đấy, thời cơ đến rồi.
Chúc Dao thấy kha khá người nóng mặt rồi:
Nghe nói Như Lục tôn giả gần đây mới bước vào Hoá Thần.


Phải thì sao?
Mộc Mị Nhan cười lạnh, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không có năng lực đánh với ngươi một trận sao?
Chẳng sao.
Chúc Dao tiếp tục cười nói:
Chỉ là ta bỗng nhiên nhớ lại, một trăm năm trước, lúc ngươi cùng chưởng môn phái Lam Tường đến phái ta cầu hôn đồ đệ của ta, chúng ta có duyên gặp mặt một lần, lúc đó ngươi vẫn lương thiện, còn cầu xin sự giúp đỡ của Tư chưởng môn nữa, chẳng hay tôn giả còn nhớ không?

Mấy năm nay, chuyện chưởng môn phái Lam Tường đi cầu hôn bị từ chối đã được truyền khắp nơi rồi, quả nhiên, vẻ bối rối đã thoáng xuất hiện trên khuôn mặt Tư Tùng.
Có thể hiện giờ đã không có ai dám cười cô ta, nhưng hành động như thế này lại khiến mọi người cảm thấy cô ta đang ngầm thừa nhận.
Chúc Dao lại thở dài:
Haizzz...
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đó đã một trăm năm rồi, khi đó người vẫn đang ở Nguyên Anh trung kỳ thôi ấy.
Lời này mới nghe thì cũng không có gì, nhưng ngẫm kỹ thì lại đầy điểm đáng ngờ, Nguyên Anh trung kỳ, một trăm năm? Đùa kiểu gì vậy?
Ngươi có ý gì?
Quả nhiên Mộc Mị Nhan cũng nghĩ tới, hung hăng trừng mắt với cô.

Phải thì sao?
Sắc mặt của Mộc Mị Nhan càng lạnh lẽo, phóng ra uy thế Hoá Thần kỳ của mình, muốn dẹp yên những người vẫn còn đang bàn luận.
Chúc Dao giống như muốn đối đầu với cô ta, cũng phóng ra uy thể ngăn cô ta lại.

Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Cho dù Mộc Mị Nhan có ngu ngốc thì cũng biết Chúc Dao đang muốn làm gì rồi.

Lē não...



Ma tộc.
Đàm Vô nói ra hai chữ, khiến cho những người đang có mặt không khỏi run rẩy, nhưng cũng không tìm được sự tồn tại nào khác để phản bác lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.