Chương 129: Vũ khí sắc bén nhất trên đời
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2315 chữ
- 2021-12-31 05:29:55
Cho dù không phải tiên nhân trên thượng giới, chắc chắn cũng là một kẻ có năng lực mạnh mẽ.
Nhưng cho dù cô có nghĩ nát óc, cũng k8hông thể đoán được đó lại là Ma tộc trong truyền thuyết.
Trong khoảnh khắc, Chúc Dao có cảm giác khóc không ra nước mắt, muốn mặc3 kệ trách nhiệm đình công.
Ban đầu cô chỉ muốn luyện ra thứ vũ khí sắc bén nhất, mà thứ trên tay cô cũng đúng là pháp khí cấp mười hàng thật giá thật.
Nhưng...
Chúc Dao kéo tay cầm của cái gương vặn một cái, tách rời nó khỏi mặt kính.
Ngọc Ngôn khẽ cau mày, hồi lâu mới lên tiếng:
Ma tộc trời sinh đã thích giết chóc, chúng vẫn luôn tồn tại ở thế gian, chẳng qua là...
tất cả đã bị Thần tộc phong ấn từ thời thượng cổ.
Không có kẻ nào lọt lưới?
Nếu như có, thì sao có giới tu tiên ngày hôm nay?
Ý sư phụ là.
Hai mắt Chúc Dao sáng lên:
Tên đó không phải là Ma tộc thật sự.
Ngọc Ngôn cau mày, lắc đầu:
Phải, mà cũng không phải.
Hả?
Vậy là ý gì? Chúng ta nói tiếng người được không?
Nàng có phát hiện ra điểm khác thường của tên Ma tộc đó không.
Ngọc Ngôn nói tiếp.
Khác thường?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Lợi hại một cách khác thường có được tính không ạ?
Ngọc Ngôn khinh bỉ liếc xéo cô một cái, thở dài rồi trưng ra vẻ mặt
đúng là ngốc nghếch
:
Ngoài nàng ra, những người khác công kích tên Ma tộc đó có hiệu quả gì?
Hiệu quả? Có hiệu quả gì nhỉ? Căn bản là những người khác đánh còn không trúng...
Chúc Dao nói được một nửa, bỗng trợn to hai mắt:
Hắn không có cơ thể thực?
Ngọc Ngôn khẽ gật đầu, coi như cô đồ đệ ngốc nghếch này vẫn còn thuốc chữa.
Tên Ma tộc này...
có bị bệnh không vậy?
Chúc Dao chỉ có thể hiểu như vậy mà thôi.
Có lẽ khi thân xác của hắn ta bị tiêu diệt, không kịp tìm được thể xác thích hợp, cho nên chỉ có thể ở nhờ trong hồn phách của tu sĩ đã chết như mình.
Chúc Dao lau mồ hôi, hồn phách tội gì lại đi làm khó hồn phách chứ? Không phải, bọn họ đã là người một nhà tình thương mến thương rồi.
Ban đầu khi đoạt xác Như Lục, tên Ma tộc đó hoàn toàn có thể tự mình tới, tại sao phải đưa Mộc Mị Nhan theo, lại còn thân thiết như người một nhà, chung sống hòa thuận lâu như vậy nữa, điều này thật vô lý.
Cho dù hồn phách của Ma tộc có thể trú nhờ trên bất cứ thứ gì...
Khoan đã, bất cứ thứ gì? Chẳng lẽ...
Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn thở dài, cô đồ đệ ngốc này đã đi tới đi lui cả trăm lần rồi, khiến hắn cũng phải chóng mặt.
Cô đồ đệ bình thường nói luôn mồm, hôm nay lại bất ngờ im bặt, hắn đã đến được một lúc lâu, nhưng cô không hề phản ứng, ừm, không vui chút nào.
Sư phụ?
Hình như lúc này Chúc Dao mới phát hiện ra bóng người trong mặt ngọc, cô ngẩn người, lúc lâu sau lại nhíu mày, tiếp tục đi tới đi lui:
Ta có chuyện này nghĩ mãi không ra.
Chuyện gì?
Nhưng mà...
rõ ràng tên Ma tộc đó có thể rời khỏi thân thể của Mộc Mị Nhan.
Lần trước khi cô ở phái Lam Tường, bóng đen kia đã tới một mình, không hề có Mộc Mị Nhan bên cạnh.
Hơn nữa, rõ ràng tên Ma tộc đó đã tồn tại từ trước khi Mộc Mị Nhan đoạt xác rồi.
Thể xác thật sự của tên Ma tộc đó đã bị hủy?
Chớp mắt Chúc Dao đã cảm thấy hưng phấn, tất cả sinh linh trên thế gian này đều có hồn phách, mà chỉ có thể xác mới chứa được hồn phách.
Cho dù là yêu thú, động vật hay là con người đều giống nhau.
Trừ con đường luân hồi có thể chứa hồn phách tạm thời, tất cả những hồn phách bị mất đi thân thể đều không thể nào tồn tại ở thế gian quá bảy ngày, sau bảy ngày, hồn phách sẽ tiêu tan.
Mặc dù đối phương cũng là người bị hại, vô tình trở thành tên đầu sỏ chứa chấp Ma tộc, nhưng cả hai môn phái này đã hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của tất cả mọi người, bỗng chốc bị tất cả căm thù.
Bởi vì sự xuất hiện của Ma tộc mà một màn kịch bức cung đã biến thành một trận chiến chủng tộc.
Phái Khâu Cổ vốn bị buộc phải từ bỏ quyền tổ chức cuộc thi đấu giữa các môn phái lại một lần nữa vươn lên đứng ở vị trí dẫn đầu, hơn nữa còn hợp tình hợp lý, không ai chê vào đâu được.
Đúng vậy, vừa rồi người duy nhất có thể đối phó với Ma tộc chỉ có một mình Chúc Dao tôn giả nên bọn họ vẫn còn hy vọng.
Chúc Dao bị những ánh mắt
hau háu đòi ăn
, à không, là tràn đầy hy vọng nhìn chằm chằm khiến cô thấy buồn nôn, vô thức lùi lại một bước.
Nếu như cô nói mình cũng không biết, liệu có bị đánh chết không vậy?
Mọi người đừng hoảng.
Chúc Dao hít sâu một hơi, cố gắng trấn an:
Ta thấy tên Ma tộc đó vẫn chưa thể làm nên trò trống gì, chí ít là vẫn chưa sống lại hoàn toàn.
Chẳng lẽ bởi vì cô vô tình mở nhánh Thần tộc, cho nên cũng phải tung một tên huyết thống Ma tộc ra để cân bằng? Má nó, ngoại trừ có được thân thể của rồng thì căn bản cô không có thứ gọi là năng lực của Thần tộc, có hiểu không hả? Ngay cả truyền thừa cơ bản nhất của rồng cô cũng không nhận được, nếu không tại sao vẫn chỉ là tu vi Hóa Thần cơ chứ.
Tôn giả, ngài xem tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Có lẽ do cảnh tượng này quá kinh người nên một tên tu sĩ Nguyễn Anh quay lại hỏi Chúc Dao vẫn đang đứng yên tại chỗ.
Khi hắn dứt lời, mọi người mới bừng tỉnh sau cơn khiếp sợ bởi sự xuất hiện của Ma tộc, lần lượt nhìn sang.
Phù...
Làm cô sợ muốn chết, lúc nói chuyện cũng không dám thở mạnh.
Ngọc Ngôn nhìn pháp khí trong tay cô, đây cũng là vấn đề mà hắn nghĩ không ra.
Chúc Dao cho rằng có nhiều người tìm kiếm như vậy thì không bao lâu sẽ tìm được tin tức của Mộc Mị Nhan, nhưng thật không ngờ, suốt ba tháng trời, đừng nói là Mộc Mị Nhan mà ngay cả Nguyệt Hàn Tinh bị tiện tay bắt đi cũng không hề có tin tức gì Mỗi một tin tức mơ hồ truyền tới, cô đều là người đầu tiên chạy đi xác nhận, nhưng không một tin nào trong số đó là thật, ngay cả một cọng lông của Ma tộc cũng không thấy.
Mộc Mị Nhan và Nguyệt Hàn Tinh, cặp đôi vừa yêu vừa hận này giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, mất tăm không còn bóng dáng.
Chúc Dao không khỏi sốt ruột.
Không phải tên Ma tộc đó sống nhờ trên cơ thể của Như Lục,mà là ở nhờ trong hồn phách của Mộc Mị Nhan?
Ngọc Ngôn nhíu chặt chân mày, gật đầu, đúng là có khả năng này.
Chúc Dao bỗng cảm thấy cạn lời, tên Ma tộc này cũng xui xẻo quá đi, tìm chỗ nào ở nhờ mà chẳng được, lại đi trú trong hồn phách, thảo nào hắn phải giúp cô ta đoạt xác, kè kè làm việc cho người ta.
Nói vậy là cô đồ đệ nhà mình có thể chém đứt mấy thứ hư vô mờ ảo như hồn phách.
Hắn hơi hoài nghi, rốt cục đồ đệ nhà mình đã luyện ra thứ gì.
Chúc Dao cũng nhìn vũ khí trong tay mình, nói thật, chính cô cũng bị dọa sợ đấy.
Chúc Dao lấy pháp khí giống chiếc gương trong số pháp khí mà mình luyện chế ra, lẩm bẩm:
Nói cách khác, thứ mà ta chém trúng lúc trước không phải là liên kết của khế ước máu mà là hồn phách tương liên của hai người?
Üm.
Chúc Dao đen mặt, có một linh cảm mơ hồ.
Vậy có nghĩa là, một kiếm đó của ta ngược lại còn giúp hắn, để tên Ma tộc đó có thể chui vào thân xác mới.
Có thể nói vậy.
Mẹ kiếp.
Giây phút này, Chúc Dao có cảm giác như vừa mới bế đá tự đập chân mình, ai bảo mày ngứa tay hả!
Nhưng...
Ngọc Ngôn nói tiếp:
Một kiếm đó của con đã làm tổn thương đến hồn phách, không một ai có thể tu bổ cho hồn phách bị tổn thương, nên cho dù Ma tộc đoạt xác cũng chưa chắc đã thành công.
Nói cách khác, tạm thời hắn sẽ không tìm được thân xác mới?
Có lẽ không ai ngờ tới tình hình lại thay đổi đột ngột như thế này.
Dưới sự bày mưu tính kế của Chúc Dao, tin tức Ma tộc xuất hiện đã được truyền khắp giới tu tiên với tốc độ cực nhanh.
Dường như mỗi tu giả, thậm chí cả tà tu, đều bắt đầu tự động truy tìm tung tích của Ma tộc, cái tên Mộc Mị Nhan vang dội toàn bộ giới tu tiên.
Má nó, đây chính là Ma tộc ư, là chủng tộc chỉ tồn tại ở thời kỳ thượng cổ trong truyền thuyết, từng c9hiến đấu sống còn với Thần tộc, sau đó cùng nhau
lĩnh cơm hộp
đây sao.
Chỉ dựa vào những kẻ người trần mắt thịt như bọn cô mà m6uốn đầu với hắn ta à, vậy chẳng phải chán sống , đây chẳng phải không cùng đẳng cấp ư?
Lĩnh cơm hộp là từ dùng để chỉ những vai 5diễn chết sớm trong phim.
Chắc chắn tên Ma tộc kia không chỉ lập khế ước máu với Mộc Mị Nhan, nếu không hắn không thể nào hết lòng hết dạ trợ giúp cô ta như vậy.
Ma tộc thì đâu có nhân tính gì, hắn làm như vậy, nhất định là có mục đích nào đó, hoặc là đã thỏa thuận với Mộc Mị Nhan chuyện gì đó.
Vậy liệu cô có thể suy đoán rằng, từ khi bắt đầu, Mộc Mị Nhan đã không phải là BUG gì cả, mà BUG thật sự chính là Ma tộc trong cơ thể cô ta? Có lẽ ngay từ đầu cách làm của cô đã sai rồi, thứ mà cô thật sự phải đề phòng chính là tên Ma tộc đó chứ không phải Mộc Mị Nhan.
Nếu không hắn cần gì phải mượn thân thể của tu giả chứ, huống chi vừa rồi ta đã đuổi hắn ra khỏi cơ thể ký chủ, chắc chắn hắn đã bị thương nặng.
Vì vậy trước mắt phải thừa dịp hắn ta chưa kịp khôi phục lại nguyên khí mà giải quyết triệt để, để tránh tai họa về sau.
Nói tóm lại là thừa dịp hắn ta bị thương, lấy mạng hắn ta, à không, là thừa thắng xông lên.
Mọi người vừa nghe thể, trong ánh mắt tuyệt vọng lại xuất hiện tia sáng.
Không sai, không phải Như Lục, mà là Mộc Mị Nhan.
Ban đầu Như Lục bị trục xuất khỏi phải Ngô Tiên, nhưng cô ta đã đổi tên thành Mộc Mị Nhan trà trộn vào phái Lam Tường.
Cho nên mọi người đều nghĩ rằng Mộc Mị Nhan mới là tên gọi vốn có của tên Ma tộc này.
Đúng vậy, trận chiến vừa rồi vẫn thắng được mà.
Chuyện này không thể chậm trễ.
Chúc Dao nghiêm túc căn dặn:
Tuyệt đối phải tìm được tên Ma tộc đó trước khi hắn hồi phục, nếu không hậu quả khó lường.
Mọi người đều tỏ ra thận trọng, đứng trước một chuyện quan trọng như sống chết tồn vong của giới tu tiên, các môn phái thể hiện sự đoàn kết trước nay chưa từng có.
Bọn họ rối rít bày tỏ thái độ, cử ra tất cả các đệ tử trong phái, tiến hành rà soát trên phạm vi rộng với quy mô rầm rộ, ngoại trừ phái Ngô Tiên và phái Lam Tường.
Rốt cục tên Ma tộc đó từ đâu ra?
Tại sao hắn lại xuất hiện? Còn cả Mộc Mị Nhan làm sao có được hắn, bóng đen đó đã ở bên cạnh cô ta từ lần đầu tiên cô gặp Mộc Mị Nhan sống lại.
Vậy hiển nhiên bóng đen đó đã tồn tại ngay từ đầu, thậm chí việc Mộc Mị Nhan sống lại và đoạt xác đều do Ma tộc nhúng tay vào, nếu không khi củ cải nhỏ bị đoạt xác, tại sao linh hồn của Mộc Mị Nhan lại trực tiếp xuất hiện trong thần thức của con bé mà không bị ai phát hiện.
Hơn nữa, sau khi đoạt xác thất bại, hố đen mà cô ta dùng để rời đi cũng rất quái dị, không giống bất kỳ tiên pháp nào.
Pháp khí có linh khí bao quanh khi nãy lập tức tách làm hai phần, linh khí trên tay cầm càng thêm dày đặc, vừa rồi vẫn chỉ là pháp khí cấp mười bình thường, lúc này lại toát ra hơi thở của pháp khí cực phẩm.
Nhưng nửa mặt kính còn lại thì lập tức ảm đạm không còn ánh sáng, biến thành một cái gương đồng bình thường, còn không được coi là pháp khí.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.