• 1,148

Chương 130: Liên quan khỉ gì đến ta


Và rồi cô lại ăn may khi bóng đen đó là Ma tộc, bởi vì Ma tộc là chủng tộc được sinh ra trong bóng tối, vũ khí duy nhất khắc chế được bọn chúng chín8h là ánh sáng, huống chi đây còn là tia laser đã được cô nâng cấp.

Chúc Dao định nói với sư phụ về nguyên lý của tia laser, nhưng đáng tiếc3 sự khác biệt giữa hai thế giới quả thực là sau không lấy được, càng giải thích lại càng dẫn câu chuyện sang hướng kỳ dị hơn.

Mãi đến khi N9gọc La tìm tới.

Chủ thượng...
Dáng vẻ Thần Ninh vẫn nho nhã, một thân quần áo trắng nhìn chằm chằm Chúc Dao gọi một tiếng, rồi chắp tay hành lễ rất đàng hoàng:
Thuộc hạ bái kiến chủ thượng.
Trống quy củ hơn hẳn so với Hạt Vừng bỉ ổi, chẳng qua ánh mắt kia nóng bỏng quá, như muốn thiêu rụi người ta, má nó, người chảy nước miếng cái gì vậy!
Khụ khụ...
Chúc Dao ho khan hai tiếng, ai bị ánh mắt si ngốc ấy nhìn chằm chằm chắc cũng không thoải mái nổi.
Quả thực không thể hiểu được, rốt cuộc mức độ khống chế của huyết mạch Long tộc đến mức nào.

Thần Ninh, có chuyện này ta muốn nhờ người giúp một tay.

Người tìm Thần Ninh đến đây giúp ta.

Chủ nhân...
Giọng Hạt Vừng thoáng chốc đã ỉu xìu, tỏ vẻ bị vứt bỏ vô cùng đáng thương.

Địnhanh đi!
Chúc Dao lười để ý đến nó, thấy giục mấy lần nó vẫn không động đậy mới nói:
Ngươi không đi thì ta đi.


Để thú đi vậy.
Bấy giờ nó mới biến vào một cái không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cho dù nguyên nhân diệt môn khi xưa của phái Úc Thương là gì, nhưng bây giờ đám tà tu phát hiện có nhiều tàn dư sót lại như thế, sao chúng có thể bỏ qua.
Huống hồ hiện tại Lam Tường lại đang lâm vào cảnh sa cơ lỡ bước này.

Hạt Vừng.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Ngươi biết rõ nhưng vẫn đuổi Ngọc La ra khỏi phải.
Tượng đất còn biết giận huống chi là cô.
Ban đầu khi cô giao củ cải nhỏ cho cậu ta, cậu ta đã cam đoan thế nào? Những kết quả lại ra sao? Nếu lúc ấy cô không phát hiện ra hang núi đó, nếu cô ra khỏi quyển trục đó muộn một chút nữa thôi thì e rằng...
Giờ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, cô lại muốn đánh cậu ta đến ba má cũng nhận không ra.

Ngọc La, muội thật sự muốn Lam Tường diệt môn sao?
Tư Tùng có vẻ muốn cầu tình nhưng lại bị Ngọc La cắt ngang.

Tư chưởng môn, ngươi và ta đều biết đây là cách tốt nhất.
Trong tất cả các môn phái hiện nay, trừ phái Khấu Cổ ta ra thì còn ai dám tiếp nhận đệ tử của quý phái đây?

ta thật sự không biết.

Vậy ngươi cũng không biết linh căn của Ngọc La là Thuỷ linh căn thuần khiết à?
Tư Tùng lập tức trầm mặc.
Thủy linh căn thuần nhất có ý nghĩa như thế nào? Cậu ta ngu xuẩn hay đầu chỉ để mọc tóc mà lại bỏ mặc Ngọc La đi một mình.
Sở dĩ lúc đầu cô để Ngọc La đến Lam Tường là vì muốn có người bảo vệ đồ đệ lúc mình không có ở đây.
Sắc mặt Tư Tùng lập tức trở nên nhợt nhạt, có vẻ không ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, mãi sau mới lẩm bẩm được một câu:
Tôn giả, Lam Tường là do một tay ngài sáng lập, từ trước đến giờ mọi người đều tôn kính ngài, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm nhìn nó bị hủy hoại trong chốc lát hay sao?
.

Nhẫn tâm chứ.
Chúc Dao gật đầu không chút do dự.
Tư Tùng ngẩn người.
Đùa à, sao có thể để cho yêu thú khác ở một mình cùng với chủ nhân được, nó mới là thú đã ký khế ước chính thức đấy.
Hạt Vừng làm việc rất nhanh nhẹn, mà Thần Ninh cũng luôn quanh quẩn gần phái Khâu Cổ chỉ là do có đại trận bảo vệ núi cản trở nên hắn không vào được thôi.
Trong nháy mắt, Thần Ninh đã được đưa đến Ngọc Lâm Phong.

Chủ nhân, người gọi ta?
Giọng điệu bỉ ổi của Hạt Vừng vang lên:
Chủ nhân nhớ thú rồi à?

Chúc Dao liếc xéo Hạt Vừng đang lấp ló phía sau thân cây:
Người đứng xa như vậy làm gì?

Hì hì.
Hạt Vừng cười trừ, đương nhiên là sợ bị đánh, lúc Tư Tùng tới nó đã biết chắc chắn chủ nhân sẽ biết chuyện tốt mà nó làm, cho nên cứ tránh xa một chút cho an toàn, ừm, nó vốn là một thú thông minh.

Ta hỏi ngươi, đại trận bảo vệ núi là do ngươi gỡ?
Hạt Vừng gãi gãi thân cây phía trước, tỏ vẻ vô tội:
Thú chỉ muốn xả giận cho củ cải nhỏ thôi mà.

Vậy còn Thần Ninh thì sao?


Không, ta không nghĩ vậy!
Tư Tùng vội vàng giải thích.
Cậu ta đã ngửa bài với Ngọc La ngay từ đầu, nói rõ người mình thích là Nhan nhi, cũng không phải là không nghĩ tới việc cô sẽ đau lòng.
Nhưng cậu ta không ngờ cô lại tự mình trở về phái Khấu Cố, chẳng lẽ đó chính là lúc gặp phải tà tu?
Chuyện này...
Chúc Dao đứng dậy đi tới, bỗng dưng trong lòng cảm thấy tức giận:
Tư chưởng môn cũng nhẫn tâm đuổi đồ đệ duy nhất của ta ra khỏi Lam Tường, giương mắt nhìn nó rơi vào tay tà tu, vậy thì vì sao ta lại không được nhẫn tâm?


Tà tu?
Tư Tùng sửng sốt, vô cùng kinh ngạc nhìn Ngọc La đứng bên cạnh:
Tà tu gì vậy?

Chẳng lẽ Tư chưởng môn không biết, trước giờ luôn có tà tu quanh quẩn ngoài phái Lam Tường.
Hay là...
Nhưng bọn họ đều biết, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chấp nhận.
Vốn liếng của phái Lam Tường sắp cạn kiệt rồi, từ khi mới lập phái cô đã từng nhắc nhở bọn họ phải khiêm tốn.
Nhưng bọn họ thì hay rồi, lúc chưa đứng vững đã rêu rao thu hút sự chú ý thì thôi đi, lại còn huênh hoang rước Mộc Mị Nhan vào cửa, thừa nhận tiền thân của mình là phái Úc Thương.
Ngày trước khi cô mới trở lại, Lam Tường như mặt trời ban trưa thì cậu ta không gọi cô về, bây giờ chống đỡ không nổi nữa mới nhớ tới cô.
Cho rằng kiếp trước mình nợ bọn họ thật sao?
Ta trả lại lệnh bài chưởng môn cho quý phái lâu rồi, hiện tại đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Lam Tường nữa, nói chi đến chuyện trở về?
Thấy cô hoàn toàn không có dấu hiệu bị lung lạc, Tư Tùng sốt sắng:
Chỉ cần tôn giả trở về, đệ tử sẵn lòng nhường lại chức chưởng môn.


Nhường?
Lúc này Chúc Dao thật sự thấy buồn cười:
Tư Tùng, người cảm thấy ta thích cái ghế đó lắm sao?

Nếu con bé vẫn không quên được Tư Tùng, thì cô cũng chẳng thể nói gì hơn.
Ngọc La trầm mặc một hồi, khi ngẩng đầu lên vẻ mặt trấn tĩnh lạ thường:
Sư phụ, con có thể bẩm báo chuyện này với chưởng môn phái Khấu Cổ, nếu Tư chưởng môn muốn thì có thể dẫn theo đệ tử vào ở trong phái Khâu Cổ ta.


Cái gì?
Tư Tùng sững sờ, dường như không ngờ Ngọc La sẽ đưa ra đề nghị như vậy.
Hiện giờ Lam Tường đã bị các phái gạt bỏ, bọn tà tu lại hay tới quấy rối, hơn nữa đại trận bảo vệ núi đã bị tháo dỡ, đệ tử trong phái mất đi sự bảo vệ nên thường xuyên bị thương.
Người trong phái đều là những kẻ không có nhà để về, xin tôn giả niệm chút tình xưa mà giúp đỡ một tay.
Chúc Dao hít sâu một hơi, nhìn sang Ngọc La:
Củ cải nhỏ, con thấy sao?
Tư Tùng là do Ngọc La dẫn tới, người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này cũng là con bé, cô không biết rốt cuộc củ cải nhỏ nghĩ thế nào.
Cái chuyện
một lần vấp ngã là một lần bớt dại
này, cô không hy vọng Ngọc La mắc phải lần nữa.

Chuyện này thật sự không liên quan gì tới ta hết, là hắn tự đi, ngay cả mặt hắn mà ta còn chưa thấy nữa là.
Mặc dù bị hắn đuổi theo dọc đường, nhưng chẳng phải nó vẫn cắt đuôi được đẩy sao? Ừm, nó tuyệt đối là một con thú thông minh.
Mặt Chúc Dao tối sầm, chẳng trách Tư Tùng lại vội vàng tìm tới cửa để xin giúp đỡ như vậy.
Cửa trước thì mở toang, hậu phương thì cháy rụi, Lam Tường chống đỡ được mới là lạ.
Tư Tùng cứng họng, đúng vậy, bởi vì có liên quan đến Mộc Mị Nhan, nên bây giờ các phái tránh Lam Tường còn không kịp, nói gì đến tiếp nhận đệ tử trong phái, chỉ sợ lại có một tên Ma tộc trà trộn vào.
Cũng chỉ có phái Khâu Cô đã vạch trần âm mưu của Ma tộc mới có thực lực này.
Tư Tùng bối rối không biết phải làm sao, cũng không trực tiếp đáp lại lời đề nghị của Ngọc La.

Sư phụ, có người xin gặp.
Giọng của củ cải nhỏ hơi lạ, có vẻ hơi do dự.
Chúc Dao nháy mắt với sự phụ nhà mình, mã6i đến khi bóng dáng của hắn biến mất mới cất mặt ngọc trên bàn đi, rồi vẫy tay mở cửa:
Vào đi.

Ngọc La bước vào với vẻ mặt phức tạp, dẫn 5theo một người đàn ông mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt anh tuấn dường như có điều gì đó đang tích tụ, trông có vẻ chán chường.
Nhưng không ngờ, nơi mà cô cho là an toàn nhất lại là nơi khiến cho Ngọc La bị tổn thương sâu sắc nhất.
Tư Tùng cúi đầu, sắp bị nhấn chìm bởi sự áy náy tột cùng, thậm chí cậu ta còn không có dũng khí ngẩng đầu nhìn cô.
Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của phái Lam Trường, cậu ta không thể không tiếp tục cầu xin:
Chuyện này là lỗi của một mình ta, xin tôn giả đừng giận lây sang những môn nhân khác.
Như vậy cho dù bóng đen đó lại xuất hiện, cô cũng không cần chiến đấu anh dũng một mình.
Nhưng nếu chỉ dựa vào một mình cô thì không thể làm được.
Thần Ninh là thương nhân, chắc chắn trong tay sẽ có một nhóm thợ thủ công, giao cho hắn làm là thích hợp nhất.
Thì ra là Tư Tùng mới gặp cách đây không lâu, Chúc Dao đột nhiên hiểu ra sự khác thường của Ngọc La.

Tham kiến tôn giả.
Tư Tùng chào Chúc Dao theo đúng quy củ, vẫn vô cùng cung kính giống như trước kia.
Chúc Dao nhướng mày, trong lòng có cảm giác khó tả.
Vào ở trong phái Khấu Cổ, cũng có nghĩa là không còn phái Lam Trường trên đời này nữa, chuyện này có gì khác với diệt môn cơ chứ?
Chúc Dao muốn phì cười, thoáng chốc tâm trạng đã trở nên thoải mái hơn nhiều, xem ra Ngọc La không còn vương vấn gì với Tư Tùng nữa.
Chiêu này đúng là lợi hại, không phí một binh một tốt nào mà lại kiếm được nhiều đệ tử tinh anh như vậy, không hổ là con gái của lão Tử Mộ kia, xảo quyệt y như cha nó.
Mặc dù có chút tức giận vì Hạt Vừng tự ý làm bừa, nhưng cũng là người ta tự chuốc lấy, không làm sẽ không chết.
Chính bọn họ đã dẫn Mộc Mị Nhan vào cửa.

Ai, thôi bỏ đi.
Ngoại trừ Ngọc La thì Tư Tùng là đứa trẻ mà cô xem trọng nhất, nhưng cũng là người khiến cô thất vọng nhất:
Không biết Tư chưởng môn lên Ngọc Lâm Phong ta có chuyện gì?
Tư Tùng hơi sửng sốt, sắc mặt lại tái hơn một chút.
Dĩ nhiên cậu ta nghe ra được ý châm chọc trong câu nói của chưởng môn, nhưng vì tình hình trước mắt của Lam Tường nên cậu ta không thể không cắn răng, nói tiếp:
Đệ tử tới là để khẩn cầu chưởng môn quay về núi.

Quay về núi?
Chúc Dao cười:
Về núi nào?
Tư Tùng xấu hổ muốn chết, nhưng không thể không nhắm mắt nói cho hết câu:
Hiện tại Lam Tường đang phải đối mặt với áp lực bị các môn phái lật đổ, đệ tử trong phải ai nấy đều nguy khốn, xin chưởng môn trở về chủ trì đại cuộc.

Chúc Dao bỗng cảm thấy hơi buồn cười, rốt cục cậu ta lấy đâu ra cải tự tin rằng mình sẽ theo cậu ta về thu dọn mớ bòng bong kia chứ.

Thuộc hạ vạn chết không từ.
Thần Ninh lập tức thể hiện sự trung thành.

Không nghiêm trọng như vậy đâu.
Chúc Dao đột nhiên hơi nhức đầu:
Chỉ cần ngươi nhanh chóng chế tạo giúp ta vài món pháp khí mà thôi.

Chúc Dao suy nghĩ rất đơn giản, nếu như nhược điểm của Ma tộc là ánh sáng thì cô làm thêm nhiều kiểm laser nữa là được rồi.
Hơn nữa với bản tính của thương nhân, tin rằng hắn sẽ giữ kỹ thuật đó cho riêng mình, như vậy cũng có thể phòng tránh việc rò rỉ những kỹ thuật không thuộc về thế giới này ra bên ngoài.

Dĩ nhiên hắn cũng không phải làm miễn phí, sau khi trừ khử được BUG Ma tộc kia, hắn có thể lấy lại mấy thứ vũ khí đó, tùy ý sử dụng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.