• 1,148

Chương 135: Người gặp người thích 5.0


Vậy hỏi làm cái khỉ gì! Khiến cô xoắn xuýt một lúc.

Giới Linh: Hiện tại không thể, sau này phỏng chừng có thể đó.
Ý gì thế, nói cho người ta thèm chơi à?

Chúc Dao đang định hỏi tiếp, lại đột nhiên thấy khung thoại rung lên một chút3, sau đó bên phải khung thoại hiện ra một mục nhận tài liệu, tài liệu tên là: Gói quà lớn
quay về
.

Đây không phải tôi à?
Cô gái bị đóng băng ấy vậy mà giống cô như tạc.
Giới Linh: Cơ thể của cô đã bị hủy, cho nên tôi mới chuẩn bị cái mới cho cô một lần nữa.
Coi như quà, tôi đã loại bỏ một vài bệnh vặt vãnh cho cơ thể này, ví dụ như tăng sản tuyến vú, kinh nguyệt không đều, táo bón...
Con người to như cái giếng nước có thể chiếu cả cơ thể cô trong đó, vuông vắn bốn góc, trắng xóa như tuyết! Đậu má nó! Thời khắc lọt vào mắt cô gái khổng lồ, thấy được hình ảnh của chính bản thân mình, Chúc Dao rốt cục đã biết tại sao bản thân không thể động đậy.
Chẳng biết thế nào cô đột nhiên nhớ tới lần trước gặp sư phụ ở hạ giới, khi thấy hắn, câu đầu tiên cô nói là:
Đại hiệp, người có thiếu đồ trang sức đeo chân không?
Lúc đó, cô chỉ định ôm đùi nịnh nọt mới nói như vậy, cơ mà trăm triệu lần không ngờ tới.
Quả thực cố biến thành đồ trang sức rồi! Hơn nữa, còn là một cái ngọc bội vuông vắn, cả người trắng như tuyết không chút tì vết.
Giới Linh: Thuận buồm xuôi gió nhé.
Hắn gửi một emo tạm biệt.
Ngay sau đó, thanh loading lại xuất hiện lần nữa, nhác thấy sắp đi được một nửa, Chúc Dao cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu:
Giới Linh, Vương Từ Chi...
Vì sao cô không động đậy được thể? Cho dù đại não có đưa mệnh lệnh cử động thế nào, thì cô vẫn nằm yên một chỗ, không thể nhúc nhích một chút, cô muốn kêu cứu, lại phát hiện không thể kêu thành tiếng.
Trái tim Chúc Dạo nứt toang một chút, không phải có biến thành một người tàn phế chứ?
Cơ mà, dù có tàn phế, ngay cả đầu cô tại sao cũng không nhúc nhích được? Toàn thân cũng không có cảm giác gì.
Tôi đảm bảo thân phận kế tiếp là vô địch trong lịch sử, tuyệt đối là kiểu người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe đón đưa.
Dù là già trẻ gái trai, không ai thoát khỏi sức hấp dẫn của cô, coi cô như của báu, giữ kè kè bên mình.

Thật hay giả vậy?
Nghe mà cứ Marry Sue thể nào ấy? Giới Linh: Bạn của tôi ơi, cô phải tin tôi.

Thôi kệ.
Cô gái lơ đễnh, nhét ngọc bội vào đai lưng:
Được ta nhặt cũng là duyên phận, biết đâu lại có tác dụng?
Ấy đừng thế chứ, đừng do dự mà đập nát tôi đi.
Đáng tiếc cô gái kia không nghe thấy lời thỉnh cầu của Chúc Dao, cô ta yên tâm vỗ vỗ thắt lưng, xác nhận đã cất đồ xong, lúc này mới quay đi dự định rời khỏi chỗ này.
Chúc Dao lúc này mới nhìn kỹ nơi bản thân vừa nằm, chỉ là một cái khe hẹp không vừa hai ngón tay.
Nhặt được một khối ngọc tiên, hôm nay cô gái kia vô cùng vui vẻ, ngay cả bước đi cũng khoan khoái hơn, mới đi được hai bước, sắc mặt cô gái đột nhiên trắng bệch, dường như phát hiện ra gì đó, cô ta ngẩng phắt đầu lên nhìn trời.
Trong thoáng chốc, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mặt cô ta, cách cô ta ba bước.
Đó là một người đàn ông, dung mạo anh tuấn vượt trội nhưng hơi lãnh đạm.
Muốn lật bàn, Giới Linh, anh mau ra đây, tôi đảm bảo không đánh chết anh! Chúc Dao cuối cùng đã hiểu được cái gì là tàn nhẫn nhất rồi.

A, sao lại cảm giác miếng ngọc này tôi đi một chút vậy.
Cô gái cầm miếng ngọc bội vô tình nhặt được, lẩm bẩm mấy lần, vẻ mặt nghi hoặc:
Rõ ràng là một khối ngọc tiên, sao tiên khí kém thế?
Đúng đấy, tôi là hàng loại hai thôi, mau quẳng vỡ tôi đi, để tôi tiếp tục login bản 6.0.
Chúc Dao yên lặng thì thầm.
Chúc Dao sợ đến mức tim muốn nhảy vọt ra ngoài.
Dù là bất kỳ ai, trông thấy người có con mắt còn to hơn đầu mình xuất hiện, đều sẽ bị dọa sợ chết khiếp.
Huống chi người khổng lồ này còn phát hiện ra cô rồi.
Tin cái búa, cô cũng vì tin hắn mà bị đẩy đến chỗ quái quỷ này, đã chết rồi còn chết nữa, ngỏm rồi lại ngỏm nữa, tiêu đời lại tiếp tục tiêu đời.

Được rồi, mau đưa tôi đến điểm tiếp theo đi.
Người này kín miệng như thế, đoán chừng hỏi tiếp cũng chẳng moi thêm được gì.
Chúc Dao vươn tay nhấn nút đóng gói quà lại.
Câu này chẳng phải thừa thãi lắm à?
Về sau tôi có thể gặp anh không? Ý tôi là bản thể chân chính của anh đó?
Cho dù ở thế giới hiện đại có quen biết hắn vài năm, nhưng chưa hề gặp mặt bao giờ, sư phụ nói có thể khiến một người sống lại vô hạn thì có khả năng lớn là người của thương giới, nhưng cho tới hiện tại, cô hoàn toàn không biết gì về hắn.
Giới Linh: Có thể.

Rốt cục tôi còn phải sửa bao nhiêu BUG nữa?
Giới Linh không đáp lại trực tiếp.
Giới Linh: Mấy BUG này đều có hạn thôi.
Cô sửa BUG càng nhiều, năng lực của tôi càng khôi phục nhiều hơn nữa, cũng càng gần với thế giới cũ của cô hơn.
Nghe giọng điệu của hắn, phỏng chừng không phải chỉ có hai cái thôi, dù sao đếm được là tốt rồi, cô thật sự sợ chuyện này sẽ không ngừng tiếp diễn.
Cho đến khi cô gái khổng lồ kia hài lòng mới ngừng lại.
Chúc Dao cảm thấy may mà bản thân không có cảm giác, bằng không chà xát như thế, đảm bảo cô tróc sạch da.

Lau khô sạch sẽ rồi, trông rất khác đấy.
Cô gái khổng lồ kia nói một câu, cầm lấy cô dí lên khuôn mặt to như sân bóng của cô ta, hệt như muốn săm soi tỉ mỉ từng chi tiết.
Một trong ba lạy khi thành hôn trong nghi lễ kết hôn truyền thống của Trung Quốc, lạy trời đất, lạy cha mẹ, cô dâu chú rể lạy nhau.
Chúc Dao thở phào một cái, từ lúc bắt đầu tiến vào không gian này, cô đã nhớ lại tất cả, điều mà cô canh cánh trong lòng cũng đã được giải toả.

Vậy cũng tốt.
Nước dâng cao chưa được bao lâu, mười mấy phút đồng hồ sau, cảm giác bồng bềnh di chuyển về phía trước cuối cùng cũng ngừng.
Mưa tạnh, cô lại thấy được bầu trời xanh trong không một gợn mây.
Chúc Dao tự thấy cô phải ngẫm chuyện nhân sinh một chút.

Vậy anh có thể cho tôi biết, phiên bản tiếp theo tôi sẽ biến thành gì không?
Đầu tiên là trẻ con, lần sau là đàn ông, lần sau nữa còn chẳng phải người.

Chúng ta coi như là bạn thân, anh có thể cho tôi một thân phận
tốt hơn chút không?

Giới Linh: Chuyện này là đương nhiên, rất thỏa đáng.
Thật sự hy vọng, có thể gặp lại cậu ấy lần nữa.

Ting
một tiếng, thanh loading kia cuối cùng đã tải xong, Chúc Dao lập tức bị một luồng ánh sáng trắng bao quanh.
Khi bóng dáng cô biến mất trong không gian tối tăm, trên khung chat lại hiện ra một hàng chữ cuối cùng.
Giới Linh: Sẽ gặp lại.
Phía dưới còn có b9ốn mục để chọn, nhận (Receive), xem thử (Preview), lưu dưới dạng (Save as), đóng (Cancel).
Có cần cao cấp đến thể không6? Công ty QQ trả phí quảng cáo cho anh bao nhiêu thế? Giới Linh: Không lừa cô đâu, tôi đã chuẩn bị xong chuyện quay lại cho cô,5 chỉ là bây giờ chưa có cách nào đưa cô trở về thôi.
Chúc Dao do dự một chút, ấn vào hai chữ
Xem thử
, thoắt cái lại hiện ra một màn hình bên cạnh cô, trên màn hình là một khối băng cao hình người, trong băng đang có một cô gái.
Trời mưa.
Hơn nữa còn mưa lớn, nhưng cô hoàn toàn mất cảm giác, ngay cả cảm giác bị ướt cũng không cảm nhận được.
Mưa kéo dài tầm nửa canh giờ, hơn nữa mưa xong xuôi hết rồi còn manh nha xảy ra lũ lụt.
Thời khắc Chúc Dao tỉnh lại, cô thấy một bầu trời xanh, xanh trong vắt không nhiễm chút tạp chất, ngay cả mây trắng cũng không một gợn.
Thật khiến người ta phải cảm thán thời tiết này đẹp quá, phải duỗi người một cái...
Đậu xanh!
Đáng tiếc cô còn chưa ngẫm xong, một giọng nữ ngờ vực bỗng vang lên.

Ấy? Đó là gì thế?
Tiếng bước chân bước vội vang lên, lát sau, trong tầm mắt cô xuất hiện một người.
Một người đang nhìn cô, to lớn đụng nóc trời, hơn nữa còn là nữ khổng lồ.
Chúc Dao cảm nhận được cả thế giới lắc lư dao động, lúc này mới đưa ra suy đoán muộn màng, rằng cô đang bị dòng nước cuốn trôi.
Biển nước mênh mông trong tầm mắt của cô, cô tự biết mình đang trôi nổi bập bềnh.
Nhưng quái lạ là, cô không có chút cảm giác ngạt nước hay không thở được gì cả.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Dao là chạy ngay đi.
Má nó, chạy cái búa, cô căn bản không nhúc nhích được, kể cả dưới tình huống nguy hiểm, cô nhận ra cơ thể mình vẫn hoàn toàn không có tri giác như cũ.
Cô đành trơ mắt nhìn người khổng lồ kia vươn bàn tay to lớn túm lấy cô.
Người ta nhìn cô từ đầu tới chân:
Bẩn khiếp được!
Khuôn mặt nọ to như cái sân bóng rổ, ghét bỏ nhíu nhíu mày, sau đó tay kia giơ lên, đè lên cả mặt cô mà kỳ cọ.
Đậu xanh, coi cô là tấm chả quần áo à.
Chúc Dao nhất thời khóc không ra nước mắt, nhưng cho dù cõi lòng chán ghét thế nào, cô lại chẳng thể phát ra tiếng.
Tuy rằng đã ém bớt, nhưng khí tức vượt bậc vẫn lộ ra, đôi mắt hắn trong veo,nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Sư phụ!
Chúc Dao kích động muốn nhào qua đó, đáng tiếc cô chẳng nhúc nhích được phần nào.
Cậu ấy vẫn ổn chứ?
Khung trò chuyện im lặng lúc lâu, ngay lúc thanh loading sắp chạm tới điểm cuối mới gửi một hình ảnh, là một tấm ảnh chụp màn hình.
Trên đó là hình một người đàn ông xa lạ cô chưa từng gặp bao giờ, nhưng cô lại biết đó chính là Vương Từ Chi.
Cậu đang mặc hỉ phục, tươi cười nhìn cô dâu đang đội khăn trùm đầu màu đỏ, đoán chừng họ đang lạy cha mę.

Im ngay!
Cơ thể gốc của cô có lắm bệnh vặt thế à.
Giới Linh: Dù sao sau khi cô trở về đảm bảo phê cực luôn! Chúc Dao hít sâu một hơi mới tỉnh táo hơn chút:
Anh hãy thành thật nói cho tôi biết, rốt cục anh muốn làm gì? Anh là ai? Tại sao lại muốn tôi sửa chữa những BUG này?
Hắn lại đột nhiên im lặng, qua hồi lâu vẫn không xuất hiện dòng chữ mới trên khung chat, những tưởng hắn vẫn sẽ tiếp tục im lặng, nào ngờ cuối cùng câu tiếp theo cũng hiện ra.
Giới Linh: Hiện tại tôi không thể nói được, nhưng về sau cô sẽ rõ ràng thôi.
Nói gì mà người gặp người thích, là thân phận xưa nay chưa từng có? Chúc Dao bỗng muốn lôi Giới Linh ra tấn một trận.
Đáng tiếc hiện giờ cô không thể làm được gì, chỉ có thể nhìn chằm chằm bầu trời xanh vời vợi chẳng hề thay đổi.
Sau đó...
Cô gái đứng yên bất động, đề phòng nhìn người đột nhiên chắn đường cô ta, ánh mắt lơ đãng liếc thấy hoa văn đặc thù trên ống tay áo, mắt cô ta trợn to, ký hiệu này là...


Ngọc...

Dao.
Ngọc Ngôn gọi một câu, vẫn là giọng nói chẳng hề có độ ẩm, nhưng Chúc Dao lại mơ hồ nghe ra âm điệu dao động.


Cuối cùng con đã tới rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.