Chương 136: Mưu mô bất thiện
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2284 chữ
- 2021-12-31 05:30:13
Cô mất luôn cả sư phụ.
Đối với thảm cảnh vô cùng đau khổ như vậy, cô chỉ muốn nói ba chữ: Đồ lẳng lơ.
Sư phụ?
Ngoài cửa vang lên một tiếng gọi khẽ.
Ngọc Ngôn phất tay, cấm chế trong phòng được giải, cửa cũng tự động mở ra.
Chúc Dao đột nhiên nghĩ, liệu mình có thể tu luyện được không nhỉ? Trên đời này, phàm là vật được mở linh trí đều có thể tu luyện thành tinh, tuy rằng tốc độ tu luyện không bằng con người, cơ thể cũng không mạnh mẽ như yêu thú, nhưng muốn làm thì đều có thể, không hẳn là không làm được.
Người giả mạo cô vừa trông đã thấy tâm địa bất lương, dù ra sao cũng phải vạch trần cô ta, phải lập tức tu luyện ngay thôi.
Cô ta ngồi xuống ghế trong phòng, hồi lâu sau ánh mắt đang nhảy nhót mới bình tĩnh lại được, khóe miệng dần dần cong lên, nụ cười đầy về tính toán:
Ngọc Dao à?
Ngọc Ngôn cảm thấy đồ đệ lần này sống lại có hơi kỳ lạ, nhưng lại ở đâu thì hắn không thể nói ra.
Rõ ràng hắn có thể cảm nhận được thần thức khi xưa hắn đặt vào đối phương, ấy vậy mà khi đối diện với cô,
hắn luôn có cảm giác người trước mắt không phải đồ đệ của mình.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, cô đã sống lại ở tiên giới.
Tuy rằng không biết tại sao tiên giới vẫn phải tu luyện, nhưng so với tu tiên giới, rõ ràng cô gái này đang hút lấy tiền khí, không hề giống linh khí ở hạ giới, thứ này còn nồng đậm hơn, năng lượng cũng tinh khiết hơn.
hồi hộp.
Ngọc Ngôn nghe thế càng kinh ngạc hơn, đồ đệ ngốc mà cũng có lúc biết hồi hộp? Theo thói quen hắn lại giơ tay xoa xoa đầu đồ đệ, nhìn đối phương hiếm khi cúi đầu thuận theo, trong lòng hắn cảm thấy hơi kỳ quái.
Nghe lời, có sư phụ ở đây.
Vâng.
Cô gái gật đầu, nắm thật chặt vạt áo của hắn, khuôn mặt hồng lên rõ ràng.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là màn tình cảm ngọt ngào đấy, Chúc Dao đã giận đến nội thương.
Sư phụ, đồ đệ của huynh ở đây này.
Lẽ nào mục đích giả mạo của cô ta là muốn tiến vào Lôi Thần điện học pháp thuật nơi này? Cô gái vội vàng cầm ngọc bài vừa lấy được giơ lên ngang trán, xem xét kỹ một chút.
Á, sao chỉ có một tầng công pháp?
Sắc mặt cô ta thay đổi, hiện lên chút bất mãn, mãi lâu sau mới trở về bình thường, bắt đầu ngồi thiền tu luyện.
Nhìn chằm chằm mặt cô ta làm gì, huynh nhìn xuống dưới xem, nhìn xuống nửa người dưới của cô ta xem! (Á, có gì đó hơi kỳ kỳ?) Tiếc rằng, dù cô gái kia nhiễu nhương lấy lòng thể nào, người sư phụ tốt của quốc dân - Ngọc Ngôn, vẫn tận tụy làm tròn bổn phận đuổi cô gái kia về nhà tranh nhỏ, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc đi còn tốt bụng đóng cửa lại.
Lôi Thần điện.
Ngọc Ngôn ngoảnh lại liếc thoáng qua đồ đệ đang rất câu nệ, hắn nhíu mày, lẽ nào sau khi mất trí nhớ, tính cách cũng sẽ thay đổi?
Cuối cùng con đã qua được tiên giới, sau này đi theo ta ở lại Lôi Thần điện.
Sư phụ là đệ tử của Lôi Thần điện ạ?
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu.
Ánh mắt cô gái kia thoáng hiện vẻ mừng rỡ như điên, rồi cô ta lại ngay tức khắc kìm lại, tỏ vẻ mù tịt hỏi han:
Không biết Lôi Thần điện này rốt cuộc là nơi như thế nào?
Ngẫm thấy đồ đệ mới phi thăng lên đây chưa được bao lâu, phỏng chừng còn chưa rõ tình cảnh nên Ngọc Ngôn giải thích:
Lôi Thần điện là nơi phụ trách quản lý luật lệ và trừng phạt của tiên giới.
Luật lệ và trừng phạt, chẳng phải chỗ này tương đương với tòa án ư? Chúc Dao ngó ngó sư phụ nhà mình, không nhìn ra sư phụ còn làm quan tòa trên thượng giới đó nha?
Thì ra là thế.
Ánh mắt cô gái sáng lên, hồi lâu mới nói:
Chẳng hay Lôi Thần điện này còn có những ai? Sư phụ cứ đưa con vào như vậy, liệu có ổn không?
Ngọc Ngôn vốn muốn đưa tay lên rẽ mây chợt ngừng một chút, hắn hoài nghi nhìn thoáng qua đồ đệ đang hồi hộp đứng sau, đồ đệ ngốc vậy mà cũng bắt đầu lo lắng mấy chuyện này, lẽ nào mất trí nhớ còn có thể kéo chỉ số thông minh lên à?
Đồ đệ hắn nhặt về hôm nay đang đứng ngoài cửa, thấy hắn gật đầu, cô ta mới chậm rãi đi đến, chắp tay hướng về phía hắn chào:
Ngọc Dao bái kiến sư phụ.
Ừ.
Ngọc Ngôn lên tiếng đáp, hắn lại không tự chủ được nhíu mày, loại cảm giác phức tạp kia lại tới nữa rồi.
Cô gái ngẩng đầu, vẻ mặt cung kính nghe lời:
Chẳng hay sư phụ gọi đồ nhi tới vì chuyện gì?
Ngọc Ngôn trầm tư hồi lâu, hắn tiến lên hai bước, đưa ra một ngọc bài:
Đây là bí quyết ngự lôi của Lôi Thần điện ta, dù gì con cũng đã tới thượng giới, nên bắt đầu học tập pháp thuật thương giới đi.
Bí quyết ngự lôi!
Cô gái tỏ vẻ hơi kinh ngạc, mắt mở to hơn, bàn tay để bên người thoáng cái đã siết lại, nhưng sắc mặt chẳng hề thay đổi là bao, hồi lâu mới trịnh trọng đón lấy:
Đệ tử tuân mệnh.
Mãi đến khi bọn họ đáp xuống một rừng đào bên chân núi.
Tới rồi.
Ngọc Ngôn chỉ một căn nhà tranh sâu trong rừng đào:
Sau này con sẽ ở đây.
Cô gái sửng sốt, nhìn căn nhà thấp bé dột nát, rồi lại ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga, sắc mặt thoáng chốc thay đổi, hồi lâu mới nói:
Sư phụ, chúng ta không lên đỉnh núi sao?
Ngọc Ngôn nhíu mày, dường như đang nghĩ tới chuyện gì không vui, hắn thản nhiên nói:
Không, hôm nay con nghỉ ngơi sớm chút đi.
Nói xong hắn liền quay người đi qua...
Cô ta ngẫm nghĩ một chút rồi thêm một tầng cẩm chế trong phòng, lúc này mới ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường.
Bày ra tấm ngọc bài hơi dính mồ hôi tay, cô ta run rẩy cầm không vững, nét mặt vui mừng như điên chẳng giấu được, cô ta nhếch miệng bật cười:
Bí quyết ngự lôi, là bí quyết ngự lôi cơ đấy!
Bộ dạng hưng phấn ấy khiến ngay cả Chúc Dao cũng cảm nhận được.
Đồ đệ mất trí nhớ, đây không phải lần đầu tiên cô mất trí nhớ, hắn nhớ lần trước lúc đồ để quay lại, cô cũng quên một phần ký ức, đó là về Vương Từ Chi.
Nhưng lần này ngay cả hắn cũng bị cô quên sạch.
Còn Chúc Dao bị nhét bên hông cô ta cũng bắt đầu tự ngẫm nghĩ tình cảnh của chính mình.
Xem ra cô gái không rõ từ đầu xuất hiện này định giả mạo làm cô tới cùng, việc sư phụ nhận lầm người, rất có khả năng vì cô đang ở trên người cô ta, dù sao ngay cả cô cũng không nghĩ mình sẽ biến thành khối ngọc bội.
Ngay cả mấy câu định trấn an cô ta thêm một chút, hắn cũng không nói ra miệng nữa.
Con lui đi.
Vâng, đệ tử xin cáo lui.
Cô gái lại chào lần nữa, lúc này mới xoay người ra cửa, còn thuận tiện giúp hắn đóng cửa lại.
Cô gái thoáng hoảng loạn:
Đồ nhi...
Đến chỗ xa lạ có hơi...
Chứng kiến cô gá8i kia tỏ vẻ ngoan ngoãn thẹn thùng đứng trên tiền kiếm của sư phụ, theo hắn trở về, Chúc Dao lúc đó chỉ muốn xông ra cào mặt cô ta. <3br>
Không biết cô gái này có mục đích gì, giả mạo cô thì thôi đi, lại còn diễn trò mượn cớ mất trí nhớ.
Mấu chốt là sư phụ9 còn tin thật.
Chuyện này con không cần quan tâm.
Không hiểu sao hắn cảm thấy không quen cho lắm với đồ đệ đột nhiên trở nên khôn khéo này.
Vung tay lên, trong chớp mắt đám mây đen tích điện nhà sét đều tản ra, hai người ngự kiếm bay vào.
Muốn vạch trần âm mưu của cô ta, thì chỉ cần cô và cô ta tách ra là được, may là cô ta chưa phát hiện ra chuyện này.
Hơn nữa, trước đó cô ta cũng không bỏ cô vào không gian chứa đồ, chỉ tùy ý đặt bên hông, càng
Đây vốn không phải chuyện lớn gì, quên thì quên thôi, sau này hẳn che chở cô nhiều hơn là được.
Nhưng trong lúc mơ hồ, hắn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, loại cảm giác phức tạp này khó mà nói ra được.
Hàng lông mày của Ngọc Ngôn càng nhíu chặt lại.
Cô gái lướt đi rất nhanh, có vài phần vội vã, đi như chạy về phòng mình, đóng cửa lại.
Chốc lát sau, bầu trời đen sầm sơ ban nãy hóa thành một khoảng trời xanh, có một ngọn núi tiện lơ lửng trên trời, thứ nổi bật nhất trên núi tiền là một tòa tháp chọc trời cao vút, tháp cao không thấy đỉnh, thoáng như nối liền với trời thành một đường.
Trên ngọn núi tiền, khắp nơi khắp chốn đều là biển hoa, gió vừa thổi qua, cơn mưa hoa liên bay ngập trời, ngự kiểm phi qua, tựa như đang bước giữa biển hoa ấy.
Mãi đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của Ngọc Ngôn, vẻ mặt yếu đuối nhu nhược của cô gái lúc này mới thu lại, ngược lại, lộ ra nét mặt hưng phấn xen lẫn mừng rỡ, rồi kèm theo đó là chút hồi hộp.
Lối Thần điện, không ngờ thế mà mình lại có thể tới Lôi Thần điện.
Cô gái tỏ rõ vẻ kích động, hít sâu mấy hơi, cố gắng áp xuống sự vui sướng trong lòng.
thêm cơ hội cho cô chạy trốn.
Nhưng vấn đề hiện tại là, cô không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, làm sao đây? Cô gái kia đã hoàn toàn nhận định, bốn phía phảng phất tiên khi dày đặc bao lấy cô ta.
Tuy rằng vẫn luôn biết sư phụ nhà mình thiếu hụt dây thần kinh, nhưng chỉ số thông minh có cần phải offline ng6ay lúc cần kíp thế này không.
Sư phụ, đây là đâu?
Cô gái chỉ vào một nơi gần ngay trước mặt để hỏi, đó là một vùng đất bị m5ây sét bao phủ, từng tia chớp tím lóe lên không ngừng nghỉ, xa xa còn có thể cảm nhận được khí thế cuồn cuộn ngút trời, khiển cho không ai dám bén mảng tới gần.
Chúc Dao bỗng tràn ngập ý chí chiến đấu, nhưng ngay một khắc sau đã nát bét thành cám.
Đừng nói là tu luyện, cô căn bản không cảm nhận được một chút linh khí nào.
Đây là Lôi Thần điện, đẹp quá đi mất.
Chúc Dao ngó nghiêng ngắm khung cảnh đẹp như trong trò chơi, qua hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
một căn nhà tranh khác.
Sắc mặt cô gái tái nhợt, đáy lòng quýnh quáng hết cả lên, bèn vội kéo tay áo hắn lại:
Sư phụ?
Đậu má, Chúc Dao bỗng bực mình nổi đóa, đồ lẳng lơ, bỏ móng vuốt của ngươi ra, người đàn ông này là của ta, của ta! Ngọc Ngôn hoài nghi quay đầu lại.
Ngọc Ngôn có chút hổ đồ, lúc trước khi học pháp thuật, cô luôn tới tới lui lui hỏi han tỉ mỉ, tuy chỉ là vài vấn đề ngu xuẩn bình thường, lại phải biết rõ mới có thể gật đầu, sao lúc này lại không hỏi không nói, còn hơi mừng rỡ? Từ khi nào cô trở nên tích cực phấn đấu như thế? Trong lòng Ngọc Ngôn không khỏi sinh ra chút lạ lùng:
Luyện cho tốt, có chỗ nào không hiểu, có thể tới hỏi vi sư.
Sắc mặt cô gái ngay tức khắc càng nghiêm túc:
Đa tạ sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu, theo thói quen lại muốn giơ tay lên xoa xoa đầu cô ta, nhưng thấy vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời đầy cảm kích và tuân theo ấy, chẳng biết sao tay hắn cứ lơ lửng trên đầu cô ta, chậm chạp không đặt xuống, rồi cuối cùng thu tay lại.
Ngay từ đầu cô dựa theo phương pháp dẫn khí nhập thể cơ bản nhất, rồi lại phát hiện trong không khí chẳng có bóng dáng linh khí nào, càng đừng nói phân biệt ngũ hành linh khí, vậy thì chơi thế nào đây? Gượm đã.
Nhìn cô gái bên cạnh, lẽ nào người thượng giới tu hành, chỉ có thể hấp thu tiên khí? Chúc Dao trầm tư một chút, bắt đầu nỗ lực cảm nhận tiên khí, quả nhiên bốn phía đều dày đặc năng lượng, cô cố gắng nạp vào, nhưng tiên khí xung quanh lại không hề phản ứng, chứ đừng nói tiến vào cơ thể cô.
Má nó, khinh thường ngọc bội à!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.