Chương 137: Vạch trần chân tướng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2512 chữ
- 2021-12-31 05:30:12
Chúc Dao nhìn kỹ lại mới phát hiện nửa thân trên của mình đang được bao phủ bởi thứ ánh sáng bạc, ánh sáng bạc đó từ ngoài cử8a sổ xuyên vào, là ánh trăng!
Cô có thể hấp thụ ánh trăng để tu hành!? Nói cách khác có nghĩa là cô không cần làm đồ3 trang sức nữa, thật may quá.
Chúc Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặc dù bây giờ cô vẫn không hiểu phương pháp tu lu9yện cụ thể, nhưng rõ ràng ánh trăng này có ích với cô.
Vì vậy cô yên lặng dẫn dắt nhiều dòng nhiệt hơn vào trong ngọ6c bội, tốc độ như thế này thật chậm chạp quá mức.
Mãi cho tới khi mặt trời mọc, dòng nhiệt trong miệng ngọc vẫn ít ỏ5i đến mức không thể cảm nhận được.
Hình như cô gái kia có ý định bể quan nên vẫn không hề tỉnh lại.
Xem ra cô phải tu luyện tiếp thôi, chỉ cần cô không ở trên người cô gái kia nữa thì chắc chắn sư phụ sẽ nhìn rõ chân tướng, nếu hắn vẫn nhận nhầm, đảm bảo cô sẽ cắn chết hắn.
Bây giờ cô không có chút xíu năng lượng nào, xem ra chỉ có thể đợi đến lúc trăng lên.
Cô sẽ tu luyện thêm một khoảng thời gian, đợi đến khi có thể cử động thì cô sẽ đi tìm sư phụ, hoặc là đợi một ai đó phát hiện ra cô.
Chúc Dao biết cơ hội của mình đến rồi, cô nhắm được một bụi cỏ, sau đó vận dụng toàn bộ linh lực của mình, dùng hết sức đánh xuống phía dưới, cô chỉ cảm thấy mình bị hẫng một cái, cả khối ngọc chấn động này lên, từ giữa đai lưng của cô gái kia bật ra ngoài, sau đó rơi vào trong bụi cỏ ven đường.
Chúc Dao đã hao tổn tất cả năng lượng của mình, vì vậy lại khôi phục trạng thái ngọc bội màu trắng, cô gái kia hoàn toàn không có bất cứ cảm giác nào, cho dù cô ta phát hiện ra thì cũng chỉ nghĩ rằng khối ngọc bị lỏng nên rơi xuống mà thôi.
Hơn nữa, tâm tư của cô ta đang đặt hết lên việc đi tìm người, thế nên cô ta không hề phát hiện ra ngọc bội trên eo mình đã bị rơi mất.
Cô ta cứ tưởng rằng mình sẽ tiếp tục phải làm một người thấp kém như vậy, nhưng ai ngờ vận may lại từ trên trời rơi xuống.
Cô ta đã gặp được một đệ tử của Lôi Thần điện, mà người này lại nhận nhầm cô ta là đệ tử của mình.
Đào Man Phong vừa thích vừa sợ, Lôi Thần điện, đó chính là một nơi mà cả giới tu tiên ai nấy đều ao ước mà không vào được.
Cô ta giơ tay lên, chỉ thấy lòng bàn tay cô ta lập tức lóe ra ánh sét, có vẻ cô ta rất hài lòng với tu vi của bản thân.
Cô ta nở nụ cười đắc ý, nhặt ngọc bài tu luyện mà Ngọc Ngôn đã đưa cho cô ta rồi ra khỏi cửa, giờ là thời điểm đi xin tiên quyết tầng thứ hai.
Cô gái đó đi rất vội, cô ta xông thẳng tới ngôi nhà tranh phía trước.
Một tháng sau, cuối cùng thì cô gái kia cũng tỉnh lại.
Còn về phần Chúc Dao đã từ ngọc thạch biến thành ngọc bích, tiên khí trên người cô gái kia cũng đậm đặc hơn rất nhiều, trước đây cô không tu luyện nên không nhìn ra, bây giờ cô có thể cảm nhận được áp lực từ trên người cô ta, không còn gì nghi ngờ nữa, tu vi của cô ta đã tăng lên rồi, cụ thể tăng bao nhiêu thì cô không nhìn ra.
Cô gái đó hít sâu một hơi, hơn bốn tháng trời cô ta không tắm rửa thay quần áo gì cả, cô ta niệm chú thực hiện thuật thanh tẩy, nét mặt có vài phần đắc ý.
Hắn bay vút trên bầu trời, nhưng không ngự kiểm hay ngự khí, hắn bước từng bước từ trên trời xuống như đang tản bộ.
Mỗi khi hắn bước một bước, dưới chân hắn tự động có những cánh hoa tụ tập lại, hắn giẫm lên cánh hoa để đi xuống dưới.
Không nhầm đầu, là
hắn
, đó là một người đàn ông, cách xuất hiện phô trương đến vậy lại đến từ một người đàn ông.
Chúc Dao thử vận chuyển dòng nhiệt đã hấp thu được trong ba tháng, mặc dù năng lượng chỉ có chút ít, nhưng rất nghe lời, cô chỉ cần ra lệnh cho nó thì dòng nhiệt kia bắt đầu tự động vận chuyển trong ngọc, trung tâm khối ngọc hơi sáng lên, tốc độ xoay chuyển càng nhanh thì dòng nhiệt bị hút vào trong ngọc ngày càng nhiều.
Chúc Dao kiềm chế cảm xúc phấn khích, cô cẩn thận đưa thêm năng lượng mới hấp thu được vào trong vòng xoáy năng lượng, quả cầu kia càng ngày càng lớn, càng lúc càng đặc hơn, đốm sáng trong tâm khối ngọc cũng dần dần được khuếch đại.
Cùng với việc hút vào càng nhiều ánh trăng, màu sắc của khối ngọc không trắng thêm nữa mà cô bắt đầu dần trở nên trong hơn.
Chắc chắn rằng, một nơi như vậy sẽ là khu vực không ai dám trêu chọc đến trong giới tu tiên.
Đào Man Phong cảm thấy thật kích động, cô ta biết đây là cơ hội của mình, vì vậy cô ta không hề do dự, giả mạo thành đệ tử tên Ngọc Dao kia, cô ta cũng nói dối rằng mình gặp sự cố ngoài ý muốn trong lúc phi thăng nên bị mất trí nhớ.
Còn người tên Ngọc Ngôn kia cũng đưa cô ta đến Lôi Thần điện, nhưng không ngờ là hắn không vào chính điện, mà hắn sống ở dưới chân núi này.
Chỉ có điều, cô không biết phương pháp tu luyện cụ thể, công pháp dẫn khí nhập thể trước đây hoàn toàn không có hiệu quả, có phương pháp gì có thể khiến năng lượng trong ánh trăng tự động chui vào cơ thể cô không?
Chúc Dao đột nhiên nhớ tới phương pháp khi mình kết đan, lúc đó tốc độ hấp thu linh khí rất nhanh, đương nhiên cần phải vận dụng nguyên lý của lực ly tâm và lực hướng tâm.
Có phải cô cũng có thể dùng phương pháp giống vậy, xoay chuyền năng lượng ánh trăng đã hấp thụ được theo một quỹ đạo với tốc độ cao để hút thêm nhiều năng lượng hơn nữa vào không?
Chúc Dao hơi sốt ruột, chắc một tháng nữa cô gái giả mạo cô sẽ xuất quan, đến lúc đó cô không thể có cơ hội tu luyện ngay trong tầm mắt của cô ta như thế này.
Hơn nữa, đến một ngày nào đó, cô ta sẽ phát hiện mình mới là nguyên nhân của việc sư phụ nhận sai người.
Tốc độ cô hấp thu ánh trăng rất chậm, cô nhất định phải tìm một biện pháp tốt hơn tăng nhanh tốc độ hấp thu ánh trăng mới được.
Tiên khí trên người cô ta càng ngày càng đậm.
Đương nhiên Chúc Dao chỉ mong cô ta cứ ngồi nhập định như thế mãi, chỉ cần cô ta không tỉnh, đến tối cô có thể hấp thụ được nhiều ánh trăng hơn để tu luyện, kể cả không thể biến thành hình người, chỉ cần cô có thể nói chuyện là được rồi.
Đáng tiếc là thời gian ban đêm có hạn, mặc dù cô đã rất cố gắng tu hành, nhưng đã ba tháng trôi qua mà cô vẫn không thể mở miệng nói được, nhiều nhất chỉ làm cho khối ngọc trắng trở nên trắng hơn một chút mà thôi.
Nhưng cả người cô mệt lử.
Tất cả năng lượng trong bốn tháng qua bị tiêu hao trong nháy mắt, cảm giác này còn mệt hơn cả cảm giác dùng hết linh lực khi trước.
Thân thể vốn xanh biếc của Chúc Dao lại biến thành màu trắng đục.
Giây phút Chúc Dao nhìn rõ dung mạo hắn, cô thật sự cảm thấy kinh sơ, chim sa cá lăn, hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như tranh vẽ, mấy từ này đều không thể miêu tả hết vẻ đẹp của hắn.
Mỗi một đường nét trên khuôn mặt hắn đều là kiệt tác tuyệt hảo của ông trời, hắn đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Không thể không nói rằng, ngay cả một hòn đá khi nhìn thấy hắn cũng phải sững sờ.
Ừm, nhưng mong tốt nhất là bụi cỏ này không rậm quá, đừng để ánh trăng không chiều đến cô.
Cô oán giận nhìn lên trời cao, thế nhưng cô lại đột nhiên nhận ra có thứ gì đó đang rơi từ trên trời xuống, cả một mảng đỏ đỏ hồng hồng, là cánh hoa sao? Dù sao thì hoa đào cũng được trồng ở khắp chỗ này.
Mảng màu đỏ kia càng ngày càng lớn, Chúc Dao nhận ra đó là một người mặc một bộ quần áo đỏ mà thôi.
Nhưng không ngờ sau khi cô ta phi thăng lên thượng giới xong, một con người luôn vắt vẻo trên cao như cô ta lại trở nên tầm thường đến vậy.
Thượng giới là nơi tập hợp tất cả những người tu tiên phi thăng lên từ các tiểu thế giới, lúc mới đầu ai chẳng là người tài, thế nhưng sự cạnh tranh của các kẻ mạnh càng thêm quyết liệt, cùng với việc tiểu linh giới chỉ là một phương của tiểu thế giới, ở đó mấy chục nghìn năm cũng chẳng thấy người nào có thể phi thăng lên thượng giới, vì vậy cô ta không có chỗ dựa trong giới tu tiên.
Không có ai dẫn dắt, không có chỗ dựa vững chắc, cô ta từ một đẳng đại năng cao không thể với biến thành một hạt bụi nhỏ nhoi, mặc dù cô ta đã có tiền thể bất tử nhưng vẫn bị hạn chế khắp nơi, thế nên cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn nỗ lực sinh tồn trong chốn thượng giới này.
Chắc là ảo giác thôi!
Đào Man Phong là một Địa Tiên mới thẳng lên tiên giới không lâu, cô ta từ tiểu linh giới phi thăng lên thượng giới.
Trước đây lúc còn ở dưới hạ giới, cô ta cũng được coi là kẻ mạnh một phương, từ chất của cô ta là Phong linh căn biến dị, điều này khiến cho cô ta trở thành đối tượng được phần đông người tu tiên ngưỡng mộ.
Đá Chúc Dao một cái.
Chúc Dao chỉ cảm thấy có một luồng tiền khi chui vào trong thân thể cô, sau đó vào một cái, cô rơi từ trên đỉnh núi xuống.
Má nó chứ?
Người đàn ông kia sửng sốt, nhìn bốn phía xung quanh, hình như hắn vừa mới nghe thấy tiếng động gì đúng không?
Tuy nhiên, cô vẫn không cử động được, cũng không thể nói được, mỗi lần cô muốn phát ra tiếng lại giống như bị bịt miệng vậy.
Có điều, sau khi hấp thu tiên khí, thân ngọc của cô sẽ không trong suốt nữa mà dần dần chuyển thành màu xanh, thoạt nhìn trông giống một viên ngọc bích.
Từ ngọc thạch bình thường đến trong suốt như thạch anh sau đó đến ngọc bích, Chúc Dao cảm thấy sẽ có một ngày nào đó, cô tiến hóa thành kim cương.
Nghe đồn nơi đó nắm giữ toàn bộ năng lượng sấm sét trong thiên hạ, có năng lực thao túng tất cả thiên lôi trên thế giới này, đó là nơi thần bí khó lường, thậm chí còn không ai biết bên trong có bao nhiêu đệ tử? Không có ai biết người nào quản lý Lôi Thần điện.
Chỉ khi nào tam giới gặp chuyện lớn nguy cấp thì mới ra mặt giải quyết.
Ngay cả đại để tứ phương cũng phải kiêng nể bọn họ ba phần.
Vị trí Chúc Dao lựa chọn là một bụi cỏ sát vách núi, vì vậy khi cô rơi xuống không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Cô gái kia vẫn cứ đi, không hề phát hiện ra hành vi của Chúc Dao.
Mãi cho đến lúc đối phương đã đi xa, Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, cô thành công rồi.
Mặc dù hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ, vạt áo để hở, nhưng chẳng những không có một chút ẻo lả nào mà còn mang lại cho người khác cảm giác hắn là một kẻ phong lưu không chịu trói buộc.
Chúc Dao cảm thấy người này hơi quen mắt, cô đang nghĩ xem đã từng gặp hắn ở đâu thì người đàn ông xinh đẹp như tiên kia đã đến thẳng vị trí của cô, trong nháy mắt những cánh hoa bay lượn xung quanh, chúng tựa như một con đường lớn trải đầy hoa tươi và còn mang theo một trận gió xoáy không nhỏ.
Người đàn ông kia vẫn thong thả bước xuống, sau đó...
Thậm chí cô có thể cảm nhận được cảnh vật bốn phía bị che lấp bởi quần áo của cô gái kia, cảm giác này giống hệt thần thức khi cô mới bắt đầu tu luyện.
Nửa tháng sau, cô đã hoàn toàn biến thành một viên ngọc trong suốt sáng long lanh như thạch anh, năng lượng tích tụ trong ngọc càng nhiều, tốc độ tu luyện của cô càng nhanh, thậm chí cô không chỉ có thể hấp thu ánh trăng mà còn có thể hấp thu một phần tiên khí.
Đây đúng là một hiện tượng tốt, bình thường cổ chỉ tu luyện bằng ánh trăng, vì vậy bạn ngày cô chỉ có thể ngủ, bây giờ cô có thể hấp thu tiên khí, vậy nên bạn ngày cô cũng có thể tiếp tục tu luyện.
Cô ta đoán người này không phải đệ tử tinh anh của Lôi Thần điện, nhưng mà không sao cả, chỉ cần có liên quan đến Lôi Thần điện thì từ nay về sau cô ta sẽ có chỗ dựa mạnh nhất trong tiên giới.
Điều quan trọng hơn là người này biết pháp quyết ngự lôi, pháp thuật trong truyền thuyết đó có thể điều khiển thiên lôi, Đào Man Phong càng kích động đến tột cùng.
Đây chính là thuật pháp chỉ đệ tử Lôi Thần điện mới biết, nếu cô ta học được thì còn có ai trên thế giới này có thể bắt nạt cô ta được nữa đây? Vì vậy cô ta mới bế quan không chút do dự, cô ta sợ người kia nhất thời hứng lên lại thu hồi pháp quyết về.
Cô ta nghiêm túc bể quan suốt bốn tháng ròng, cuối cùng đã đột phá được tầng thứ nhất.
Thế nên cô ta lại tới tìm sư phụ xin pháp quyết tầng tiếp theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.