Chương 139: Có cần xui xẻo đến vậy không
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2337 chữ
- 2021-12-31 05:30:34
Đây không phải hiện tượng tốt.
Đây là loại nấm gì thế?
Nấm tinh tò mò xoay quanh cô gái kia mấy vòng:
Dáng vẻ trông thật là quái lạ, t8rông còn kỳ quái hơn cả đá tinh nhà ngươi nữa.
Đây không phải nấm.
Chúc Dao sửa lại, toàn bộ sinh vật trong thế giới của nó đều là nấm sao?
3Là tiên tu.
Tiên? Nó cũng tu luyện thành tiền rồi à?
Nấm Linh có chút thích thú.
Ừ.
Nơi này không phải tiên giới sao? Tất cả mọi ng9ười đều là tiên mà.
Má nó chứ, vừa nãy còn bốc phét nói mình lợi hại, tại sao bây giờ lại như đà điểu thế, liêm sỉ của ngươi ở đâu?
Ngọc bội!
Cô ta nhìn phía trước, rõ ràng đã phát hiện ra Chúc Dao:
Hóa ra mày ở chỗ này.
Cô ta vui mừng, đang định ngự kiểm bay qua đó để nhặt, hiện giờ Chúc Dao thật sự rất muốn chết quách đi cho rồi, cô biết ngay là cây nấm kia không đáng tin cậy chút nào mà.
Mắt thấy sắp rơi vào trong tay cô gái kia một lần nữa, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện biến cố.
Một loạt những tia sét từ trên trời giáng xuống như pháo dây bổ xuống mặt đất, ngay lập tức ánh sáng của những tia lửa điện rọi khắp cánh rừng.
Quả nhiên nấm tinh tò mò ngẩng đầu.
Chỉ có điều ta nghe nói từ trước đến nay tiên tu này mưu mô xảo quyệt, hơn nữa còn có một thói quen không tốt.
Thói quen gì?
Cô ta vô cùng thích ăn nấm, hơn nữa cô ta lại thích ăn những cây nấm vừa trắng trẻo vừa đẹp trai.
Với lại cô ta thích ăn sống đó.
Nấm tinh run rẩy, nhảy phắt ra khỏi đất, lùi lại về sau mấy bước, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào người trên đất:
Nó ăn cả nấm ư, quả nhiên là mưu mô xảo quyệt.
Đúng vậy đúng vậy, người như thế, không đáng để đại tiện ra tay.
Đúng đúng đúng.
Nấm tinh gật đầu lia lịa, cứ như đang giấu giếm điều gì:
Hừ, hôm nay ta tạm thời bỏ qua cho nó, chúng ta về nhà.
Nói xong nó quay người nhảy như bay về phía trước.
Nấm tinh lại quan sát cô gái hôn mê bất tỉnh trên mặt đất một lần nữa, sau đó nó tỏ vẻ chán ghét:
Nó xấu thật đấy, 6đủ mọi màu sắc, chẳng dễ nhìn như ta một chút nào.
Đủ mọi màu sắc ở đâu, thứ người ta mặc là quần áo đấy? Bị một cây nấm chê bai, chuyện này th5ật hài hước.
Chúng ta mau đi thôi.
Chúc Dao thúc giục, mặc dù không biết tại sao cô gái kia rơi xuống nơi này, nhưng cô không thể đảm bảo khi cô ta tỉnh dậy nhìn thấy cô có đoán ra điều gì hay không.
Một viên ngọc thạch không thể cử động như cô và một cây nấm chỉ có 5 điểm sức chiến đấu tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta.
Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một cây nấm yêu.
Đào Man Phong vừa đi giờ đã trở lại, cô ta lạnh lùng nhìn nấm tinh to lớn phía dưới:
Một cây nấm tu thành yêu quái, lại dám giở trò trước mặt bản tiên.
Nấm tinh hoảng sợ, cả thân hình bắt đầu biến thành màu xanh:
Cứu tôi với tôi sắp bị ăn thịt rồi.
Nó quay người nhảy xuống chỗ cái cây đại thụ, cắm đầu chui vào đống bùn đất nó náu mình lúc vừa nãy như đà điểu.
Chúc Dao bị nó hất một cái, cô bay lên, đập trúng vào thân cây, cũng rơi vào trong đống bùn nhão.
Cô ta bị thương quá nặng, không thể hồi phục lại ngay được, nhưng muốn ra khỏi cái hố này thì phải dùng không ít tiên lực.
Ba ngày sau, cuối cùng Đào Man Phong đã tích cóp được một chút tiên lực, cô ta sử dụng thuật đẹp không bay lên, bay ra khỏi cái hố này.
Cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u và Lôi Thần điện ẩn trong những tia sét dày đặc, cô ta hít sâu một hơi, quay người định rời đi, nhưng cô ta vừa đi được hai bước thì lại đạp hụt vào khoảng không.
Lại ba ngày nữa trôi qua, cuối cùng Đào Man Phong đã ra khỏi cái hố thứ hai.
Cô ta nhìn hai cái hố song song trước mặt, chỉ có thể tự nhận rằng mình xui xẻo.
Cô ta xoay người đi về phía ngược lại, nhưng cô ta lại đạp hụt một cái, rơi vào cái hố thứ ba nghe cái bịch.
Aiyo, cô khen nó lợi hại, nó còn tin là thật đấy.
Chúc Dao ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
Đại tiên nấm đương nhiên là pháp lực vô biên, tất nhiên không sợ một tiểu tiên như vậy, chỉ có điều...
Chúc Dao cố ý giả bộ lo lắng.
Đào Man Phong gần như phát rổ.
Lại qua ba ngày nữa...
Cô ta rơi xuống cái hố thứ tư.
Đây không phải người tốt.
Tại sao? Nó từng bắt nạt ngươi à?
Nấm tinh ngẩn ra, tinh thần trượng nghĩa của nó nhất thời bạo lều, cả người biến thành màu đỏ:
Ngươi đừng sợ, đợi nó tỉnh lại, ta giúp người báo thù.
Ngươi không đánh nổi cô ta.
Ngươi chưa từng học một tiên pháp nào, còn chưa tu luyện đến mức biến thành người, một cây nấm như người lấy đâu ra tự tin thế?
Nói vớ vẩn!
Nấm tinh lập tức cuống lên, nhảy lên một cái thật mạnh:
Ta là cây nấm duy nhất thành tiên trong khu rừng này, không có bất cứ một cây nấm nào có thể đánh thắng được ta.
Tại sao cây nấm xấu xí mới đến này có thể đánh thắng ta được cơ chứ?
Cô đã nói người ta không phải nắm rồi, Chúc Dao nghẹn lời.
Nấm tinh đặt mông xuống ngồi cạnh cô gái, kiên quyết không đi.
Tất cả những điều này đều hơi kỳ lạ, hình như bắt đầu từ lúc cô ta nhặt được miếng ngọc tiên không có tác dụng gì kia.
Sắc mặt Đào Man Phong thay đổi, cô ta vội vã duỗi tay sờ eo mình, sau đó nhận ra chỗ đó không có thứ gì, miếng ngọc tiên kia biến mất rồi? Cô ta tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy tung tích miếng ngọc, cô ta đánh rơi từ lúc nào, sao cô ta không biết? Lẽ nào là vì miếng ngọc đó? Ngay lập tức cô ta hiểu ra sự việc, cho dù thế nào thì bây giờ cô ta cũng phải nhanh chóng ra khỏi cái hố này, việc tìm miếng ngọc kia thì tính sau.
Đào Man Phong bình tĩnh lại, cô ta bắt đầu ngồi thiền cố gắng hồi phục tiên lực.
Bây giờ nguy hiểm đã hết, hôm nay lại đúng là đêm trăng tròn, nấm tinh đương nhiên muốn đi ra ngoài.
Được!
Ánh trăng có ích cho việc tu hành của Chúc Dao, tất nhiên cô không phản đối đề nghị này.
Vì vậy nấm tinh đội Chúc Dao nhảy lạch bạch ra khỏi gốc cây, hai người đến một khu vực rộng rãi tắm ánh trăng, cô đang định hấp thu ánh trăng thì trên trời truyền đến một giọng nữ.
Bịch một tiếng, cô ta lại ngã xuống một cái hố sâu khác.
Đào Man Phong:
...
Cô ta hơi sửng sốt, tại sao bên cạnh lại có một cái hố nữa cơ chứ! Cô ta giữ chặt miệng vết thương lại rách ra một lần nữa, bò dậy sử dụng thuật bay lên, nhưng cô ta phát hiện đan điền của mình đã trống không.
Cô ta chỉ có thể chấp nhận số phận, ngồi xuống tích tụ tiên lực.
Cho đến mười lăm ngày sau, cô ta mới ngự kiếm bay ra ngoài, cô ta nhìn năm cái hố sâu trên mặt đất, sau đó không hề lưu luyến ngự kiếm bay về phía Đông Nam, nơi này không nên ở lâu.
Đến lúc không nghe thấy chút động tĩnh nào, trong đống bùn dưới gốc cây đại thụ cao hơn người ở phía xa xa, một cái đầu nấm xoẹt một tiếng chui ra.
Đi rồi à?
Nấm tinh nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh thật sự không có bóng dáng nào nữa mới nhảy ra.
Chúc Dao quay lại nhìn về phía người đang nằm kia, khi cách nơi đó không xa thì cô bất thình lình thay đổi chủ ý:
Đợi đã.
Còn đợi cái gì?
Nấm tinh đúng là bị dọa sợ xanh mặt rồi:
Chúng ta sẽ bị ăn sống mất.
Cô ta cách chỗ chúng ta ở gần quá, sau khi tỉnh lại cô ta sẽ tìm đến chúng ta.
Huống chi, vừa nãy khi các cô đi tới đã vô tình mở ra một con đường nhỏ đến lúc đó kẻ giả mạo kia chỉ cần men theo con đường đó là có thể tìm được các cô.
Vậy thì phải làm sao?
Nấm tinh cuống lên, nó sống biết bao nhiêu năm rồi, điều nó sợ nhất chính là bị ăn sống:
Phải chuyển nhà à?
Nhưng mà nó đã sống ở đây mấy chục nghìn năm rồi, đối với nó mà nói, khoảnh đất ấy là nơi ở tuyệt nhất.
Chúc Dao do dự, cô nhìn cái hố do nấm tinh nhảy bình bịch tạo ra trên mặt đất, đột nhiên cô có một ý tưởng.
Cô ta suy tư một hồi, quyết định ngồi thiền hồi phục chút tiên lực.
Chỗ này chắc là bên dưới Lôi Thần điện, tên Ngọc Ngôn đó ra tay không hề nương tay chút nào cả, cô ta không chắc hắn có đuổi theo cô ta hay không, cô ta cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, nếu bị tìm thấy thì cô ta có muốn trốn cũng chẳng trốn được.
Đào Man Phong nghĩ đến điều này, cô ta bèn cảm thấy vô cùng tủi thân, cô ta tự nhận rằng hoàn toàn không có bất cứ sơ hở nào, tại sao đột nhiên lại bị nhận ra cơ chứ? Lúc trước, khi Ngọc Ngôn xuất hiện trước mặt cô ta cũng vậy, biểu cảm của hắn cho thấy hắn không hề có ấn tượng gì với dáng vẻ của cô ta, ngay cả khi cô ta nói bị mất trí nhớ thì đối phương cũng chỉ ngẩn ra một lúc rồi chấp nhận cô ta.
Ba ngày sau, Đào Man Phong bị thương nặng cuối cùng đã tỉnh lại.
Nhưng cô ta phát hiện mình đã ở dưới một cái hố sâu, cái hố này sâu vài chục trượng, độ sâu của hố cao gấp bốn lần cô ta.
Xung quanh hồ không có điểm trợ lực nào cả, cộng thêm việc cô ta bị thương quá nặng, lại bị thiên lôi đánh trúng, vì vậy cô ta không thể dùng thuật ngự kiếm, càng không có sức lực trèo lên.
Rõ ràng kẻ giả mạo kia bị người ta đánh trọng thương, sau khi tỉnh lại, kể cả không bị rơi xuống hồ, nhưng khi cô ta liên tục phát hiện xung quanh có mười mấy cái hố, sao cô ta có thể không nhận ra rằng có người đang nhắm vào cô ta, do đó cô ta sẽ nghĩ đến người làm cô ta bị thương.
Phản ứng đầu tiên đương nhiên là mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Đá tinh, chúng ta đi phơi trăng thôi.
Nấm tinh hết sức phấn khởi, mười mấy ngày qua, họ đã không ra ngoài hoạt động vì không muốn bị cô ta phát hiện, họ chỉ sợ tạo ra tiếng động lớn quá thì cô gái kia sẽ phát hiện ra họ.
Không hổ là thuộc hạ của ta, người học được mấy phần thông minh của ta rồi đấy.
Nấm tinh đắc ý, không quên tự khen mình vài câu.
Chúc Dao không phản bác lại, cứ để nó tự sướng đi.
Cô bảo nấm tinh cố ý đào mấy cái hổ kia, không chỉ là năm cái hổ, họ đã đào mười mấy cái hố sâu ở lân cận, gần như là cách hai bước lại có một cái.
May quá, nó đi thật rồi, cuối cùng cái người ăn nấm kia cũng đi rồi.
Chúng ta an toàn rồi.
Nấm tinh phấn khởi nhảy lên mấy cái, khiến cây đại thụ bên cạnh vang lên những tiếng rào rào, lá rụng đầy trên mặt đất, lúc ấy nó mới nghĩ ra cái gì đó, nó nhảy sang bên cạnh cái cây, cả thân hình của nó phát ra ánh sáng màu trắng, sau đó nó dùng hết sức nhảy vào đống bùn vừa nãy, người nó nghiêng đi lôi miếng ngọc trắng từ trong đống bùn ra.
Đá tinh, người nói không sai, phương pháp này quả thực có thể khiến nó tự đi.
Cho đến khi cô ta ngồi ở dưới cái hố thứ năm, cô ta mới dần dần phát hiện chuyện này có gì đó không ổn, hình như có ai đó đang cố ý hãm hại cô ta.
Cô ta có thể chắc chắn rằng bên ngoài toàn là hổ, nhưng bốn phía lại không có hơi thở của tiên nhân nào khác.
Lần này cô ta cẩn thận hơn một chút, ba ngày sau, cô ta không sử dụng thuật bay lên nữa, mà cô ta bắt đầu nghiêm túc trị thương.
Uy thể khiến người ta sợ hãi tràn ngập khắp nơi, tiếng sấm vang rền như tiếng pháo hoa chào năm mới.
Trên không trung xuất hiện hai bóng người mờ mờ đang giao chiến kịch liệt.
Có người đang đấu pháp ở phía trên, lực ảnh hưởng của trận chiến này thật là rộng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.