Chương 140: Ta kê chân giường rất giỏi đấy
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2337 chữ
- 2021-12-31 05:30:33
Chạy cái búa ấy, bà đây còn chưa lên mà! Chắc nó cũng biết là cô bị rớt lại rồi nhỉ, có thể kiểm tra hàng trước rồi mới đi được khô8ng!
Nấm, đợi đã, nấm...
Nó đã hứa là sẽ bảo vệ cô rồi mà? Đáng tiếc là, mặc cho Chúc Dao có kêu gào thể nào, nấm tinh đã 3sợ đến mất hồn mất vía kia đã trở thành tráng sĩ một đi không trở lại, mới đó đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hoàn toàn không phá9t hiện bản thân đã làm rớt cô ở giữa đường mất rồi.
Chạy đến nỗi quên trời quên đất, vào một cái đã chạy được mười mấy dặm6.
Ngươi muốn làm gì?
Cầm thú, cô chỉ là một viên đá, đá có thể chết chứ không thể chịu nhục
.
Gốc là: Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục, ở đây dùng từ gần âm khác nghĩa để chơi chữ.
Người đàn không đáp, chỉ đi đến trước giường thì dừng lại, sau đó hắn cúi người, một tay nâng giường lên, tay còn lại nhét Chúc Dao xuống chân giường.
Chúc Dao bị đưa đến một toà tiên cung hoa lệ, mỗi góc đều giống như được dày công khắc hoạ bởi những người thợ thủ công khéo léo nhất, bài trí ở bên trong lại càng đẹp đẽ tinh tế hơn khiến cô được mở rộng tầm mắt, ngay cả sàn nhà cũng được trải bằng ngọc, bên trên còn phủ một lớp cánh hoa màu hồng phấn giống như đang nói
Nhà ta chẳng có gì ngoài tiền
vậy.
Người đàn ông đem cô đến một căn phòng giống như phòng ngủ, tiện tay ném cô lên bàn, sau đó xoay người đi vào bên trong.
Lúc trở ra, hắn đã thay một bộ trường bào màu tím khác.
Cô và người này có thù, cô còn lâu mới trả lời hẳn.
Không nói sao?
Người đàn ông cười lên trông rõ diêm dúa:
Tuy rằng ta chỉ là nhặt được người, nhưng từ nay về sau ta chính là chủ nhân của ngươi.
Không nghe lệnh của chủ nhân, sẽ phải chịu phạt đó.
Xì, nói như thể bán thân vậy, ai thèm để ý đến người.
Được rồi, Thuý Hoa, sau này ngươi phải gọi ta là chủ nhân hoặc tổn thương.
Cái gì?
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao cô lại tên là Thuý Hoa rồi hả, này?
Thời gian không còn sớm nữa.
Người đàn ông bình tĩnh nhìn sắc trời bên ngoài:
Nên đi ngủ rồi.
Ngủ cái gì mà ngủ? Ông đường đường là thần tiên mà còn phải đi ngủ à, có biết ngượng không vậy hả? Này, giải thích đi chứ.
Tối nay có Thuý Hoa, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành rồi.
Cái gì? Ngươi ngủ nghỉ thì liên quan gì đến ta, lượng thông tin này có hơi lớn ha, cô là một viên đá trong trắng thuần khiết đó.
Người đàn ông đó lại không hề để ý, hắn tóm lấy Chúc Dao đi thẳng về phía giường.
Chúc Dao cảm nhận được một trọng lượng cực lớn đè lên người mình, dường như cô có thể nghe thấy tiếng ngọc vỡ.
Mà tên đầu sỏ kia đã điềm tĩnh trèo lên giường đắp chăn nằm yên rồi.
Chúc Dao:
...
.
Thạch Đầu nhé!
Sao lại lấy tên tùy tiện thể hả?
Ai lại đặt tên cái kiểu này cơ chứ.
Không thích sao? Vậy đổi cái khác?
Người đàn ông híp mắt.
Đương nhiên không...
Không đúng, cô có tên cơ mà, sao phải đổi chứ? Không được, cô đã từng trải qua một lần bị kịch đặt tên rồi, có chết cô cũng không muốn bị người ta đặt tên cho lần nữa đâu.
Chúc Dao bị vứt bỏ đã cảm nhận được ác ý của cả thế giới, những ngày tháng không thể cử động như thế này, cô chịu đựng đủ rồi.
Giáng một tia thiên lôi xuống đánh chết cô đi, cảm ơn! Đáng tiếc, sấm sét giăng đầy trời, đánh ầm ầm xuống khắp nơi, biến khu rừng lớn rậm rạp xanh tốt thành một vùng đất khô cằn, mãi đến khi tiếng sấm nhỏ dần, cũng không có lấy một tia bổ về phía cô.
Chúc Dao không nhịn được hung hăng giơ ngón giữa với hai người đang đánh nhau trên trời.
Vẫn không chịu nói? Vậy ta quay tiếp.
.
Xem như người giỏi, Chúc Dao chịu không nổi đành phải đầu hàng, đáy lòng âm thầm tặng cho hắn một ngón giữa, phun ra một tiếng:
Đệch!
Người đàn ông cười càng thêm nham hiểm khiến Chúc Dao có cảm giác giống như đang nhìn hổ ly vậy.
Nếu đã được ta nhặt về thì cái tên trước đây cũng bỏ luôn đi, từ nay sẽ gọi là...
Ngươi biết nói sao?
Giọng nói của người nọ rất có từ tính, ngoại hình lại càng giống thần tiên hạ phàm, khiến cho người ta vừa nhìn vào đã hận không thể...
cấu xé khuôn mặt hẳn.
Chính xác, cô và kẻ này còn có thù, bởi vì hắn chính là tên đàn ông huênh hoang hôm đó đã đá cô xuống.
Chỉ trong nháy mắt Chúc Dao bắt đầu quay tít mù giống như một con quay trên bàn.
Cô cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, cô mà là người thì đã sớm nôn đầy vào mặt hắn rồi.
Quá nham hiểm! Méo hiểu sao lại có thể dùng chiêu này.
Đá tinh đừng sợ, khu rừng này thường xuyên bị sét đánh, nếu trốn kỹ thì sẽ không sao đâu.
Phía trước có một hang núi,5 sấm sét không đánh vào được đâu.
Đá tinh, người phải nắm cho chặt đấy nhé, sắp đến nơi rồi.
Đá tinh? Đá tinh?
Nấm tinh gọi hoài gọi mãi mà vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, ban đầu tưởng rằng đá tinh cũng đang sợ hãi, nhưng khi vào trong hang núi nó mới phát hiện, miếng ngọc vốn nên ngoan ngoãn trốn trên đầu mình không thấy đâu nữa.
Rơi lúc nào thế? Sao nó không biết vậy?!
Đệch.
Ế?
Một giọng nói đầy nghi ngờ vang lên bên cạnh, Chúc Dao ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc, rồi cô bị người ta nhặt lên, đối diện với một đôi mắt hoa đào cực kỳ quyến rũ lả lơi.
Não của Chúc Dao bỗng hiện lên mấy chữ: Lại là một con bitch.
Truyền cho ngươi một ít tu vi, tránh để người bị nứt nhanh quá.
Hắn tốt bụng vậy sao? Chúc Dao nghi ngờ, nếu thật sự muốn giúp cô, sao không trực tiếp giúp cô biển thành hình người đi.
Ta nói Thuý Hoa này.
Thuý Hoa em gái nhà ngươi!
Chuyện tu hành phải chú trọng tiến hành theo tuần tự, những thứ được mở linh trí ở tiên giới này nhiều không kể xiết, phải tu hành ngàn vạn năm mới có thể thành hình.
Người đàn ông đó nói với giọng đầy ẩn ý:
Chỉ dựa vào tu vi mà người khác truyền cho thì không được đâu.
Nói xong còn tặng thêm cho cô một ánh mắt
ngươi còn non và xanh lắm
.
Đậu má, hắn từ xa đến nhặt mình về là để kê chân giường, méo hiểu sao chỉ là để kê chân giường! Vậy mắc mớ gì còn phải đặt cái tên Thuý Hoa đầy đủ kích này cho mình chứ.
Ta nguyền rủa người gặp ác mộng, một tuần bảy lần, mỗi lần hai mươi tư tiếng.
Từ hôm đó trở đi, Chúc Dao đã vinh hạnh trở thành một hòn đá kê chân giường chuyên nghiệp.
Hơn nữa, cái tên này cũng tuỳ tiện thật sự, cứ là đá thì đặt là Thạch Đầu à, sao không đặt là Thuý Hoa luôn đi?
Vậy thì Thuý Hoa nhé.
WTF?
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôi chỉ là một miếng ngọc mà thôi, ông tưởng tôi là kim cương chắc? Giờ hắn lại còn muốn dùng cô để đập hạt hạch đào, tức chết mất! Liếc nhìn hạt hạch đào vẫn chưa đập vỡ được ở trong tay, lại nhìn khối ngọc rõ ràng sắp nứt, người đàn ông hơi do dự.
Cuối cùng chút lương tâm còn sót lại của hắn trỗi dậy, tốt bụng bấm một pháp quyết, Chúc Dao chỉ cảm thấy một luồng tiền khí đậm đặc được truyền vào cơ thể, không những không còn thấy vết ngọc bị nứt, mà trong chốc lát, ngay cả màu trắng ngọc cũng biến thành màu xanh phỉ thúy, cảm giác còn tốt hơn bốn tháng cô tu luyện.
Chuyện này là sao?
Chúc Dao kinh ngạc.
Bất kể là chân giường, chân bàn, chân tủ, chỉ cần tên đàn ông đó cảm thấy có chỗ nào không vững, thì sẽ lấy Chúc Dao ra kế, nói ngắn gọn chính là một viên gạch, chỗ nào của tiên cung này cần thì sẽ chuyển tới chỗ đó.
Ế, sao đã nứt ra rồi?
Người đàn ông nhặt Chúc Dao từ chân bàn lên nhìn, quả nhiên phát hiện ra một vết nứt nho nhỏ.
Chúc Dao âm thầm trợn mắt, ngày nào cũng bị bàn ghế giường tủ đè, cô không nứt mới lạ.
Vậy thì không còn cách nào khác, muốn tu thành hình người thì bắt buộc phải tu ngàn vạn năm sao?
Có chứ.
Đôi mắt hắn híp lại, nụ cười càng thêm gian xảo:
Ở đằng sau chỗ ta có hổ Lôi Uyên, là nơi rất lý tưởng để tu hành, những vật có linh trí chỉ cần ngâm trong đó mười mấy ngày là có thể hoá thành hình người.
Ôi đệch, tiện vậy sao, sao không nói sớm!
Nếu như người nghe lời, ta có thể suy nghĩ...
Tôn thượng, người cần gì thì cứ việc sai bảo ạ.
Chúc Dao lập tức biến thành culi, bị thương nói:
Cho dù là kê chân bàn, kê chân giường, kê chân tủ, thậm chí là kê chân tường thì cũng không sao.
Đồ giao cho ta giữ, tuyệt đối bền chắc, nhanh chóng thuận tiện lại rất có thẩm mỹ, cho dù người bảo ta lót giày độn đế cũng không vấn đề gì.
Mười mấy ngày là có thể biến thành người, thật sự là quá mỹ mãn.
Mãi cho đến khi hắn thuận lợi đập vỡ hạt hạch đào cuối cùng, Chúc Dao mới cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhìn một lượt người đàn ông mặc quần áo đỏ này:
Làm sao người biết ta đang nghĩ gì?
Rõ ràng cô đâu có nói muốn biến thành hình người, rốt cuộc tại sao hắn lại đoán được? Nếu như là người, còn có thể giải thích là đoán qua sắc mặt lời nói, hiện giờ cô chỉ là một miếng ngọc mà, đoán cái beep hả?
À.
Người đàn ông điềm tĩnh ném hạt vào miệng, cong mắt cười:
Bởi vì ta biết đọc suy nghĩ trong đầu người khác.
Đệch, vậy những suy nghĩ chẳng ra sao của cô đều bị hắn nhìn thấu hết rồi? Con hồ ly đực này nữa! Cô muốn cấu xé cái bản mặt của hắn quá đi mất.
Ngọc tu thành tinh, hiểm thấy đấy.
Người đàn ông cầm miếng ngọc lật qua lật lại rồi nhíu mày, vẻ quyến rũ và mê hoặc trên khuôn mặt khó đoán được hắn đang nghĩ gì:
Chỉ là hơi bẩn xíu.
Hắn vừa lau xong, Chúc Dao bị phủ bởi một lớp bùn đất đã trở lại với vẻ sạch sẽ trắng trẻo như ban đầu.
Dường như lúc này mới cảm thấy hài lòng, người đàn ông mặc quần áo màu đỏ mới bay lên, nhưng lại không dựa vào bất cứ pháp khí nào bay về phía Lôi Thần điện đang được sấm sét vây quanh.
Màu tím vốn là một màu cực kỳ kén người mặc, nhưng lại hợp với hắn đến mức đáng ngạc nhiên, ngoại hình của hắn vốn đã xuất chúng, bộ quần áo màu tím này lại càng khiến khí chất quyến rũ lẳng lơ của hắn được thể hiện ra ngoài một cách cực hạn.
Viên đá nhỏ, người tên gì?
Người đàn ông tò mò hỏi khối ngọc trên bàn.
Chúc Dao không nói gì, kiên quyết giả chết.
Ta giỏi làm đá kê chân lắm.
Giày độn đế là cái gì? Người đàn ông im lặng một lát, ánh sáng trong mắt hắn loé lên.
Hắn cầm hạt hạch đào trên bàn lên, vẻ mặt khó xử nói:
Vậy bạch đào này...
Dùng ta mà đập!
Chúc Dao vội vàng tranh nói trước:
Đừng khách sáo, cứ dùng lực mà đập, ta chịu được.
Người đàn ông khẽ híp mắt, không chút khách sáo tóm lấy Chúc Dao, hì hục một lúc cũng đập vỡ được hạch đào.
Trong đầu Chúc Dao đâu đâu cũng là tu thành hình người, hận không thể cho hắn đập thêm vài lần, rồi sau đó vứt cô vào cái hồ Lôi Uyên gì đó.
Chúc Dao tiếp tục giả chết.
Người đàn ông tiếp tục gõ gõ khối ngọc:
Đừng giả vờ nữa, ta biết người đã thành tinh, đã có linh trí rồi.
Chúc Dao vẫn không trả lời, ta là một viên đá không biết nói đấy, ngươi cắn ta chắc.
Nụ cười của hắn càng rạng rỡ hơn, đôi mắt khẽ nheo lại rồi bất ngờ cầm khối ngọc lên, hai ngón tay giữ chặt, sau đó xoay thật mạnh.
Bình tĩnh bình tĩnh, thời tiết đang đẹp nên cô không được nóng nảy, không được, không được.
Tất cả vì biến thành người, vì biến thành hình người!
Vì vậy, để được biến thành người, Chúc Dao đã bước lên con đường nhẫn nhịn đến mức ói máu không thể quay lại.
Mà cái tên tôn thượng đến tận bây giờ vẫn chưa biết tên là gì này, gần như đã bóc lột hết cỡ sức lao động của cái miệng ngọc khổ sở là cô đây rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.