Chương 141: Chỉ số thông minh của sư phụ offline rồi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2332 chữ
- 2021-12-31 05:30:32
Nhưng con hồ ly dở hơi kia không hề có chút ý muốn giúp cô hóa hình nào cả, ngay cả bóng dáng của hổ Lôi Uyên mà cô cũng không thấy, 8nếu cứ tiếp tục như thế thì cô chưa kịp biến thành người đã ngỏm cù teo luôn rồi.
Có lẽ theo như cái truyền thuyết mà gã kia3 nói, chỉ cần xoay một cái, nhúng một chút, liếm một lượt, liền thành một cái bánh oreo rồi, à không, mà còn chẳng biết cái hổ Lôi U9yên có thể khiến đồ vật biến hình đó có thật không nữa.
Vậy thì vấn đề xuất hiện rồi.
Phải nhớ kỹ, đây chính là đồ đệ của mình.
Hẳn giơ tay lên định xoa mái tóc ướt nhẹp của cô nhưng lại bắt gặp ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt đó như đang lên án rằng đừng làm loạn tóc của ta.
Ngọc Ngôn không hề do dự đặt tay lên và mái tóc ướt nhẹp đó, khiến nó trở nên rối bời.
Ngày thứ bảy, cô hóa thành một viên kim cương lớn, Chúc Dao tự nhiên có ảo giác mình biến thành đại gia.
Ngày thứ tám, cơ thể cô lại bắt đầu biến đổi.
Ngày thứ chín, cả người được một luồng sáng dịu dàng bao bọc, bắt đầu biến hình.
Ngọc Ngôn hoàn toàn không có ý muốn giải thích, xốc đồ đệ nhà mình lên, để lại một câu nói:
Lâu chủ, Ngọc Ngôn xin phép ra về.
Bóng người biến mất, trước mắt chỉ còn là một cái hồ nước trống rỗng.
Cho dù muốn cướp người thì cũng phải để người ta nói cho xong đã chứ, sự tôn trọng cơ bản nhất với lâu chủ đầu rồi?
Ngọc Ngôn đưa thẳng đồ đệ nhà mình về ổ, tâm trạng bực bội khi để mất đồ đệ tích tụ trong lòng hắn mấy ngày nay mới tiêu tan bớt.
Thời gian lựa chọn bắt đầu đếm ngược, 10.9.8.7...
Này này này, đột nhiên đếm ngược làm cái quần què gì vậy? Giới Linh, anh...
3.
Lúc này Chúc Dao mới biết tại sao cái hồ này gọi là hồ Lôi Uyên rồi, má nó, thứ trong hồ không phải là nước, mà là sét, hơn nữa sét trong hổ cái nào cái nấy đều mạnh hơn cả lôi kiếp khi phi thăng.
Lối khí đậm đặc ùn ùn kéo đến, một tia sét chui vào trong ngọc thạch, cô lại nghe thấy âm thanh rạn nứt lách tách kia, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả trước kia.
Mặc dù cô là một tảng đá không có cảm giác đau nhưng không thể chịu nổi loại sét có thể chạy vào trong thần thức kia.
Phù, vẫn khá ổn, không có gì kỳ quái như trong tưởng tượng, ngực vẫn còn đây, mặc dù vẫn thiếu dinh dưỡng như trước.
Biển thành hình người thật rồi à?
Hồ ly khốn nạn không biết đến từ khi nào, đang đứng trên bờ, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ kia, hắn đưa mắt quét cô một lượt từ trên xuống dưới rồi mới gật đầu nói:
Hơi xấu một chút nhưng từ chất không tệ.
.
A a...
Có thì huynh nhận luôn sao.
Cô ta đeo ta ở hông thì đương nhiên là có rồi.
Cơn tức của Chúc Dao càng lúc càng dâng cao, biết rõ rằng chuyện này không thể trách hắn được nhưng vẫn không kiềm chế nổi cơn giận, đặc biệt là khi nhớ tới lúc sư phụ nói chuyện với đối phương như lúc nói chuyện với mình, khuôn mặt của con nhỏ kia xấu hổ thẹn thùng, cô hận không thể xé nát mặt cô ta.
Nhìn đồ đệ nghiến răng nghiến lợi, gần như sắp phát điên, Ngọc Ngôn thở dài, thuận tay thi triển
Khứ Trần Quyết
cho đồ đệ, lại sờ đầu cô lần nữa:
Đúng là lỗi của ta.
Mặc dù lúc ấy, hắn cũng cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng hơi thở của luống thần thức kia không phải là giả, dù cô gái kia không phải đồ đệ mình, nhưng có thể có liên quan đến cô.
Thấy cô ngồi ở hổ Lôi Uyên, trên người còn sót lại chút hơi thở khi mới biến thành người, hắn đại khái cũng đoán ra được tại sao cô gái kia lại mạo nhận là đệ tử của mình.
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của cô, nhìn một hồi lâu, điều kỳ lạ là, lần này khuôn mặt của cô không còn mơ hồ nữa mà nhanh chóng in vào trong tâm trí của hắn.
Những hình ảnh về gương mặt của đồ đệ mình nhanh chóng có thêm một gương mặt mới.
Ta nói này Thúy Hoa.
Ông mới là Thúy Hoa, cả nhà ông mới là Thủy Hoa ấy.
Haizz, hôm nay ta vốn định đưa người đi đến chỗ hồ Lôi Uyên để hóa hình, nhưng thấy chắc là không thể nướng xong chỗ thịt này ngay được, hay là để hôm khác.
Hôm nay xong được!
Chúc Dao lập tức trở nên hưng phấn gấp bội, cái suy nghĩ offline cũng không còn nữa, hôm nay định mang người ta đi, sao không nói sớm.
Nhưng mà chỗ thịt này.
Không thành vấn đề, xong ngay đây.
Không phải là nướng thịt thôi sao, chỉ đáng là một con chim ri so với việc hóa hình!
Nướng đi nướng đi, nướng nhiều chút, có muốn cho thêm chút gia vị không?
Người đàn ông nhướng đôi lông mày, trong mắt có ánh sáng lướt qua, im lặng gắp thêm miếng thịt sống lên sau đó đắp lên mặt Chúc Dao.
Nếu không phải trước đó cô thường xuyên tiếp xúc với tôi linh khí thì lúc này căn bản không thể chịu nổi.
Việc hấp thu một cách cưỡng ép này còn kinh khủng hơn linh khí bạo động trước kia nữa.
Chúc Dao chỉ có thể dốc hết sức cố gắng xoa dịu những tia sét đang ào ào xông vào trong kia, dẫn dắt nó vận chuyển theo ý mình.
2.
1, kết thúc thời gian đếm ngược, tự động chọn hình dáng nhân yêu, nhân vật đang trong quá trình hình thành...
Lật bàn, Giới Linh, ông ra đây, tôi đảm bảo không đánh chết ông đâu! Một luồng ánh sáng trắng chợt lóe lên, Chúc Dao cảm giác tầm nhìn lập tức trở nên rộng hơn, trước kia cô cảm thấy cảnh vật xung quanh quá to lớn, giờ nó đang dần dần thu nhỏ lại, đến khi biến thành kích thước trong trí nhớ của cô mới dừng lại.
Ngày thứ mười...
Trước mặt cô xuất hiện một khung đối thoại.
Chúc Dao nhìn chằm chằm cái khung đối thoại đột nhiên xuất hiện, bỗng nhiên rất muốn táng cho Giới Linh một trận.
Xin mời chọn hình dạng: Nữ (đã sử dụng) or nam (đã sử dụng) or trẻ em (đã sử dụng) or nhân yêu (có thể chọn).
Má nó, đằng sau mấy chữ nhân yếu là cái quỷ gì thế, mấy chữ đã sử dụng ở mấy cái phía trước là cái của nợ gì vậy? Đây không phải rõ ràng bắt buộc cô phải chọn dạng nhân yêu à? Cô thà chết còn hơn là trở thành nhân yêu,Giới Linh, anh có giỏi thì ra đây xem nào.
Nhận yêu chỉ những người chuyển giới hoặc không rõ nam nữ, nam giả nữ, nữ giả nam.
Cũng không biết có phải là lương tâm hắn thức tỉnh hay không, hắn chữa hết những vết nứt trên người Chúc Dao trước đã.
Nhớ là mười ngày sau mới được ra ngoài.
Ừ ừ.
Chúc Dao vội vàng trả lời.
Người đàn ông buông tay ra, ôm một cái, Chúc Dao rơi vào trong cái hồ màu tím kia.
Cho nên mới mang người ta về, định để tìm hiểu sau.
Chúc Dao kéo tay hắn xuống, lật người đè sư phụ nhà mình lên giường:
Tưởng nhận lỗi là xong à, không đơn giản như vậy đâu.
Sắc mặt Ngọc Ngôn không thay đổi, chẳng qua là nhìn liếc qua đồ đệ đang cười hề hề gian xảo, dường như việc hắn bị đồ đệ nhà mình đè xuống giường cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
Ừ, dù sao thì đây chẳng phải lần đầu, hắn cũng quen rồi.
Ừ, đúng rồi, phản ứng giống nhau, đây đích thật là đồ đệ của hắn.
Tại sao nàng lại ở trong hồ Lôi Uyên?
Ngọc Ngôn bắt đầu cuộc thẩm vấn.
Chúc Dao thoáng sững sờ, cơn tức nhanh chóng bùng lên từ lồng ngực lao thẳng lên đầu:
Chẳng phải vì huynh nhầm ta với con quỷ nhỏ kia à.
Con quỷ nhỏ? Cái quái gì vậy? Ngọc Ngôn thoáng sững sờ, đột nhiên nghĩ tới cô gái giả mạo đồ đệ mình, sắc mặt thoáng sầm xuống:
Trên người cô ta có thần thức của ta.
Đó chính là luồng thần thức ban đầu hắn để lại trên người đồ đệ.
Tên đầu sỏ đang gắp một miếng thịt sống lên, ném lên trên mặt ngọc đã nóng cháy, mùi thịt nướng ngay lập tức lan tỏa khắp nơi, mỡ chảy đầy mặt Chúc Dao.
Dường như cô còn nghe thấy được âm thanh rắc rắc nứt vỡ, nứt đi nứt đi, nứt nữa đi rồi cô sẽ được offline.
Người đàn ông đang định đặt miếng thịt thứ hai xuống, dùng đũa một lát, nhìn miếng ngọc vô cùng hợp ý mình hôm nay, đôi lông mày thoáng nhíu lại, miếng ngọc này lại nảy sinh ý định muốn chết đây.
Chắc là có chuẩn bị ngỏm nhỉ? Chắc thế đúng không? Ngay lúc Chúc Dao không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng thì số thịt kia cũng đã nướng xong.
May mà con hồ ly đực kia giữ lời, xách cô ra đằng sau, tới bên bờ hồ.
Cái hồ kia không to lắm, điều kỳ lạ là nước trong hồ lại màu tím.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Chúc Dao cảm thấy hơi lạnh, lúc này mới phát hiện không phải cảnh vật đang thu nhỏ lại mà là cô đang biển to ra.
Ánh sáng trắng trên người dần nhạt đi, cô đã biến hình xong rồi.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Dao chính là lo sợ cúi đầu nhìn xuống.
Ngọc Vượng?
Dục Vọng muội muội người ấy!
Cái quần què chứ, tại sao lúc đó lại gọi cô gái kia là Ngọc Dao, giờ lại đổi lại gọi cô là dục vọng? Ngọc Ngôn khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra đúng thật là đồ đệ nhà mình rồi, không nhầm nữa.
Hắn đưa tay ra:
Theo ta trở về.
Ta nói Tiểu Ngôn này?
Người nào đó bị hẫng tay trên, quay lại nhìn hai người, nhíu mày:
Không giải thích một chút sao?
Cuối cùng Ngọc Ngôn cũng quay sang nhìn người đàn ông kia một cái, vẫn lạnh lùng đáp một câu:
Đồ đệ của con.
Nét mặt của người đàn ông cứng đờ, thở dài một hơi, rõ ràng là hòn đá tinh mà hắn nhặt về, sao đảo mắt một cái lại trở thành đồ đệ của người kia rồi, mà sao hắn không nhớ rằng Lôi Thần điện có trường hợp nhận yêu quái làm đồ đệ.
Ta nói...
Cảm ơn.
Có ông mới xấu xí, cả nhà ông đều xấu xí.
Hắn đi tới, dường như muốn kéo cô ra ngoài, đột nhiên một trận cuồng phong quét qua, một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện, trên mặt lạnh lùng như đã đóng băng, lúc này đang nhìn chằm chằm vào người đang ngồi dưới nước.
Chúc Dao có cảm giác như sắp khóc, sư phụ, người còn biết tới sao.
Kỹ năng quật mổ, ấy không! Vấn6 đề bây giờ là chết trước rồi trùng sinh thì nhanh hơn hay là biến thành hình người nhanh hơn? Kết luật là, hình như việc ngỏm vẫn d5ễ hơn một chút.
Lật mặt khác!
Tên vô lương tâm nào đó cầm đũa chọc chọc miếng ngọc đã bị nướng đến mức sắp biến thành màu đen.
Chúc Dao trở mình mà không oán trách câu nào, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa cháy lách tách bên dưới đã khiến miếng ngọc là cô nóng đến mức bỏng tay.
Ngày đầu tiên, Chúc Dao cuối cùng đã có thể khống chế được sét trong cơ thể.
Ngày thứ hai, sét đã có thể vận chuyển tự nhiên.
Ngày thứ ba, cơ thể cô bắt đầu thôi không nứt ra nữa.
Lần này thì nướng thịt cả một ngày, mặc dù mấy ngày qua thi thoảng cô cũng được truyền tiên khí, cô càng lúc càng cảm thấy có khi mình sắp biến thành kim cương đến nơi, tu vi cũng tích góp thêm được một chút, chí ít thì cô cũng có thể tự lật người được.
Nhưng cô cảm thấy tất cả là do người nào đó muốn để mình được tiện hơn mà thôi.
Ví dụ như là thỉnh thoảng tự động lật mặt chẳng hạn? Có nhiều tu vi hơn nữa, cũng không thể chịu được bị nướng trong lửa cả ngày, mặc dù cô đã biến thành một khối ngọc, không có cảm giác đau nhưng âm thanh liên tục rạn nứt vang lên bên tai này, cô nghe rất rõ ràng.
Ngày thứ tư, có một chút tu vi, hơn nữa đã bắt đầu chữa trị cho cơ thể mình.
Ngày thứ năm, cô từ một miếng ngọc trắng biển thành phỉ thúy.
Ngày thứ sáu, cô biến thành phỉ thúy sáng hơn một chút.
Sư phụ huynh còn nhớ lúc phi thăng ta đã nói gì không? Nếu huynh còn dám dính dáng đến đám hoa hoa cỏ cỏ kia nữa, ta liền thiên huynh.
Hoa hoa cỏ cỏ? Ngọc Ngôn thoáng sững sờ, nhíu mày một cái, một lúc lâu mới thành thật trả lời:
Lôi Thần điện nhiều hoa lắm.
Nếu muốn không dính vào thì có hơi khó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.