• 1,154

Chương 145: Hội khỏe vào tháp


Nào ngờ lại bị Ngọc Cấm kiên quyết túm cổ lôi dậy, kéo tới phụ trách sân lớn bên ngoài đại điện.

Lôi Thần điện được gọi8 là tổ chức thần bí nhất tiên giới, số lượng đệ tử chẳng kẻ nào nắm được.
Là ai? Sao đột nhiên lại ra tay với hắn? Chuyện này có liên quan tới việc đồ để phục hồi nguyên hình hay không? Ngọc Ngôn nhíu mày, nghĩ mãi không ra.
Có thể yên lặng tới gần mà không bị hắn phát giác, tu vi ắt phải trên hắn, chỉ là đòn đánh vừa rồi lại chẳng mang chút sát khí nào? Ngọc Ngôn nắm chặt tay, quay lại nhìn một tay khác vẫn còn đặt trong nước, Chúc Dao vẫn nằm yên trong lòng bàn tay hắn, tiện lực thất thoát ra ngoài cũng dừng lại, Lôi năng của hồ Lôi Uyên ngấm vào ngọc bội.
Xem ra mối quan hệ giữa đám người này cũng không tốt cho lắm nhỉ.
Chỉ là...

Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn vội đỡ đồ đệ sắp ngã xuống đất, ban nãy vẫn còn ổn mà, bây giờ làm sao vậy? Hắn dùng tay độ tiên khi qua, Ngọc Ngôn nhíu mày càng thêm sâu.
Tiên khí trong cơ thể cô đang hao tổn cực nhanh.
Cho dù là Thượng Tiên cũng không thể tiến vào mà không bị thương tích.
Trận pháp này bình thường đều đóng, chỉ khi Ngọc Cẩm và Ngọc Ngôn đấu đá mới thỉnh thoảng được mở ra.
Sau khi mở ra lối đi lên tháp trắng, khoảng trống để đi vào hiện ra một tấm màn lấp lánh màu ngọc lưu ly bảy sắc cầu vồng, chẳng nhìn rõ tình hình bên trong.

Vào trong tháp đi.
Ngọc Cẩm lãnh đạm nói.
Năm người đứng đợi đều tỏ vẻ mừng rỡ, đồng loạt hành lễ với Ngọc Cẩm, rồi bay thẳng vào trong màn ánh sáng màu ngọc lưu ly, bị ánh sáng đó nuốt trọn.
Từ lúc tháp mở cửa, Chúc Dao luôn cảm nhận được một lực ép không ai cảm thấu, giống như có thứ gì đó chực chờ muốn lao ra.
Luồng chú ngữ dài liên miên tràn ra từ miệng hắn, mỗi chữ lại biến thành thực thể, bay về phía mặt tháp màu trắng.
Một trận pháp dần dần được thành hình ngay bên trên, Ngọc Cẩm nhíu mày, lòng bàn tay hiện ra ánh sét màu đỏ, hắn trầm giọng hô lên:
Mở!
Cả Lôi Thần điện chấn động, tháp Lôi Thần mở ra.
Không phải nói bốn phương sáu cõi gì đó à? Sao lại có năm phe? Ngọc Cẩm bắt đầu giả trang, chuyển sang lớp vỏ bọc vô cùng chuyên nghiệp – một ông lão.
Trận pháp sấm sét cửu chuyển ngũ hành đã mở hoàn toàn, năm phe đứng yên không nhúc nhích, chỉ yên lặng giữa thinh không.
Hiện tại cả năm đều có thể tiến vào tháp rồi.
Ngọc Cẩm không đáp lại, hắn ta tập trung khởi động luồng tiền khí.
Ngay giữa trán bỗng xuất hiện một ấn ký dạng ba hình thoi liền nhau, tay Ngọc Cẩm nắm lại kết ấn.

Người được chọn vào tháp của các ngươi có thay đổi gì không?
Năm phe nhìn về phía nhau mấy lần, nhưng không một ai lên tiếng trả lời, điện chủ Dụ Tường điện hồi lâu mới đứng ra:
Năm người đều đã quyết định tiến vào tháp, không có thay đổi gì cả.
Ngọc Cẩm liếc qua cả năm người một lượt, không nhiều lời vô ích, hắn quay lưng đi về phía tháp Lôi Thần:
Người tiến vào tháp tới đây, những người khác ở lại.
Nói xong, thân ảnh hắn lại lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, hoàn toàn không có ý chờ đợi năm người kia.
Cả năm người cũng đã quen với việc này, cũng không vội vã đuổi theo, trái lại còn quay lại dặn dò đệ tử đứng phía sau lưng.
Lá cờ mang biểu tượng
Một chú rồng xanh
vô cùng bắt mắt, thể hiện cho tinh thần tiến lên và ý chí tất thắng của họ.
Dựa theo tôn chỉ
Tu thành Thần là số một, tình hữu nghị là vớ vẩn
, phát triển
Tựa như một vật sống, khi ánh sét lướt qua, bề mặt tháp lại khẽ gợn lăn tăn.
Ngẩng đầu nhìn tòa tháp kỳ lạ, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi quái quái, lồng ngực hơi nghẹt lại, hít thở cũng không thông.
Chúc Dao tức thì cảm nhận được loại cảm giác quen thuộc của hội khỏe thể dục thể thao, bên tai cô còn vô tình vang lên khúc nhạc mở màn.
Đoàn đại biểu sắp đi tới chỗ chúng ta là Lâm Vân điện, đoàn đại biểu Lâm Vân điện được huấn luyện chỉn chu, tinh thần sung mãn, giương cao vũ khí hiên ngang, động tác theo nhịp đều tăm tắp, tiếng bước chân dồn dập mạnh mẽ.
Tỏ rõ phong thái của mình, khiến Dụ Tường điện càng tỏa sáng rực rỡ hơn.
Họ tin chắc bản thân có thể nỗ lực thành Thần!
Xin mời Tán Ô đường.
Chốt đoàn lên sân chính là đoàn đại biểu Tán Ô đường, Tán Ô đường...
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao nhìn thấy tháp Lôi Thần thực sự.
Đứng gần mới biết, cái tháp này không chỉ cao, mà còn quá lớn, lớn tới mức phô trương thái quá.
Cho nên Chúc Dao và sư phụ bị bắt làm chân sai vặt.
Người của sáu cõi đã tới từ sớm, chờ sẵn trong Lôi trận một lúc lâu, bên ngoài Lôi Thần điện là trận pháp sấm sét cửu chuyển ngũ hành, uy lực cực kỳ mạnh mẽ.
Nhìn kĩ hơn một chút, trên trời có tổng cộng năm phe đang đứng tụ tập thành đoàn trên không trung.
Mỗi phe đều tự chiếm cứ một phương, bên nào cũng im lìm không trao đổi gì với nhau, cho nên chẳng phải nghĩ tới cảnh đệ tử của các bên chạy đến tận nơi chào hỏi qua lại.

Tiểu tiểu đồ tôn làm sao thế?
Ngọc Cẩm cũng giật mình hoảng sợ, bỏ luôn vẻ ngoài lạnh lùng:
Con đưa nó về hồ Lôi Uyên trước đi, sau khi đóng cửa tháp Lôi Thần ta sẽ qua đó.

Ngọc Ngôn không đáp lại, lập tức quay lưng bay về hướng hồ Lôi Uyên.
Hơn nữa, cũng chẳng mấy khi có người xuống n3úi, nên chẳng ai biết kỳ thực Lôi Thần điện chỉ có ba người.
Đám người giấy phân bố khắp ngọn núi đều do Ngọc Cảm biến9 hóa ra để che đậy.
tinh thần
tranh đoạt, hiếu thắng
, hướng tới mục tiêu
càng cao, càng mạnh, càng đi xa
, họ đang bước tới.

Mời Chử Thác sơn phía Nam.
Theo sau chính là đoàn đại biểu Chử Thác sơn, đoàn đại biểu Chử Thác sơn là tổ hợp của thi đấu thể thao và sắc đẹp, họ dùng trí tuệ và mồ hôi công sức, thể hiện tinh thần ngoan cường cứng rắn và nhiệt huyết thanh

Xin mời Hy Phong môn phía Bắc.
.
Theo lời người truyền lệnh, đoàn đại biểu Hy Phong môn xếp hàng thẳng tắp bước tới, mạnh mẽ và tuyệt đẹp bước lên đấu trường, khoảnh khắc này như một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng cuộn, sóng sau cao hơn sóng trước.
Chúc Dao tưởng mở tháp sẽ là mở một cái cửa trên mặt tháp, ai ngờ lại là mở ở phía dưới.
Mặt đất xung quanh tháp Lôi Thần nứt ra, ùn ùn toác rộng thành một lối.
Ngọc Cẩm dặn dò hai người vài câu rồi mở trận pháp.
Đám mây sét vây xung quanh Lôi Thần điện dần dần tản đi, lộ ra đám người đang tụ tập bên ngoài.
Nãy giờ không nhúc nhích, hóa ra là phải điểm danh mới được vào trong à? Cả đoàn có khoảng mười mấy người, đều mặc cùng một loại trang phục, trang sức cũng thống nhất, ngay cả biểu cảm cũng hẹn trước với nhau mà tỏ ra nghiêm túc.
Đặc biệt là trong đám người này còn có một người giương cờ xí, trên cờ là một con rồng xanh trông vô cùng sống động.
Ngọc Cẩm liếc qua đệ tử giấy mặc trang phục màu hồng đứng bên cạnh, lãnh đạm nói:
Cho vào đi.
Đệ tử áo hồng gật đầu, lúc bấy giờ mới ngẩng mặt hướng lên trời, lớn tiếng cất giọng:
Xin mời Lâm Vân điện phía Đông.
Tiếng của cô nàng đệ tử giấy cực lớn, cả bầu trời đều vang vọng âm thanh của của cô ta, biểu thị tiên lực rõ ràng.
Giữa không trung yên ắng, một đám người bên phải chậm rãi bay về phía đại điện.
Bọn họ đều là người trông coi một cõi phương trời, đương nhiên khi đã quyết định bước trên con đường tu Thần sẽ không trở về nữa, cho nên dặn dò là để chỉ định người kế nhiệm ngồi vào vị trí của mình.
Chỉ có môn chủ của Hy Phong môn là khác biệt, hắn bước về phía một người con gái, không biết là nói gì đó, hình như người con gái ấy rơi nước mắt, xem ra là đạo lữ song tu, Chúc Dao nhíu mày, cô có hơi khó chịu, trở thành Thần quan trọng tới vậy à? Ngay cả vợ cũng vứt bỏ.
Cô hít sâu một hơi, muốn đè nén cảm giác quái dị xuống, vậy mà càng bị nặng hơn.
Năm người tiến vào tháp vừa kịp tới nơi, họ bay xuống, cúi chào Ngọc Cẩm:
Làm phiền lâu chủ đã đợi lâu.
Nhìn xem, đại biểu Hy Phong môn đã đến, đồng phục thẳng thớm, mạnh mẽ tiến bước, chúng ta có thể thấy rõ tinh thần phấn chấn của họ và nhìn thấy được niềm hy vọng ngập tràn.

Xin mời Dụ Tường điện.
Tiếp theo chính là đoàn đại biểu của Dụ Tường điện đến từ phía Tây, mỗi thành viên của Dụ Tường điện đều đầy ắp niềm tin, quyết tâm dốc hết sức lực phấn đấu trên đấu trường, phong độ thi đấu đỉnh cao, khiến đối thủ phải dè chừng.
Ấy thế mà đáng ngạc nhiên là chẳng ai lộ ra vẻ bất mãn cả.
Đám môn chủ, điện chủ, đường chủ vừa mới vào tháp đều nhất tề tiến lên, cung kính hành lễ với Ngọc Cẩm:
Bái kiến lâu chủ.
Ngọc Cẩm vẫn duy trì trạng thái hất mặt lên trời một góc 45 độ, để lại cái lỗ mũi siêu to cho năm người kia, hồi lâu mới lạnh nhạt đáp:
Ừ.
Cái gì gọi là đẳng cấp, chính là đây chứ đâu.
Hắn xoay người gọi một luồng sét đánh về phía sau lưng, một đám khói đen lập tức tiêu tán, bốn phía không một bóng người.
Đừng nói là có người đánh lén, ngay cả tiền năng cũng chẳng mảy may cảm nhận được.
Chắc chẳng mấy nữa mà cô có thể khôi phục lại hình người.
Ngọc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thả ngọc thạch ra, để cho cô tự hấp thu.
Chúc Dao không hóng hớt được mấy, hôm nay cô phải tới đây làm chân sai vặt cho Ngọc Cẩm, ngó nghiêng được một tí đã bị Ngọc Ngôn kéo tới trước tháp Lôi Thần.
Ngọc Cẩm tóc bạc phơ, biểu cảm hờ hững giống hệt nhân viên công vụ, đã đứng trước tháp từ lâu.
Thôi được rồi, cô không bịa nổi nữa.
người phía dưới.
Đây là một loại bùa sai khiến, có thêm chút trí thông minh, nếu không bị sét đánh sẽ không hiện ng6uyên hình, cho nên rất khó nhìn thấu.
Nhưng cửa núi mười nghìn năm mới mở một lần, bên cạnh lâu chủ lại là một đám ngư5ời ngơ ngác không có biểu cảm, ắt sẽ bị nhìn ra.
Dù cho mọi thứ bị cày xới nát hết sạch, thân tháp lại không hề ảnh hưởng.
Chuyện này trái với quy luật lực hấp dẫn của Trái đất, người địa cầu Chúc Dao kinh ngạc ngây người, lại cảm thấy lồng ngực càng thêm đau nhức.
Hồ Lôi Uyên nằm ngay sau hậu viện, Ngọc Ngôn loáng cái là tới nơi hắn muốn, Chúc Dao lại chẳng thể duy trì hình người trong một chốc ngắn ngủi đó, cô lần nữa biến thành một viên ngọc thạch màu trắng.
Ngọc Ngôn vừa muốn thả Chúc Dao xuống hồ nước tím, đột nhiên một sức mạnh to lớn tập kích về phía hắn.
Liếc sơ sơ, cái tháp dễ phải chiếm hơn nửa đỉnh núi.
Trên thân tháp phủ đầy tia sét đỏ, mặt tháp không rõ chất liệu là gì, chỉ thấy trắng trong như ngọc, còn thỉnh thoảng có ánh cầu vồng.
Trong hồ lại đột nhiên bùng lên một lực hút cực mạnh.

Hắn bất người bắt được Chúc Dao trong tay, lại đánh mất thời cơ, ùm một tiếng, hắn cũng rơi xuống hồ nước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.