Chương 146: Ch n tướng của việc gặp người người yêu
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2287 chữ
- 2021-12-31 05:30:25
Cơ mà vùng nước này không có màu xanh nhạt, nó mang màu bạc trắng, trắng lóa nhức mắt.
Lúc cô mở mắt đã là lúc thủy8 triều lên, nước đã từ từ dâng đến chỗ cô.
Đây chắc hẳn là không gian tích trữ.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Hơn nữa, tiên khí trong không gian tích trữ còn đậm đặc gấp trăm lần so với bên ngoài, ngay cả Lôi Thần điện cũng không bị nổi.
Một kiểu không gian gấp dùng để cất chứa đồ đạc, thường là nhân hoặc ngọc bội mang theo bên người.
Sau khi quay về hình người, cảm giác của cô trở nên nhanh nhạy, kinh mạch toàn thân phải chịu đựng một cơn đau nhức, cô còn loáng thoáng nghe thấy tiếng vỡ rắc rắc, giống như người đã lâu không phát triển đột nhiên tăng mấy chục cần làm cho cả người chỗ nào cũng đau nhức.
Cô đã được nếm thử cái kiểu đau đớn này mấy lần khi còn ở hạ giới rồi.
tới.
Thế là trên bãi cát trắng, bỗng nhiên xuất hiện một miếng ngọc mọc ra bốn cái chân đang liều mạng chạy trốn.
Mãi cho đến tầng thứ mười.
Đan điền được lấp đầy bởi tiên khí, vậy mà tiên khí vẫn ồ ạt chen vào, đến mức nghe thấy cả tiếng nứt vụn của cái gì đó, áp lực toàn thân hoàn toàn biến mất.
Đừng nói là hóa thành người, bây giờ có biến thành cái chân cô cũn6g không biến nổi.
Cơ mà thủy triều đã dâng qua chỗ cô rồi, thêm một đợt sóng nữa thì chắc chắn cô sẽ bị đập nát tr5ên cát mất.
Phê thật...
Đơn giản đến mức không tin được.
Cô tiện tay dùng Khứ Trần Quyết lên người mình, rồi gọi ra tiên kiểm của mình, ngự kiếm bay về hướng rừng rậm.
Chúc Dao vừa bay nhanh, vừa xóa dấu ấn của Lôi Thần điện trên ống tay áo, cho đến khi ống tay áo biến thành màu hồng nhạt như trang phục, trong lòng cô chợt hiện lên chút băn khoăn là lạ.
Hơn nữa, khi tu vi tăng lên thì chủ yếu là cần trui rèn thần thức, thần thức của cô đã chứa đựng cả một không gian lớn như vậy thế nên cô căn
bản không cần rèn giũa thần thức nữa.
Ngay lập tức Chúc Dao cảm thấy quả này mình vớ bở rồi:
Để ta thử xem sao.
Vội rời khỏi thần thức, không luân chuyển tiền khí trên thân ngọc nữa, cô đổi thành dẫn tiên khí từ thần thức ra, quả nhiên một luồng năng lượng ùn ùn tuôn ra từ thần thức của cô.
Hệt như mở cửa đập xả nước, tiên khi ào ào tuôn ra không ngừng lại được.
Hừm, nghe quái quái thể nào ấy.
Được ạ!
Hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách đó:
Sư phụ, ta có thể tiếp tục tu hành không? Không hấp thu được tiên khí thì làm sao bây giờ?
Cô vừa thử lại, phát hiện cơ thể vẫn không hấp thụ được thêm chút tiên khí nào.
Chí ít ở đây hắn vẫn cảm nhận được sự tồn tại của đồ đệ, có hắn tự mình trông coi, đồ đệ cũng sẽ không tìm đường chết nữa.
Giờ nên làm gì đây?
Sao lại có cảm giác bản thân có thêm thẻ bài hiệu triệu sư phụ thể không biết.
Chỉ đành nghe lời thu hồi lại tiên lực, nhìn vào trong thần thức của mình.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chúc Dao liền nhìn thấy một hình ảnh trời đất rộng lớn khác, có non có nước và biết bao loài hoa thơm cỏ lạ, đặc biệt trong không khí còn có Lỗi năng nồng nặc gần như đã biến thành thực thể.
Cô muốn đứng lên, nhưng lại không cảm nhận được tay chân của mình.
3
Má nó, cô lại biến thành miếng ngọc đó à.
Cô cố gắng điều động tiên khí trong cơ thể để biến trở về hình người9, thế nhưng lại phát hiện ra không đủ tiên khí.
Trước đây cô đã từng thấy thần thức của cô, rõ ràng nó chỉ là một mảnh trắng xóa hư vô không bến bờ, thế mà bây giờ chẳng nói chẳng rằng đã biến thành một cánh rừng rộng như vậy rồi? Cơ mà có hơi lớn quá ấy nhỉ, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ở điểm cuối của cánh rừng còn có một vùng biển rộng vô biên.
Có cần ảo tung chảo như thế không?
Sư phụ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô từng nghe nói trong người mình có khối u lớn, nhưng chưa từng biết nó có thể phát triển thành một vùng trời đất.
Có thật, hơn nữa tiên khí bên trong vô cùng dày đặc.
Lật bàn luôn, Giới Linh, anh mau ra đây, tôi không đánh chết anh đâu! Chúc Dao sa sầm mặt mũi, bảo sao cô cứ thấy lúc Giới Linh nói về thân phận mới cứ là lạ, quái quái thế nào ấy? Vốn tưởng chỉ là khuếch đại bàn tay vàng chút chút, hóa ra không phải vậy, cô chính là bàn tay vàng luôn.
Cô muốn khóc quá đi mất thôi.
Ta đã nhớ rõ một chút trận pháp phá vỡ không gian ở hồ Lôi Uyên, vi sư sẽ dốc sức hoàn thành trận pháp đó, nghĩ cách thoát ra ngoài.
Ngọc Ngôn nghiêm túc nói:
Trước lúc đó, ta vẫn sẽ ở bên trong nàng.
Ở bên trong...
Nhưng sự phụ thì vào bằng cách nào?
Ta để nàng xuống hồ Lôi Uyên, bị người ta đánh lén, rơi xuống đáy hồ luôn.
Dưới đáy hồ hình như có trận pháp phá vỡ không gian, lúc tỉnh lại thì ta đã ở đây rồi.
Trận pháp phá vỡ không gian? Cho nên cô mới xuất hiện trên bờ cát thay vì Lôi Thần điện hả?
Đoán chừng là trận pháp phá vỡ không gian đã rạch luôn cả không gian bên trong người nàng, cho nên ta mới có thể ở đây.
Nói cách khác là sư phụ của cô chịu liên lụy:
Sư phụ, giờ có thể ra ngoài được không?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Không gian này dường như phải có quy luật tương ứng, không thể dễ dàng mở ra được, cũng không có cách đột phá từ bên trong.
Thảo nào từ lúc cô sống lại tới giờ vẫn không cảm nhận được Hạt Vừng, những tưởng nó chưa phi thăng cùng mình, hóa ra là vì nó không thoát ra nổi.
Nhớ lại lời của Giới Linh, anh ta nói, lần sống lại này của cô sẽ có bề ngoài người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe đón đưa.
Dù là già trẻ gái trai, không ai thoát khỏi sức hấp dẫn của cô, coi cô như của báu, giữ kè kè bên mình.
Trong thoáng chốc, cô đã khôi phục lại hình người.
Không chỉ vậy, ngay cả tu vi cũng bắt đầu từ từ tăng lên.
Không gian tích trữ? Nó sinh trưởng ở trong thần thức của ta?
Sao nghe mà sờ sợ.
Ngọc Ngôn lắc đầu, trầm giọng nói:
Không gian này sinh trưởng cùng nàng, hoàn toàn không có chút thần thức nào, cũng không hẳn chỉ đơn giản sống trong thần thức của nàng, mà hình như là...
Hạt Vừng giật mình sửng sốt, nhảy cẫng lên mấy cái, đoạn nhìn trái nhìn phải, nhìn mãi cũng không thấy bóng dáng Chúc Dao đầu:
Chủ nhân, hu hu hu, thú thú rất nhớ người.
Người đang ở đâu vậy?
Chúc Dao hiện tại chỉ là một luồng ý thức, đương nhiên không có hình thể.
Chúc Dao lúc này mới hít sâu một hơi, ngừng dẫn tiên khí từ thần thức ra.
Thành công bước vào Huyện Tiên sơ kỳ.
Ngọc Ngôn đang đứng trên bãi cỏ, cạnh hắn là một con thú lạ đang ngồi nhe răng hướng về phía hắn cười toét miệng.
Nhìn kỹ hơn một chút:
Hạt Vừng!
Đó chính là Hạt Vừng bấy lâu nay không xuất hiện.
Rõ ràng là có BUFF ngon thế cơ mà lại không dùng được, còn bị người khác dùng thay!
Sư phụ, tại sao huynh lại ở đây?
Hạt Vừng thì có thể hiểu, lúc cô ở hạ giới đã thả nó vào thần thức.
Cái đau này cô hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Tu vi của cô từ Địa Tiên tầng thứ nhất lên đến tầng thứ hai tầng thứ ba...
Coi như của báu, giữ kè kè bên mình...
Ngọc thạch! Má nó, cô trùng sinh thành một không gian tùy thân.
Sư phụ?
Cô lại gọi theo thói quen.
Trong đầu phút chốc vang lên giọng nói quen thuộc:
Rời khỏi chỗ này trước đi.
Quay về Lôi Thần điện?
Ngọc Ngôn trầm mặc một lúc mới nói:
Chẳng biết người tập kích ta là người ở đâu, Lôi Thần điện vẫn là nơi nguy hiểm.
Chúc Dao cắn răng, chỉ đành điều động một phần tiên khí, tỏa ra khỏi miếng ngọc, sau đó biến thành bốn cái chân mini.
Nhấc cái cơ thể làm bằng ngọc này lên di chuyển sang chỗ khác ngay trước khi làn sóng kịp ập
Cô mải miết chạy vào sâu trong rừng mới ngừng lại.
Phù, cuối cùng cũng không bị nước cuốn đi.
Đây chính là thần khí của nữ chính hay xuất hiện trong tiểu thuyết, là bàn tay vàng có thể trồng các thể loại tiên dược linh thảo.
Sư phụ, có phải trong không gian này còn có cả linh tuyền nữa, đúng không?
Ngọc Ngôn sửng sốt, tránh sang bên cạnh, quả nhiên phía sau hắn có một cái giếng lớn chứa nước suối.
Xin lỗi.
Nếu không phải vì cứu cô, sư phụ sẽ không bị nhốt ở đây.
Không sao.
Ngọc Ngôn không mấy bận tâm, thà bị giam ở chỗ này còn hơn việc lại để mất đồ đệ khiến hắn phải đau đầu.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới hồi tưởng lại chuyện lúc trước, hình như sau khi cô thấy tháp Lôi Thần liền xuất hiện tình trạng lạ, sau đó sư phụ đưa cô tới hồ Lôi Uyên.
Nhưng vì sao cô lại xuất hiện ở đây, sư phụ đâu nhỉ? Chúc Dao ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi, ngoại trừ cô, căn bản chẳng thấy bóng dáng ai hết.
Chẳng những không thể quay lại, mà còn không được để thân phận đệ tử Lôi Thần điện của nàng bại lộ.
Chúc Dao gật đầu, đúng thế, lỡ kẻ xấu nào đó đang chờ sẵn ở Lôi Thần điện thì sao, dù gì cô và sư phụ đều đã an toàn trốn ra được, còn không mau cao chạy xa bay càng nhanh càng tốt đi.
Hạt Vừng tìm kiếm một hồi, không tìm được Chúc Dao, nó gào rú với Ngọc Ngôn:
Này, người giấu chủ nhân nhà ta đi đâu rồi? Mau giao ra đây!
Ngọc Ngôn không thèm để mắt tới con thú ngốc nghếch này, tay hắn khẽ động đậy,Hạt Vừng với dáng vẻ phách lối cậy mạnh bị đè ép xuống mặt đất.
Hạt Vừng khóc rưng rức, nước mắt lưng tròng:
Chủ nhân, hắn bắt nạt thú thú này.
Chúc Dao cũng mặc kệ con thú ngốc nghếch đã lâu không gặp:
Sư phụ, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Ngọc Ngôn khẽ ngẩng đầu, chậm rãi nói:
Ngọc Vượng, nơi này là thần thức của nàng.
Đây là thần thức của cô? Đừng có đùa! Có thần thức nhà ai rộng bằng này không?
Sao thể được?
Chúc Dao không thèm để ý đến cách xưng hô nữa, cô ngơ ngác nhìn một cõi đất trời rộng lớn.
Sư phụ, sư phụ...
Ngay lúc cô đang định liều mạng dùng nốt phần tiên lực cuối cùng để quay về bờ cát tìm kiếm, bỗng cô nghe thấy tiếng truyền âm quen thuộc của sư phụ:
Nhìn vào trong.
Hả? Ý gì cơ? Chúc Dao sửng sốt, nhìn quanh quất vẫn không thấy hình bóng sư phụ đâu.
bản thể của nàng.
Nếu không phải trong cơ thể đồ đệ của hắn có ấn ký đệ tử thần truyền, chắc hắn cũng không nhận ra được đây là không gian thần thức của đồ đệ.
Bản thể: Bản thể của ta không phải là một khối ngọc...
Chờ chút, đột nhiên cô nhớ tới lúc trước khi chuyển kiếp.
Ngọc Ngôn hơi khó hiểu nhìn cô:
Nàng đã là không gian này rồi, tiên khí trong không gian này, đương nhiên cũng là của nàng.
Ý sư phụ nói là...
Lượng tiền khí dày đặc trong không gian này, cô hoàn toàn có thể dùng tùy ý?
Tiên khí không giống với vật phẩm, không bị hình thể hạn chế, hoàn toàn có thể lấy ra đưa vào.
Tu vi lúc trước của cô đình trệ cũng là vì tiên khí trong không gian quá nồng nặc, trái lại, vì tiền khí hấp thu bên ngoài quá loãng, cho nên những thứ được hấp thu mới dần tiêu tán.
Nói cách khác thì tức là ta có thể tha hồ dùng tiện khí trong này?
Chẳng phải là dùng mãi không hết hả,
ngon
thế thật à? Ngọc Ngôn gật đầu khẳng định, đúng, đúng là
ngon
thế đấy.
Có phải cô đã quên mất gì đó không nhỉ? Vào lúc này, Ngọc Cẩm bị bỏ quên ở Lôi Thần điện:
...
Cánh rừng này cũng không lớn, Chúc Dao bay tầm nửa canh giờ đã tới sát biên giới, bên đó là một trảng cỏ xanh tốt, ở chỗ trảng cỏ, ánh hào quang ngập trời, mây lành tích tụ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.