• 1,148

Chương 147: Thả cô nương kia ra


Cô ta đang ôm một bên vai, máu đang rỉ ra giữa những kẽ ngón tay, xem ra cô ta bị thương.

Cô gái đó đang bị ba gã đàn ông vâ8y quanh, kẻ đứng giữa chắc là gã cầm đầu, nét mặt hung dữ, trên mặt còn có một vết sẹo dài.


Chạy đi, ngươi chạy tiếp đi?
3Gã đàn ông cười đắc ý, dồn ép cô gái vào đường cùng.
Chúc Dao đánh tròn nửa canh giờ, mãi đến khi không tìm thấy chỗ để ra tay trên cái đầu heo kia nữa mới thôi.
Đã lâu không được đánh một cách đã tay như thế, thoải mái quá đi mất.
Thảo nào sư phụ nói có thể đánh một trận.

Ha ha ha, cô bé, sợ rồi hả?
Gã đàn ông làm bộ đắc ý, tự mình khoa trương, khinh bỉ nhìn cô:
Nếu bây giờ người nhận lỗi, dập đầu với ta một trăm vái, ta sẽ giữ cho ngươi một mạng.

Đánh nhau thì đừng có lắm mồm thể chứ?
Chúc Dao vung tay gọi một luồng sét, bổ xuống phía đối phương, rồi sau đó bay lên, đánh về phía gã.
Gã đàn ông sửng sốt, mặt gã trắng bệch trong nháy mắt, gã không chặn tia sét đang giáng xuống, cũng không thi triển thuật phòng vệ, trái lại còn ngu ngốc lăn một vòng, tránh khỏi phạm vi sét đánh.
Chúc Dao không thèm để ý cách đánh của gã, vì cô đã phi tới trước mắt gã đàn ông, lúc gã đang lăn trên mặt đất, cô đá một củ...
Một luồng sét tím ầm ầm bổ xuống, đánh trúng gã đầu heo trước mặt.
Lá bùa trong tay gã cũng hóa thành tro bụi.
Đan điền của tên đầu heo nhất thời vỡ vụn, gã bụm miệng phun ra một búng máu, bản đầy mặt Chúc Dao.
Ta sai thật rồi mà...
Á, á, á...
Đau quá...
.

Còn cái này nữa!
Chúc Dao lạnh lùng lườm gã, tay nắm thành quyền bẻ khớp kêu răng rắc:
Ta đánh cho ngươi nát mặt ra cũng vì người sinh ra xấu sẵn rồi, trông gợi đòn lắm.

Đại tiên tha mạng, tiểu nhân sai rồi, không dám tái phạm nữa.
Tên đầu heo vội phân bua, cúi rạp xuống đất, càng thêm thành thật:
Tiểu yêu tinh nhất định sẽ sửa đổi, biết chỗ đứng của mình ở đâu, sẽ tu luyện thành một mũi tên thật tốt.

Muốn hèn ấy, thì đừng có mà làm người khác, làm chính mình là được rồi!
Hừm, hình như có gì đó hơi kỳ kỳ.

Đại tiên nói chí phải.


Biến đi.


Đa ta đại tiên tha mạng.
Tên đầu heo lúc này mới chậm rãi bò dậy, gã cung kính khom người xuống, tay vừa cử động, gã đã kịp lấy ra thứ gì đó trong ống tay áo, vung tay ném về phía cô.

Chúc Dao!
Tiếng sư phụ tức khắc vang lên bên tai.
Chúc Dao theo phản xạ có điều kiện gọi ngay một luồng sét tím cực mạnh.

Các người...
Các người muốn làm gì?
Giọng cô gái đã hơi nghè9n nghẹn.

Muốn làm gì à?
Kẻ kia lại cười để tiện hơn, quan sát cô gái một lượt từ trên xuống dưới:
Hề hề hề hề, lúc ở tro6ng thành đã nói với người rồi mà, ngươi hãy ngoan ngoãn song tu với ta đi.

Ta còn lâu mới trở thành lô đỉnh của ngươi!
Cô gái lớ5n tiếng phản bác, cô ta vất vả lắm mới có thể phi thăng thành tiên, ở hạ giới cô ta còn không cam tâm cúi đầu chịu nhục thì sao khi phi thăng rồi lại nhẫn nhục để cho người ta chà đạp chứ.
Cô ta thấy mình ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay người khác mà thôi.

Tự ngươi muốn chết đấy nhé!
Gã đàn ông vô cùng tức giận, thoáng chốc bạo phát sát khí dữ dội khắp người, sát khí nồng đặc kinh người, ngay cả bầu trời cũng tối sầm lại trong nháy mắt, gió lớn cuồng nộ gào thét khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Chúc Dao còn hoảng hơn, ban nãy cô vẫn chưa nhìn ra gã có tu vi gì, chắc là cố giấu tu vi.
Chúc Dao đạp cái đầu heo trên đất một cước:
Nói đi, rốt cuộc tu vi của ngươi là gì? Lại còn sát khí lúc vừa rồi nữa?
Tuy rằng có thể hiểu được kẻ này yếu nhách, nhưng sát khí ngất trời ban nãy đúng là xuất hiện trên người gã thật.

Ta nói, ta nói...
Gã đàn ông lập tức xin tha, gã dùng đôi mắt sưng to như bóng đèn nhìn cô đẩy sợ hãi, khẽ nhích ra xa một chút:
Tiểu nhân là mũi tên tu luyện bảy nghìn năm trong núi mới biến thành tinh.


Kiếm tinh?
Chúc Dao liếc nhìn gã:
Ừ, trông cũng hèn thật
.
Ba từ mũi tên, kiếm và hèn hạ đọc gần giống nhau.

Xin chào, ta là Phá Hầu Long.
Chúc Dao bước lên đứng chắn trước mặt cô gái, vụ này cô nhúng tay vào là cái chắc rồi.
Phá Hầu Long: Tức là gào rách cuống họng.

Ngươi định ra mặt thay cô ta?
Gã đàn ông rất nhanh đã nổi cơn thịnh nộ, sát khí tỏa ra tứ phía:
Ngươi nghĩ cho kỹ đi, dám đắc tội ba anh em nhà ta, ngươi đừng mong mà lăn lộn tại chốn này.
Chúc Dao mặc kệ mấy tên oắt lưu manh, quay sang nhìn cô gái quần áo xộc xệch:
Đi khỏi đây đi.
Cô gái sửng sốt, do dự nhìn cô một lúc, lát sau mới gật đầu, gọi ra tiền kiếm của mình để bay đi.
Bản thân mỗi lần tung chiêu, đối phương lại không có ý cản lại.
Không, phải nói là đối phương không thể cản lại, chứ đừng nói đến phản kích.
Chỉ trong thoáng chốc, tiếng kêu gào thảm thiết của đàn ông vang lên.
Thế mà không ngờ cô lại đá trúng.
Chúc Dao nhíu mày, trong lòng mạnh dạn đưa ra phán đoán.
Cô bay tới đánh tiếp mà những gì xảy ra tiếp theo lại chứng thực phỏng đoán của cô.

Má nó chứ.
Chúc Dao đạp gã thêm một cước:
Người ta mặc gì mắc mớ gì tới ngươi, lý do không phải vì các ngươi đê tiện bỉ ổi à.
Nếu dựa theo đạo lý của ngươi, thì mang tiền đi trên phố nên bị cướp, ai bảo ngươi
mang tiến hả? Có mạng thì phải bị giết chết, ai bảo người đầu thai?

Cơ mà...
Gã đàn ông nghẹn họng định cất lời bao biện yếu ớt, Chúc Dao lại lần nữa cắt ngang.
Gã đàn ông bị cô đá văng xa tận vài trượng.
Chúc Dao nhất thời không biết nên khen mình may mắn hay chê đối phương không có mắt.
Cho dù là một Địa Tiên bình thường cũng có thể tránh được cú đá đó của cô.

Đó là bởi vì chủ nhân trước kia của tiểu nhân dùng giết chóc để tu luyện, thế nên tất cả vũ khí đều có sát khí rất lớn.

Té ra lượng sát khí đáng sợ vừa rồi là thuộc về chủ nhân cũ của gã, Chúc Dao lườm gã:
Ngươi nói xem tên đã là hèn (mũi tên) mà sao tính tình cũng hèn như vậy? Tu luyện đàng hoàng tử tế không được à? Làm gì mà đi bắt nạt con gái nhà người ta, cô gái ấy có thù oán gì với ngươi, sao người phải ép người ta làm lô đỉnh cho ngươi.

Đại tiền...
Gã đàn ông mang tà khí ban nãy chỉ chỉ vào khuôn mặt xanh tím, ấm ức nói:
Chuyện này không thể trách ta được.
Cô nương kia đứng trên phố nói muốn tìm chồng, tiểu nhân độc thân từ đó đến nay, hơn nữa cô ta còn ăn mặc như thế, nên mới...

Cái gã này đúng là yếu đến mức...
kỳ lạ.
Má nó chứ, tu vi đã thấy vậy rồi, rốt cuộc gã lấy đâu ra tự tin mà đi làm lưu manh thế? Cô còn chẳng cần dùng tới kiếm luôn đây này? Chúc Dao cắm kiểm xuống đất, xắn tay áo lao vào xử lý khuôn mặt xấu xí kia.

Khụ...
Ý ta nói là các ngươi mau thả cô gái ấy ra.
Quả nhiên, cho dù có gặp chuyện bất bình gì đó, thì cũng phải chọn lựa lời thoại cẩn thận:
Ban ngày ban mặt mà dám bắt nạt phụ nữ, các ngươi đúng là coi trời bằng vung.


Ngươi từ đầu chui ra mà dám xen vào việc của người ta.
Tên cầm đầu có vẻ không hề sợ hãi, gã càng thêm vênh váo lớn lối:
Thức thời thì mau tránh ra cho bản tiên, không thì ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp đâu.

Trái một đấm, phải một đấm, đầm trên đầm dưới, đầm dọc đấm ngang, đủ mọi thể loại đều chơi hết một lượt.

Á, á, á...
Đừng đánh, đừng mà...
Gã đàn ông lấy hai tay che mặt, nhưng cách này cũng chẳng có tác dụng gì mấy, mặt gã nhanh chóng sưng phù lên như cái đầu lợn, ngay cả cái tay đang giơ lên cản đòn cũng sắp
Sau đó...
trúng luôn.
Tùy tiện đá bừa mà cũng trúng

Buông ra, buông ra...
Cô gái gào lên, dùng hết sức né tránh, hét lạc cả giọng.
Chúc Dao không thể đứng ngoài cuộc quan sát được nữa, cô bay thẳng xuống, lớn tiếng quát:
Buông cô gái ấy ra, để ta tới!

Ba gã lưu manh:
...
Cô gái:
...
Ấy chết, phì phì, lỡ quen mồm mất rồi.

Xin hãy cứu ta!
Chúc Dao còn chưa kịp đáp lời, cô gái cất giọng cầu cứu, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau tuôn ra:
Họ muốn bắt ta làm lô đỉnh để song tu, ta không muốn để họ...
Tiến hữu, xin hãy cứu ta được không?

Cơn giận của Chúc Dao bốc lên ngùn ngụt, cô dùng pháp thuật hệ Mộc, biến ra một đoạn dây leo thật dài, cuốn lên thắt lưng cô gái, mạnh tay lỗi người trở lại.
thành cái chân lợn đến nơi.

Này thì bảo người học hành không ra gì, này thì cho ngươi bắt nạt đùa giỡn con gái nhà người ta, ai cho ngươi vênh váo...

Đại tiên...
Ta sai rồi, xin ngài nương tay.
Chúc Dao vỗ hai tay vào nhau, cầm lấy thanh kiếm ở bên cạnh, quay đầu lườm hai gã còn lại.
Hai gã kia run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mất hết liêm sỉ ngã khuỵu xuống đất, cúi rạp xuống hành lễ với cô:
Đại tiên, xin tha mạng.
Tiểu nhân sai rồi, sai thật rồi!


Không phải là chữ hèn đó, mà là chữ tên trong tử cung tên.
Gã vội vã giải thích, xoa xoa cái mặt xanh tím của mình:
Bản thể của tiểu nhân là một mũi tên của Thượng Tiên, sau khi chủ nhân của tiểu nhân qua đời thì tiểu nhân bị rơi vào trong núi sâu, trùng hợp có được cơ duyên để mở linh trí.
Cho nên mới có thể biến thành tinh.


Vậy sát khí của ngươi là từ đâu ra?
.
Bây giờ chứng kiến cảnh này, tu vi của đối phương chắc là Kim Tiên ở trên cố, hoặc tệ hơn thì là Mặc Tiên! Chúc Dao khẽ mím môi, nắm chặt kiếm trong tay.
Mặc kệ đi, một tên cặn bã như gã ăn đòn là đáng, cô gái kia cũng đã đi mất, cô mà không đánh lại gã được thì chạy thôi.
Hơn nữa, sư phụ cũng nói, có thể chiến một trận.

Chuyện này cũng không đến lượt người quyết định.
Gã đàn ông bấm quyết, ngăn cô gái hành động rồi ôm ghì lấy cô ta.
Bàn tay gã cố sức xé toạc lớp áo xuống, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết.

Đừng nóng, chỉ cần người chịu ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ yêu thương ngươi lắm đấy.
Gã đàn ông cười đắc chí vô cùng, ngay cả hai kẻ đứng cạnh cũng cười, bọn chúng đã chứng kiến cảnh này thành quen.
Má nó chứ, tên đầu heo này còn dám đánh lén cơ à! Chúc Dao vung tay muốn đấm.

Đột nhiên cả người cô tỏa ra quầng sáng đỏ, di dời sự chú ý của hai tên đứng bên cạnh, cô tỏa sáng đến mức mọi thứ xung quanh cũng bị quầng sáng đỏ chiếu rọi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.