Chương 153: Ai cắn mông ta?!
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1925 chữ
- 2021-12-31 05:30:40
Chỉ tiếc những cây nấm khác không giống nó, chúng không nói chuyện.
Điều này làm nó từng nghi ngờ không biết mình có bị lạc lo8ài không? Sau đó những cây nấm dưới tàng cây dần dần bị các loài động vật ăn hết, chỉ còn sót lại mình nó.
Cuối cùng cũng tìm được đá tinh đã mất tích từ lâu, hơn nữa cô đã tu thành hình người, quả đúng là yêu quái theo chân nó, nhất định phải trâu bò rồi.
Nấm biến thành hình người trong trạng thái cực kỳ vui vẻ.
Cho nên dù chỉ nhìn thấy mặt, cô đã muốn giữ lại, đây
chỉ là nỗi khúc mắc của cô:
Cảm ơn ngươi, Cô Cô.
Giới Linh đã nói có thể gặp lại, cô chỉ cần chờ đợi.
Nhưng mấy ngày trôi qua, gió êm biển lặng, thân thuyền ổn định, một cái rung cũng không có.
Chẳng lẽ chỉ là đi qua biển Cửa ải này coi như được thông qua? Cửa ải này gọi là Bát tiên quá hải à? Ngay lúc Chúc Dao đang bối rối thì trên thuyền xảy ra chuyện lớn.
Còn có nhóc con...
nhóc con, ngươi có nhớ cách gọi này không?
Nấm lắc đầu.
Nó đưa tay đẩy một cái:
Đá tinh? Đá tinh?
Đá tinh? Đá tinh? ...
Đáng tiếc, giải pháp này cuối cùng bị nữ tiên Ả Kỹ Nữ phá hỏng.
Nấm rất lo mình sẽ bị ăn mất, nhưng nó không ngờ mục tiêu của nữ tiên Ả Kỹ Nữ không phải là mình, mà là đá tinh.
Đá tinh, ta nghĩ rồi.
Nấm lại gần, do dự nhìn cô:
Những điều người nói, ta thật sự không nhớ ra.
Ừ...
Ta biết.
Chúc Dao hít sâu một hơi, xoa xoa mặt.
Thế là tháng ngày 3nhàn nhã của nó lại càng buồn phiền hơn.
Không được để mình bị ăn mất, mỗi ngày nó đều nhẩm một câu như thế trước khi đi ngủ.9
cũng biết.
Chúc Dao im lặng, thật ra cô hiểu, nấm tinh không phải Vương Từ Chi, Vương Từ Chi đi đã hơn một nghìn năm, mà thời gian tu hành của Nấm không trùng với cậu.
Bấy giờ nó mới phát hiện hóa ra không phải ai tu hành cùng ăn đá, đá tinh thật xui xẻo, không biết có còn sống không? Suy nghĩ này làm nó có động lực cố gắng hơn, hỏi thăm khắp nơi về nữ tiên Ả Kỹ Nữ và đá tinh.
Sau đó, nó cuối cùng cũng tìm được nữ tiên kia.
Thế là nó quyết định xuất phát đi tìm đá tinh.
Trên đường ra khỏi khu rừng, nó tới rất nhiều nơi, biết được vài chuyện trước đây không biết.
Nó đang ra sức bụm miệng, vừa rên rỉ vừa lăn lộn, giữa ngón tay lộ ra vết máu màu đỏ:
Răng của ta...
Con thỏ ngu xuẩn, ngươi đã làm gì?
Chồn vàng đi tới, nhấc con thỏ béo trên đất lên.
Thỏ tinh che miệng không trả lời, Nấm tức giận nói:
Nó vừa cắn mông ta!
Chồn vàng cúi đầu lườm thỏ tinh, con thỏ bừng miệng còn đang chảy máu, ấp úng nói:
Ta...
Để tìm thêm tin tức, nó làm mọi cách, theo người ta đến nơi nào đó có rất nhiều người xếp hàng.
Để tránh không bị Ả Kỹ Nữ phát hiện, nó trà trộn vào giữa đám rau củ, cuối cùng bị dẫn tới chiếc thuyền này.
Biết mình không bị lạc loài, Nấm rất vui vẻ.
Nhưng trong rừng rậm, tìm mãi cũng chẳng có ai cùng nó nói chuyện, khiến nó rất cô đơn.
Quá nhi?
Lúc này cô mới phản ứng lại, đưa mắt nhìn người con trai trước mặt một lần nữa rồi mới chần chừ mở miệng:
Ngươi...
Chúc Dao nắm chặt tay,là Vương Từ Chi sao? Cậu ấy đã về rồi ư?
Ngọc Dao, không phải cậu ta.
Âm thanh của Ngọc Ngân vang lên trong đầu cô, Chúc Dao bỗng thấy tim mình nguội lạnh đi:
Ít nhất cây nấm tinh này đã tu hành được 4000 năm trở lên.
Nhưng...
Chúc Dao định phản bác theo bản năng:
Giới Linh đã nói cậu nhóc sẽ trở lại.
Bọn họ rõ ràng giống nhau như đúc.
Ngoại hình giống nhau thì cũng chỉ là yêu quái biến thành.
Dù vậy, sao có thể giống nhau không khác chút nào như thế?
Ngọc Dao!
Giọng Ngọc Ngôn càng bình tĩnh hơn:
Không phải cậu ta, chính nàng...
Mấy ngày liên tiếp không tìm được đá tinh, Nấm nghĩ nhất định nó đã bị Ả Kỹ Nữ kia bắt đi rồi.
Nghĩ đến đá tinh đáng thương bị người ta ăn từng miếng, từng miếng một, Nấm lại thấy rất áy náy.
Thế nhưng, cuộc sống ấy cũng không được bao lâu, nữ tiên chuyên ăn nấm xuất hiện.
Đá tinh nói tên cô ta là Ả Kỹ Nữ, cũng giúp nó nghĩ cách đuổi nữ tiên kia đi.
Chúc Dao nói về dự định vào Lâm Vân điện của mình với Nấm, vốn muốn khuyên nó về rừng, nhưng Nấm không nghe, nghĩa khí nói sẽ gia nhập Lâm Vân điện cùng cô.
Thuyền gỗ ròng rã trôi trên biển mấy ngày, lúc đầu Chúc Dao cho rằng cái gọi là cửa ải nhập môn nhất định sẽ là phong ba bão táp, kiểu gì cũng phải có sự cố, thử thách nào đó.
Hóa ra loài người không thích ăn nấm, mà thích ăn đá.
Thật đáng sợ.
Cho dù là cùng một ngày, cũng không có trí nhớ kiếp trước.
Nói đến cùng, cô chỉ đang tự lừa mình dối người mà thôi.
Cảm ơn cái gì? Ta đã nói sẽ bảo vệ người mà.
Nấm tinh vỗ ngực:
Nếu ngươi thật sự không vui, ta sẽ giả vờ nhớ lại những người kia cũng được.
...
Cái thứ này muốn làm Vương Từ Chi thật á? Cô không cần.
Chúc Dao hít sâu một hơi, bỗng thấy sự khó chịu tan hết đi:
Đúng rồi, Nấm, ngươi cũng gia nhập Lâm Vân điện à?
Lâm Vân điện?
Nấm sửng sốt:
Đó là loại nấm gì vậy?
...
Đây không phải là nấm! Chúc Dao thấy hơi đau đầu:
Không muốn gia nhập Lâm Vân điện, vậy ngươi xếp hàng báo danh làm gì?
Ta thấy Ả Kỹ Nữ ở đây, vì muốn cứu người nên xếp hàng.
Nấm trịnh trọng nói:
Đá tinh, ngươi nói không sai, Ả Kỹ Nữ này quả nhiên không phải người tốt, ta đã thấy rất nhiều người tu hành, chỉ có mình ả ta ăn đá.
Ăn đá là cái quỷ gì?
Đúng rồi, đá tinh, sao ngươi trốn ra được? Ả Kỹ Nữ bắt người rồi đem đến đây à?
Ta không bị bắt.
Hóa ra nó vẫn cho rằng mình bị nữ tiên giả kia bắt đi:
Ngày đó ta được...
được người khác cứu đi.
À, thì ra là vậy.
Nấm gật gật đầu:
Thảo nào ta không tìm được ngươi, hẳn là đã bỏ lỡ mất.
Chúc Dao thấy hơi xấu hổ, thời gian hai người quen biết không dài, chỉ là bèo nước lướt qua mà thôi, không ngờ nấm tinh sẽ vì cô mà rời khỏi khu rừng kia.
Lúc trước bảo nó dọn nhà khỏi tàng cây nó cũng không chịu.
Chúc Dao bỗng thấy lo lắng, tim cô lạnh đi.
Làm sao có thể như vậy đực? Khuôn mặt này giống y như đúc.
Cuối cùng, đến một ngày nọ, nó gặp được một đá tinh.
Rốt cuộc cũng đã có người để nói chuyện, Nấm rất vui mừng, trút hết bầu tâm sự tích lũy nghìn năm cho đá tinh nghe.
Không biết có tác dụng thật không, nhiều năm trôi qua, hết nấm này lại đến nấm khác mọc lên quanh nó, nhưng từng cây đều bị 6ăn mất, chỉ còn mình nó ở đó.
Mãi đến khi được rời khỏi vùng đất kia, nó mới hiểu được mình có thể nói chuyện vì đã thành tin5h, những loài động vật bình thường không thể ăn nó.
Đây rõ ràng là Vương Từ Chi, nhóc con của cô, sao cậu lại không nhớ?
Ngươi nghĩ lại đi, ngươi thật sự không nhớ sao? Phái Khâu Cổ, Ngọc Lâm Phong, còn có...
Vương đại phu, cha ngươi?
Đá tinh, ngươi không sao chứ?
Nấm cuối cùng cũng phát hiện cô đang hành động kỳ lạ.
Không còn đá tính, khu rừng lại trở về như trước kia, hoàn toàn yên tĩnh.
Nấm Linh đã sống cuộc đời ấy mấy nghìn năm, nhưng bây giờ lại không thể nào chịu đựng nổi.
Từ Chi?
A?
Nấm tinh hơi ngạc nhiên:
Đá tinh, ngươi làm sao đây? Ta là Cô Cô nha.
Cô Cô...
Chúc Dao ngẩn ngơ, trong lòng như có sóng biển cuộn trào, cô bắt lấy người trước mặt:
Cô Cô, ngươi có tên nào khác không? Ý ta là tên họ ấy?
Nấm cúi đầu suy nghĩ một chút:
Ta họ Cô?
Ý ta không phải vậy!
Chúc Dao cuống lên:
Ta đang nói, ngươi có nhớ ta không?
Nấm nhìn cô một cách khó hiểu:
Đá tinh, người bị đồn à? Chính ta đi tìm ngươi, sao lại không nhớ ngươi chứ?
Ta đang nói...
Chúc Dao, Chúc Dao tỷ của ngươi.
Đá tinh rất biết lắng nghe, dù nó có nói bao lâu, nó cũng kiên nhẫn nghe.
Tất nhiên cũng có thể là do nó không thể di chuyển, nhưng Nấm cảm thấy ngoài việc uống nước sương và hưởng thụ ánh trăng, đây là việc hạnh phúc nhất.
Là do cô tự đi vào chỗ bế tắc.
Với cô, chuyện của Vương Từ Chi là một cú sốc quá lớn, để lại vết thương lòng.
Đúng thời điểm quan trọng, Ả Kỹ Nữ sợ thiên lôi nên chạy trốn mất, nó vội vàng trốn khỏi thiên lôi, không cẩn thận lạc mất đá tinh.
Nó quay về tìm rất nhiều lần, thậm chí đã lật tung cả khu rừng lên, nhưng vẫn không tìm được đá tinh.
Ngươi nghĩ lại, nghĩ lại được không?
Giới Linh đã nói cô vẫn còn cơ hội nhìn thấy Vương Từ Chi, khuôn mặt này rõ ràng chính là cậu, sao lại không nhớ?
Đá tinh...
Ấy, ngươi đừng vội, ta nghĩ, ta nghĩ là được chứ gì?
Đây không phải đá tinh như mọi khi, nấm tinh thấy hơi sợ, nghiêm túc suy nghĩ.
Ô, ai cắn mông ta đấy?
Nấm đang ngồi nói chuyện cạnh cô bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi, nhảy dựng lên rồi xoa xoa cái mông của mình.
Chúc Dao nhìn về phía sau, cô thấy có một đống gì đó đằng sau lưng nó, là con thỏ tinh béo trắng.
Nhưng đá tinh lại đần ra, chăm chú nhìn nó đến nửa ngày cũng chưa nói câu nào? Chẳng lẽ là do hình dáng nó quá đẹp trai, khiến đá tinh ngẩn ngơ? Nấm nghĩ có thể lắm chứ, nên nó kiên trì đợi đến nửa khắc đồng hồ để đá tinh nhìn cho quen mắt.
Nhưng cô còn chưa nói gì, Nấm đã không kiên nhẫn nổi nữa.
ta đói, ai biết nó lại cứng như thế?
Nó mới cắn một cái đã rơi mất bốn cái răng, đây chắc chắn không phải là nấm, là đá mới đúng chứ?
Đã nói với người bao nhiêu lần rồi.
Chồn vàng giơ tay vỗ đầu thỏ béo:
Ngươi cũng đã biến hình rồi, sao không kiềm chế được bản tính, nhìn thấy rau củ là nhào vào.
Ta đói...
Thỏ rưng rưng nhìn thiếu niên Chồn vàng, lại bị nó ép đi xin lỗi Nấm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.