• 1,154

Chương 159: Sư phụ ra ngoài


Chúc Dao sửng sốt, lúc này cô mới phát hiện số tiền khí dày đặc đột nhiên xuất hiện kia là chảy từ trong không gian ra.

Cô ta có thể h8út tiên khí từ không gian ra ngoài ư? Đào Man Phong ngồi cả một ngày mới hấp thu hết số tiền khí kia, tu vi cũng từ Địa Tiên sơ kỳ nhảy đến Đ3ịa Tiên trung kỳ mới dừng lại, hiện tượng tiên khí biến động trong không gian cũng dừng lại theo.


Đúng là bảo bối.
Đào Man Phong nâ9ng miếng ngọc tiên lên, mừng như điên, thì ra miếng ngọc này có thể nâng cao tu vi.

Mau đóng thần thức lại.
Ngọc Ngôn ngưng tụ tiên khí, truyền một ít vào cho miếng ngọc dưới mặt đất, vừa cưỡng chế biến Chúc Dao trở về hình người vừa trầm giọng dặn dò.
Chúc Dao nghe lời, một giây trước khi đóng lại thần thức cô vẫn thấy Đào Man Phong ngơ ngác ngồi giữa đống tiên thảo.

Sư phụ, huynh ra ngoài rồi à?
Chúc Dao nhào đến ôm chặt lấy người trước mặt, hơi thở lạnh lẽo quen thuộc lập tức tràn ngập trong xoang mũi, chợt cảm thấy bản thân có thể tiếp tục nhởn nhơ như trước kia rồi.
Ngay cả thần thức của Chúc Dao cũng cảm thấy như đang bị tấn công, có chút đau đớn.
Vào khoảnh khắc đó, bên trong động phủ bừng sáng như ban ngày, miếng ngọc bội tỏa ra ánh sáng rực rỡ chưa từng có.
Đào Man Phong phấn khích chờ đợi các loại tiền thảo từ trên trời rơi xuống, dường như cô ta còn tưởng tượng thấy cảnh mình bước vào Huyện Tiên đại viên mãn, thậm chí là Kim Tiên, Mặc Tiên, Thượng Tiến, thậm chí còn được vào tháp Lôi Thần, rồi phi thăng thành Thần.

Sư phụ...

Ừ.
Ngọc Ngôn khẽ cất tiếng, vươn tay xoa đầu đồ đệ, cảm giác đã rất lâu rồi không gặp.
Đúng là đồ đệ ngốc thì phải giữ chặt bên người mới yên tâm được, vì thể hắn lại mạnh tay xoa thêm mấy cái, ngón tay không kìm được lướt qua đôi môi cô, vô thức cúi đầu, đang định hôn lên thì...

Chủ nhân!
Đột nhiên cái đầu của Hạt Vừng hiện ra chen vào giữa hai người, đặt mông ngồi lên đỉnh đầu hắn, hai chân trước ôm lấy cổ của đồ đệ, thuận thể đảo qua đẩy vị sư phụ kia ra ngoài.
Trước mặt không phải tiên thảo hay tiên được gì mà chỉ có một người đàn ông mặc trang phục trắng như tuyết, nhìn cô ta với vẻ lạnh lùng.
Đào Man Phong sửng sốt buột miệng thốt lên:
Ngươi là...
Khung cảnh trước mắt chợt vụt qua, bóng dáng kia đã biến mất, trước mắt cô ta lại xuất hiện rất nhiều tiên thảo sớm đã biến mất khỏi tiên giới.
Vừa rồi là do cô ta hoa mắt thôi ư?
Dường như Đào Man Phong cũng nhận ra vấn đề này, lại thử thêm vài lần nữa.
Đầu tiên cô ta đưa thần thức vào trong ngọc bội, sau đó trong phòng sẽ xuất hiện vài cây tiên thảo, tương ứng với nó, vài món đồ trong phòng ở gần cô nhất sẽ bay vào thể chỗ trống.

Sư phụ, ta có một cách, có thể đưa huynh ra ngoài sớm hơn.

Chắc sư phụ bảo cô đóng thần thức cũng là vì lo cô ta sẽ phát hiện.
Chỉ là có một chuyện cô vẫn không tài nào hiểu được, Đào Man Phong có biết cô chính là miếng ngọc này không? Vả lại ngày hôm đó cô ta vào phòng mình làm gì?

Cô ta không biết được nguyên hình của nàng, chẳng qua chỉ nhìn ra được nguyên hình của nấm tinh mà thôi.
Ngọc Ngôn xoa đầu cô, nhỏ giọng giải thích,
Ý huynh là cô ta đến tìm nấm tinh?


Sư phụ...
Có phải người hơi quá tay không? Ngay cả cái bóng của Hạt Vừng cũng không thấy đâu nữa.
Ngọc Ngôn nhìn đồ đệ, ánh mắt dừng lại ở hai đầu móng vuốt trên cổ áo cô, chân mày càng nhíu chặt.
Khí lạnh trên người hắn dẫn tỏa ra xung quanh, hắn bấm niệm Khứ Trần Quyết, hai dấu móng vuốt kia lập tức biến mất.

Ta thu nhỏ lại rồi trốn trên người kẻ xấu đi ra theo.
Hạt Vừng vẫy vẫy cái đuôi to lớn của mình, trông như con rồi vải treo trên người Chúc Dao.

Chủ nhân, người đừng bỏ mặc người ta nha, không gặp nhau lâu như vậy, sao người không ôm thú một cái?
Chúc Dao đen mặt, muốn ném Hạt Vừng xuống mà không được! Sao cái con thú này càng ngày càng thiểu năng vậy, trước kia cô có dòng máu của Long tộc áp chế thì còn đỡ, bây giờ cô chỉ là một miếng ngọc thôi, có cần phải ton hót ghế vậy không.

Chủ nhân, ta nhớ người như thế mà người xem ta gầy rồi nè.

Hạt Vừng! Nếu mi còn không chịu xuống, có tin ta đem mi đi làm thịt sẽ gầy hơn nữa không.

Chủ nhân, người thật là vô tình vô nghĩa, lại còn vô lý nữa.


Ngọc Dao.


Da?


Cởi quần áo đi.

Vâng! Huynh muốn cởi hết hay là nửa kín nửa hở? Cứ nói đi, không cần khách sáo.

Cô ta lại tiếp tục xem xét lần nữa, đột nhiên cô 6ta đưa một luồng thần thức vào bên trong ngọc tiên.
Đáy lòng Chúc Dao run rẩy, cảm giác này rất giống khi Cẩu Đản tiến vào không gian5 lần trước, cô đang định tìm cách đối phó thì tia thần thức kia lại đột nhiên bị đẩy ngược trở về.
Miếng ngọc bỗng tỏa ra vầng sáng màu trắng, dường như có vật gì đó theo thân thức của cô ta bay ra.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vị trí đó không chịu dời đi, giống như nơi đó có thứ vẫn chưa được tẩy sạch.

Sư..
Sư phụ...
Trái tim Chúc Dao run rẩy, huynh cứ nhìn ta chẳm chằm như vậy, người ta sẽ không nhịn được đó.
Kể từ lúc biết được máu của Đào Man Phong có thể trao đổi đồ vật trong không gian, Chúc Dao đã cảm thấy có lẽ cách này sẽ đưa sư phụ ra ngoài được, cho nên cô vẫn chờ đợi cơ hội cô ta trao đổi một lượng lớn đồ vật trong không gian.
Quả nhiên vì muốn đột phá tu vi đến Huyện Tiên mà cô ta quyết định luyện chế Huyền Khí Đan, mà để luyện ra Huyền Khí Đạn cần phải có một lượng Tiên Linh Thảo rất lớn, cho nên từ lúc đầu cô đã bảo sự phụ chuyển Tiền Linh Thảo đến mép không gian, Đào Man Phong không thấy được tình hình bên trong không gian, mà mỗi lần trao đổi đều chỉ xuất hiện Tiên Linh Thảo, thế nên cô ta cho rằng bên trong có rất nhiều Tiên Linh Thảo.
Vì vậy, để có thể luyện được đan dược, cô ta mới đi ra ngoài chuẩn bị thật nhiều thứ, định trao đổi hết trong một lần, sư phụ chỉ cần túm lấy cơ hội này mà đi ra, còn tiện thể kéo theo cả Hạt Vừng.

Chủ nhân, chủ nhân, cuối cùng cũng gặp được người rồi, nhớ người muốn chết, hức hức hức...
Thú muốn sinh thú con cho người.


Hạt Vừng.
Chúc Dao kinh ngạc xách nó lên:
Sao mi cũng ra ngoài?

Cả tiên giới cũng khó mà tìm nổi một cây.

Sư phụ?
Lại là chuyện gì nữa đây?
Một số tiền thảo trong không gian bị đưa ra ngoài.
Đưa ra? Khi Chúc Dao còn đang ngơ ngẩn thì chiếc bàn trong phòng bỗng nhiên lắc lư rồi biến mất.
Ngay cả Đào Man Phong cũng giật mình.
Mà trong không gian của Chúc Dao lại bỗng nhiên có thêm một chiếc bàn gỗ tầm thường.

Đây là...
Sao mà đồ vật có thể tự động nhảy vào không gian cơ chứ? Phút chốc Chúc Dao cũng không thể hiểu được.
Ngọc Ngôn nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:
Đồ vật trong không gian có hạn, nếu đưa thứ gì ra thì phải lấy thứ khác lấp vào chỗ trống.

Cho nên mấy cây tiên thảo kia đổi về một cái bàn gỗ ư?
Có phải lỗ quá rồi không?
Đồng thời cô ta cũng ra ngoài mua một đống đồ lặt vặt, sau đó lấy lò luyện đan ra, muốn luyện chế Huyền Khí Đan, loại tiền đạn có thể giúp nhảy thẳng từ Địa Tiên lên Huyền Tiên hậu kỳ.
Những loại tiên đan này cần có rất nhiều loại tiền linh thảo cực kỳ hiếm có khó tìm ở tiên giới, bây giờ đối với cô ta lại không thành vấn đề.
Đào Man Phong lấy ngọc bội ra, lần này cô ta không đưa thần thức vào để dò xét nữa, mà trực tiếp dồn phân nửa thần thức đưa vào trong.

Đó là vì cái bàn này gần nàng nhất, cho nên mới bị chuyển vào.
Chúc Dao nhớ lại tình hình lúc nãy, đúng thật là vừa rồi lúc Đào Man Phong kiểm tra mấy cây tiên thảo, thứ ở gần cô nhất chính là cái bàn gỗ này:
Nói cách khác, cô ta không thể vào không gian nhưng lại có thể lấy đồ từ trong không gian ra?


Cũng không hẳn.
Ngọc Ngôn nhìn vị trí của bàn gỗ:
Cô ta dùng khế ước máu để liên kết với không gian, nhưng lại không phải là máu tim, cho nên không thể coi là chủ nhân của không gian này.
Những thứ biến mất đều là tiên thảo nằm ở mép không gian, chắc hẳn cô ta cũng chỉ có thể lấy đồ vật ở một khu vực nhất định.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, may mà cô ta không vào trong được.
Chỉ cần có miếng ngọc bội này, chắc chắn cô ta có thể vượt lên người khác, bước đến đỉnh tu hành.
Cô ta gần như không thể kìm nén nổi sự hưng phấn, cho dù luồng ánh sáng này có chói mắt hơn đi chăng nữa cũng vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Mãi đến khi một bóng người từ trong luồng ánh sáng xuất hiện, cô ta mới không kiềm chế được tiến lên một bước, vừa định đưa tay ra thì tất cả ánh sáng lại đột nhiên thu về.
Vài tiếng bịch bịch bịch vang lên, giống như trút đậu vậy, mấy cây tiên thảo từ trong không trung rớt xuống, chẳng mấy chốc đã chất đầy đất, có vài cây vẫn còn dính bùn đất rất mới.

Những thứ này là...
Đào Man Phong đứng phắt dậy, cầm lấy tiền thảo trên mặt đất, tròn mắt nhìn:
Tiên Linh Thảo, Ngự Phong Chi, Phạt Mạch Liên,...
Mỗi khi đọc ra một cái tên vẻ mặt cô ta càng trở nên ngây ngốc, dường như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy:
Chuyện này...
chuyện này sao có thể chứ?
Những giống cây này đều là những tiến thảo cực phẩm đã mất tích từ lâu.
Sau khi tìm hiểu rõ cách thức, Đào Man Phong mới rời khỏi căn nhà nhỏ kia bước vào khu chợ.
Coi như cô ta cũng thông minh, không cầm mấy cây tiên thảo kia ra ngoài, mà chỉ đi thuê một động phủ bắt đầu bế quan, lại tiếp tục nhỏ vài giọt máu lên ngọc bội, dẫn ra luồng tiền khí dày đặc.
Đan điền của Chúc Dao gần như đã hồi phục hoàn toàn, nhưng mỗi khi muốn biến trở về hình người, số tiền khí điều động ra đều bị Đào Man Phong hút hết, không sót lại chút nào, nên căn bản không thể biến hình nôi.
Nhưng Chúc Dao cũng không vội, cô đang chờ một cơ hội.
Đào Man Phong bế quan hơn ba tháng, tu vi trực tiếp tăng đến Địa Tiên đại viên mãn, chuẩn bị đột phá đến Huyền Tiên.
Muốn tăng lên một cảnh giới, ngoại trừ hấp thu tiên khí ra, còn phải có cơ duyên nữa, cho nên cô ta dừng lại.

Cút!
.

Chủ nhân...
Hạt Vừng định nói gì nữa nhưng chợt cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, nó bị nhấc bổng lên bằng một lực mạnh mẽ, sau đó vứt ra khỏi cửa nghe rầm một cái.
Ngọc Ngôn phất tay, tiện thể dựng cẩm chế ngoài cửa, đúng là trước kia không nên đồng ý cho đồ đệ nuôi thú cưng, không biết bây giờ đem vứt có kịp hay không nữa.
Nhưng việc Đào Man Phong bị nhốt vào không gian thì cô cũng không ngờ tới.
Cô vốn tưởng rằng chỉ có đống đồ linh tinh này bị chuyển vào, nào ngờ không gian lại kéo cô ta vào luôn, đúng là đứa trẻ xui xẻo mà.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của cô ta, chắc vẫn chưa nhận ra là mình bị nhốt ở bên trong.

Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Chắc là cô ta nghi ngờ nó nên mới tìm mọi cách thăm dò.

Ngày hôm đó cô ta chặn đường nàng, chắc cũng chỉ là muốn nhìn rõ nguyên hình của nấm tinh mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.