Chương 160: Xảy ra biến cố
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2179 chữ
- 2021-12-31 05:30:57
Hả? Nhưng mà Cẩu Đản vẫn còn ở Lâm Vân điện, nếu như ta cách hắn quá xa thì sẽ biến...
32
Mãi đến lúc này Chúc Dao mới phát hiện ra, từ8 lúc sư phụ giúp cô biển trở lại, cô vẫn giữ nguyên được hình người.
Nếu như để mọi người biết, linh khí vẫn có tác động tới với tu vi như trước, thậm chí còn mạnh hơn, e rằng họ sẽ kéo nhau chạy hết xuống hạ giới mất.
Chủ nhân.
Hạt Vừng đột nhiên chui ra khỏi túi linh thú, mơ màng nhìn về phía cái khe vừa phát ra luồng ánh sáng ban nãy:
Trong luồng sáng khi nãy có hơi thở của người.
Chúc Dao gửi một con hạc giấy cho nấm tinh, nói với nó rằng mình phải quay về rừng rậm trước, sau đó liền đi theo sự phụ chuẩn bị về Lôi Thần điện.
Khu chợ này cách Lôi Thần điện cũng không xa lắm, với tốc độ ngự kiểm của sự phụ thì chỉ cần khoảng nửa canh giờ là đến nơi.
Từ dưới khe lớn ấy có một luồng ánh sáng màu trắng xông thẳng lên tận trời, kéo theo đó là một luồng áp lực cực lớn đập thẳng vào người, trong nháy mắt đã tản ra khắp các ngõ ngách của tiên giới.
Nhóm người vẫn lơ lửng trên không trung chưa kịp bay đi khi nãy đã bị luồng ánh sáng kia nuốt trọng Chúc Dao cảm nhận tỉ mỉ, có chút không tin vào mắt mình:
Sư phụ, là Linh áp!
Thế mà luồng ánh sáng này lại là linh khí, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ linh khí ngũ hành, không, còn có cả các loại linh khí biến dị như Lôi linh, Phong linh xen lẫn trong đó.
Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp rời đi, đã có chuyện xảy ra.
Họ vừa ngự kiếm bay lên, đột nhiên cả khu chợ đều chấn động, những người tu tiên vội ngự kiếm chạy ra.
Là sao?
Hình như trong luồng sáng vừa rồi...
có người!
Sư phụ từng nói tu vi của kẻ kia còn cao hơn cả huynh ấy, nếu như phải đánh cũng không nắm chắc phần thắng.
Đột nhiên cô cảm thấy hối hận vì bản thân đã không cố gắng tu hành, bây giờ trở thành gánh nặng cho sự phụ.
Lúc này Ngọc Ngôn có vẻ căng thẳng hơn nhiều so với những lần trước, nghe thấy câu hỏi của cô, hắn quay lại nhìn cô một lát mới đáp:
Giới tu tiên chính là Lôi Linh giới.
Cái gì?
Chúc Dao trợn tròn mắt:
Ý huynh là đường thăng tiên của thế giới mà chúng ta đến vừa bị phá hủy?
Ngọc Ngôn gật đầu, vừa định nói thêm gì đó thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn ôm lấy Chúc Dao ngự kiếm nhanh chóng rời khỏi khu vực phía trên cái rãnh kia.
Hắn đưa tay xoa đầu cô theo thói quen, thở dài một hơi:
Ngoan.
Nhưng mà...
chúng ta có thể chạy thoát được không?
Không có ai phát hiện ra đó là linh khí ư?
Sư phụ!
Ngọc Ngôn lắc đầu với cô, lúc này Chúc Dao mới nhận thức được giờ không phải lúc thích hợp để nhắc tới chuyện này.
Ánh sáng kéo dài không tắt, mỗi chùm ánh sáng sẽ được nối với một thế giới, chỉ có những người vượt qua được lôi kiếp phi thăng mới có thể xuất hiện trong con đường ánh sáng đó.
Thật đấy!
Tên đệ tử bị thương kia nói:
Ánh sáng nối liền với Lôi Linh giới, đột nhiên biến mất rồi.
Mọi người trầm mặc, đủ vẻ mặt khác nhau.
Huynh định làm gì?
Chúc Dao hốt hoảng, nắm chặt lấy cổ áo hắn theo quán tính:
Huynh muốn đuổi ta đi!
Nghe lời!
Hắn chỉ đưa tay xoa đầu cô.
.
Quay về trước đã.
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, trực tiếp ngự kiểm bay thẳng về hướng Lôi Thần điện.
Hắn bay rất nhanh, cảnh vật xung quanh cũng thành một chuỗi bóng dáng mờ nhạt.
Nhưng mà để Cẩu Đản với nấm tinh ở lại Lâm Vân điện có sao không?
Chúc Dao hơi lo lắng:
Có lẽ kẻ xông vào Lôi Thần điện k5ia vẫn còn ở Lâm Vân điện, lỡ như...
Mục tiêu của hắn là chúng ta.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Hai người đó vốn dĩ là yêu quái, dù sao ở lại Lâm Vân điện tu luyện cũng rất tốt.
Nhưng mà nấm tinh...
.
Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn ngắt lời cô, trầm giọng nói:
Cậu ta không phải là Vương Từ Chi.
đây cũng là Địa Tiên, mặc dù vết nứt trên mặt đất đáng sợ nhưng cũng không thể gây thương tích cho những người đã thành tiên như họ.
Phần lớn mọi người chỉ bị thương do tiên khí cắn trả, chứ không ai bị thương nặng đến mức này.
Mẹ kiếp
Chúc Dao muốn chửi đổng, có cần đề cao cái gì mà tình cảm sâu đậm, hy sinh cứu người vào lúc này không cơ chứ.
Nếu như một mình đánh không lại, chúng ta còn có thể đánh hội đồng mà:
Người đừng có mơ, nếu phải đi thì cũng là huynh nên đi.
Dưới chân gã không có kiếm, cũng chẳng có bất kỳ loại pháp khí nào, cả người đều mặc đồ đen, chắp hai tay sau lưng, cứ thể lơ lửng giữa bầu trời.
Rõ ràng không hề phát ra bất kỳ sức ép nào, nhưng lại khiến người khác cảm thấy bị áp bức.
Dường như tất cả đều cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy đến.
Sư phụ, Lôi Linh giới là nơi nào?
Chúc Dao quay đầu hỏi.
Sư phụ, hay là...
Dù sao thì cô cũng không chết được.
Làm bừa!
Biết cố định nói gì, giọng điệu Ngọc Ngôn lập tức trở nên lạnh lẽo, dường như còn pha chút tức giận.
Ta thăng cấp rồi.
Đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên, sau đó có không ít người hưởng ứng.
Ta cũng thăng cấp rồi, luồng sáng trắng kia trực tiếp khiến ta tăng lên hai cấp.
Ta cũng vậy.
Ta cũng vậy!
Luồng sáng vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?
Đúng đó, vậy mà lại có thể trực tiếp nâng cao tu vi?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình, những người bị luồng sáng kia bao phủ đều tăng tu vi.
Ngọc Ngôn im lặng hồi lâu:
Tin vào vi sư, chắc chắn sẽ được...
Vậy sao?
Một giọng nói lạnh bằng vang lên, Ngọc Ngôn đột ngột dừng lại.
phía trước cách đó không xa, có một bóng dáng màu đen đứng giữa không trung.
Cổng Trời là con đường mà người hạ giới phải bước qua khi phi thăng, nếu như Cổng Trời sụp đổ thì đồng nghĩa với việc người của thế giới đó không thể nào phi thắng được nữa.
Không thể nào?
Mặc dù được gọi là Cổng Trời, nhưng nó không phải là đồ vật có hình dạng thực, thứ mọi người nhìn thấy chỉ là một chùm ánh sáng dẫn đường mà thôi.
Sao thế được?
Chúc Dao ngơ ngác, rõ ràng vừa rồi cô không làm gì hết, sao mà tạo ra được luồng ánh sáng kia chứ.
Thật đó.
Hạt Vừng rủ tai xuống, càng thêm mù mờ:
Ta thật sự cảm nhận được.
Cánh tay ôm lấy Chúc Dao cũng chặt hơn, vẻ mặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Sư phụ?
Chúc Dao không khỏi lo lắng, mơ hồ cảm nhận sự phụ đã phát hiện ra điều gì đó.
Trên mặt đất đã xuất hiện vết nứt rộng như rãnh núi, sâu đến mức nhìn không thấy đáy, nhà cửa lúc nãy còn ngay ngắn giờ đều đã đổ sập.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu chợ đều bị cái rãnh kia nuốt chửng, giống như là vết thương bị cắt ra trên mặt đất vậy.
Đột nhiên có một bóng người bay ra từ trong cái rãnh đang dần mở rộng kia, bản thân người này đã bị thương nặng, ngự kiểm cũng không vững.
Là đệ tử trong phần đường của Lâm Vân điện.
Có người nhận ra vội chạy lên giúp đỡ, kéo y bay ra ngoài.
Cả người y đều là máu, mất một cánh tay, xem ra nguyên thần cũng đã bị thương nặng.
Tu vi người thấp nhất
Sau khi ta chết vẫn có thể...
Cô còn chưa kịp nói xong, trong lúc không đề phòng đã bị Ngọc Ngôn bất ngờ điểm vào giữa trán.
Chỉ nháy mắt Chúc Dao cảm thấy tiên khí trong người hoàn toàn biến mất, trở về làm một miếng ngọc.
Cô nhận ra được đó là linh khí, bởi vì mức độ hòa hợp giữ cô và linh khí gần như là biến thái.
Nhưng những người phi thẳng lên tiên giới đều đã bị lôi kiếp tẩy đi sự khác biệt về linh căn, tất nhiên sẽ không còn ai cảm nhận được thứ vừa rồi là linh khí.
Sư phụ, chuyện này.
Cho dù bọn họ ở trên không trung cũng có thể cảm nhận được trận động đất vừa rồi.
Ngọc Ngôn một tay ôm lấy Chúc Dao, kéo cô lên trước mặt mình:
Theo ta.
Trận động đất vừa rồi rất kỳ lạ, trước đó ngay cả hắn cũng không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu gì, rốt cuộc vết nứt rộng như khe núi này là do kẻ nào gây ra? Số tiền nhân bay lên không trung ngày càng nhiều, có lẽ trong khu chợ này phần lớn đều là tiên tu đang bế quan tu luyện, nhưng trận động đất này đột nhiên xuất hiện, khiến bọn họ buộc phải cưỡng ép bản thân xuất quan.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, đáy lòng trùng xuống:
Có phải tên kia phát hiện ra chúng ta rồi không?
Điều có thể khiến sự phụ lo lắng như vậy vào lúc này, ngoài kẻ đã xông vào Lôi Thần điện ra, thì không còn chuyện gì khác.
Ngọc Ngôn không trả lời, chỉ chậm rãi ôm chặt cô vào lòng, đứng ra che chở, ghé sát tai cổ thì thầm:
Có sư phụ ở đây.
...
Chúc Dao chỉ có thể túm chặt lấy áo hắn.
Gã thản nhiên nhìn sang, Chúc Dao lại cảm thấy lạnh đến thấu xương, phảng phất như cả trái tim đang dần đóng băng vậy.
Ngọc Ngôn tôn thượng?
Hắn nói ra bốn chữ này một cách dửng dưng, dường như đó chỉ là một từ vô nghĩa.
Cổng Trời.
Người này nói không nên lời, vẻ mặt đẩy kinh hãi:
Tiên môn của Lôi Linh giới...
Sụp rồi.
Hắn vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nơi này rõ ràng là tiên giới, đáng lý ra chỉ có tiên khí thôi mới phải, sao lại có linh khí tràn lên đây, hơn nữa còn dày đặc như thế.
Luồng sáng trắng kia đến nhanh mà đi cũng nhanh, chưa đầy một khắc đã mờ nhạt rồi biến mất.
Nhóm người lơ lửng trên không trung không chạy kịp vừa rồi cũng xuất hiện trở lại.
Ta...
Con mẹ nó!
Ngọc Ngôn ném mạnh cô về phía sau, trầm giọng gọi:
Hạt Vừng.
Hạt Vừng từ trong túi linh thú nhảy ra, ngậm lấy Chúc Dao vừa bị Ngọc Ngôn ném tới.
Hạt Vừng, ngươi buông ta ra!
Hạt Vừng làm như không nghe thấy lời cô, tiếp tục chạy về hướng Lôi Thần điện, gã mặc đồ đen kia tựa như không nhìn thấy bọn họ, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Huynh đang nói đến Đào Man Phong ư?
Chúc Dao tròn mắt, đột nhiên nhớ ra mình cũng bị cô ta trói buộc, hơn nữa, giờ cô ta đã ở trong k9hông gian:
Vậy có nghĩa là sau này ta không cần phải kè kè bên cạnh Cẩu Đản nữa?
Còn có cả cái lợi này nữa à, Ả Kỹ Nữ đúng là đứa trẻ 6xui xẻo mà.
Sao lại thế này nhỉ?
Ngọc Ngôn xoa đầu cô:
Nữ tiên kia.
3
Ngọc Ngôn không đáp lời, chỉ nhíu mày, bình tĩnh nhìn đối phương, nhưng cô có thể cảm nhận được lúc này hắn cẩn thận hơn bất cứ lúc nào.
Một lát sau, hắn chậm rãi buông Chúc Dao ở trước người ra.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Mọi người vây quanh y, hiển nhiên người này đã gặp phải chuyện gì đó.
Cổng Trời...
Còn có người không cẩn thận bị tiên khí căn trả nên bị thương.
Có chuyện gì vậy?
Sao lại có cái rãnh lớn thế kia?
Yêu tiên tấn công bất ngờ sao?
Càng ngày càng có nhiều người đưa ra nghi vấn, không trung hỗn loạn.
Hạt Vừng!
Nhà ngươi dám tạo phản à? Sao lần này mi lại nghe lời sư phụ thể: Trong lòng Chúc Dao nóng như lửa đốt, nhưng càng chạy càng xa, quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong ánh chớp rợp trời, có hai bóng người đứng đối diện nhau,
Sư phụ!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.