• 1,148

Chương 170: Trứng gà, trứng vịt, trứng muối


Phượng hoàng được mệnh danh là loài chim bất tử, bởi vì vào thời khắc chúng chết đi, thân mình sẽ hoá thành ngọn lửa, sau đó sẽ trùng sin8h từ trong đống tro tàn.

Cho nên vốn không tồn tại vấn đề tiêu hao nhân khẩu, dù sao chúng cũng không chết được.
Cô hơi sững lại, phát hiện bản thân không còn ở trong quả trứng kia nữa.
Cô giơ tay, trên tay áo vẫn thêu hoa văn hình phượng hoàng của Hy Phong môn? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Là người?
Cô chưa từng gặp người đang ngồi trước mặt, nhưng có thể cảm nhận được ý tốt của người đó.
Hoá ra cậu bé là con trai thứ hai của bà ta, tên là Thiều Bạch! Hai năm trước không cẩn thận rơi xuống vực Minh U, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở nơi này.
Chúc Dao rõ ràng cảm nhận được khi bà thím kia nhắc đến vực Minh U thì sắc mặt của tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, không dám tin nhìn đứa trẻ.
Ông chú này,là ai?
Tỉnh rồi sao?
Cửa phòng bất ngờ xuất hiện một bóng người mặc quần áo trắng.

Sư phụ!
Người đang đi vào chính là Ngọc Ngôn.
Bởi vì...
cậu bé kiên quyết không chịu bỏ cô ra! Mặc kệ là ai tới khuyên, ông chủ, bà thím, đại ca, à, chính là cha mẹ và anh trai của bạn nhỏ Thiều Bạch đó, cuối cùng ngay cả em trai nghe nói là kém cậu bé hai trăm tuổi cũng đến khuyên nhưng cậu bé vẫn sống chết ôm chặt quả trứng.
Ông chú đứng lên, cũng không trả lời Ngọc Ngôn mà cười tươi nhìn hai người, sau đó ông đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Chúc Dao, bóng dáng của ông nhoáng cái đã biến mất, nhưng vẫn để lại một đống đồ ăn vặt.

Ặc...
Người nhiệt tình bồi bổ cho tiểu bổi này thật sự là sư tổ của cô sao? Nhất định là cách cô tỉnh lại có vấn đề rồi!
Tình trạng thương tổn của con quá nặng, đã hôn mê ba tháng rồi.
Ngọc Ngôn nhẹ nhàng nói.
Mà ngay cả ý thức cũng dần trở nên mơ hồ, vốn là cô luôn lo lắng cho vết thương của bạn nhỏ Thiều Bạch nên cố gắng chống đỡ, muốn đợi cho cậu bé khoẻ lên, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được mí mắt đang ngày càng sụp xuống.
Loáng thoáng nghe thấy bà thím bực bội nói gì đó với bạn nhỏ Thiều Bạch, sau đó cậu bé hoá ra nguyên hình.
Bà thím tìm được con trai thì rất vui vẻ, nhưng rõ ràng đứa trẻ không có ý muốn đón nhận tình cảm này, chỉ trừ ánh mắt cậu nhìn bà thím lúc bà ta xuất hiện, thì sau đó, mặc cho bà thím có nói gì thì cậu bé vẫn chỉ một mực ôm chặt Chúc Dao.
Lúc này bà thím mới nhìn thấy quả trứng, nhưng sau một hồi nghiên cứu với đám Long tộc thì vẫn không ai biết rốt cuộc cô là trứng gì? Người của Long tộc cảm thấy, trong Thần tộc bốn phương chỉ có Long tộc là đẻ trứng, trong quả trứng này chắc chắn là rồng không thể sai được.
Sau khi Long tộc thông báo cho Phượng tộc, tộc trưởng Phượng tộc nhanh chóng xuất hiện, Chúc Dao còn 5tưởng sẽ là một ông chủ, nhưng hoá ra lại là một bà thím.
Nhưng bất ngờ là, bà thím đó không quan tâm đến quả trứng sáng rực là cô mà lại ôm chặt lấy cậu bé gầy trơ xương khóc đến xé ruột xé gan, vừa khóc vừa gọi:
Thiếu nhi, Thiếu nhi...

Cuối cùng sư phụ cũng nhớ đến chuyện phải đi nhặt đồ đệ về rồi sao? Lần này muộn như vậy, cho một sao! Hắn nhanh chân bước đến ngồi xuống cạnh giường, bắt lấy tay cô bắt đầu kiểm tra.
Không biết có phải ảo giác hay không mà lúc hắn ngồi xuống gần như đã dồn ông chú kia vào một góc.
Lúc Chúc Dao mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt đang cười tươi, đó là một ông chú trung niên đang ngồi sát bên cô, vẻ mặt hiền hoà dịu dàng như nước vậy, khiến người ta bất giác buông lỏng cảnh giác.
Thấy cô mở mắt, nụ cười của ông chú càng tươi hơn.
Còn về phần do ai ấp thì Long tộc cũng không tranh giành nữa, bởi vì tạm thời bọn họ không có kỹ năng này.
Trứng của Long tộc đều được đặt ở Long Sơn, được ấp nở từ nhiệt độ cao trên núi lửa.
Nhưng từ trước đến nay Long tộc rất khó sinh con nối dõi, mỗi quả trứng rồng đều được trông coi cẩn thận, hơn nữa mỗi khi trứng rồng được sinh ra, trời đất chắc chắn xuất hiện hiện tượng lạ thường.
Mấy chục vạn năm trở lại đây, trời đất chỉ có mười hai lần xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, cũng tức là nói chỉ tồn tại đáng mười hai quả trứng rồng, không thể nào tồn tại trường hợp bị thất lạc bên ngoài được.
Cậu bé nhất định không chịu phối hợp để chữa trị, giống như trừ quả trứng trong lòng ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào khác.
Chúc Dao thở dài, vết thương của bạn nhỏ Thiều Bạch không phải chỉ ở ngoài da, mà nghiêm trọng hơn đó chính là vết thương ở trong lòng cậu.
Vết thương của bạn nhỏ Thiều Bạch đã được bà thím kiểm tra lúc ở Long tộc rồi, cậu bé bị thương rất nặng, nguyên khí tổn hại, ma khí đã xâm nhập vào thần thức.
Theo lý mà nói đã trở nên như vậy thì chắc chắn sẽ không sống được nữa nhưng bạn nhỏ Thiều Bạch vẫn có thể gắng gượng được.
Sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô, nét mặt chan chứa yêu thương, giống như đang dỗ dành để cô đừng sợ vậy.
Nhìn vẻ mặt hiền từ ấy, Chúc Dao nghĩ ngay đến một câu tục ngữ: Phụ ái như sơn
.
Bà thím kia cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành để mặc Thiều Bạch ôm quả trứng chữa trị.
Trải qua mấy ngày điều dưỡng, sắc mặt bạn nhỏ Thiều Bạch cuối cùng cũng tốt lên rồi.
Chỉ là 3sau mỗi lần trùng sinh, phượng hoàng đều sẽ mất đi ký ức, biến thành phượng hoàng nhỏ mà thôi.
Quan hệ cha mẹ - con cái của Phượ9ng tộc lấy theo tiêu chuẩn là người đầu tiên nhìn thấy sau khi niết bàn, cũng giống như kiểu động vật sẽ coi động vật sống đầu tiên mà n6ó nhìn thấy làm mẹ vậy đó.
Chúc Dao không nhịn được lại nhận lấy.
Sau đó là các loại mứt hoa quả, bánh kẹo, đồ ngọt...
à nhầm, tiền bối.
Xin hỏi đây là đâu vậy?
Chúc Dao đánh giá căn phòng một lượt, ngoài một chiếc bàn và chiếc giường cô đang nằm thì không bày biện đồ vật gì khác, cách bài trí này quen mắt quá.
Bà thím Phượng tộc lại cho rằng đây là trứng phượng hoàng, mặc dù từ trước tới nay bọn họ không đẻ trứng nhưng cũng không thể nói bọn họ không biết đẻ trứng được.
Nếu như phượng hoàng chỉ dựa vào niết bàn để trùng sinh, vậy thì con phượng hoàng đầu tiên là ở đâu ra đây? Hơn nữa mọi loài chim trên thế gian này đều đẻ trứng còn gì!
cảm ơn.
Chúc Dao chỉ đành nhận lấy, dường như vẫn chỉ biết nói mỗi câu này.
Ăn xong quả, ông chú lại đẩy một đĩa bánh ngọt sang cho Chúc Dao, đĩa bánh ngọt này còn thơm hơn loại quả kia nữa.
mà cô chưa được ăn bao giờ.
Sau khi bình thường trở lại thì cô đã ăn no rồi.
Nhưng Chúc Dao lại càng ngày càng buồn ngủ.
Vốn còn là cái vỏ trứng có thể phát sáng giống như bóng đèn nhưng hiện giờ lại không thể phát ra một chút ánh sáng nào nữa.
Có thể đây chính là thời cơ để Huyền Vũ trở mình.
Mỗi bên đều tự cho rằng mình nói có lý.
Quả đó màu đỏ rực giống quả táo, lại ngập tràn tiên khí, trông có vẻ rất ngon.
Thế nên cô lại không khách sáo nhận lấy:
Cảm ơn người.
Ông ta cười nhẹ, bên trong quả này đầy nước, cô vừa cắn một miếng đã cảm nhận được vị thơm ngọt lan ra trong miệng rồi.
Nguyên hình lúc này của cậu bé đã đẹp hơn rất nhiều so với lúc ở Long Sơn, chiếc đuôi bảy màu còn phát ra ánh sáng dịu dàng.
Vừa tung cánh đã ôm chặt cô vào đôi cánh rộng lớn của mình rồi.
Vậy nên việc ấp trứng giao cho Phượng tộc.
Đúng vậy, bà thím kia dự định đưa cô về nhà để ấp.
Mà ông chú ấy vẫn đang tiếp tục cho cô ăn các loại đồ ăn khác, mỗi lần ăn xong, đôi mắt cô lại sáng lên một chút.
Lúc này Chúc Dao mới bất giác nghĩ đến.
Ông chú lại quan tâm đưa cho cô một chiếc khăn.

Ặc...
Thần tộc trước nay đều rất khó có con nối dõi, mỗi đứa trẻ được sinh ra đều là cục vàng cục bạc, cho nên cả hai bên đều mong rằng quả trứng bất ngờ xuất hiện này là người của tộc mình.
Còn về phần kỳ lân...
Ông chủ cười không nói gì, chỉ tỏ ý bảo cô đưa tay ra.
Chúc Dao đưa tay ra theo ý của ông ta, ông chú cũng không khách sáo mà nắm lấy cổ tay cô bắt mạch một lúc lâu mới hài lòng gật đầu.
Phụ ái như sơn: Tình yêu thương của cha sâu nặng như núi cao.

Cha...
Dù sao người ta cũng không ở đây, không cần chia phần cho chúng, về điểm này hai tộc cực kỳ ăn ý.
Cuối cùng, sau khi tộc trưởng của hai tộc bước vào nghiên cứu, thảo luận, đấu khẩu xong thì đã cùng nhau thống nhất, cứ mang về ấp nó trước đã, mặc kệ nó là trứng gà trứng vịt hay trứng muối, đem nó về ấp nở ra là biết ngay.
Do nơi ấp trứng là nơi được Long tộc lựa chọn kỹ càng, bố trí riêng cho con cháu của tộc mình, nên ở đó được đặc biệt thiết kế trận pháp tăng nhiệt độ.
Vẫn chưa tra rõ quả trứng này là trứng gì nên không thể dùng cách đó được.
Chúc Dao chỉ cảm thấy giống như đang ngâm mình trong làn nước ấm vậy, cực kỳ ấm áp.
Cô càng lúc càng buồn ngủ hơn, cuối cùng hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ông chứ không trả lời, đột nhiên đưa cho cô một cốc nước.
Chúc Dao đang lúc khát khô hết cả cổ bèn đưa tay nhận lấy:
Cảm ơn.
Uống ừng ực mấy ngụm hết cốc nước, đang muốn hỏi tiếp thì bên đó lại đưa cho cô một thứ quả.
Hắn nhíu mày, giống như cực kỳ không thích, nói:
Đa tạ sư tôn.

WTF?
Không phải chứ! Hoá ra không phải là ông chủ, cũng không phải bố, mà là sự tổ.
Không phải sư tổ phải là người râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt, vẻ ngoài nghiêm túc hả? Vừa dễ gần vừa đáng yêu thế này, có thật không đấy?
Ngọc Ngôn nhìn mãi, đến khi xác nhận đồ đệ không sao mới thở phào một hơi.
Hắn quay đầu nhìn người đàn ông mặc dù bị hắn dồn vào một góc nhưng vẫn nở nụ cười hiền hoà.
Quả trứng này không chỉ là trứng phượng hoàng, hơn nữa còn rất có khả năng là cơ hội trời ban cho Phượng tộc, để giúp bọn họ ngoại trừ niết bàn thì còn có thể có cách khác để duy trì nòi giống dòng tộc.
Còn có một số người cho rằng đây có thể là trứng huyền vũ, tuy rằng chưa có ai từng nhìn thấy người của tộc Huyền Vũ nhưng nó cũng là một trong bốn loại thần thú, ắt có quy luật riêng của mình.
Chúc Dao nghĩ tới việc ngày nào mình cũng bị nhét dưới mông một con phượng hoàng lớn thì lập tức cả người cảm thấy bất ổn.
Đến thời khắc quan trọng vẫn phải nhờ bạn nhỏ Thiều Bạch giúp đỡ, khởi động tác dụng của tính then chốt.

Thương tổn?
Không phải cô chỉ ngủ một giấc thôi sao? Cô vẫn nhớ rõ ràng cô biển thành một quả trứng, sau đó bị người ta ấp lên ấp xuống rồi ngủ mất, cô bị thương lúc nào vậy? Ngọc Ngôn nhíu mày chậm rãi giải thích:
Hôm đó, lúc ta đưa con rời khỏi đây, không hiểu sao lục phủ ngũ tạng của con lại chịu tổn thương, kinh mạch đứt hết, ngay cả thần thức cũng gần như là sụp đổ.

Khoan đã.
Rời khỏi? Rời khỏi đâu, Chúc Dao mơ hồ.

Đột nhiên cô mạnh dạn suy đoán:
Đây là đâu?

Hôm đó con bảo ta đưa con trở lại, đương nhiên đây là Hy Phong môn rồi.
Hy Phong môn?


Dường như con trúng phải một loại thuật pháp trói buộc đặc biệt, không thể rời khỏi Hy Phong môn.
Sắc mặt Ngọc Ngôn nặng nề, hôm đó lúc hắn đưa đồ đệ rời khỏi đây, thần thức của cô gần như vỡ nát, trên người cũng xuất hiện nhiều vết thương không rõ nguyên nhân, hơn nữa còn ngày càng nghiêm trọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.