• 1,148

Chương 171: Cốt truyện chính


Hơn nữa, cô còn phát hiện mình còn được thêm một cái DEBUFF.

Cô bị giam giữ, trúng phải thứ pháp thuật mà ngay đến sự tổ cũn8g chưa từng gặp bao giờ, không thể rời khỏi Hy Phong môn trong vòng phạm vi trăm dặm xung quanh.
Hơn nữa sư phụ cũng từng nói, vì giúp cô điều trị vết thương, sư tổ mới cố ý rời khỏi tháp Lôi Thần.
Nhưng mà...
Ngoài mấy cây cổ thụ bị đốt cháy rụi dưới chân núi, những nơi còn lại không hề có dấu hiệu từng bị phá hoại.
Trừ nơi cô ở nữa.
Ngọc Ngôn dùng một thuật pháp hệ Hỏa, vừa kịp đốt rụi đám hạc giấy kia, nhưng mặt cô thì xám như tro.
Có phải khoa trương thế không? Cô có nhiều người quen vậy sao? Chúc Dao nhặt một mảnh giấy còn sót lại lên, thấy trên đó viết: Sư muội an tâm, mấy chữ khác đều không nhìn rõ.
Nằm ba tháng, giờ phải ra ngoài hóng gió một chút.
Nhưng lúc đẩy cửa phòng ra, cô lại nghi ngờ liệu có phải mình lại xuyên không rồi không? Run rẩy chỉ vào bãi cỏ trước mắt:
Sư phụ...
nhìn Ngọc Ngôn một cách yếu ớt, sư phụ cứu mạng, ta không muốn ăn thành lợn đâu.

Sư tôn...
Có lẽ là do ánh mắt Chúc Dao quá u oán nên Ngọc Ngôn nhận được tín hiệu cầu cứu:
Ngọc Dao đã là tiên nhân, đã tích cốc rồi.
Sư tổ đại thúc hơi ngạc nhiên nhìn Chúc Dao, rồi thở dài một tiếng, ngừng việc cho ăn một cách đầy tiếc nuối, đưa tay vỗ đầu cô rồi cất cái túi đi, xoay người hớn hở đi về phía những động vật khác.
Nhưng cô nhớ rõ ràng ban đầu đây là một tòa nhà được thiết kế rất tinh tế, hoa lệ, dù không lớn nhưng vẫn là một biệt thự sang trọng.
Nhưng sao giờ lại biến thành một cái nhà tranh? Chẳng lẽ trong quá trình tu sửa, Hy Phong môn không tính đến đỉnh Lạc Hà? Dẫu sao cô vẫn là người có tiền nha! Hơn nữa, từ lúc cô tỉnh lại đến giờ đã mấy ngày, thế mà Hy Phong môn không có lấy nửa người tới hỏi thăm, kể cả bà mẹ hờ Doãn Thi của cô.
vốn có thói quen làm tổ tro9ng nhà nên cô chẳng ý kiến ý cò gì về chuyện không thể ra ngoài.
Nhưng vấn đề là cô còn nhiệm vụ nữa? Đã trở về thành Doãn 6Tâm, thì vẫn phải sửa BUG.
Chúc Dao vẫn nhìn chằm chằm tiên quả đỏ tươi mọng nước, lại quay đầu nhìn lại những sinh vật đậm chất
lợn
khắp nơi.
Bỗng khóe miệng cô giật một cái, cô không muốn trở nên nổi bật như thế đâu.

Cho con ạ?
Chúc Dao sững sờ.
Sư tổ đại thúc vẫn không nói gì, nét cười càng ôn hòa hơn.
quả cầu lông trắng trên đất kia là cái gì?

Thỏ.
Vẻ mặt vạn năm không đổi của Ngọc Ngôn vẫn giữ nguyên.

Quả cầu cánh dài màu xanh lá trên cây?

Chim.
Ngọc Ngôn tiếp tục đáp.

A a...
cảm ơn sự tổ, không...
Nơi ở của cô và sư phụ ở Hy Phong môn là một tòa nhà trên đỉnh núi cao nhất, gọi là đỉnh Lạc Hà.
Đây cũng là nơi tiến mạch hội tụ, có nhiều tiện khí nhất, cũng là nơi cô tỉnh lại lúc đầu.
À, sự tổ.
Khí chất rất giống nhau, đây là phản xạ có điều kiện.
Sư tổ vác một cái túi vải lớn trên vai, vẫn cười hiền hòa dễ gần như trước, đột nhiên ông buông cả cái túi xuống, mở ra rồi lấy một quả tiên đưa cho Chúc Dao.
Những chuyện mãi không hiểu nổi thế này, Chúc Dao nghĩ...
Vậy cũng không nên cổ hiểu làm gì.
Thế mà còn kêu cô là con gái yêu? Đáp lại những thắc mắc của cô, Ngọc Ngôn chỉ lạnh nhạt trả lời một câu:
Quá ồn!

Hả?
Thế là ý gì? Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vung tay áo lên, ánh sáng hồng lóe lên quanh đỉnh Lạc Hà.

Trận pháp!?
Chúc Dao kinh hãi, khóe miệng giật giật:
Sư phụ huynh không bày trận pháp ngăn cách trên đỉnh Lạc Hà đấy chứ?

Ừ.
Ngọc Ngôn bình tĩnh gật đầu, không hề tự mãn như người khác.

Không sao.


Vậy...


Sư phụ...
Đây thực sự là sự tổ của cô sao?
Sư tôn chỉ thích cho người khác ăn thôi.
Ngọc Ngôn trả lời cực kỳ bình tĩnh, quay đầu nhìn đỉnh đầu đồ đệ mình nơi đã bị sư tôn vỗ, chân mày hơi nhíu lại.
Không phải thích cho ăn, đây là thích nuôi lợn mới đúng.
Chính là ông chú cô từng có duyên gặp một lần, người chan chứa tình yêu của cha.
Ngọc Ngôn cúi đầu chào:
Sư tôn.

Cha...

Con khỉ.


Con lợn đuôi dài trên sườn núi?

Đó là ngựa!

Nếu không, cô sẽ chết vì k3inh mạch đứt đoạn, thần thức nổ tung.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu khiến cô ngất đi.
Liệu điều này có chứng minh nhiệm vụ chưa thất bại, vẫn còn cơ hội giải quyết BUG? Còn chuyện cô biến thành trứng nữa.
Rõ ràng cô còn nhớ từng chuyện đã xảy ra, thể mà giờ cứ như một giấc mơ.
Sau khi Chúc Dao tỉnh lại được hai ngày, sư tổ đại thúc trở về tháp Lôi Thần.
Vốn dĩ ông chỉ ra khỏi đó để trị thương cho Chúc Dao, xong việc thì về thôi.
Dù không có thương vong, nhưng có lẽ là do Mặc Tiêm Tiêm hại.
Điều bất ngờ là, trong thời gian ba tháng cô hôn mê, lửa phượng hoàng thiêu đốt tiên giới không hề xuất hiện.
Chúc Dao thấy ánh sáng màu hồng chợt lóe, bầu trời như một lớp nilon bị bóc ra, tuột xuống bốn phía.
Trên trời xuất hiện vài vật màu đen đang vung vẩy cánh, rồi càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều...

Ngọc Dao, đến giờ, tất cả mọi người đều đã biết nàng là đệ tử của ta trong Lôi Thần điện.
Cho nên mấy ngày gần đây, tuy không có người vào nơi này nhưng bên ngoài có rất nhiều vật truyền tin.
Vật truyền tin, đó là hạc giấy mà?
Chỉ là vật truyền tin thôi mà? Khi quay về ta sẽ xem, huynh mở trận đi.
Ngọc Ngôn nhìn cô một cái, dưới sự thúc giục của Chúc Dao, hắn mới mở trận pháp.
Ai viết ra thế này đây?
Sư muội muội khỏi hoàn toàn rồi sao?
Đột nhiên, một người đàn ông áo xanh bay từ trên trời xuống, dáng vẻ rất tuấn tú, niềm vui lấp lánh trong đôi mắt trong trẻo:
Huynh nghe sư nương nói thương thế của muội rất nặng nên cứ lo lắng suốt, nhưng đỉnh Lạc Hà đột nhiên có kết giới, huynh vẫn không có cơ hội tới gặp muội.
Chúc Dao hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông kia tiến lên một bước, nói với vẻ rất chân thành khẩn thiết:
Huynh vốn nghĩ, nếu muội không chịu bước ra khỏi đỉnh núi, cho dù là xông vào thì huynh cũng sẽ cổ để vào thăm muội...

Ngươi...
Chúc Dao nhìn hắn càng nói càng kích động, không kiềm chế được mà ngắt lời hắn ta:
Là ai?
Vẻ mặt hứng khởi của người đàn ông kia bỗng cứng đờ, nhếch mép một cái rồi mới tiếp tục cười nói:
Sư muội không nhớ sao? Huynh là Hứa Nặc Ngôn, sư huynh của muội đây!

À!
Là hắn ta, thảo nào cô thấy hơi quen mắt, hóa ra là nam chính được báo mộng trước kia.
Do trong mặt mũi hắn ta nghiêm túc đau khổ, khác xa với vẻ hưng phấn tưng bừng như hoa lúc trước, nên cô không nhận ra ngay được.

Doãn sư muội, thấy muội không sao thật tốt quá.
Ánh mắt hắn ta hơi nặng nề, nhìn chằm chằm vào cô, như thể trong lòng chỉ có hình ảnh của cô.

Ù?


Sư phụ.

không cần, con không thích ăn trái cây.
Sư tổ đại thúc cười một tiếng, sau đó lại lần lượt móc hết bánh ngọt, kẹo mứt, đủ loại quà vặt từ trong túi ra...
Đa dạng đủ loại, cái gì cũng có.
Đôi mắt sáng ngời, đưa cô một cách đẩy trìu mến.
Chúc Dao thấy dạ dày mình đang co giật đau đớn, theo lý mà nói, cô là tiểu bối, trưởng bối cho đồ thì phải nhận lấy.
Đừng có đùa nữa, đó mà là ngựa á? Có loại ngựa nào mà béo đến mức bụng chạm đất không? Sao mới qua ba tháng mà tất cả động vật đều biến dị thế này? Nhìn kỹ lại, con nào con nấy đều béo tròn nổi bần bật, gần như biến dạng thành quả cầu luôn.
Đặc biệt là con hạc tiên trên trời kia, đừng có cậy mạnh mà bay, cánh nhỏ thế không mệt hả? Béo đến như vậy, sắp rơi xuống đất rồi.
Cảnh đưa tiễn mười tám dặm kia đúng là cảm động thấu tim gan.
Chúc Dao phất phất khăn tay, sư tổ à, người cứ yên tâm mà đi, những con vật béo tròn mà người nuôi, con sẽ ăn thật ngon.
Có sư tổ thích cho ăn thì phải làm sao?
Sư tôn không thích nói nhiều, nếu nàng không thích ăn thì cứ từ chối là được.
Hắn không kiềm được, giơ tay xoa đầu đồ đệ, xoa xoa, xoa xoa nhiều hơn...

Thế có được không?


Cái quả sặc sỡ kia là?

Gà.


Cái cột tròn màu nâu là?


Nói đi.


Đừng làm rối tóc ta được không?
Sở thích sờ tóc người khác cũng là truyền thống của sư môn à?

Nàng muốn ta giải trừ trận pháp?
Ngọc Ngôn nhìn có vẻ kỳ lạ.
Chúc Dao gật đầu:
Nơi này vẫn thuộc Hy Phong môn.
Chặn chủ nhà bên ngoài không tốt nha.
Cô vốn định giải quyết hiểu lầm giữa Mặc Tiêm Tiêm và Hy Phong môn, nhưng mọi chuyện lại không t5heo hướng dự đoán.
Hy Phong môn là nơi bị công chiếm đầu tiên.
Sau đó chúng hợp lại thành một vùng lớn, Chúc Dao chỉ còn thấy cái bóng mờ mịt to lớn, bay đến chỗ cô đầy khí thế.
Đây mà là hạc giấy!? Đây là châu chấu mới đúng! Chúc Dao ôm lấy đầu theo phản xạ, một nhóm châu chấu lớn xông thẳng về phía cô, cô sắp bị chôn vùi trong đám hạc giấy kia.
Trong những ngày cô còn hôn mê, công trình tu sửa Hy Phong môn đã hoàn thành.
Hiệu suất cùng tốc độ này khiến Chúc Dao khá bất ngờ.
Được lắm, rơi thật rồi.
Ngọc Ngôn thở dài một tiếng rồi giải thích:
Sư tôn nuôi.

Hả?
Chúc Dao sợ ngây người, sư tổ nuôi? Có nhà ai chăm động vật kỹ đến thể không? Tổ tiên ông làm nghề chăn lợn à? Đang nói chuyện thì thấy một thân hình màu trắng bay từ xa tới, chốc lát thôi sẽ rơi thẳng xuống trước mặt họ.
Ngày ông đi, những sinh vật hình cầu trong viện đều buồn bã, ra tiễn ông hàng loạt, còn đi theo ông mấy trăm thước.
Đặc biệt là con hạc tiên béo núng nính kia, vẫy cánh phình phịch, rơi xuống đất mấy lần rồi vẫn tiếp tục đuổi theo.
Tỉnh lại, Thần tộc vẫn chưa từng xuất hiện.
Chuyện hack não thế này, cô thấy não mình chắc chắn không đủ dùng.
Thảo nào chẳng ai đến thăm cô.

Ta muốn đi thăm mẹ.
Dù sao cũng là mẹ cô, phải báo tin bình an chứ.
Ánh mắt chăm chú đó khiến Chúc Dao bất giác run rẩy, cái người này uống nhầm thuốc hả?
Hứa...

tiên hữu!
Chúc Dao vuốt vuốt đám da gà da vịt vừa nổi lên:
Không biết vị Mặc cô nương xuất hiện hôm đó ra sao rồi?
Ánh mắt Hứa Nặc Ngôn chợt tôi đi, dường như bị đả kích rất lớn:
Sư muội...

Chuyện ngày đó, huynh đã giải thích rõ ràng với sự mẫu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.