• 1,148

Chương 181: Luôn có chim thích mạng cô về tổ


Vậy mà ba con chim chẳng thèm liếc cô một cái, chen vào vị trí gần nhất rồi nhào vào lòng chim mẹ.

Chẳng lẽ chế cô ít thịt à? Ch8im mà cũng kén chọn thức ăn ư? Con chim mẹ kia dang cánh ôm lấy ba con chim trụi lông rồi quay đầu nhìn Chúc Dao như thể chờ đợi gì đó?3 Ánh mắt nó rất chăm chú, còn cố ý cúi thấp đầu, tiến tới trước mặt cô.
Đột nhiên Chúc Dao cảm thấy nổ đom đóm mắt, quá tàn nhẫn! Rõ ràng là tình huynh muội thắm thiết cơ mà? Không phải là cô không kêu, quả thực là cô không thể kêu được tiếng quác mà, cũng không biết có phải cấu trúc của cô khác với những con chim này không, mặc dù đều đã mọc lông những cô vẫn chỉ kêu được tiếng chiến chiến thôi, chúng nó đã học được kêu quác quác rồi.
Đương nhiên cô vẫn không biết nói, có thể cô là loại

không biết nói, hay là cô có thể gáy ò ó o nhỉ? Chúc Dao bị trừng phạt, chim mẹ không làm khó cô nữa, không biết lẩm bẩm gì với bọn chúng một hồi, con chim lông xám nhạt số một bước lên một bước đứng cạnh chim mẹ.

Quác..
Chim mẹ gọi bốn con chim con, giống như nói gì với chúng vậy, có điều Chúc Dao chẳng hiểu gì.
Rõ ràng bà con chim khác đều hiểu chim mẹ nói gì.
Còn có hai điểm đỏ đỏ...

khiếm nhã chớ nhìn.
Ặc...
Lúc này Chúc Dao mới ý thức được, rốt cuộc cái cây này to cỡ nào, người đàn ông đưa cô bay nửa giờ đồng hồ cũng chưa thấy đỉnh cây đâu, cho dù cành cây khô nhỏ nhất cũng giống như sân bóng đá, càng lên trên thì cây mơ hồ như có xây nhà vậy, đủ các kiểu dáng, màu đỏ, màu xanh màu trắng, có điều cái nào cũng giống như quả nhưng thêm cửa sổ mà thôi.
Cái cây này có thể xây một thành phố luôn quá.
Những ngày tiếp theo, Chúc Dao cứ làm y như vậy, giấu thịt đi trước xong khi nào có quả thì lại đổi cho con chim non kia.
Mấy ngày sau, tới con chim non cũng đã quen với việc này rồi, mỗi khi có quả là chủ động đẩy sang cho cô.
Tất cả những con chim khác còn chưa kịp phản ứng thì chim mẹ đột nhiên dang đôi cánh ra đẩy con chim số một xuống vách đá.
Con chim số một chỉ kịp
quác
lên một tiếng thảm thương rồi rơi xuống.
Tới người bạn mập mạp số ba, thời gian để nó bay lại lâu hơn hai con chim khác.
Cơ thể nó quá
Thằng nhóc, không tồi, có tiền đồ, cũng không uổng công cô lúc vẫn còn là một quả trứng đã dẫn hắn ra khỏi nơi quỷ quái kia.
Hiểu được nguyên nhân, Chúc Dao vui vẻ nắm lấy bộ móng vuốt vỗ Thiều Bạch, nhưng cô không cẩn thận dùng lực hơi mạnh, bộp một tiếng, lồng ngực hắn xuất hiện vài vết thương, ba đường dài mảnh tung bay trước gió, như ẩn như hiện lộ ra thân thể ở bên trong.
Cuối cùng người đàn ông cũng dừng lại trước đài kia, chào đón là một thím mặc năm sáu màu sắc, khuôn mặt này còn hơi quen, đây...
đây chẳng phải là bà thím Phượng tộc lúc cô biến thành trung ư?
Thiều Bạch, tìm thấy rồi ư?
Bà thím bước tới chào đón.
Đi ra khỏi tổ mới biết, hóa ra trên vách đá có mảnh đất bằng phẳng lớn thế này.
Lần đầu tiên ra ngoài nên con nào con nấy đều rất hưng phấn, mặc dù không biết bay nhưng cứ ở đó vỗ cánh, gãi móng, vui đùa trông rất vui vẻ.
Chúc Dao nhìn chim mẹ ở bên phải rồi lại ngó ba chú chim con ở bên trái.
Ừm, có phải cô cũng nên học theo chúng không? Nhưng mặt đất ở trên đỉnh vách đá này rất cứng, nếu đâm thẳng xuống thì tèo mất.
Ba con chim non không hề muốn quay lại tổ.
Một con vào tổ còn đẩy Chúc Dao một cái.
Không có gì ngoại lệ, đều là sống cả.
Lúc mang các loại quả về thì cô còn có thể ăn, mang thịt sống thì quả thật cô không thể nào nuốt được.
Người đàn ông bay rất lâu mới tới được vị trí mà mình muốn tới, hắn dừng lại ở trước một tòa cung điện khổng lồ, có lẽ đây là trung tâm của cái cây, cung điện này to gấp một trăm lần so với những ngôi nhà lác đác kia, trước cung điện còn có một quảng trường lớn.
Đã có rất nhiều đứng trên đó, như thể đang đợi họ vậy.
Chim mẹ kêu lên hai tiếng, ý bảo cô đi tới.
Chúc Dao lùi về sau một bước, rồi hai bước.
Chúc Dao vểnh mông mình lên, cô nhìn vị trí đáng lẽ nên mọc lông đuôi lại nhẵn thín bèn thở dài một tiếng.

Đừng buồn, rồi sẽ mọc thôi.
Thiều Bạch thay bộ quần áo màu xanh lam, tựa đầu lên cảnh cô, trầm giọng nói:
Xin lỗi, tiểu muội, do Nhị ca không bảo vệ tốt cho muội.
Hả...
hành động sai lầm.
Tính cách của Thiều Bạch vẫn tốt như vậy, không trách cứ cô câu nào, hắn đặt cô lên giường rồi mới thay quần áo.

Chít chít?
Thấy cô cứ không chịu ăn, chim mẹ lại ghé sát đầu lại, nghi ngờ nhìn cô.
Nó dùng miệng đẩy con chuột tới trước mặt cô, dáng vẻ giống như cố gắng khuyên cô ăn cơm đi vậy.

Tiểu muội.
Giọng hắn có ba phần vui vẻ, bảy phần đau buồn, nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt gà chọi đó.
Mẹ kiếp, hóa ra cô chính là cô em gái khiến người khác đau lòng kia.
Không sai! Lần trùng sinh này của cô chính là lúc ngất xỉu lần trước, không hiểu sao lại biến thành quả trứng kia, hơn nữa khoảng cách so với lần trước đã hơn hai nghìn năm.
Thằng nhóc Thiều Bạch ấp cô suốt hơn hai nghìn năm, hắn cũng từ một con phượng hoàng nhỏ biến thành một con phượng hoàng lớn.
Thể là ba tháng sau...
Con chim non ở bên cạnh cô nhanh chóng mập lên, nó to gấp ba lần so với những con chim khác, chiếm cả nửa diện tích trong tổ.
Tiếng lải nhải kia càng ngày lớn như thể đang dạy dỗ cô vì tội không nghe lời.
Chim mẹ quắp cô bay tới bên vách đá.
Tôi không muốn chết!
Quác...
Chim mẹ vỗ cánh bay lên rồi đậu ở trước mặt Chúc Dao, ngăn chặn đường đi của cô.
Cô quay người muốn chạy, song chim mẹ lại dùng một chân ép lấy lưng cô.
Hắn như vậy khiến chúc Dao vô cùng áy náy, thà hắn mắng cô còn hơn.
Theo tin tức đáng tin cậy gần đây có nghe ngóng được, hình như cô là một con phượng hoàng, điều này khiến cô rất vui mừng, ít nhất cũng không phải là một con gà.
Đột nhiên trên trời truyền tới một tiếng kêu cao vút vang dội.
Hành động của bốn con chim đột nhiên dừng lại, giống như nghe phải tiếng gì đáng sợ lắm vậy, chúng đồng loạt run rẩy, nhất là chim mẹ ở bên vách đá, cả thân hình ngồi xổm trên vách đá, run tới mức lông trên người cũng xù lên theo, cuối cùng giống như không khống chế được sự sợ hãi trong lòng mình, cúi gằm đầu xuống đất.
Sau đó co cẳng chạy.
Cô không muốn nhảy xuống vách đá đầu, nếu như cô là chim thì còn tốt, nhưng rõ ràng cô là một con gà mà, căn bản không phải cùng loại với những loài chim khác, rơi từ trên cao như thế này, chết là cái chắc rồi.
Chẳng bao lâu sau thì chim mẹ quay lại, miệng còn ngậm cái gì đó.
Nó đậu ở bên cạnh tổ, mở miệng ra có bốn năm con chuột màu xám tro rơi xuống.
Chúc Dao cạn lời! Ta không ăn chuột đâu nhé! Hơn nữa còn là ăn chuột sống.
Chim mẹ đẩy mấy lần mà Chúc Dao vẫn không hề động đậy, nó lại kêu lên tiếng không biết là đau lòng hay buồn bực, sau đó nó quay đầu, đưa cả con chuột còn lại ở dưới chân nó đặt tới trước mặt cô, lại một lần nữa đây hai con chuột về phía cô.
Chúc Dao ngây người, chim mẹ bị làm sao thế? Con chim mẹ thấy con bỏ ăn một bữa cũng đau lòng đây ư? Tại sao phong cách thay đổi nhanh tới vậy? Một lát sau, Chúc Dao mới hiểu được ý đồ của chim mẹ, bởi vì con chim con số một đã tự bay trở về rồi.
Chim mẹ đang dạy chúng bay ư? Sau khi chim con số một trở về liền tới lượt chim con số hai, nó cũng học rất nhanh, rơi xuống một cái là bay về ngay.
Sao lại như vậy? Đàm phán không thành công ư?
Thiều Bạch trưởng thành lại là một người đàn ông vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống với đứa trẻ từng trải qua bóng đen.
Giới Linh, lần này lại còn thêm tình tiết ư, tên nhóc nhà ngươi thông báo cho ta chưa? Trai đẹp ôm cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve bùn đất ở trên lông của cô, giống như sợ làm cô đau vậy, hết sức cẩn thận, ôm cô vào lòng như thể báu vật:
Ta đưa muội về nhà.
Chúc Dao sửng sốt, tại sao luôn có chim thích đưa cô về nhà thế? Trai đẹp à, anh là ai vậy? Trai đẹp đã ôm cô bay lên, cô không kìm được quay đầu nhìn đàn chim ở trên đỉnh vách đá.
Được rồi, bọn chúng vẫn cắm đầu dưới đất không động đậy, rõ ràng nói là huynh muội tốt cơ đấy!
Chúc Dao nhìn con chim non trụi lông ở trước mặt kia, cả người cô đều run rẩy, rõ ràng là một con chuột còn sống, con chim cũng không ngần ngại.
Sư phụ ơi, ở đây đáng sợ quá đi mất, mâu tới đưa đồ đệ về nhà đi.
Con đầu tiên há miệng kêu một tiếng:
Quác...
Con thứ hai há miệng kêu hai tiếng:
Quác quác...
Con thứ ba há miệng kêu ba tiếng:
Quác quác quác...
Chúc Dao đứng thứ tư thì ngẩn tò te không biết nói gì.
Đội hình bị làm loạn, bốn con chim đồng thời quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn lên người cô, tràn đầy vẻ khiển trách và không hài lòng.
Chúc Dao thấy vậy có chút áy náy, do dự xem có nên thay đổi đối tượng trao đổi thực phẩm hay không?
Những con chim non đều mọc lông cánh rồi, không còn trụi húi như trước nữa.
Chúc Dao thực sự không thể nào thấy giữa hắn và thằng nhóc gầy gò da bọc xương kia có liên quan tới nhau.
Cũng may mà hắn gặp phải việc như vậy, trải qua hơn hai nghìn năm lại không lệch lạc mà còn là một thanh niên đẹp trai, dịu dàng.
Nhưng cô hơi khác với phượng hoàng bình thường, lông trên người những con phượng hoàng khác là màu đỏ rực, còn lông trên người cô thì đủ sắc cầu vồng.
Hơn nữa cô còn không có lông đuôi.
Ặc...
mày là chim đà điểu ư? Ba con chim non từ một tới ba cũng như vậy, vội vàng học theo mẹ cũng cắm đầu vào trong đất.
không phải coi cô là con của nó chứ? Cô nhìn đôi cánh trụi lủi của mình, rồi lại nhìn ba con chim khổng lồ trụi lủi lông kia, được rồi, quả thật là hơi giống.
Chim mẹ dừng lại không bao lâu, chưa tới nửa khắc đồng hồ liền đặt ba con chim non vào tổ, sau đó dang đôi cánh lớn ra bay đi.
Mày kêu đi chứ! Ờ thì...
Chúc Dao rụt cổ lại, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, liếc nhìn ánh mắt càng ngày càng nghiêm nghị của bốn con chim, chỉ có thể bất chấp khó khăn kêu lên một tiếng:
Chiếp..
Con chim số ba dùng đôi cánh vỗ lên đầu Chúc Dao, khuôn mặt như thể nói ngu ngốc dạy mãi mà không biết.
Cho tới khi chim mẹ hót một tiếng dài, đậu ở bên cạnh thì ba con chim mới bất đắc dĩ đi qua, xếp thành hàng ngay ngắn.
Chúc Dao là con đứng cuối cùng.
Ôi, hóa ra tổ chim này còn biết bài trừ ngoại lai.
Ba con chim không hề giao lưu gì với nhau, chỉ kêu chíp chíp vài tiếng rồi bắt đầu lăn ra ngủ.
Quả nhiên không phải cùng loài có khác, lông cũng giống ông hàng xóm rồi.
Rốt cuộc Chúc Dao là con gì thế? Đến bản thân cô cũng không rõ, mới đầu mới nhìn lông vũ bảy sắc cầu vồng, phản ứng đầu tiên của cô là cô là một con phượng hoàng.
Cũng đúng, đánh mất em gái thì lo lắng cỡ nào chứ! Xem ra người em gái này quả thật làm người khác phiền muộn.
Tại sao cô lại có cảm giác hắn đi tới bên cô nhỉ, chậc chậc! Đúng là tới thật này! Người đàn ông dừng trước mặt Chúc Dao rồi ngồi xổm xuống, hai tay xuyên qua đôi cánh nhỏ của cô, giống như nhổ củ cải vậy, phốc một cái đã nhấc lên.
Nó làm như vậy như thể nói cho con hai con là được rồi chứ gì, mau ăn đi! Chúc Dao khóc không ra nước mắt, cô có chê ít đâu!
Hành vi thiên vị của chim mẹ hiển nhiên thu hút sự chú ý của những con chim non khác, ba con chim non trụi lông đang ăn đột nhiên dừng lại, quay qua nhìn cô.
Chúc Dao ngây ngốc, hoa mắt chóng mặt,6 tại sao cô lại cảm nhận được tình cảm quyến luyến như con quẩn mẹ trong mắt của con chim kia nhỉ? Chim mẹ nhìn thấy cô không có phản ứ5ng gì, liền kêu lên đầy ấm ức, nó dùng đầu cọ vào cô vô cùng thân mật, giống như an ủi cô vậy.
Đột nhiên Chúc Dao có một suy nghĩ to gan, con chim này...

Chít chít chít...
Trong tổ bỗng có những tiếng hỗn loạn, ba con chim non đều vô cùng hưng phấn, dang chiếc cánh trụi húi ra, hai mắt sáng lên nhìn chuột ở trên đất.
Trong lòng Chúc Dao cảm thấy căng thẳng, đây không phải là thức ăn cho bọn chúng chứ? Quả nhiên chim mẹ ngậm chuột rồi lần lượt đặt trước mỗi con chim non một con chuột, bao gồm cả cô! Ba con chim non đã bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến, có con còn dùng móng vuốt xé thành từng miếng nhỏ để ăn, có con thì nuốt chửng.
Ánh mắt lại đang nhìn xung quanh, rốt cuộc điều gì mà khiến chúng sợ tới vậy? Ngay sau đó cuồng phong gào thét, có gì đó rơi xuống nơi trước mặt bọn cô không xa.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày trắng tinh, cô không kìm được mà liếc ra nhìn thì thấy một bóng hình mặc đồ trắng như tuyết, đó là một người đàn ông.
Ặc...

Quả nhiên là...
Bà thím không hề để ý đến giọng nói cô khó nghe, khuôn mặt vô cùng kích động giơ tay hướng về phía cô, Thiều Bạch nhẹ nhàng nghiêng người tránh được, hai tay bà thím khựng lại giữa không trung, vẻ mặt lúng túng.

Hơi thở yếu ớt, thân hình gầy yếu, không biết biến hình, đến bay cũng khó khăn.
Giọng hắn càng ngày càng trầm, câu cuối cùng còn hơi run run, cúi đầu nhìn Chúc Dao, trong ánh mắt chứa chút đau lòng và bị thương, hắn nhẹ nhàng phải đi mấy cái lông hỗn độn trên người.

Về là tốt rồi, về là tốt rồi, cơ thể có thể từ từ nuôi dưỡng.
Bà thím thở dài một cái, ánh mắt hiện vẻ gì đó, cẩn thận hỏi:
Thiều Bạch, con xem Tiểu Thất đã về rồi, vậy Tiểu Lục...

Từ khi Chúc Dao bị hắn đưa đi, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ đều một tay hắn lo liệu, giống như một bảo mẫu năm sao vậy, từ ăn - ở - mặc - đi lại đều qua tay hắn.
Hắn nuôi dưỡng cô như một đứa trẻ, hơn nữa còn nuông chiều, bất kể như thế nào thì hắn đều trưng ra vẻ dịu dàng và bao dung.
Hai con còn lại quay về tổ lại đẩy cô một chút nữa.
Đến khi ba con chim non đều quay lại thì cô đã bị đẩy ra mép rìa của tổ rồi.

Tiểu muội...
Hắn đột nhiên mở miệng, giọng nói êm ái, dịu dàng như nước, cô mơ hồ như thể từng nghe ở đâu rồi.
Xem ra hắn tới tìm người, vậy bọn họ sợ cái quái gì vậy? Người đàn ông nhìn thẳng đám chim, ánh mắt dịu dàng như chảy ra nước, không đúng, là chảy nước thật! Thế mà hắn lại khóc, Chúc Dao không biết sao hắn lại đau lòng như vậy.
Chúc Dao cảm nhận được sự oán hận tăng lên gấp ba
lân.
gà hơn! Trong nháy mắt cô cảm thấy một đả kích lớn giáng thẳng vào đầu.
Thời tiết hôm nay quang đãng, trong xanh không có gợn mây nào, cũng là ngày chim mẹ đưa tất cả chim con ra khỏi ổ.
Ặc...
Nó như thế này là muốn làm gì?
Quác...
9Con chim mẹ kêu lên một tiếng, nó ngoảnh đầu nhìn cô, đôi mắt như quả nho đen chớp chớp.
Người đàn ông này đẹp tới mức khiến người ta...
rất muốn hủy đi dung mạo của hắn, hắn mang cô về cái cây khổng lồ cô thấy ban đầu.
Tất cả các loài chim đều cho rằng đó là một quả trứng ung.
Chỉ có thằng nhóc Thiều Bạch lại kiên trì, bền bỉ, cuối cùng cũng ấp cô nở ra.
Nhưng phượng hoàng đều có đuôi, còn có khi chẳng có cọng nào cả, cái đuôi thì cũng chẳng có ý mọc dài ra.
Thay vì nói là phượng hoàng thì cô giống một con...
Xem ra quan hệ của Thiều Bạch với bà thím không tốt cho lắm.
Bà thím ho hai tiếng rồi nói:
Con không sao chứ?

Tóc dài gần chạm đất rồi, chu sa giữa hai đầu lông mày như thể mang theo chút muộn phiền, khóe miệng nở nụ cười.
Chúc Dao trợn tròn mắt nhìn, trai đẹp à! Có điều vẫn không bằng sư phụ cô, sư phụ cô mới là độc nhất vô nhị.
Mẹ kiếp, làm một con chim mà còn phải thử thách kỹ thuật diễn xuất, cuộc đời của chim thật quá gian nan.
Chúc Dao sống ở trong cái tổ chật hẹp này, mỗi ngày chim mẹ đều rời đi vài lần, mỗi lần về lại mang về những thứ khác nhau, có lúc là đủ loại hoa cỏ kỳ lạ, có lúc lại là các loại quả, đương nhiên còn có đủ thể loại thịt.
Làm sao bây giờ? Cô nhìn thấy con chuột này đã buồn nôn chứ nói gì tới ăn.
Nhưng nhìn ánh mắt chim mẹ tha thiết như thế, cô đột nhiên có cảm giác tội lỗi.
Khoảnh khắc nhìn rõ mặt thì hơi thở của Chúc Dao như ngừng lại.
Từ trước tới giờ cô không biết rằng một người có thể xinh đẹp tới vậy, chỉ cần đứng đó thì tất cả như thể chỉ làm nền cho hắn mà thôi.
Chúc Dao giơ móng vuốt lên bới lấy quả của nó tới bên cạnh mình, ý muốn nói đổi thức ăn với mày!
Lúc này chim non mới hiểu được thế là đẩy ba quả sang cho cô, rồi mới yên tâm ăn chuột.
Quả nhiên đôi mắt của nó sáng lên, kích động tới mức đôi cánh run run nhưng không hề động, nó nghi ngờ liếc nhìn cô một cái.
Dáng vẻ muốn ăn nhưng thấy là đồ của cô nên không dám động đậy.
Nhưng lông cánh của ba con lại khác nhau, một con màu xám nhạt một con màu xám đậm còn một con giữa màu xám với đen.
Còn cô là...
Chúc Dao đảo mắt một vòng, nhấc một cái cánh những thịt là thịt lên chỉ về phía sau lưng của chim mẹ, khuôn mặt hưng phấn nhảy lên vài cái.
Đợi tới lúc tất cả chim mẹ và chim non đều quay ra nhìn, cô lập tức lấy vài cành cây giấu con chuột đi.
mập, vừa lên đỉnh vách đá đã nằm dài trên đất.
Cuối cùng tới lượt Chúc Dao...

Để ta xem nào!
Bà ta tiến lên trước một bước.

Xin chào, thím!
Chúc Dao định chào hỏi một tiếng, giọng nói phát ra lại biến thành
chiếp...

Vì thế cô chỉ đành dùng hết mọi cách thu hút sự chú ý của chim mẹ rồi sau đó giấu các loại thịt như chuột, thỏ đi.
Mới có ba ngày mà dưới chân cô đã giấu mấy con rồi.
Sau đó rúc đầu sang một bên, giả bộ như đang ăn thức ăn vậy.
Tới khi bốn con chim quay đầu lại thì cô mới từ từ ngẩng đầu lên, liếm khóe miệng.
Thiều Bạch? Chúc Dao ngây người, cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, không phải chứ? Người đàn ông đẹp tới mức khiến người người đều căm ghét này lại chính là thằng nhóc gầy gò da bọc xương lúc trước!
Xin hỏi bí quyết trưởng thành của ông anh là gì thế? Quỳ gối cầu xin!
Dạ.
Thiểu Bạch đáp một tiếng, buông tay đang ôm Chúc Dao ra để lộ đầu cô ra ngoài.
Thôi xong rồi, xong rồi, quả này xong rồi! Chúc Dao hoảng sợ, nhân lúc chim mẹ nới lỏng chân ra lại nhanh chóng chạy trốn, cô chạy đi khá xa.
Thái độ thà chết chứ không nghe theo của cô chọc giận đàn chim, ba con chim con số một, hai, ba đứng thành hàng ngang chặn cô lại, quang quác một lúc, dường như đang trách cô bướng bỉnh không chịu nghe lời vậy.
So với thời gian đầu thì cả ba con chim con đều lớn hơn khá nhiều, thể hình cũng lớn gấp đôi, ngoài con chim số ba lớn hơn gấp bốn lần thì chỉ có duy nhất Chúc Dao dường như chẳng lớn hơn chút nào.
Có thể là do cô chỉ ăn quả, có điều cơ thể cô vốn to hơn những con chim khác nên cũng không coi là quá nhỏ so với chúng.
Cứ như này mãi thì thể nào cũng bị lộ tẩy, hơn nữa thời tiết cũng bắt đầu nóng lên rồi, thịt để vài ngày là sẽ bốc mùi hôi thối ngay.
Để giải quyết tình trạng trên, cô nghĩ ra một cách, nhân lúc con chim non bên cạnh ăn quả thì cô ném một con chuột sang chân của nó.
Ba con đồng thời cúi đầu, từng bước một đẩy cô tới bên vách đá.
Vốn là
cùng tổ cùng ăn
, hà cớ gì mà đối xử với cô như thế này! Nhìn thấy mình cách vách đá ngày càng gần, lòng Chúc Dao cũng đã lạnh, nhất định sẽ bị ngã mà chết.
Lời bà ta còn chưa dứt, sắc mặt Thiều Bạch đã nhanh chóng lạnh như tủ băng, đến Chúc Dao cũng cảm nhận được khí lạnh đó:
Nó không có cả lông đuôi.

...
Dường như bà thím đang sợ, hít một hơi sâu, khuôn mặt kinh hoàng, vẻ mặt vô cùng phức tạp, ánh mắt nhìn Chúc Dao cũng thêm chút thương hại.
Thiều Bạch phiên bản trưởng thành hừ lạnh một tiếng, ôm lấy Chúc Dao, cứ thế bước đi không quay đầu, bỏ lại tất cả mọi người.
Nhưng nếu không chui thì có phải thể hiện không cùng đoàn quá rõ rệt không? Cho nên...
Chúc Dao ăn gian dùng chân đào ra một cái hố rồi chui đầu vào, rồi còn đây hai nắm đất lên.
màu sắc rực rỡ!
Lông cánh của Chúc Dao mọc đủ các màu, đặt ở trong tổ chim tối màu vô cùng chói mắt, mỗi lần chim mẹ nhìn thấy cô là mặt tràn đầy nghi ngờ.
Mông tôi nhẵn thín mà, anh buồn cái quái gì chứ? Hơn nữa, cô không có ý nghĩ gì về việc làm chim hết, cho nên thiếu vài cọng lông cũng chẳng có gì to tát.


Tỉnh rồi à?
Bà thím cười tươi như hoa cúc bước tới, mười mấy ngày sau khi Chúc Dao bị đưa về mới biết bà thím này là Thiên Vũ, tộc trưởng của Phượng tộc.


Tiểu Thất, xem chừng tinh thần của con khá tốt nhỉ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.