• 1,148

Chương 182: Máy điều chỉnh thời gian


Bàn tay Thiều Bạch đang vuốt lông cho Chúc Dao khựng lại, vẻ mặt không còn dịu dàng như ban nãy.


Thiều Bạch, con cũng biết đấy, đứa bé Tiể8u Lục này...

Không liên quan gì tới con.
Thiều Bạch đột nhiên ngắt lời, nói rồi nhìn Thiên Vũ một cái:
Nó có về hay không đều do tộc trưởng qu3yết định.

...
Thiên Vũ cứng họng, vẻ mặt cũng thay đổi vài lần, một hồi lâu sau mới cười ha ha:
Tiểu Thất về lâu như vậy rồi mà còn chưa gặp L9ục ca ca, thật sự không để chúng gặp nhau ư?
Thiều Bạch nhíu mày, vẻ mặt không có chút đồng tình, hắn cầm từng quả đút cho Chúc Dao chứ chẳng đáp6 lời, cứ như phản đối một cách im lặng vậy, không khí như thể đọng lại.

Chúc Dao im lặng ăn quả, trên đầu toát mồ hôi, haiz, mẹ con hai ng5ười cãi nhau thì cũng đâu cần kéo cô vào chứ, cứ đút như này thì ăn no quá mất! Hơn nữa rốt cuộc Tiểu Lục này là ai mà lại chọc giận Thiều Bạch tính tình tốt vậy chứ? Nhân tài à! Thiên Vũ đợi mãi không thấy hắn trả lời, dần dần có chút thất vọng, một lúc lâu sau mới thở dài một cái:
Thôi, vậy thì để Tiểu Thất gặp Bát đệ của nó đi, nó đã ra ngoài rồi.
Lần này Thiểu Bạch không phản đối nữa.
Biết lườm thì có gì giỏi chứ, cô còn biết mắt gà chọi nhé, cô tập trung hai mắt vào giữa, trừng mắt nhìn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng nhóc cau lại, càng căm ghét cô hơn:
Ngươi xấu chết đi được!

...
Một nhát dao đâm vào lồng ngực.

Không cả có đuôi.

...
ặc, cô chỉ là chưa mọc thôi mà.
Truyền thừa này quan trọng tới vậy sao? Thiều Bạch đặt cô xuống nơi chính giữa.
Đứng phía trước chính là Thiên Vũ và bảy người, bốn nam ba nữ trông quen mắt.
Cô nhanh chóng nhớ lại ký ức bốn trăm năm mới nhận ra đều là mấy anh chị em của cô.
Chỉ có người đàn ông đứng bên Bát đệ kia hơi lạ lẫm, hắn cao gần bằng Thiều Bạch, nhưng không trắng như những người khác, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, khiến hắn có vẻ cường tráng hơn những người khác một chút.
Đột nhiên cô có cảm giác đã gặp đối phương ở đâu đó rồi.
Thấy cô xuất hiện, lão Bát là người đầu tiên bước tới, hơn bốn trăm năm trôi qua, thằng nhóc đã trở thành một thiếu niên rồi:
Mông nhẵn thín, ngươi tới rồi à?
Chúc Dao quay đầu trợn mắt lườm nó, đúng là mồm vẫn thối như vậy.
Bay khoảng hơn nửa canh giờ thì đã tới đỉnh cây khổng lồ bị che phủ bởi tầng mây, chỉ nhìn thấy ba đài sen treo trên không trung, hơn nữa trên mặt cánh hoa còn có ánh sáng bảy sắc, vây quanh đài sen xoay tròn ở trung tâm.
Đã có rất nhiều người đứng đợi ở trên đài sen, đếm kỹ chắc phải hơn trăm người.
Chúc Dao ngây người, toàn bộ Phượng tộc đều đông đủ.
Chỉ mình nhà tộc trưởng đã có chín người rồi.
Thằng bé ở trước mặt này có lẽ là con phượng hoàng nhỏ nhất.
Lão Tam sau khi đặt thằng nhóc xuống, chắc là có việc gì đó thương lượng với Thiều Bạch và Thiên Vũ, dặn dò hai người vài câu liền đi ra.
Mẹ kiếp! Đồ chết tiệt kia, mày đang chửi ai thế? Chơi bà hả? Có giỏi thì mày ra đây, bà đưa mày về bụng mẹ cải tạo miễn phí.
Tinh!
Hình ảnh lóe sáng, vòng quay biến mất rồi, cảnh tượng xung quanh lại bắt đầu biến đổi giống như đèn bão, giống như bị ai nhấn nút thay đổi cảnh tượng nhanh chóng vậy, bóng người khác nhau xuyên qua.
Chúc Dao cúi đầu nhìn cánh của mình, lật bàn! Giới Linh anh chết chắc với tôi rồi! Cảnh tượng trước mắt lóe sáng, đột nhiên xuất hiện một một loại giống như dao động mặt biển, năm hàng số đếm bắt đầu chuyển động.
Con số xuất hiện đầu tiên là
0
.
Chúc Dao thở phào, may mà không phải nháy mắt quay về hơn vạn năm.
Tinh! Thời gian lựa chọn kết thúc, tiếp theo tiến hành lựa chọn ngẫu nhiên.
PS: Hạng mục lựa chọn này sử dụng quy trình thông minh có thể nhận diện vân tay, có thể nhận bất cứ vấn tay nào.
PPS: Nhắc nhở, không thể phân biệt lông vũ.
Chúc Dao cử động tay chân, bộ quần áo kia chuyển động theo trông vô cùng đẹp mắt.

Thế nào?
Chúc Dao không nhìn được dáng vẻ của mình, đành giơ tay vẫy Thiều Bạch hỏi:
Đẹp không?


Ừm, đẹp.
Thiều Bạch cười như ánh nắng mặt trời ấm áp mùa đông, gật đầu.
Mẹ kiếp, ép buộc mua à? Nhớ tới lựa chọn nhân yêu lần trước, cô vội vàng giơ đôi cánh lên nhận một trăm năm, song cô nhân tới vài lần cũng chẳng có phản ứng gì, con số vẫn đang đếm ngược.
Có nhầm lẫn không thể, đâu có chọn được đâu, đây rõ ràng là hai người mà.
3,2,1.

Khụ khụ...
Thiều Bạch ho vài tiếng, giả bộ trấn tĩnh lại, có điều trên mặt vẫn như thiêu như đốt, giơ tay ra niệm chú thành một tấm vải dài màu trắng đưa cho cô:
Muội cầm cái này che trước đi! Do muội không mọc lông đuôi nên biến thành quần áo cũng...
Khụ khụ, yên tâm đi, người khác không thấy đâu.
Chẳng phải người nhìn thấy rồi ư? Chúc Dao túm lấy mảnh vải quần một vòng quanh eo, buộc liền ba nút chắc chắn mới chịu buông tay ra.
Thiều Bạch đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, khuôn mặt đã bớt đỏ, nhớ lại dáng vẻ giậm chân ban nãy của cô lại không kìm được quay lưng lại, bả vai run rẩy mãnh liệt.

Ồ,huynh nói lại một lần nữa xem biển hình thế nào đi.
Thời gian xuyên không, điều duy nhất khiến cô vui là cô có thể nói chuyện rồi.
Thấy cô hỏi vậy, Thiều Bạch thở phào nhẹ nhõm, nói phương pháp biến hình lại một lần cho cô nghe, nói lại cả phương pháp vận chuyển thần lực.
Chúc Dao phát hiện phương pháp biến hình này gần giống với lần trước cô biển thành rồng, xem ra cô có kinh nghiệm rồi.
Thậm chí từ khi cô nhìn thấy cái cây khổng lồ kia cô đã mơ hồ đoán được đây căn bản không phải tiên giới, cho nên sư phụ mới không tới tìm cô, có thể không thể tới đây được.
Bọn họ căn bản không cùng một thế giới.
Chúc Dao có chút đau lòng, ngoài lần sư phụ phi thằng kia ra, bọn họ lại một lần nữa bị ngăn cách ở hai thế giới khác nhau.
Tinh!
Trước mặt cô đột nhiên hiện ra một khung thoại: Cưng, giờ cưng vẫn còn phiền não vì thời gian trôi qua quá chậm ư? Cưng vẫn còn đau khổ cảm thán tu hành ư? Cưng có từng vì trải qua khó khăn tu hành mà hối hận không? Giao cho máy điều chỉnh thời gian đi, để cưng có thể trải nghiệm vạn năm trong nháy mắt, đạt được mục tiêu thăng cấp nhanh chóng, tu hành xong trong vòng một phút không phải là mơ, không phải là mơ, không phải là mơ, từ quảng cáo quan trọng phải nhắc lại ba lần! Máy điều chỉnh thời gian xinh xắn, thuận tiện, dễ dàng đem theo bên người, một lần trói chặt cả đời hưởng lợi, thiết kế sẽ đáp ứng mọi yêu cầu biến thái của cưng, bây giờ sử dụng còn có thể tự chọn thời gian, tận dụng thời cơ, không có lần hai, mới lập tức giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, nhanh chóng xác nhận đi!
Hạng mục lựa chọn: Một trăm năm or một nghìn năm or một vạn năm or ngẫu nhiên.
Hơn nữa lần này còn có thể không liên hệ được.
Lần đầu tiên khi Chúc Dao không biết BUG là gì đã nảy sinh cảm xúc muốn đình công.
Đến Giới Linh cũng có thể nghỉ phép, tại sao cô không thể thoải mái yêu đương cơ chứ, khốn kiếp! Ngày tháng không có sự phụ, thời gian trôi lâu quá đi.
Cho nên cô bước thình thịch lên trước hai bước, tới một mảnh đất rộng rãi, cô hít sâu một hơi, bắt đầu điều động luồng khí trong cơ thể đã.
Trong nháy mắt con gà đã sinh ra ánh sáng màu đỏ, bao bọc cả người cô rồi từ từ biến thành dáng vẻ của con người.
Trải qua khoảng nửa canh giờ thì ánh sáng đỏ kia mới dần biến mất, lộ rõ một cô gái mặc áo lông vũ bảy màu.
Chốc lát.

AA A!!!!!!!!!!!!
Một tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.
Tại sao phía sau lại hở ra một mảng, hơn nữa còn là mông của cô.
Đã thế lần biển hình đầu tiên đã mất hết liêm sỉ, cô thực sự không kỳ vọng gì với tạo hình sau khi mình biến hình, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình trong gương thì kinh ngạc suýt nữa rớt hàm.
Không biết có phải Giới Linh khiến cô trùng sinh mấy lần nên bù đắp dung mạo cho cô vào lần này hay không, dáng vẻ trong gương quả thực là đẹp tới mức không thể nhìn thẳng.
Chỗ nào cũng giống như được tỉ mỉ tạo ra vậy, thêm một chút thì thừa thãi, bớt một chút thì lại thiếu, hoàn hảo.
Quần áo thời cổ đại thời thượng như vậy sao? Đột nhiên cô nhớ tới việc mình thiếu lông đuôi.
Hóa ra nãy giờ cô đang hở mông!!!
Tiểu muội!
Thiều Bạch bị tiếng thét của cô làm cho sợ hãi, vừa hỏi
Sao thế?
vừa đau xót ôm cô vào lòng, tầm mắt tự nhiên nhìn thấy...

Buông ra!
Chúc Dao đột nhiên đẩy hắn ra, hai tay che hai mảng lộ ra bị gió thổi lạnh ngắt kia.
Đây là bốn trăm ba mươi tám năm qua đi ư?
Lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ có cô và Thiều Bạch, hắn vẫn dáng vẻ như bây giờ, chỉ có điều trưởng thành hơn một chút, khuôn mặt vẫn dịu dàng, khẽ dỗ cô:
Tiểu muội, cái này rất đơn giản, chỉ cần theo cách của ta là muội có thể biến hình được ngay.
Biến hình? Chúc Dao nhíu mày, đột nhiên trong đầu có một hồi ức về việc hơn bốn trăm năm trước.
Trải qua hơn bốn trăm năm mà cô vẫn là một con gà! Chỉ có một điểm khác biệt là lớn hơn một chút, còn lông đuôi thì vẫn chưa mọc.
Lông đuôi của cô vẫn chưa mọc, cơ thể cũng chẳng lớn, càng ngày cô càng cảm thấy bản thân mình không giống phượng hoàng mà giống...
gà.
Mỗi ngày nhìn cái mông trọc lóc liền cảm nhận được sự bị thương sâu sắc.
Mắt của thằng nhóc đột nhiên trợn tròn, phát ra một tiếng kích động:
Quác..
Trong nháy mắt đã biến thành một con phượng hoàng màu vàng kim cỡ bằng cái bàn, nhào xuống giường nhặt hạt dưa lên.
Chúc Dao cười lạnh, một nắm hạt dưa đã xử lý xong tên đần độn, có tư cách gì mà ghét bỏ cô? Đợi đã! Cô cần gì phải so đo với thằng nhóc con chứ? Lý trí người trưởng thành của cô đâu? Chúc Dao giơ hai cánh ôm đầu, vùi mình vào cảm giác khinh bỉ bản thân sâu sắc...
Mắt nhìn thấy hạt dưa trên đất sắp bị phượng hoàng nhỏ kia nhặt sạch sẽ, cô không kìm được mà thuận tay tung một năm nữa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Chúc Dao và người nghe nói là Bát đệ nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, thằng nhóc kia hừ lạnh một tiếng:
Xí.

Cái quái gì thế này? Đây là khinh thường cô à?
Ta không thích ngươi!
Thằng nhóc trợn mắt lườm cô.
Con số thứ năm quay vài vòng rồi mới dừng ở số 48
.

...
Trong nháy mắt Chúc Dao muốn trả thù xã hội.
Cô hít sâu một hơi, nghĩ cách nổi đóa thế nào để có thể xả một chút.
Thiều Bạch lắc đầu, tiến lên lấy chiếc gương trong tay cô, tiện thể nắm lấy tay cô, cười dịu dàng hơn nói:
Tiểu muội nghe lời nào, người của Phượng tộc khi biến hình xong thì nhất định phải tới đài Thiên Khải tiếp nhận truyền thừa, việc này liên quan tới chuyện đại sự sau này, không đi không được.
Hơn nữa, coi như tiểu muội không soi gương thì cũng là phượng hoàng đẹp nhất thế gian này.
Chúc bao quay ra nhìn khuôn mặt dịu dàng cấp năm sao của hắn, rồi lại nhìn bản thân mình trong gương, đột nhiên cô cảm thấy nhan sắc giảm đi mấy bậc.
Ôi! Đúng là muốn hủy hoại nhan sắc của hắn quá!
Truyền thừa?
Chúc Dao nghĩ ngợi:
Truyền thừa chẳng phải có sẵn trong huyết mạch, sinh ra đã có rồi ư?
Thiều Bạch cốc trán cô:
Ai bảo muội là truyền thừa có sẵn trong huyết mạch thế hả? Cho dù là Long tộc, Phượng tộc hay là Kỳ Lân, nếu muốn tiếp nhận truyền thừa thì nhất định phải tới đài Thiên Khải, tiếp nhận thiên đạo mới được.

Đường đường là một con phượng hoàng lại bị cô coi là gà con, Chúc Dao không biết đợi khi nó tỉnh ra rồi thì có bị ám ảnh tâm lý nữa hay không.
Nhưng Thiếu Bạch lại chẳng hề trách cô, chỉ cười dịu dàng, lại chuẩn bị cho cô hai gói hạt dưa.
Ừm, quả không hổ là huynh đệ tốt.

Có buồn cười tới vậy không?
Chúc Dao đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh một tiếng:
Ta cũng nhìn thấy huynh cởi truồng rồi.
Thiều Bạch sửng sốt, không cười nữa, quay qua nhìn cô.

Không chỉ là nhìn mông đầu, lúc đó huynh chỉ đóng khố, cái gì ta cũng thấy hết rồi.
Chúc Dao lên mặt tự mãn nói:
Mặc dù lúc đó huynh chỉ là một thằng nhãi ranh, nhưng cũng coi như hòa nhau.

Nhãi ranh?
Mắt Thiều Bạch sáng lên, khuôn mặt như có biểu cảm gì đó nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là thở dài một tiếng, một lúc sau mới nói:
Tiểu muội đừng nói linh tinh nữa, làm sao muội có thể nhìn thấy ta lúc nhỏ được chứ? Muội mất hai nghìn năm mới chui từ trong trứng ra đó.

Ai thèm nói linh tinh với huynh!
Chúc Dao lườm hắn một cái, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô chẳng sợ hắn biết:
Lúc đó huynh bằng tầm này này, ta vẫn còn ở trong trứng.
Đúng rồi, còn là ta đưa huynh thoát khỏi nơi quỷ quái đó nữa.
Hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin hỏi lại cô:
Muội nhớ ư ?

Ừm.
Chúc Dao gật đầu.

Sao ngươi không nói gì nữa thế?
Thấy cô không đáp, thằng nhóc kia nổi giận rồi.

...
Còn bắt cô nói mới chịu, đúng là thằng nhóc khốn kiếp.

Có phải biết mình xấu nên không dám nói đúng không?

Á, ai tới ngăn cản bàn tay tội lỗi này của cô đi.
Vì thế, lúc ba con phượng hoàng khác quay lại thì nhìn thấy cảnh tượng
tỷ đệ thân thiết
, một người thì bình tĩnh ngồi trên giường rắc hạt dưa, một người thì kích động kêu chít chít chít nhặt hạt dưa.
Từ sau hôm đó, Tiểu Bát không tới thăm cô thêm lần nào nữa.
Chúc Dao thỏa mãn rồi, phượng hoàng là loài chim đẹp nhất, cô tin rằng mình biến thành hình người cũng không thể xấu được, nhất là với bộ quần áo cô đang mặc này, chắc là biến thành từ bộ lông của cô, trước kia cả người đều là lông nên không cảm nhận được, bây giờ nó thành quần áo thì đẹp vô vàn.
Chúc Dao kéo mép váy rồi cúi đầu ngắm nhìn, cô rất hài lòng, xong cô lại quay đầu nhìn về phía sau thì nhìn thấy giữa chỗ lông vũ bảy màu lộ ra hai mảng trắng nõn...
Ừm, chắc chắn là ảo giác của cô! Thể là nhắm mắt lại rồi mở ra...

Lại còn dám vác cái mông nhẵn thín chạy đi lung tung.

...
Cô nào có chạy đi lung tung chứ, rõ ràng là cô bị ép mà.

Ta không thèm chơi với ngươi.
Thằng nhóc đánh giá cô từ trên xuống dưới rồi lại phán thêm một câu:
Cái thứ mông nhẵn!
Chúc Dao chỉ cảm thấy xoẹt xoẹt mấy con dao đâm thẳng vào tim, quả nhiên đám gấu con này đúng là đáng ghét.
Không đánh là không biết điều.

Tiểu muội.
Mặt Thiều Bạch đỏ bừng bừng.
Bước đến cũng không hay, không tiến lên cũng chẳng được.
Nhìn thấy rồi chứ gì, nhất định là nhìn thấy rồi, mặc dù còn lại không bao nhiêu liêm sỉ cả, nhưng cô vẫn không thể làm ra chuyện như thế này được, không được ngăn cô, cô muốn đi chết.
Trước đây cô không cảm nhận được nhưng từ khi bị Tiểu Bát chê thì cô không dám vác cái mông nhẵn thín đi ra ngoài nữa, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy cô vô cùng thất đức.
Thời gian càng lâu cô càng nhớ sư phụ.
Theo lý mà nói thì sư phụ không thể nào mặc kệ cô được, thế mà lâu như vậy rồi lại không thấy bóng dáng đâu.
Con số thứ hai cũng là
O
, xem ra nhiều lắm cũng chỉ là trên trăm năm, tốt, tốt.
Con số thứ ba là
4
, hơn bốn trăm năm, cũng được, có thể chấp nhận.
Con số thứ tư là
3
, Chúc Dao có dự cảm không lành.
Tuy Phượng tộc sinh ra đã biết khống chế Hỏa, nhưng vẫn còn một loại thuộc tính truyền thừa khác.
Ngoài Hỏa ra thì còn một trong năm ngũ hành là Kim, Mộc, Thủy, Thổ.

Ồ.
Không hiểu!
Vậy huynh là thuộc tính gì?
Thiều Bạch cười trừ không đáp, cũng không giải thích nữa mà kéo Chúc Dao ra ngoài, thay vì nói thì không bằng trực tiếp cho cô xem thì sẽ rõ ràng hơn.
Chúc Dao không dị nghị gì cùng đi hắn ra ngoài.
Cái quảng cáo vô đạo đức này từ đầu chui ra thế, có tin tao sẽ report mày luôn không hả! Còn máy điều chỉnh thời gian là cái quái gì thế? Điều chỉnh thời gian ư? Xem phim khoa học viễn tưởng nhiều quá à?
Thời gian đếm ngược mười giây của lựa chọn hạng mục bắt đầu, nếu không lựa chọn đối tượng thì sẽ lựa chọn ngẫu nhiên.
7,6,5, 4...

Ừm, biết mình xấu vẫn còn thuốc chữa!

Má nó, ép cô phải ra tay.
Chúc Dao tức giận rồi, cô giơ móng vuốt vào túi ở bên cạnh, móc ra một nắm hạt dưa màu vàng kim, rắc xuống dưới giường.
Còn có thủ tục như thế này à, sư phụ chưa từng dạy mà.

Trước kia Nhị ca không đưa muội đi bởi vì sợ muội còn quá nhỏ.
Sợ không tiếp nhận được sức mạnh của thiên đạo.
Thiều Bạch giải thích:
Bây giờ muội đã có thể biến hình rồi, đương nhiên không nên trì hoãn nữa.
Trong nháy mắt Chúc Dao cảm thấy bản thân nhặt lại được chút liêm sỉ lúc sáng đánh mất, không thể không cảm thán gen của Phượng tộc tốt quá đi.

Tiểu muội, xong chưa?
Thiều Bạch đẩy cửa bước vào, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng:
Chúng ta nên xuất phát rồi.

Đi đâu thế?
Chúc Dao liếc hắn một cái, lập tức quay lại nhìn gương, sao cô có thể đẹp tới mức này chứ?
Đương nhiên là đi tới đài Thiên Khải rồi, sao hả? Không muốn đi ư?
Thiều Bạch hỏi.

Không muốn!
Chúc Dao giờ gương trong tay lên:
Bây giờ ta muốn yên tĩnh hưởng thụ vẻ đẹp trời ban một lát.

Có điều mơ hồ cảm thấy hai từ Thiên Khải này rất quen nhưng lại không nhớ đã nghe ở đâu.
Cô tưởng rằng đài Thiên Khải này rất xa.
Thiều Bạch dẫn cô bay về phía cái cây khổng lồ kia.

Muốn cười thì cười đi!
Chúc Dao trợn mắt nhìn hắn.

Ha ha ha ha ha...
Thiều Bạch quả thật không khách sáo, một tay ôm bụng cười như được mùa.
Chẳng qua là do cô quên mất mình không mọc lông đuôi mà thôi, cười như vậy đúng là chẳng nể mặt gì cả.
Chính do nó nguyền rủa nên cô mới không mọc được lông đuôi.
Ngươi mới là mông nhẵn thín ý, cả nhà người mông đều nhẵn thín.
Ặc? Cả nhà nó hình như bao gồm cả mình!
Mau ra tiếp nhận truyền thừa đi!
Tiểu Bát không nhận thấy sự oán hận của cô, vẻ mặt hưng phấn nói:
Mau tới tiếp nhận đi, để ta xem ngươi là loại chim gì?
Sao lại thấy nó đang chửi người nhỉ?
Thế nhóc là chim gì vậy?
Tiểu Bát kiêu ngạo ngẩng đầu, vỗ ngực nói:
Ta thuộc tính Mộc, là Mộc điểu.

...
Chúc Dao liếc mắt nhìn nó với ánh mắt đầy ẩn ý, cố ý dừng lại một giây rồi nói:
Hóa ra là không có chim'.
Tiểu Bát:
...
Mặc dù không hiểu nhưng tại sao lại có cảm giác Thất tỷ đang mắng nó nhỉ?
Tiểu Thất.
Thiên Vũ bước tới, xoa đầu Chúc Dao, vẻ mặt vui mừng nhìn cô:
Cuối cùng con cũng biến hình rồi, mẹ cũng yên lòng.
Chỉ cần tiếp nhận truyền thừa, tiềm năng trên người muội sẽ được khởi động, tới lúc đó có thể biết thuộc tính thực sự của muội.

Thuộc tính?
Chúc Dao tóm lấy danh từ cô không hiểu.

Tiểu muội không phát hiện ra nguyên hình của muối và chúng ta có điểm gì khác ư?

Mông muội không mọc lông.

Ừm...

Mặt Thiều Bạch hiện vẻ lúng túng:
Ta không nói điều này.
Chỉ một lát sau đã có một người đàn ông cao lớn bước vào, cơ thể rắn chắc, lồng ngực còn ôm một đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi, vừa đi vừa cười nói:
Chào Tiểu Thất.

Chào Tiểu Tam!
Chúc Dao nghe nói người này là Tam ca của cô, lần nữa lại vỗ cánh, tiếc rằng chỉ phát ra tiếng
Chiếp!
.

Mẹ, Nhị ca.
Tiểu Tam gật đầu với hai người, đặt đứa bé trong lòng tới bên cạnh Chúc Dao:
Tiểu Thất, đây là Bát đệ của muội đấy.
Lúc này Chúc Dao mới bắt đầu đánh giá thằng bé, khuôn mặt tròn, bầu bĩnh rất đáng yêu, lúc này đang căng thẳng đến mức cả người cứng đờ, bị đặt lên giường cũng không nói chuyện, lặng lẽ đánh giá Chúc Dao đang trong hình dáng một con chim.
Quan hệ huyết thống của Phượng tộc là lấy người đầu tiên gặp sau Niết Bàn làm chuẩn, mà mỗi con phượng hoàng trùng sinh, đồng tộc đều sẽ cảm nhận được, việc này dẫn tới quan hệ trong gia tộc vô cùng phức tạp, thông thường rất đông nhân khẩu.
Càng ngày càng nhanh, không lâu sau thì chỉ nhìn thấy ánh sáng lấp lánh.
Đây là điều chỉnh thời gian ư? Ánh sáng lấp lánh kia xuất hiện khoảng ba mươi giây rồi lại bắt đầu chậm lại, dần dần có thể nhìn rõ được bóng người, người quen, người không quen đang đi lại trong phòng, hình ảnh nhiều nhất chính là Thiều Bạch.
Cuối cùng cũng dừng lại rồi.
Mặc dù tuổi thọ của Thần tộc là vô hạn, nhưng như thế này thì quá chậm rồi.

Nghe lời, chẳng phải muội luôn muốn thay lông vũ sao? Biển thành người là có thể thay đổi đấy.
Thiều Bạch vẫn đang dỗ ngon dỗ ngọt cô.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, những lời dỗ trẻ con này là thế nào? Nghĩ kỹ lại thì bao nhiêu ký ức hiện ra, được rồi, trải qua bốn trăm năm thì cô quả thật vẫn rất ấu trĩ.
Thiều Bạch bỗng nhiên cười lên, nụ cười giống như hoa bách hợp hé nở, hào quang đầy trời.
Chúc Dao là thứ ngoại lai trong Phượng tộc, Phượng tộc sinh ra đã biết biển hình, còn cô thì phải trải qua hơn bốn trăm năm mới biến hình thành công.
Điểm này khiến Chúc Dao xưa nay tu luyện hoàn toàn không tốn chút công sức lại cảm thấy buồn bã, tự dưng có cảm giác chua chát từ học sinh giỏi biến thành học sinh cá biệt trong nháy mắt...
Nào, con vẫn chưa gặp Lục ca của con, chính là nó.
Bà ta chỉ vào người đàn ông da màu lúa mạch kia:
Lục ca của con quay về vì xem con nhận truyền thừa đấy.


Chúc Dạo quay đầu nhìn người đàn ông bên kia, hắn cười vô cùng e thẹn, lại còn có vẻ gì đó mà cô không hiểu được, như thể vừa kích động lại áy náy.

Khóe miệng hắn giật giật, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
Thất

muội, ta...

Được rồi, thời gian sắp tới rồi.
Thiều Bạch đột nhiên tiến lên một bước ngắt lời hắn rồi kéo Chúc Dạo qua nói:
Tiểu muội, đi đi!
Ánh mắt còn cố ý nhìn Tiểu Lục một cái, mơ hồ có ý cảnh cáo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.