Chương 184: Chiêu gài hàng đồ đệ thứ nhất
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2244 chữ
- 2021-12-31 05:31:44
0:
Thận thức mà Việt Cố ngưng tụ lại bị bắn ngược về.
Trên người con có dấu ấn khác rồi sao?
Còn buổi học đầu tiên của cô trải qua với
việc vô số lần nhắc nhở Việt Cổ nhận nhầm đối tượng.
Chúc Dao im lặng.
Cô cảm thấy có hàng trăm nghìn con quạ đen ào ào bay qua con mẹ nó, không ngờ lần này hắn lại không nhận nhầm đối tượng.
Sau đó bình thản xách cô lên...
Bình thản...
Thật ra có Thần tộc với sức mạnh kinh khủng kia thì cần gì tới cô nữa? Nỗi nghi ngờ tràn ngập trong lòng Chúc Dao, đang định đóng cửa nghỉ ngơi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Việt Cổ đang đi loanh quanh trong sân của cô.
Sư tôn?
Đêm hôm khuya khoắt, hắn tới bồi dưỡng tình thầy trò à? Việt Cổ lặng người một lúc, sau đó đi thẳng tới chiếc bàn đá trong sân, còn đưa tay xoa mặt bàn đầy yêu thương:
Việt Nam, thì ra con sống ở đây.
Khóe môi Chúc Dao giật giật, cô ra ngoài kéo hẳn lại:
Sư tôn, con ở đây cơ.
Mù mặt tới mức này là cùng! Có thể là bị cô nhắc nhiều thành quen, trông Việt Cổ chẳng có gì là ngại ngùng cả, hắn vẫn điềm đạm nói:
Ta còn đang thắc mắc sao trong rừng lại đột nhiên xuất hiện một căn nhà tranh.
Hôm qua con mới dựng.
Chúc Dao tùy ý đáp:
Sư tôn vào ngồi chơi không ạ?
.
Cái gì?
Chúc Dao hoàn toàn ngu người rồi, không ngờ sự tôn mới lại thoáng như vậy.
Trong đầu cô lập tức hiện lên bộ bí quyết phòng tặc với đủ loại hình ảnh nhạy cảm trong đầu.
Ném cô ra ngoài cửa.
Ngày mai sẽ dạy con thuật pháp mới, con nghỉ ngơi sớm đi.
Sau đó ầm một tiếng, đóng cửa lớn lại.
Một tiếng sau...
Việt Nam, cái con học là thuật phong ấn, chứ không phải phép hủy diệt.
Sư tổn, con ở bên phải người, đó là đồng cỏ dại mà.
chẳng lẽ...
Sư tôn, đừng nói mắt người không tốt nha?
Chúc Dao thề với trời là đã thấy sắc mặt của Việt Cổ tái đi:
Làm càn, vi sư đang phụ trách việc tu hành của con đấy.
Ừm.
Cái đó8 cũng là của người để lại mà? Sao đến chuyện này mà người cũng quên là sao?
Không sao.
Việt Cổ chẳng hề để ý:
Dấu ấn này3 rất yếu, ta xóa nó đi giúp con là được.
Không được.
Chúc Dao hoảng lên, lùi lại một bước.
Con đã là đệ tử của 9ta, tất nhiên không thể mang theo dấu ấn của người khác.
Chúc Dao giơ tay che trán lại:
Dù thế nào đi nữa cũng không thể 6xóa dấu ấn này đi.
Chúc Dao cũng dần dần hiểu rõ nơi đây là thế giới như thế nào.
Cô đoán không sai, thế giới này không phải tiên giới, thậm chí trước đây cô hoàn toàn không biết tới sự tồn tại của thế giới này.
Nếu không...
người có tin con sẽ liều mạng với người không?
Cô còn chưa hiểu rõ chuyện 5này, đây là dấu ấn duy nhất để cô và sư phụ nhận nhau.
Hả?
Chúc Dao ngây người, vừa rồi cô mất tập trung:
Người nói gì?
Việt Cổ lại cau mày, giọng nói trầm xuống:
Cách vận hành ta vừa làm mẫu.
Ồ, chưa nghe rõ.
Việt Cổ thở dài, đành tiếp tục dạy cô một lần nữa, Chúc Dao nhìn kỹ động tác của hắn, càng xem càng thấy hắn giống Ngọc Ngôn, từng cử chỉ đều quen thuộc đến lạ.
Giờ nhìn rõ chưa?
Việt Cổ lại hỏi.
Nửa tiếng sau...
Việt Nam, phải biết ma tộc và tộc của con giống nhau, đều bất tử.
Sư tôn, con ở bên trái, đó là thân cây mà.
Hả?
Thật ngại quá, cô lại mất tập trung nữa rồi:
Ơ...
chưa.
Việt Nam!
Trán Việt Cổ nhăn tít lại, hắn quay người đi về phía cô:
Cứ mất tập trung thế này thì sao có thể học thành tài.
O...
Chúc Dao ngơ ngác gật đầu, vừa định rời khỏi lại bị thượng thần gọi lại.
Khoan đã.
Việt Cổ đánh giá lại có một lần nữa, ánh mắt của hắn dừng lại trên trán cô, bỗng mày hắn nhăn lại, tay vẫy một cái không biết từ khi nào đã xuất hiện một cây bút, sau đó Việt Cổ nhấc bút lên vẽ gì đó giữa trán cô, xong xuôi mới hài lòng nói:
Được rồi, con đi được rồi.
Ban đầu Chúc Dao còn không biết hắn làm gì, đến khi rời khỏi mới gọi một chiếc gương ra soi, giữa trán cô có một ký hiệu hình thoi, có làm cách nào cũng không tẩy đi được.
Còn nhiệm vụ của bổn Thẩn tộc chính là bảo vệ phong ấn này, đồng thời phong ấn lại những Ma tộc ngẫu nhiên thoát khỏi phong ấn.
Chúc Dao không biết Giới Linh bảo cô tới nơi này để làm gì? Hơn nữa trước đây lúc cô là Doãn Tâm còn cố ý để cô lang bạt với hai thân phận.
Sau mười lăm phút đồng hồ...
Việt Nam, thuật trừ ma không nằm ở lực mà là trói.
Sư tôn, người có thể đứng đối diện với con giảng bài không? Trước mặt người là con thỏ đấy.
Việt Cổ thản nhiên nhìn chiếc ghế bên cạnh cô một cái, sau đó nhẹ nhàng nói:
Chỗ này của con được đấy.
...
Khóe môi Chúc Dao hơi giật, thử dò hỏi:
Sư tôn, chẳng lẽ người muốn ở đây sao?
Nếu đã như vậy...
Việt Cổ gật đầu:
Vi sự cho phép chuyện này.
Hả!?
Chuyện gì cơ?
Ta sẽ sống ở đây.
Aaaa!!!
Không phải chứ, mặt mũi của người đâu? Sư tôn muốn sống ở chỗ cô ư:
Sư tôn...
nhà con chỉ có một cái giường thôi?
Cũng được!
Việt Cổ vào thật, thản nhiên nhìn bày trí trong nhà, diễn tròn vai sư phụ tốt quan tâm tới chất lượng đời sống ngày thường của đệ tử, ngó một lúc, thượng thần ngồi xuống trước bàn:
Chỗ này được đấy, sao con dựng được căn nhà tranh này vậy?
Rất đơn giản, vài câu chú và trận pháp là được rồi.
Đây là cái ngày xưa sư phụ dạy cô.
Việt Cổ gật đầu, lại hỏi cô vài vấn đề kiểu như có gặp khó khăn gì không.
Nơi đây tồn tại cả Thần tộc và Ma tộc, những chủng tộc đã biến mất trên thế gian này từ lâu.
Chẳng qua Ma tộc bị các vị thần thời thượng cổ phong ấn trong vực sâu ở vùng đất cực Nam, nơi đó có tên là vực sâu Phong Ma.
Chúc Dao loáng thoáng cảm thấy hắn nói nhiều thế này có gì đó kỳ lạ, mãi cho đến khi không còn gì để nói nữa.
Việt Cổ vẫn dính chặt mông vào thế không chịu rời đi.
Cô cho rằng Việt Cổ vì không để lại dấu ấn
thần thức nên mới dùng cái này thay thế, cũng chẳng quan tâm nữa.
Mãi cho đến khi cô nhìn thấy trên trán, móng vuốt, tai, thậm chí là mông của các loài động thực vật trên núi cũng có ký hiệu tương tự, cô lập tức có xúc động muốn phản bội sư môn, con mợ nó, hắn coi cô là thú cưng à? Con nào cũng đánh đầu chủ quyền Việt Cô, người có giỏi thì ra đây, chúng ta bàn chuyện nhân tình thế thái nào!
Việt Cổ không phải Ngọc Ngôn, đây là đáp án chính xác mà Chúc Dao đưa ra vào ngày thứ hai ở vùng đất cực Bắc.
Con biết lỗi rồi, nhưng người có thể đừng quay sang cái cây dạy bảo thể được không?
Chúc Dao giật giật khóe môi, im lặng nhìn Việt Cổ đang dạy bảo cái cây nghiêm khắc.
Rõ ràng vừa rồi hắn đang đi về phía cô, sao đột nhiên lại rẽ ngoặt về phía cái cây lớn bên cạnh hả?
...
Việt Cổ ngẩn người, trên khuôn mặt lóe lên vẻ gì đó, nhưng lập tức trở lại như bình thường, hắn quay lại nghiêm túc nói:
Nếu con đã biết sai thì phải tập trung chú ý, cần cù học tập, thuật pháp sau này sư phụ chỉ làm mẫu một lần thôi, biết chưa?
Biết rồi.
Chúc Dao gật đầu, nhưng trán vẫn nổi đầy gân xanh:
Nhưng sư phụ, người lại nhận sai rồi, con ở bên phải người cơ mà, đằng trước người là cục đá đấy.
Tại sao hắn lại xem cục đá và cây đại thụ là cô chứ,
Sư tôn...
Hům?
Thượng thần không những không có ấn tượng với cô, mà ngay cả khi cô nói với hắn những chuyện về Ngọc Lâm Phong và Lôi Thần điện, hắn đều không có chút phản ứng nào.
Hơn nữa trong hắn lại chẳng có vẻ gì là mất trí nhớ.
Thế là sáu tiếng sau...
Bộ thuật phong ấn này con phải luyện tập thật nhiều, biết chưa nào?
Sư tôn...
người không về sao?
Chúc Dao không còn cách nào khác chỉ đành mở miệng đuổi khách.
Nhưng không biết tại sao, hắn lại cho cô một cảm giác rất quen thuộc, từng lời nói cử chỉ đều rất giống ông sư phụ của cô, ngoài việc tính cách hiền lành hơn sư phụ, sẽ không hở tí là lạnh mặt với người ta thì chỗ nào cũng khiến cô có ảo giác như đang ở với sư phụ.
Con phải nhớ kỹ đấy.
Việt Cổ nghiêm túc nói.
Sau đó kiểm tra lại tất cả bài học dạy cô ban sáng.
Chúc Dao đều trả lời và thực hiện được, sau đó hắn lại bổ sung một số kiến thức mới.
Đôi mày của Việt Cổ càng cau chặt hơn, sắc mặt rất nặng nề, lúc sau hắn mới trầm giọng nói:
Mỗi sự vật trên thế gian này đều có số mệnh riêng, vật thuộc tính Lôi sinh ra để tẩy sạch ô uế trên thế gian này.
Nếu con đã mang thuộc tỉnh Lôi thì phải có giác ngộ trước.
Hả?
Là sao? Nhưng Việt Cổ không giải thích gì thêm nữa, hắn đưa tay xoa đầu cô:
Sau này con sẽ biết, con lui xuống trước đi, từ ngày mai ta sẽ dạy con thuật trừ ma hệ Lôi.
Bốn tiếng sau
Việt Nam, bí quyết của phép thuật này là...
Sư tôn...
Chúc Dao thở dài:
Con ở đằng sau người.
Khụ khụ...
Vị sư phụ nào đó giả đò ho khan một tiếng, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm nghị:
Xưa nay vi sư không giỏi nhận biết sự vật.
Không không không, trường hợp này không phải không giỏi nhận biết sự vật, rõ ràng là mắt mờ mà.
Không sao, vi sư không chê đâu!
Thời gian không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.
Việt Cổ chau mày, thấy cô vẫn quyết tâm không hợp tác chỉ đành chịu thua, sau khi đánh giá Chúc Dao một lúc, Việt Cổ mới thở dài:
Nếu đã như thế thì tùy con.
Lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghe Thiều Bạch nói, con không chỉ nở ra từ trứng mà nguyên hình còn là một con phượng hoàng sấm sét?
Hình như thế.
Thật ra cô cũng không chắc chắn rốt cuộc mình có phải là phượng hoàng hay không.
Haizzz...
Chúc Dao giữ lấy người trước mặt, sau đó dùng sức kéo về phía cô:
Sư tôn, con ở đây.
Sắc mặt thản nhiên của vị sư phụ nào đó lập tức sụp đổ:
Đệ tử à, thôi thì để vi sư đổi dấu ấn cho con nhé!
Cút!
Con mợ nó suốt ngày muốn đánh dấu ấn cho cô là vì để nhận ra cô đấy hả? Đúng là không thể chịu nổi! Lần đầu tiên Chúc Dao biết trên đời này có cái gọi là chứng mù mặt có thể bất chấp cả thời gian, địa điểm và đối tượng, thậm chí là bất cứ sự vật nào.
Ví dụ như sự tôn của cô.
Đừng ép cô ra tay!
Việt Cổ vẫn bình thản đi về phía cô...
Ta biết tộc của con thường nhớ nhà, nhưng đã bái sư rồi thì phải cố gắng chịu đựng.
Cái đó...
Thiên phú của con rất tốt, đáng tiếc lại quá nhiều tạp niệm.
Thật ra...
.
Không được bao biện, con biết lỗi chưa?
Ta sẽ làm mẫu lại một lần nữa, nhìn kỹ vào.
Ồ..
Chúc Dao gật đầu, cô nghĩ chắc mình bị ảo giác rồi, dù sao cũng là một vị thần thượng cổ, chẳng lẽ thị lực lại có vấn đề, thật sự không thể tin được.
Nhưng mấy tiếng sau đó, suy đoán của cô đã được chứng thực.
Không đúng, chẳng lẽ hắn tới để cướp nhà cô? Thượng thần à, mặt mũi ngài dày như thế, những vị thần khác có biết không? Còn nữa, chẳng qua là một căn nhà tranh thôi mà, đường đường là một vị thần thượng cổ mà lại đi cướp của đồ đệ sao, cũng đâu phải không có nơi ở, rõ ràng hắn...
Khoan đã!
Con sầu riêng tinh kia hình như từng nói, Việt Cổ sống trên đỉnh núi này, mà đỉnh núi dường như ngoài một thảm cỏ ra chẳng có bất cứ kiến trúc nào nữa...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.