Chương 185: Chiêu gài hàng đồ đệ thứ hai
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2262 chữ
- 2021-12-31 05:31:43
Sau này mới biết, thật ra thần lực luôn ở trong cơ thể khi pháp thuật tiến bộ thì sức mạnh trong cơ thể mới được giải phóng ra từng chút mộ8t.
Đây là khái niệm hoàn toàn khác với việc hít thở tiên khí và linh khí trong việc tu hành lúc trước.
Một cái là hấp thu 3sức mạnh bên ngoài để dùng, còn Thần tộc hoàn toàn ngược lại, vốn chính họ đã có đủ sức mạnh rồi, chỉ cần dẫn nó ra là được.
Đó là nếu hắn không bị vướng tóc lần thứ hai...
Chúc Dao thở dài...
sâu sắc.
Chúc Dạo cảm giác cả người hắn như sáng lên, giống như đột nhiên phát hiện thế giới mới vậy, hắn mở to mắt, quay đầu dường như muốn nói gì đó với cô, lại nghĩ tới tôn nghiêm của một người làm sư phụ, thể là giả bộ ho khan vài tiếng, rồi cố gắng bình thản nói:
Ừm, vị sư thầy thuật pháp này của đồ đệ rất tốt!
Khóe môi Chúc Dao giật giật, thuật pháp gì chứ? Lúc này mà người còn làm bộ làm tịch, con đã nhìn ra kỹ năng cuộc sống của người chỉ là một con số không tròn trĩnh từ lâu rồi.
Nhớ lại con người có kỹ năng cuộc sống max toàn diện ở tiên giới, cô lập tức vô tình đánh rớt Việt Cổ! Việt Cổ được vấn tóc như được mở ra thế giới mới, cả ngày đều cảm thấy khỏe khoắn, tâm trạng cũng vui vẻ đến bất ngờ.
Ngoài việc dạy học chuyên tâm hơn, cả ngày hắn đều không kiềm được đưa tay sờ sờ mái tóc
Tại sao sư phụ của ta đều ngốc nghếch như thế? Chúc Dao thật sự không thể đứng nhìn tiếp nữa, cô đi tới phía trước giải thoát hẳn khỏi bụi cây, nếu không chờ hắn tới được đây chắc đầu cũng trọc luôn.
Được rồi!
Chúc Dao ném sợi tóc đen vừa gỡ ra xuống.
Việt Cổ mở to mắt, quay đầu liếc nhìn đồng cỏ dại ấy, sau đó lại nhìn mái tóc hoàn hảo của mình, ánh mắt hắn hiện lên vẻ khen ngợi:
Giỏi lắm!
Giỏi cái con khỉ! Không cần người khen vì cái chuyện vớ vẩn này đâu.
mới của mình, tuy sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ nhưng từ việc tay chân cẩn thận từng li từng tí, còn cả cái đầu ngẩng cao hơn bình thường 2 centimet kia đều chứng minh tâm trạng kích động thoải mái không kiểm chế được của hắn.
Đối với tình huống này, xin đừng hỏi tới tâm trạng của công thần Chúc Dao, cô không muốn nói gì hết.
Từ hôm đó về sau, mỗi ngày Chúc Dao đều có thêm một cái đồng hồ báo thức, trời vừa sáng, Việt Cổ sẽ đúng giờ xuất hiện trước cửa, yêu cầu có vấn tóc.
Hắn nhìn.
Chúc Dao rắc gia vị lên con cá...
Hắn nhìn.
Vừa ra khỏi cửa, Việt Cổ đã từ xa đi tới, trên người vẫn là bộ quần áo màu trắng không nhiễm bụi trần, mỗi bước đi đều toát ra vẻ bình thản tự tại chỉ thuộc về nơi thể ngoại.
Mắt hắn nhìn thẳng, mặt không chút cảm xúc.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc này, cô đều tưởng là sự phụ, chỉ muốn lao lên trước nhận người thân, đó là nếu...
Việt Cổ ngẩn người, có vẻ không quen hơi nên lắc lắc đầu, nhưng lại phát hiện mái tóc vẫn ngoan ngoãn trên đầu mà không rơi xuống.
Đôi mắt lập tức mở to vài phần.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lập tức đứng lên, sau đó lại nghi ngờ lặc lắc đầu, mái tóc vẫn vững như thái sơn.
Hôm nay cô cố ý dậy sớm chờ Việt Cổ tới giảng bài.
Từ khi bị vị thượng thần không đáng tin này cướp nhà, cô chỉ có thể xây thêm một căn nhà tranh trên đỉnh núi, hơn nữa cả ngọn núi cũng chỉ có một nơi bằng phẳng đó, vì thế mỗi lần lên lớp, ông lớn của cô đều phải từ xa chạy lên núi, còn cô ở trên đỉnh núi chờ.
Thế này làm Chúc Dao có cảm giác như tìm gia sư dạy kèm tại nhà vậy, học phí vừa hay là một căn nhà tranh.
Chúc Dao thầm mừng rỡ, có được thuật này, sau này khi gặp phải Ma tộc cô không cần sợ không có cách nào đối phó chúng nữa, vì thế Chúc Dao học tập lại càng chuyên chủ hơn trước.
Hơn nữa, trước đây cô từng nghiên cứu trận pháp ở Ngọc Lâm Phong, sư phụ cũng giỏi nhất phương diện này, vì thế cô học rất nhanh.
Bây giờ cô đã có thể tự dùng sức mạnh của mình để thi triển thuật phong ấn đơn giản nhất.
Vốn dĩ vẩn tóc cho hắn cũng là một chuyện nhỏ nhặt không có gì to tát, nhưng tại sao lần nào tới hắn cũng tìm mấy lý do củ chuối vậy?
Đồ nhi, vi sư tới kiểm tra pháp thuật của con, bắt đầu từ pháp thuật vấn tóc đi.
Việt Nam, có câu ôn bài cũ mới biết cái mới, đầu tiên hãy ôn tập pháp thuật vấn tóc nào.
Đồ đệ, con còn nhớ pháp thuật vấn tóc không, vì sự sợ con quên rồi.
Tiểu Thất, con ở vùng đất cực Nam cũng được một thời gian rồi, việc học hành của con thế nào? Thuật vấn tóc vẫn nhớ chứ?
Mỗi khi nghe thấy những lý do này, Chúc Dao chỉ muốn đổi lược trong tay thành dao, cắt phăng mái tóc phiền phức này của hắn đi.
Hơn nữa hắn tới ngày càng sớm, có khi trời còn chưa sáng hắn đã ở bên ngoài gõ cửa rồi.
Cô cũng muốn không thèm để ý tới hắn, mặc kệ muốn gõ kiểu gì cũng được.
Nhưng gõ một lúc không được hắn còn tông cửa xông vào, cho dù có bày trận pháp hay dùng phép thuật ngăn cách thì đứng trước vị thần thượng cổ có sức mạnh vô biên này,mọi cố gắng đều vô dụng.
Cuối cùng hắn còn chuyển ngôi nhà tranh cướp được của cô tới đỉnh núi, ở ngay sát bên cạnh cô, tiện cho việc lúc nào cũng có thể tới tạo mẫu tóc.
Nhà tạo mẫu tóc thế hệ mới Chúc Dao cho biết, cô chỉ muốn hỏi một câu, có thể chửi thề được không? Chúc Dao thật sự không hiểu tại sao một người có thể kém cỏi tới mức này? Không có nơi ở, không biết chải đầu, rốt cuộc là bao nhiêu năm qua hắn đã sống thế nào? Nếu không phải là thần thì chắc hẳn đã chết đói rồi
Cũng 9giống như một kho báu đã bị khóa lại, nghi thức truyền thừa đài Thiên Khải chỉ đưa cho bạn chìa khóa mở kho báu, còn phép thuật sẽ nói cho6 bạn biết làm cách nào để dùng chìa khóa mở khóa.
Phép thuật mà Thần tộc giỏi nhất đó là thuật phong ấn, phong ấn cũng giống như t5rận pháp, chẳng qua trận pháp thường không phân biệt đối tượng, còn thuật phong ấn dường như là thuật pháp chỉ tác dụng với một loại năng lượng xác định.
Không cẩn đoán cũng biết, thuật phong ẩn chính là thuật pháp chuyên dụng để đối phó Ma tộc.
nhi?
Chúc Dao vừa nướng cá, vừa thẩm chì chiết vị sư phụ nào đó.
Sau ba tháng tới đây, Chúc Dao phát hiện đằng sau đỉnh núi có một hồ nước.
Sao vậy?
Công sức nãy giờ của Chúc Dao coi như đi tong:
...
Cô lẳng lặng kéo hắn về đúng phương hướng, sau đó lặp lại một câu quen thuộc ngày nào cũng nói:
Con ở đây!
Con mợ nó, rốt cuộc sao người có thể nhận nhầm con cá nướng là cô được chứ! Còn nữa, người từng thấy phượng hoàng bị nướng bao giờ chưa hả?
Đó là con cá nướng của con.
Chúc Dao thở dài, tiếp tục đốt lửa, hy vọng con cá kia có thể cứu vãn được.
Việt Cổ ngẩn người, lúc này tầm nhìn của hắn mới tập trung trên mặt cô, vẻ mặt chẳng có gì là xấu hổ khi nhận nhầm đồ đệ:
Cá? Nướng làm gì?
Tất nhiên là ăn.
Chúc Dao tùy tiện đáp.
Việt Cổ không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn chăm chăm con cá, dường như đang nghiên cứu vấn đề rất cao siêu: Thứ này ăn được luôn hả? Chúc Dao lật con cá...
Hơn nữa nó lại còn rất đắt tiền, giờ nhìn thấy nó ở đây, cô bỗng nghĩ tới việc ăn thử.
Chúc Dao bắt hai con đi cạo vảy, sau khi xử lý một hồi liền bắt lên nướng.
Khi con cá trước mắt chuyển sang màu vàng sớm thì hương thơm ngào ngạt bắt đầu tỏa ra xung quanh.
Người không thể vấn tóc lên được sao?
Một tháng trời, ngày nào hắn cũng để một kiểu tóc chạm đất này, tuy sợi tóc rất mềm và mượt như suối, nhưng chắc chắn chuyện tóc bị vướng thế này đã xảy ra vô số lần rồi, buộc lên sẽ chết à!
Vấn tóc lên à?
Việt Cổ ngẩn người, hơi nhăn trán, mãi một lúc sau mới nói:
Cách này bất tiện lắm.
Không thể nào!
Vẫn tốt hơn thỉnh thoảng lại bị vướng tóc, ngài lười thì có.
Việt Cổ thở dài, tay bấm quyết, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc đen của hắn lập tức xoay vòng rồi dần dần thu lại, vấn thành một búi tóc đơn giản trên đỉnh đầu, nhưng chỉ không đến một giây, khi tay Việt Cổ vừa hạ xuống, búi tóc được cố định bằng pháp thuật kia giống như quả bóng da xì hơi xẹp xuống, mái tóc cũng bật tung ra, cuối cùng trở thành một cái ổ gà chính hiệu.
Việt Cổ thu hồi pháp thuật, quay đầu nhìn đồ đệ của mình với vẻ mặt như muốn nói: Nhìn đi, đã bảo không vấn được rồi? Ai bảo người dùng phép thuật để chải đầu đâu! Chúc Dao để trán:
Trước đây người vẫn xử lý vấn đề tóc tai thế này sao? Bị vướng liền cắt phăng thế à?
Đâu có.
Hơn nữa bên trong con nuôi nhiều loại cá với đủ màu sắc từ đỏ trắng tới vàng, mỗi con đều nặng mấy cân, trông rất đẹp.
Nó làm cô nhớ tới cá Koi trước đây cô từng thấy.
Do cá Koi là một loài cá tượng trưng cho may mắn nên ở thời hiện đại, cô thường thấy nhiều người nuôi làm cảnh thôi chứ chưa bao giờ ăn.
Mãi cho đến khi vào phòng, cô giữ chặt hắn trên ghế.
Sau đó vấn toàn bộ tóc của hắn lên, tìm một lúc không có gì để cố định, bèn tiện tay lấy đôi đũa bên cạnh tách thành hai phần, cố định lại tóc.
Được rồi!
Cuối cùng cũng xử lý xong mái tóc ngứa mắt đó rồi.
Bình thường ta sẽ...
Việt Cổ bình thản nhìn xung quanh, hiên ngang nói:
Diệt cỏ trước.
.
...
Cuối cùng cũng biết tại sao hắn lại là vị thần thượng cổ không ra ngoài, vì Thần tộc không thể ngăn cản hắn làm trò ngốc nghếch nữa.
Người đi theo con.
Chúc Dao cảm thấy phải thảo luận lại chuyện này, nếu không sẽ bị cái tên mà sinh hoạt này làm tức chết, cô kéo hẳn vào trong phòng, nghĩ gì đó rồi lại quay sang giữ mái tóc dài của hắn để tránh bị vướng nữa.
Việt Cổ thở dài một tiếng, chỉ có thể kéo mạnh đuôi tóc.
Nhưng sợi tóc dường như muốn chống đối với hắn, nó cứ quấn chặt lấy bụi cây dại không chịu nhả ra, đôi mày của Việt Cổ càng nhíu chặt, hắn quay đầu nhìn chằm chằm đổng cây dại khô héo tựa như muốn dùng ánh mắt giết chết nó, để nó buông tác của hắn ra.
Chúc Dao do dự không biết có nên giúp Việt Cổ hay không, bỗng thấy tay hắn lóe lên ánh sáng trắng, vẫy một cái khiến mái tóc dài và cành cây khô bay múa, mái tóc dài chạm đất lập tức ngắn đi hai centimet, cuối cùng hắn cũng được giải thoát, tiếp tục thản nhiên đi về phía cô như cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ban đầu cô còn chưa muốn ăn lắm, nhưng giờ nước miếng đã chảy ròng ròng.
Chúc Dao đang định ăn cá, đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, một bóng người màu trắng thình lình xuất hiện bên cạnh, cô lập tức có linh cảm không hay.
Người đó nhìn chằm chằm vào con cá nướng trên đống lửa, vẻ mặt đầy trịnh trọng nói:
Đồ đệ, sao con lại cháy vậy?
Một phép thuật hệ nước lập tức phóng tới:
Haizz, chắc lại dùng lung tung phép thuật hệ lửa rồi.
tóc hắn không bị đám cây dại vướng lấy.
Bước chân Việt Cổ dừng lại, quay đầu liền nhìn thấy mái tóc bị vướng, thượng thần chau mày, sau đó tiếp tục quay đầu đi về phía trước, muốn dùng biện pháp mạnh kéo tóc ra.
Đi được hai bước, không thành công.
Chúc Dao nướng xong liền biến ra một cái đĩa đựng...
Hắn nhìn.
Chúc Dao lấy đũa, kẹp lấy...
Hắn nhìn.
Chúc Dao...
Được rồi, cô ăn không nổi nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.