Chương 192: Thế giới này đi đời rồi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2730 chữ
- 2021-12-31 05:31:30
Lúc trước sau khi phong ấn bị phá bỏ, Ma tộc thoát ra khỏi phong ấn một lần nữa, Thần tộc vốn đã phải chịu tổn thất nghiê8m trọng, giờ liên tiếp bị thua.
Bất đắc dĩ tất thảy mọi người phải rút về vực sâu U Minh để trấn giữ, nhằm ngăn 3việc dung hòa Ma tộc và ma khí bên trong.
Lúc Việt Cổ và Chúc Dao chạy đến nơi, mức độ thảm khốc của hiện trường9 không một từ ngữ nào có thể lột tả được, đâu đâu cũng là Ma tộc với khói đen bao trùm, Thần tộc anh dũng chiến đấu với 6tinh thần quyết tử.
Trông thấy mình cách Thiên Môn càng lúc càng gần, hai mắt Thiều Bạch phút chốc đỏ ngầu, liều mình vùng vẫy thoát ra, thậm chí hắn không bận tâm đến những vết thương trên cơ thể mình, tấn công màng bong bóng vốn chật hẹp này, song hơn phân nửa luồng lực công kích đều bật ngược về phía hắn.
Chúc Dao càng nhìn càng sốt ruột, động tác cũng chậm chạp hơn, cái tên điên khùng này.
Chúc Dao trấn tĩnh lại tâm tình, định bụng cưỡng chế bắt ép hắn đi qua Thiên Môn.
đã hứa sẽ không bao giờ vứt bỏ ta mà.
Giống như Chúc Dao lại quay trở lại với màn đêm vô tận không thấy ngày mai kia vậy, có một cậu bé gầy gò như que củi, ghì chặt một quả trứng trong lòng không chịu buông lơi, như thể cậu bé đang ôm lấy niềm hy vọng tiếp tục sống.
Chúc Dao đau thắt lòng, trong phút chốc cô cảm thấy hận chính bản thân mình, tại sao đã qua bao nhiêu lâu như vậy rồi mà cô vẫn không nhận ra sự khác thường của Thiều Bạch, thực chất cô phải nhận ra từ lâu rồi mới phải.
Trong thời khắc như vậy thì không nên nói lý với hắn làm gì cho tốn công.
Trên gương mặt Thiều Bạch vụt thoáng qua muôn màu cảm xúc, sự kinh ngạc, hoảng sợ, đau lòng, thất vọng và không cam lòng, bóng hình hắn dần dần khuất dạng trong cột sáng.
Đến thời điểm này Chúc Dao phun ra máu tươi, thần lực không ngừng được giải phóng, cô cảm nhận được cả cơ thể mình đang nứt toạc ra.
Mặc dù ngoài mặt hắn đối đãi với người khác dịu dàng là thế, song ngoài cô ra, kỳ thực đối với ai hắn cũng giữ vẻ xa cách.
Ngay cả mối quan hệ của hắn với mẹ Thiên Vũ cũng không thân thiết.
Thậm chí vì chuyện cô phá vỏ chui ra sớm hơn dự định càng làm hắn ghét cay ghét đắng Tiểu Lục.
Chúc Dao thở dài thườn thượt, mỉm cười mắng yêu hắn một câu:
Huynh đúng là đồ cuồng muội muội, thực chất muội lớn hơn huynh.
Chỉ có điều ở trong trứng lâu mà thôi.
Vậy thì ta sẽ sửa lại.
Thiều Bạch dễ nói chuyện đến bất ngờ:
Chỉ cần muội qua đây, bất cứ thứ gì ta cũng đồng ý với muội.
Huynh còn chưa hiểu à, Thiều Bạch
Chúc Dao mở ra thần thức, bắt đầu nhận lấy thần lực thượng cổ bên trong hồ nước:
Từ cổ chí kim Huyền Vũ chính là sự tồn tại nền tảng của đất trời, muội là Huyền Vũ nên đương nhiên cũng sẽ như vậy,rồi sẽ có một ngày muội sẽ biến thành thế giới này,rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Như bây giờ muội chỉ thay đổi cách thức khác mà thôi.
.
Trong khoảnh khắc ánh sáng vàng bừng sáng chói lòa, trong khoảng đường kính mười trương nơi cô đang đứng xuất hiện một đường trụ trời bay vút lên trời xanh, chỉ đến khi cắt đứt đường chân trời, thình lình toàn bộ đường chân trời rúm ró, vô số áo cảnh lạ lẫm xuất hiện giữa không trung giống như hình chiếu.
Có hình ảnh cánh rừng rậm rạp xanh tươi, có hình ảnh đường phố tấp nập ồn ã, cũng có hình ảnh cõi phúc nơi tu sĩ nhiều rợp trời...
Có một người ca ca yêu thương mình đến vậy, Chúc Dao bỗng cảm động, nhưng nếu không mở ra Thiên Môn, bọn họ sẽ không sống sót nổi.
Cho nên suy cho cùng cô đành bỏ đi vậy.
Tiểu muội, coi như Nhị ca cầu xin muội.
...
Chúc Dao thở dài một tiếng, đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian lúc cô còn là một quả trứng, Thiều Bạch bằng lòng dùng máu mình tấn công cũng phải bảo vệ cô cho bằng được.
Hẳn vẫn coi cô là chỗ dựa duy nhất của mình, một đứa trẻ luôn giữ vẻ thù địch với đời, một đứa trẻ xem cô như sinh mạng.
Song...
Chúc Dao cắn răng, ánh sáng trắng chợt lóe lên giữa lòng bàn tay cô, thoắt cái đã đẩy Thiều Bạch ra, tia chớp trong hồ bất ngờ biến mất.
Chúc Dao gật đầu, mở ra thần thức, cô lờ mờ cảm nhận được ở bên trái phía trước có thứ gì đó đang kêu gọi mình, bèn lập tức bay về hướng đó.
Đến nơi cô mới biết nơi đó là một cái hồ chỉ to bằng hồ bơi thông thường, nước hồ cũng không quá sâu, trong vắt nhìn thấy đáy.
Cô vừa đặt chân vào trong, toàn bộ hồ bất chợt bừng lên ánh sáng trắng, ngoài ra còn có những tia sét lập lòe, thần lực mạnh kinh hồn giống như thể sắp biến thành thực thể.
Thiều Bạch kiên quyết muốn kéo cô ra khỏi đó, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ điên cuồng giống như dã thú bị đẩy đến cực hạn, bao nhiêu sự dịu dàng ấm áp trước kia đều biến thành sự ngang ngược, điên cuồng.
Thế nhưng những tia sét được tạo ra từ thần lực hạ lại dễ dàng như vậy, chẳng mấy chốc mà vết thương đã chằng chịt ngang dọc trên cơ thể hắn, nhưng hắn vẫn không chịu dừng bước.
Chúc Dao trông mà đánh trống ngực liên hồi.
Ta không quan tâm đến những chuyện này!
Thiều Bạch thoắt cái biến sắc, trên gương mặt tràn đầy sự tức giận, hắn chống đỡ uy lực của sấm sét lê từng bước chân đến gần cô.
Ta chỉ biết rằng muội là tiểu muội của ta.
Nếu như thế giới này thật sự cần đến sự cứu vớt cũng không đến lượt muội.
Cho nên nghe lời huynh đi...
qua đây đi được không?
Haiz...
Đây chính là thần lực của Huyền Vũ ư! Chúc Dao sửng sốt, sức mạnh này còn cường đại hơn gấp trăm nghìn lần so với lần trước lúc tu sửa phong ấn cô cảm nhận được.
Thời gian không còn nhiều, Chúc Dao rảo bước, vào khoảnh khắc cô đặt chân đến trung tâm hồ nước, tiếp nhận thần lực mở rộng cánh cửa vượt giới, thì sau lưng cô bỗng nhiên truyền đến một giọng nói hoảng hốt.
Tiểu muội!
Thiều Bạch bất ngờ xuất hiện ở bờ hồ, nhìn chằm chằm vào hành động của cô một cách căng thẳng:
Định làm gì?
Lòng Chúc Dao chợt hồi hộp, cô biết đến đây tất phải chạm mặt Thiều Bạch, không biết cô nói mình đến đây bơi vài vòng hắn có tin không nhỉ?
Muội muốn mở ra Thiên Môn để vượt qua thời không.
Thiên Môn để vượt thời không?
Thiều Bạch sững sờ, giống như nhớ đến gì đó, khuôn mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, một lúc lâu sau mới nhếch khóe miệng vẽ ra một nụ cười dịu dàng như nước giống như bình thường, rồi giơ một cánh tay ra:
Mở Thiên Môn nào có phải chuyện dễ dàng, tiểu muội nghe lời đi! Trước tiên hãy bước ra đây đã nào.
Chúc Dao cắn răng, cô quyết định lờ đi lời nói của hắn, xoay người bước gần đến giữa hồ nước.
Bất thình lình ánh sáng đỏ rực sáng bên trong bong bóng, tiếng kêu chíp chíp vang lên, bong bóng chợt tan vỡ, ngoài một tiếng chim hót vang thấu trời xanh, một con chim phượng hoàng đen nhánh lao vút lên, từng đường hoa văn sóng nước màu đen dọc khắp cơ thể chầm chậm chuyển động.
Chúc Dao ngẩn người đứng sững.
Đây là Thiều Bạch sao? Sao tự nhiên lại biến dị thế này?
Nếu như ngay cả muội cũng chẳng còn thì dù có cứu được tất cả mọi người cũng có ý nghĩa gì cơ chứ, tiểu muội?
.
Lòng Chúc Dao quặn thắt, lúc này cô mới phát giác thì ra hắn vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý từng bị vứt bỏ, dù rằng ngoài mặt hắn có cười dịu dàng đến đâu cũng vẫn thế, hắn chỉ đang chôn giấu nó thật sâu mà thôi.
Đó là vết sẹo bất cứ lúc nào cũng có thể bật máu, chỉ cần chạm đến giới hạn chịu đựng của hắn là nó sẽ lại bộc phát.
Hình ảnh phượng hoàng màu đen chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, sau khi Thiều Bạch phá vỡ bong bóng thì lại biến trở về hình người, phi như bay về phía cô, nhằm ngăn chặn cô tiếp tục duy trì mở Thiên Môn, nhưng lại bị một bóng hình màu trắng ngăn cản.
Việt Cổ!
Thiều Bạch mặt lạnh như băng:
Ngươi dám cản đường ta sao?
Đây là lựa chọn của con bé.
Thiều Bạch tức giận vô cùng, thẳng tay tấn công về phía hắn không chút do dự:
Ngươi có thể trơ mắt đứng nhìn muội ấy đi vào con đường chết, nhưng ta thì không?
Chúc Dao tập trung hết sức lực để giữ cánh của Thiên Môn luôn mở, mãi đến khi tất cả bong bóng đều đã trôi qua Thiên Môn, chỉ còn sót lại hai người đứng giữa không trung và Ma tộc đông nghịt như kiến cỏ.
Cô bỗng muốn buông tiếng chửi thề, mẹ kiếp, bây giờ là lúc để nội đấu hay sao? Hai con người ấy một bên thì đối phó với Ma tộc, một bên thì đấu đá lẫn nhau.
Chúng ta đâu có cần muội cứu.
Thiều Bạch quýnh quáng, niệm một câu thần chú, chất vất sải bước vào trong hồ nước, hắn vẫn giơ tay về phía cô rồi nói:
Tiểu muội, muối nghe lời ta đi.
Nhị ca thể dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ta cũng sẽ bảo vệ muội.
Muội ra đây trước đi nhé, được không?
Giọng nói của hắn càng lúc càng trầm đục, những từ cuối cùng thốt ra còn loáng thoáng mang theo đôi chút van nài.
Cô thật có phúc biết bao mới có được người anh như vậy, chỉ là...
Thiều Bạch, thật ra muội không phải người thuộc Phượng tộc.
Chúc Dao ngưng kết thần lực biển ra hình ảnh chân thân của mình là một con rùa lông xanh, trên người còn có bóng một con rắn quấn quanh:
Ta là Huyền Vũ chứ không phải muội muội của huynh.
Việc muội có phải muội muội của ta hay không, không liên quan đến việc muội thuộc tộc gì.
Thiều Bạch phản bác lại, vẫn một mực khuyên can cô:
Nhị ca không quan tâm muội là gì, chỉ cần muội đừng rời xa huynh là được.
Sư tôn, để cho huynh ấy đến đây đi.
Chúc Dao thu lại một chút thần lực, truyền âm cho Việt Cổ ở trên không trung.
Thiều Bạch ngay tức khắc bay thẳng về phía cô.
Tiểu muội, muội mau...
Chúc Dao phất một phong quyết về phía hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, nhanh như cắt kéo
đứa nít quỷ
vào bên trong cột sáng.
Còn vẻ bề ngoài của hắn chính là thước đo của sự chịu đựng.
Muội sẽ không sao đâu, muội bảo đảm với huynh.
Cô có thể trùng sinh mà.
Muội không bảo đảm được!
Hắn đã bước đến bên cạnh cô, kéo mạnh cô vào trong lòng mình thì siết, hắn siết chặt đến mức cô có cảm giác như thể sắp bóp nát cô vậy, hắn vùi đầu vào cổ cô, gằn từng chữ một:
Muội
Mỗi một hình ảnh đều đại diện cho một mặt thế giới của ba ngàn thế giới.
Thiên Môn đã được mở ra! Âm thanh Thần- Ma giao chiến phút chốc như ngưng đọng lại, tất thảy đều ngước đầu nhìn cảnh tượng lạ kỳ này.
Chúc Dao vừa xoay tay một cái, vẽ ra thêm một pháp quyết nữa, bất thình lình trông thấy bên trong trụ trời hóa ra vô số ánh sáng vàng lao về phía từng người một trong Thần tộc và tất cả các loại sinh linh.
Tiểu muội!
Thiều Bạch bị nhốt trong bong bóng xà phòng, đập nên thùng thùng muốn thoát ra ngoài.
Bây giờ Chúc Dao đã kế thừa thần lực thượng cổ của Huyền Vũ, làm sao có thể để hắn thoát ra ngoài được.
Trái lại còn thúc động pháp quyết để hắn trôi về hướng Thiên Môn.
Huynh đừng cố qua đây nữa.
Chúc Dao sốt sắng nói:
Thế giới này không trụ nổi nữa, chỉ cần Thiên Môn được mở ra thì khi đó tất cả mọi người sẽ được cứu.
Vậy còn muội?
Hắn ngước lên nhìn xoáy vào mắt cô.
Sặc...
Đương nhiên là cô xong đời chứ sao.
Chẳng lẽ hắn biết hậu quả của cưỡng chế mở ra Thiên Môn cho nên mới cật lực ngăn cản cô?
Nếu như cứu được thế giới mà cần phải đổi bằng mạng sống của muội thì cứu thế giới để làm gì?
Hơi thở quanh người Thiều Bạch thoắt cái biến đổi, càng lúc càng trở nên cuồng loạn.
Huyền Vũ đã bắt đầu dịch chuyển thần lực rồi, làm sao cô có thể ra đó được chứ?
Tiểu muội!
Thiều Bạch hét lớn một tiếng, giọng nói không còn giữ được bình tĩnh nữa mà tràn ngập sự kinh hoàng.
Hắn muốn chạy vào hồ nước đuổi theo cô nhưng bị những tia sét dày đặc trong hồ ép ngược trở về:
Muội có biết mình đang làm gì không?
Muội biết chứ.
Chúc Dao ngồi xếp bằng xuống vị trí trung tâm hồ, nở nụ cười với hắn:
Ta đang cứu mọi người.
Sau khi ánh sáng vàng bắt lấy bọn họ, bèn hóa thành thứ giống như bong bóng xà phòng, bay về cánh của Thiên Môn đang rộng mở.
Thần lực của Chúc Dao đang biến mất một cách nhanh chóng, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ Thiên Môn, dốc hết sức lực để cho càng nhiều sinh linh đi qua càng tốt.
Còn về việc rốt cuộc sau khi bước vào Thiên Môn bọn họ sẽ đến với thế giới nào không nằm trong phạm vi suy đoán của cô nữa.
Trái lại toàn bộ cơ thể cô dường như đang ẩn bên trong màn tia sét dày đặc, trên người cảm nhận được luống thân lực cực kỳ lớn trước đây chưa từng có.
Cô không một giây do dự, hóa ra trận hình, lòng bàn tay hướng xuống dưới, trong giây lát phóng ra toàn bộ thần lực.
Không!
Thiều Bạch bị đẩy lùi ra xa trăm trượng, kinh hoàng hét lên một tiếng.
Ánh mắt hắn nhìn cô thấm đẫm một màu bị ai khó nói thành lời.
Dáng vẻ lúc bấy giờ của hắn giống hệt với lúc bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, một đứa trẻ gầy như que củi.
Muội biết Nhị ca chỉ còn một mình muội thôi.
Thần tộc đã bị ép đến đường cùng, mà quân số của Ma tộc lại đang không ngừng tăng lên
đông 5như quân Nguyên
, như thể mãi mãi cũng không thể giết sạch.
Việt Cổ phải triệu hồi một loạt thiên lôi mới có thể mở được một con đường máu để xông vào trong.
Không còn thời gian nữa, mau đến đan điền của Huyền Vũ.
Sư tôn người mau vào đi!
Cô sắp không chống đỡ nổi nữa.
Việt Cổ vẫn im lặng không đáp, chỉ đứng từ phía xa vươn tay về phía cô, làm động tác giống như đang vuốt ve đầu cô, ngoảnh đầu nhìn Ma tộc đã chiếm cứ tất cả khoảng không giữa trời và đất:
Ta không thể đi.
Sư tôn à!
Chúc Dao sốt ruột hét lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.