Chương 193: Phiên bản trở về vạch xuất phát điểm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2251 chữ
- 2021-12-31 05:31:56
Âm thanh đì đùng lớn khủng khiếp.
Thi nhi, còn ba lần nữa thôi...
thượng giới...
Tiếng nói ấy sốt ruột vô cùng, như thể gặp phải một vấn đề hóc búa, nói luôn mồm không ngừng.
<9br>Tuy nhiên Chúc Dao lại cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng trở nên mơ hồ, cảm giác mất trọng lực càng trở nên nghiêm trọng hơn, b6ất chợt cô có cảm giác như mình đang bị giam cầm, cảm giác mất trọng lực cũng không còn, thay vào đó cảm giác gò bó, xung quanh bị siết5 chặt không thể vùng vẫy, cô cảm thấy nghẹt thở.
Tia sét tiếp theo sắp đến rồi, nàng mau tỉnh lại đi.
Đó là giọng nói rối rít của đàn ông, cuối cùng thì cô cũng nghe được rõ ràng, rành mạch.
ta đã nói sẽ đợi...
Có tiếng nói lạ lẫm mơ hồ lọt và8o tai, đứt đoạn không thành câu, nhưng có vẻ như là từ một nơi xa truyền đến.
Mau tỉnh lại đi...
Kéo thêm cái nữa...
Dù cho cô có sử dụng hết tất cả sức bình sinh, bộ quần áo trắng tinh khoác trên người Ngọc Ngôn vẫn cứng đến nỗi không để lại dù chỉ một vết nhăn.
Song, cảm giác bức bách càng lúc càng tăng thêm, ý thức cũng càng trở nên mơ màng, cô chẳng kịp suy nghĩ được một giây một phút, bên tai đã reo vang giọng nói mừng rỡ của người đàn ông kia.
Cuối cùng nàng cũng tỉnh, vẫn còn hai lần nữa, mau mau củng cố đan điền, tập trung tinh thần nào.
Tia sét cuối cùng rồi...
Tốt quá rồi, nàng đã thành công rồi.
Trên đời này lại có loại cổ áo chất lượng tốt thế này kia á, cô không tin! Chúc Dao dứt khoát dùng hai tay mình tóm lấy một bên cổ áo, dùng hết sức bình sinh kéo nó sang bên cạnh giống như đang chơi trò kéo co.
Mười lăm phút sau.
Hự, một nhát xuyên tim.
Có điều chiếc áo này có hơi thùng thình so với nàng đó.
Hự, sát thương cộng dồn thêm một nghìn.
ta chết rồi mà?
Chúc Dao quay đầu nhìn Ngọc Ngôn bên cạnh.
Ngọc Dao, nàng hôn mê mười năm.
Ngọc Ngôn thở dài, ánh mắt hơi chùng xuống, giơ tay vuốt ve đầu cô, may mà nàng đã tỉnh lại.
Ta biết nàng sẽ làm được mà.
Thi nhi, chúng ta cùng lên đi...
Nàng không sao là tốt, không sao là tốt!
Một giây sau Chúc Dao cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hướng phát ra giọng đàn ông lạ lẫm kia nằm đối diện với cô, nhưng những lời vừa nãy mười mươi không phải nói với cô.
Nhưng rõ ràng là cô không sao hết, cơ thể cũng rất ổn, một chút cũng không...
Sư phụ, huynh phong ấn cảm giác đau của ta ư?
Không chỉ vậy, bây giờ cô mới phát hiện cả năm giác quan đều rất chậm chạp, cơ thể cũng nặng nề khôn tả, cảm giác này trước đây chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn chỉ đưa mắt nhìn có một cách lạnh nhạt, đáp một tiếng:
Ừ.
Sư phụ, huynh sao vậy?
Tại sao giọng nói lại yếu ớt như vậy? Lẽ nào đêm hôm qua cô đã giở trò cầm thú gì với hắn sao? Trí tưởng tượng của Chúc Dao được dịp vút bay, hồi tưởng lại vô vàn cảnh tượng 18+.
Nếu như cô thật sự đã làm chuyện gì đó:
Ta sẽ chịu trách nhiệm.
Ngọc Ngôn giơ tay nhẹ nhàng kéo đồ đệ ngốc vào lòng mình, ghé sát tai cô từ tốn đáp:
Không sao, nàng tỉnh lại là tốt rồi.
Chúc Dao vùi đầu mình vào lồng ngực man mát của hắn, xung quanh cô toàn là hơi thở thân thuộc, bàn tay không nghe theo sự sai khiến của cô đã bò lên lồng ngực hắn rục rịch không yên, ai dám ngăn cản bàn tay phạm tội của cô chứ?
Sư phụ...
Chúc Dao mở to hai mắt nhìn cảnh tượng có thể coi như kỳ tích đang xảy đến trước mắt, hắn từ tốn tháo thắt lưng, không nhanh cũng chẳng chậm trút bỏ áo ngoài.
Bộ y phục trắng tinh kia, trượt khỏi bả vai...
Giống như bị một chậu nước lạnh từ trên trời xối thẳng xuống đầu, làm cô ướt lạnh thấu tim gan.
Có đả kích nào lớn hơn chuyện cưỡng ép người khác mà lại bị mắc kẹt ở ngay bước đầu lột quần áo cơ chứ.
Và cả Thiều Bạch nữa, giờ huynh ấy thế nào rồi không biết nữa?
Ngọc Dao...
Ngọc Ngôn sa sầm mặt mày, hắn bước lên trước giơ tay nhẹ nhàng vén tóc mai trước trán cô:
Vết thương của nàng vẫn chưa lành, sau này không được kích động như vậy nữa.
Chúc Dao khựng lại, ngoảnh đầu nhìn hắn:
Chẳng phải ta không sao rồi ư?
Vết thương của nàng có hơi lạ lùng...
Ngọc Ngôn nhíu mày, siết chặt hai tay buông thõng bên hông thành nắm đấm:
Có vẻ như tiên pháp thông thường hoàn toàn vô hiệu với nàng, vi sư chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của nàng, nhưng chưa tìm được phương pháp chữa trị, nàng có thể tỉnh lại là điều mà ta chưa từng liệu trước được.
Thể có nghĩa là ta vẫn là Doãn Tâm ư...
Chúc Dao sờ sờ mặt mình, bất thình lình nhớ đến khoảng thời gian ban đầu khi cô biến thành một quả trứng, hình như cũng xảy ra chuyện giống vậy, sau khi tỉnh lại thì bỗng trở về Hy Phong môn, lẽ nào version Huyền Vũ ở thế giới khác của cô có liên thông với Doãn Tâm sao? Linh hồn có thể dịch chuyển không gian hai chiều sao? Còn cách xa khỏi Hy Phong môn chính là chìa khóa để khởi động dịch chuyển không gian.
Vậy ta đang ở Lôi Thần điện, sao lại thế được nhỉ?
Hôm nàng bị thương nghiêm trọng đó, phong ấn kia cũng đã biến mất.
Cho nên hắn mới có thể mang cô về Lôi Thần điện.
Cô phát hiện ngoài việc quần áo có hơi xộc xệch một chút thì từ áo trong đến áo ngoài đều mặc đủ cả, lúc bấy giờ cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫn may, trinh tiết phẩm hạnh của cô vẫn còn đây!
Cô quay sang nhìn người nằm kế bên, khuôn mặt quen thuộc bất ngờ đập vào mắt cô, trong khoảnh khắc Chúc Dao hận không thể ngay lập tức vứt phẩm giá xuống đất.
Mười năm sao?
Chúc Dao sững sờ, rõ ràng cô đã sống ở một nơi khác mấy trăm năm.
Khi đó nàng cách Hy Phong môn quá xa khiến cho phong ấn bị dao động, do đó mà thần thức chịu tổn thương, nội tạng bên trong cơ thể nàng gần như vỡ vụn, chìm sâu vào hôn mê.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Ta phong ấn tâm mạch của nàng mới có thể giữ được mạng cho nàng.
...
Cô không nghe nhầm chứ! Chúc Dao ngẩn người, không dám tin vào tai của mình nữa, ánh sáng bị dập tắt trong ánh mắt bỗng bùng cháy trở lại, hí hửng nói:
Vậy...
có được không?
Ngọc Ngôn ngồi thẳng người dậy, ôm đồ đệ ngốc đặt sang bên cạnh, vẻ mặt hờ hững rút tay về, đặt trên vùng thắt lưng của mình, sau đó tháo thắt lưng...
Cũng có nghĩa là cô không thể đến thế giới kia được nữa rồi, trong lòng Chúc Dao cảm thấy đôi chút bức bối, đột nhiên nhớ lại Việt Cổ giống sư phụ như hai giọt nước.
Mặc dù cô thành công mở được Thiên Môn ra, nhưng độc một người cô không cứu được – là hắn.
Phi lý! Làm lại lần nữa, ta kéo này...
Vẫn không động đậy.
Cô chưa chết! Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại Chúc Dao mới phát hiện ra cô đã trở về Lôi Thần điện.
Vả lại version hiện tại cũng không phải bản 8.0 cập nhật mới, mà là phiên bản 6.0, lúc Chúc Dao nhìn ngắm khuôn mặt phản chiếu dưới mặt nước, cô không dám tin vào mắt mình nữa.
Chúc Dao nuốt nước miếng ừng ực, thiểu điều vẫy cờ hú hét, trong đầu điên cuồng chạy qua một chữ - Cởi! Cởi! Cởi! Cuối cùng thì bộ y phục cô cố gắng hơn mười lăm phút trời mà vẫn không thể lột ra, đã được hắn cởi bỏ xuống, chỉ còn sót lại bộ áo trong mỏng manh.
Ngọc Ngôn cầm lấy áo khoác ngoài, ngoảnh đầu liếc nhìn cô một cách mờ ám, xoay người áp sát người cô, chống hai tay qua hai bên hông cô tạo thành tư thể chủ động khóa chặt cô bên dưới, chầm chậm ghé sát...
Khốn kiếp! Cô mà còn nhịn nữa thì cô là đồ hèn! Chúc Dao xoay người một vòng, nhanh như cắt đè hẳn xuống dưới người mình, dang hai chân ngồi lên đùi hắn, một tay tóm lấy bên cổ áo của hắn, làm màu tỏ ra ngầu lòi kéo thật mạnh...
Không hề nhúc nhích.
Chúc Dao nghe thấy âm thanh vỡ vụn của thứ gì đó, chính là trái tim thiếu nữ đã chết của cô đó...
Tin ai đó hiểu được chuyện này thì đúng là sự ngu ngốc của cô đã vượt quá giới hạn cho phép rồi.
Chỉ luồn tay qua kẽ tóc đồ đệ nhà mình theo thói quen, bàn tay lạnh ngắt sượt qua bên má, trong giây phút cả căn phòng ngập tràn sự ấm áp, đến khi mái tóc cô vắt gọn gàng ra sau lưng, hắn mới lạnh nhạt đáp lại một câu:
Ừ.
...
Tít, cô cảm thấy trong nháy mắt dòng máu sói sôi sục, có thứ gì đó đang phong ấn.
Sao vậy?
Phát hiện cô có điều bất thường, Ngọc Ngôn khẽ nhíu mày, bàn tay ôm cô càng ghì chặt thêm, hai cơ thể cũng càng dính sát nhau hơn:
Có chỗ nào không khỏe hả?
Chúc Dao cắn rằng:
Tim...
càng lúc càng gần...
Sau đó...
cánh tay...
thắt lưng...
Rõ ràng lúc trước thuận lợi lắm kia mà.
Có cần ta giúp nàng không?
Ngọc Ngôn tốt bụng đề nghị.
Khoác chiếc áo ngoài lên người cô.
Nàng muốn bộ pháp y này thì cứ nói thẳng ra là được rồi.
Loảng xoảng.
Nếu như nàng thật sự thích nó, ngày mai vị sư giúp nàng sửa lại thành kích cỡ của nàng.
Hự, sát thương tim vĩnh cửu +1
Tiện thể may cho nàng mấy bộ khác nữa, hừm...
nàng mập lên chút rồi đấy.
Hự, máu đã cạn sạch!
nàng phải...
3kiên trì...
Sư phụ.
Cô đã trở về rồi.
Hừm, không biết bây giờ cô tụt quần áo xuống còn kịp không? Nghe thấy giọng nói của cô, người nằm bên cạnh chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt lạnh như băng kia bất ngờ lộ ra chút mệt mỏi.
Kiên trì lên, kiên trì thêm một chút nữa thôi.
Nàng có thể làm được, nàng nghe rõ không?
Thị nhi...
Một tràng tiếng sấm sét đánh rền lại vang lên lần nữa, giọng nói của người đàn ông cũng bị vùi lấp trong tiếng đì đùng cực lớn của sấm sét.
ta đau!
Cô nhẫn nhịn đến mức tim gan phèo phổi đều cảm thấy đau.
Ngọc Ngôn nhíu mày chặt hơn, cúi đầu nhìn xuống lồng ngực cô, một giây sau hắn lập tức vén áo cô lên.
Vị sư phụ còn giữ dáng vẻ đoan chính bổ sung thêm một dao.
Bộ y phục này đã được ta bố trí một trận pháp phòng ngự vô cùng đặc biệt, người bình thường không thể làm gì được nó đâu.
Cô nằm dang hai chân hai tay, còn người đàn ông nằm kế bên cô thì nằm ngủ ngay ngắn.
Chúc Dao rùng mình kinh hãi, phản ứng đầu tiên là cuống quýt kiểm tra quần áo của mình.
Thì ra version này còn có chức năng trở về xuất phát điểm ư?
Ta...
Cái gì mà không sao là tốt rồi? Rõ ràng là cô rất không ổn, hiểu không? Đáng tiếc ngay cả ngụm hơi tàn để hét lên một chữ
khốn
cũng chẳng còn, cô lại chìm sâu vào mê man một lần nữa.
Lần thứ hai cô mở mắt tỉnh giấc, cô đang nằm trên giường, một chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn mềm mại, thoải mái, phía mép giường màn sa khẽ đung đưa nhảy nhót giống như một giấc mộng vậy.
Áo quần của sư phụ vẫn nằm ngay ngắn chỉnh tề trên người.
Chúc Dao, người dùng cạn kiệt sức lực, nhân sinh quan đang phải chịu đả kích cực lớn.
Đột nhiên có một dòng năng lượng quen thuộc chảy vào trong cơ thể Chúc Dao, sau khi cô hấp thụ theo bản năng mới phát hiện ra rằng nguồn năng lượng đó lại là linh khí hệ Lôi thuần khiết.
Cùng với việc linh khí chảy vào cơ thể, cảm giác nghẹt thở của cô cũng được hóa giải không ít.
Huynh mà như vậy ta sẽ phạm tội mất.
Ăn hay không ăn, đó là cả một vấn đề.
...
Vị sư phụ nào đó hoàn toàn không hiểu vấn đề.
Ngón tay Ngọc Ngôn run run, kéo cô vào lòng mình, khẽ khàng an ủi:
Không sao cả.
Rồi một ngày hẳn sẽ tìm ra phương pháp trị khỏi vết thương của cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.