• 1,148

Chương 194: Nguyệt ảnh, chúng ta nói chuyện một chút đi


Sư tổ và lâu chủ tới thăm, nhưng cũng không có cách nào cả, khuôn mặt của Ngọc Ngôn càng ngày càng nặng nề.

Hắn 8vốn đã là người không thích nói chuyện, hôm nay lại càng trầm lặng hơn.
Trước lúc đó, đệ cứ ngoan ngoãn ở đây đi.

Tỷ phải đi rồi à?
Nguyệt Ảnh quýnh lên, cơ thể cậu ta vừa định động đậy, những lá bùa xung quanh nứt ra, cậu ta lập tức bay về phía cô.
Phong ấn khắp nơi nghiêm ngặt như vậy, lúc này chỉ như những tờ giấy, hoàn toàn không thể ngăn được bước chân của cậu ta.
Thực sự Chúc Dao không nghĩ ra, ý nghĩa3 của việc mình trở lại thân thể này ở đâu? Chẳng lẽ cũng chỉ là để cho cô offline thêm lần nữa.
Cô biết thời gi9an của bản thân mình không còn nhiều lắm, cơ thể này nhiều nhất chỉ có thể duy trì được thêm vài ngày.

Nói cho ta biết!
Luồng khí đen tràn ra khỏi người cậu ta, mang theo khí thể khiến người ta phải sợ hãi, phù văn xung quanh dường như cũng bị dọa lây, bắt đầu không ổn định, có dấu hiệu sắp tan vỡ:
Ngươi đã đồng
ý cứu tỷ ấy rồi, nếu tỷ ấy có chuyện gì, ta sẽ không tha cho ngươi.
Hàng lông mày của người mới đến nhíu chặt lại, liếc nhìn người sắp phát điện trước mặt, cuối cùng thở dài một hơi:
Haizz...
Trong lòng Chúc Dao kêu lên, mẹ kiếp, quên mất cậu ta là kiểu người dính mẹ.
Vấn đề này...
Nguyệt Ảnh.
Con người sắp mất tự chủ kia khựng lại, luồng khí đen quanh người cũng hoàn toàn tiêu tan, cậu ta sững sờ nhìn người trước mắt:
Dao...
tỷ.
Giọng nói không còn hung hăng như vừa rồi nữa.
Là Ma tộc thì sao? Chẳng lẽ giết cậu ta ư? Nghĩ thôi cũng không phải nghĩ, cho dù Nguyệt Ảnh không phản kháng lại, bản thân mình cũng không ra tay được.
Cô chỉ là một con người, chỉ là một người bình thường mà thôi, có máu có thịt.
Nhưng nếu không xử lý chuyện này cho xong, trời mới biết Nguyệt Ảnh còn gây ra chuyện gì.

Nguyệt Ảnh, vết thương của ta không thể chữa khỏi được.
Sắc mặt cậu ta trắng nhợt, cái đầu càng tỳ sát vào người cô hơn:
Vậy để đi tìm người khác, nhất định có thể chữa khỏi cho tỷ.


Nguyệt Ánh, đệ đã trưởng thành rồi.
Đến lúc phải độc lập rồi.
Sắc mặt cậu ta trầm xuống, bỗng nhiên ánh sáng màu đen bao bọc lấy cơ thể cậu ta, một thiếu niên mơn mởn đột nhiên biến thành một đứa nhóc năm sáu tuổi:
Như vậy là được rồi sao?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Ý ta không phải vậy.
Cậu ta trở nên hoang mang:
Vậy đệ phải làm sao? Dao tỷ không thể bỏ rơi Nguyệt Ánh.

...
Trên thực tế, cô lại sắp phải bỏ rơi nó một lần nữa, cơ thể này của cô đã sắp hết hạn sử dụng rồi:
Ta sẽ trở lại.
Cô cố nhớ lại cốt truyện mà mình đã được nhìn thấy trong giấc mơ, Hứa Nặc Ngôn chết, Mặc Tiêm Tiêm cũng không còn không gian.
Theo lý thuyết thì BUG đã được giải quyết rồi mới phải, Hy Phong môn cũng không bị diệt.

Nghe rõ chưa?

Vâng.
Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu.
Chúc Dao thở dài nhẹ nhõm, thật ra thì cô cũng không chắc còn có thể chấn chỉnh lại cái suy nghĩ lệch lạc đến tận đâu đâu của thằng bé này không, nhưng dù sao thì cũng phải thử một lần.
Trẻ con nhà mình làm sai thì có thể đánh, có thể mắng, thậm chí có thể nhốt vào tù để sửa đổi, nhưng chắc chắn là không có ai nghĩ đến việc giết nó.

Để nghe lời, Dao tỷ sẽ mãi mãi không bỏ đệ mà đi sao?
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy khao khát nhìn cô.
Ảnh.

Mẹ nó chứ, dễ thương chết mất.
Chúc Dao xé lá bùa trên người ra, bóng người sáng lóe lên rồi biến trở về hình dáng của Doãn Tâm:
Vốn là định thử dùng bùa biến hình xem sao, không ngờ đệ vẫn như vậy, hoàn toàn không biết hối cải là gì.

Dao tỷ.
Cậu ta vội vàng giải thích:
Đệ...
Đệ không phải.

Không phải cái gì?
Chúc Dao cắt đứt lời cậu ta:
Không phải là muốn giận cá chém thớt, không phải là muốn giết sư phụ của ta sao?

...
Nguyệt Ảnh cứng họng, từ từ cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói:
Đệ chỉ muốn cứu Dao tỷ mà thôi.

Cứu thế nào?

Ta không cần biết bây giờ đệ là gì, là tiên cũng được, là Ma tộc cũng được.
Thứ đầu tiên để phải học cho ta, mẹ nó chứ, đó là làm người tử tế!


Đệ đã làm vậy rồi!
Chúc Dao cắt ngang lời cậu ta, lạnh lùng nói ra sự thật:
Hai lần!

..
Nét mặt cậu ta lập tức xám ngoét như tro tàn Chúc Dao không thể không nói tiếp:
Nguyệt Ảnh, đệ đã giết ta hai lần rồi, chính tay để làm!
Dường như cậu ta đã nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm, cả người run lên.

Nếu không phải do số ta may mắn, thì có khi hôm nay đứng trước mặt đệ chỉ còn là một luồng hồn phách.
Chúc Dao thở hắt ra một cái:
Nguyệt Ánh, ta luôn coi đệ như đệ đệ ta, là người nhà của ta.

Tỷ ấy sao rồi?
Giọng nói trầm thấp nhưng từ đó có thể nghe ra sự lạnh lẽo.
Người vừa mới tới không trả lời cậu ta, chỉ cau mày đứng từ trên cao nhìn xuống người trước mắt này.
Cuối cùng Nguyệt Ảnh vẫn đồng ý đợi cô trong phong ấn, không ra ngoài, cho đến khi cô đến đón cậu ta mới ra.
Mấy ngày sau, cơ thể cô ngày càng yếu đi, cảm giác chỉ đi vài bước thôi cũng phải dùng hết sức mình thật sự khiến cô tan vỡ, nhưng cô vẫn không tìm được nguyên nhân vì sao mình lại trở lại thân thể này.
Đệ làm sai, người làm tỷ tỷ như ta sẽ phải chịu trách nhiệm, là do ta dạy bảo độ không đến nơi đến chốn.
Cho nên hai lần trước, ta không trách đệ.
Chúng ta đều giống như nhau, cũng chỉ là người mà thôi.

Không phải.
Nguyệt Ảnh phản bác:
Tỷ là tỷ, tỷ khác với những người khác.

Có gì khác nhau?


Nguyệt Ánh, đệ không thể dựa vào quan điểm của mình để phán xét về sự sống cái chết của một người.
Nhưng người vừa mới đến vẫn không nói gì.

Sao không trả lời?
Cậu ta quan sát đối phương, dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở to hai mắt:
Tỷ ấy đã xảy ra chuyện gì?

Bốn con phượng hoàng kia cũng không tới tiên giới.
Chúc Dao không nghĩ ra, thấy cơ thể này càng ngày càng không ổn, nhưng không biết tại sao, cô luôn thấy như có một nguồn năng lượng nào đó đang tiếp sức cho cô vậy, cô không thể đi được đến bước cuối cùng.
Chỉ vài giây sau, một bóng người chỉ cao đến eo cô chạy tới ôm chặt lấy cô.
Khác với cơ thể gầy yếu khi còn bé, lúc này cậu ta như một quả bóng nhỏ, cả người đều là thịt, hai mắt ngấn lệ nói:
Tỷ đừng bỏ rơi Nguyệt
Thấy vậy, cậu ta liền trở nên hung hăng, ánh mắt lập tức lạnh đi không ít, trong lời nói mang theo sự uy hiếp:
Ngươi đừng quên, nếu không phải để cứu tỷ ấy thì sao ta lại ở nơi này? Tốt nhất là người nhanh lên một chút, nếu không...
ta không thể kiên nhẫn thêm được nữa.


Ta sẽ không...
Vốn là cô muốn nói cho cậu ta mình sẽ không sao cả, nhưng nói được một nửa liền đổi ý, cúi đầu nhìn Nguyệt Ảnh trước mặt, trầm giọng nói:
Làm sai thì phải chịu phạt! Ta đã nói rồi, chuyện để làm sai, người làm chị như ta cũng có trách nhiệm.

Quả nhiên, cô cảm giác được người trong ngực mình trở nên cứng ngắc.
Nếu có một ngày, đệ không còn thích ta nữa, có phải ngay cả ta, đệ cũng giết không?


Không, đệ vĩnh viễn không làm vậy...
Cậu ta vội vàng giải thích.

Sư phụ, ta m5uốn gặp Nguyệt Ánh một lần.

Nơi này là một nhà giam tối tăm, thứ ánh sáng duy nhất chính là trận pháp phong ấn được bố trí kín mít khắp cả không gian, nơi nơi là phù văn đang di động, trong tầng tầng lớp lớp trận pháp này, một bóng người màu đen đang bị treo lơ lửng giữa không trung, hai tay giơ lên cao bị vô số tầng phù văn khống chế không thể động đậy, người đó cúi đầu, không nhìn rõ nét mặt.
Cô không6 hề sợ chết, cùng lắm là đổi một cơ thể khác mà thôi.
Điều cô lo lắng lại là chuyện khác.
>>
Chúc Dao hơi nhức đầu, trầm giọng nói:
Nguyệt Ảnh, rốt cuộc đệ có biết đệ đã làm sai điều gì rồi không?
Nguyệt Ảnh lại càng cúi gằm đầu xuống, giống như một đứa trẻ con bị cha mẹ dạy dỗ vậy, các đốt ngón tay vô thức nắm chặt lại:
Dao tỷ...

Không thích thì giết sao? Vậy thì những người mà ta không thích còn nhiều lắm, để giết tất cả được sao?
Nguyệt Ảnh lại trung thành gật đầu.
Chúc Dao suýt nữa không nhịn được mà tát cho cậu ta một cái, đánh đến khi suy nghĩ của cậu ta được chỉnh đốn lại thì thôi:
Vậy nếu như có một ngày, ta cũng không thích đệ nữa thì sao?
Nguyệt Ảnh mở to hai mắt, trên mặt là sự kinh hoàng và luống cuống:
Dao tỷ...
Mãi cho đến khi trong bóng tối bỗng nhiên thoáng qua một tia sáng, không gian nứt ra thành một cánh cửa, bóng người mặc đồ màu trắng từ từ bước ra.
Người vẫn luôn cúi đầu lúc này mới ngẩng đầu lên, mặc dù sắc mặt tái nhợt không có một chút màu nào nhưng lại không hề có cảm giác thảm hại của một tù nhân, hắn ta nhìn về phía người vừa mới tới, khẽ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, vô cùng kiêu ngạo.
Không thích Ma tộc sao?

Điều này không liên quan đến việc để có thuộc Ma tộc hay không.
Ta không ngại thân phận Ma tộc của đệ, mà là cách thức làm việc và suy nghĩ của đệ.

...
Nguyệt Ảnh vẫn không hiểu.
Coi như chuộc lỗi cho những chuyện đã làm với đệ, ta cũng có thể tha thứ cho đệ.

Tỷ...
Trong mắt cậu ta dấy lên tia hy vọng.

Nhưng đệ phải nhớ kỹ.
Giọng điệu của cô thay đổi:
Sự sống chết của người khác, không phải được cân đo đong đếm dựa theo sự yêu thích của đệ.
Chúc Dao thở dài một cái:
Tại sao đệ lại giết Hứa Nặc Ngôn?
.

Bởi vì tỷ không thích hắn ta, cho nên đệ cũng không thích hắn ta.
Giữa hai đầu lông mày của cậu ta thoáng qua sự tàn bạo.

Nhưng ta hứa với đệ, ta nhất định sẽ quay lại.
Cô muốn để lại một ám chỉ cho cậu ta, tất cả những chuyện mà cậu ta làm sai thì cô mới là người nhận báo ứng.
Cô biết làm vậy là hơi hèn, lợi dụng sự quan tâm của cậu ta với mình, nhưng cô không thể nghĩ ra cách gì khác có thể khiến cho cậu ta không làm ra chuyện gì cô không thể dự tính được, ít nhất là trong khoảng thời gian cô thay một thân phận mới.
Đệ sẽ nghe lời, tỷ đừng không thích đệ mà, đệ sẽ thay đổi.

Đệ cũng biết phải thay đổi, vậy sao để không cho người khác có cơ hội để ăn năn hối cải?
Chúc Dao vẫn tiếp tục nói.

Đệ...

Nguyệt Ảnh, Ma tộc cũng được, Tiên cũng được, tu sĩ dưới hạ giới cũng được.
Hai ngày sau, ngay cả sức để đi bộ cô cũng không có.

Sư phụ ôm cô đến cái ghế dài bên ngoài để phơi nắng, cô dựa vào người sư phụ, nghe tiếng tim đập gần trong gang tấc của hắn, trong lòng dường như muốn làm cái gì đó, nhưng lại không có sức để làm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.