• 1,154

Chương 196: Ai cho phép mang theo người th n



Đờ mờ, thì ra là anh còn biết nói chuyện.
Giới Linh: Cô không thấy đánh chữ có vẻ cao quý hơn sao? Người ta là một than8h niên lịch lãm đó.


Cao quý cái đầu nhà anh!
Được rồi, ít nhất đã biết anh ta là nam.

Anh ta đã nói đế3n mức này, hơn nữa còn thể với trời, cô liền tin anh ta một lần.
Chính là linh khí đó!
Cái này cô cũng không biết phải giải thích thế nào:
Khi nào các người cảm nhận được thì biết.
Đám cây nhỏ rung rung lá cây, sau khi Chúc Dao nói qua về các phương pháp để hấp thu linh khí vào cơ thể, đề phòng bọn họ không làm được lại hỏi tiếp, Chúc Dao liền lấy cớ đi ngủ, không lên tiếng nữa.
Sau N ngày, Chúc Dao sống trong cảnh phải trả lời vô số những vấn đề.
Không biết có phải bởi vì cô đã biến thành cây hay không, cô có thể nghe được âm thanh của tất cả các loài động thực vật.

Thật là giỏi.
Một giọng nói non nớt vang lên.
Chúc Dao sợ hết hồn, lo lắng nhìn xung quanh, không phải lại xuất hiện loài động vật kỳ quái nào nữa chứ?
Ở đây ở đây, tôi ở dưới này.

Cô cúi đầu nhìn quanh, mãi mới phát hiện ra, âm thanh kia dường như được truyền tới từ cái cây nhỏ ở phía dưới.

Tại sao huynh lại biến thành trái cây rồi?
Cái này thật không khoa học.

Nàng còn nhớ ngày nàng bóp nát cái vòng tay đó không?
Ngọc Ngôn hỏi.
Dĩ nhiên là nhớ, đó là vòng tay làm từ gỗ cây Ngô Đồng.

Ở, đục không được.
Con chim kia đột nhiên ngừng lại, nó nhìn thân cây vẫn lành lặn như ban đầu, nghi ngờ nghiêng đầu suy nghĩ.
Sau đó lại dồn sức mổ mạnh nhưng thân cây màu nâu kia không hề bị tổn thương chút nào, không thấy một vết mổ nào cả.
Nó thử mấy lần cũng không thấy hiệu quả, lúc này mới thất vọng bay đi.
Cái gì?

Ừm, phải đục một cái lỗ trước đã.
Không muốn! Cô còn chưa kịp ngăn cản, con chim quái quỷ kia bắt đầu mổ cạch cạch cạch vào trên người cô.
Chúc Dao +1000 tổn thương.

Cành cây cũng đẹp, lá cây cũng đẹp.
Mình chưa từng thấy cái cây nào đẹp như cái cây này.
Dù có đẹp nữa cũng chỉ là một cái cây mà thôi.

Chỉ có cái cây đẹp như vậy mới có thể tôn lên bộ lông đẹp tuyệt của mình, mình phải làm tổ ở đây.

Cô nhất định phải rời khỏi đây! Một tháng sau, dòng nước ấm kia hội tụ thành công, ngập tràn khắp cơ thể cô.
Hai tháng sau, những nhánh cây của cô càng trở nên khỏe mạnh.
Ba tháng sau, cô đã tu luyện được thần thức.

Trên cái vòng đó có không gian pháp thuật, hơn nữa còn có lực trói buộc vô cùng mạnh.
Ngọc Ngôn chậm rãi nói:
Sau khi nàng bóp vỡ cái vòng đó, không gian vỡ vụn, ta cũng bị cuốn vào đó, sau đó thì ta xuất hiện
đây.
Không gian pháp thuật, cô nhớ là ban đầu hình như Thiều Bạch cho cô cái vòng tay là để chứa đồ vật...
Má nó, thì ra bóp vỡ cái vòng đó sẽ khiến cho không gian kia nổ tung, có lẽ sư phụ bị thần thức của mình kéo vào bên trong, cho nên mới sống lại cùng cô.
Đờ mờ, nó dám đi tiểu trên người cô, bà đây muốn thiến nó! Chúc Dao giận đến run người, nhưng phát hiện ra mình không thể nhúc nhích được, cố hết sức mình nhưng không thể bước được dù chỉ một bước.
Ngược lại, xung quanh rơi xuống hàng loạt lá cây, rải khắp mặt đất.
Lúc này cô mới nhận ra.

A...
Xem ra, bọn họ đã đặt cho cô cái tên cây lớn Đột Nhiên Xuất Hiện:
Hấp thu linh khí là được thôi.
Cô cảm nhận một chút, phát hiện ra thế giới này có linh khí, nói cách khác là cô quay trở về hạ giới.

Linh khí là gì vậy?
Đám cây nhỏ rung rung lả, tỏ vẻ không hiểu.

Chính là...
Cái cây này biết nói chuyện à? Cái cây nhỏ vừa lên tiếng, những giọng nói khác cũng đồng loạt vang lên.

Đột nhiên xuất hiện một cái cây to, cô cũng giỏi thật, con chim kia không cắn được cô.

Đúng rồi đúng rồi, tất cả các cây khác trong cánh rừng này đâu có làm được như vậy.

Cô nhất định có thể tu luyện thành tinh đó.

Hâm mộ thật, thảo nào cô có thể đột nhiên xuất hiện.

Một cái cây to đột nhiên xuất hiện, giỏi thật đấy.
Chúc Dao ngẩn người, dường như thực vật xung quanh đồng loạt bật công tắc nói chuyện lên vậy, líu ríu thảo luận với cô.
Dường như cô còn nhìn ra được sự ngưỡng mộ từ những cái cây nhỏ kia vậy.
Tôi...
Tôi chỉ muốn nắm tay cô thôi.
Cây nhỏ ở bên cạnh cô ngại ngùng nói với cô một câu.
Cái thứ vừa rồi mò đến chân cô là tay của nó sao? Thứ đó rõ ràng là chân đó, biết không?
Không được sao?
Cây nhỏ run lên, giọng nói tràn đầy sự thất vọng.
Lời thề với trời đã được trời giám sát, chỉ cần9 ở trong tam giới, không có ai có thể chạy thoát khỏi sự trừng phạt của trời.

Nhiệm vụ tiếp theo là gì?
Giới L6inh: Đó là một thế giới sắp sụp đổ.

..
Quả nhiên là rất nguy hiểm, đợi đã:
Nghĩa là BUG không ở tiên giới sao5?
Má nó, vậy sư phụ mình làm sao bây giờ? Giới Linh: Cân nhắc đến tính khó khăn của nhiệm vụ, cho phép cô mang theo người thân.
Nó nhìn xung quanh, sau đó quay lưng lại.
Nâng chân sau lên...
Một dòng nước ấm mang mùi đặc biệt lập tức bắn vào người cô.
Cây Cao Ba Mét là cái cây quái quỷ gì?
Còn tôi, còn tôi nữa.
Một cái cây phía trước mặt không xa cũng rung lên:
Tôi cũng muốn bắt tay, tôi là cây Cao Năm Mét.
Nó vừa nói xong, những cái cây xung quanh cũng rất rít tranh nhau tự giới thiệu bản thân.

Còn tôi nữa, tôi là cây Cao Mười Mét.

Tôi là cây Bạch Bạch.


Tôi tên là cây Thanh Thanh.

Ở cũng không tệ đâu, nhưng mà...
Mang theo thế nào đây? Giới Linh: Xem xét mức độ thân thiết của chúng ta, tặng cho cô thêm một thành quả nữa đi.

Thành quả?
Đó là cái gì?
Chúc Dao cảm thấy một đám alpaca gào thét chạy qua đầu cô.
Không...
Không thể nào!
Sư phụ?

Cho đến khi một con thú màu trắng chui từ trong bụi cây ra, cô mới phát hiện, thì ra không phải do cây cối thấp, mà do cô quá cao.
Chẳng lẽ thân xác này là một người khổng lồ cao hơn cả cây cối? Ôi NO, cô thà làm người lùn còn hơn.
Chúc Dao lung lay trong gió, chợt thấy con thú nhỏ màu trắng kia đột nhiên đi tới, đứng dưới chân cô mà không sợ gì.

Á.
Khóe miệng Chúc Dao khẽ giật, có cảm giác như cô đang đập vỡ hy vọng của người ta vậy, cô không thể làm gì khác ngoài việc nhắm chặt mắt lại:
Có thể.

Tốt quá!
Rễ của cái cây phía dưới lại đưa tới, nắm nhẹ lấy cô, một lúc lâu sau mới buông ra.
Cái cây ấy bỗng trở nên xanh tươi hẳn:
Cây lớn đột nhiên xuất hiện à, cô tốt quá, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
Tôi tên là cây Cao Ba Mét.

Sư phụ thích chơi trốn tìm từ khi nào vậy? Đột nhiên cô nghe thấy tiếng than khẽ:
Ngọc...
Dao, ta...
ở trên người nàng.

A?
Nghĩa là sao? Chúc Dao nhìn chính mình, mắt đưa qua nhìn hai quả vừa mới mọc kia, bên phía quả màu trắng hình như vừa khẽ động.
Mặc dù tính cách của mỗi một cái cây đều không giống nhau, nhưng lại đều có chung một sự hiểu kỳ, thường hỏi có những câu mà cô không biết phải trả lời thế nào.
Dưới sự áp lực mang tên cả thế giới đều muốn chém gió với bạn, Chúc Dao dấy lên quyết tâm tu luyện mà từ trước đến nay chưa từng có, không ngừng hấp thụ linh khí hệ Mộc trong không khí.
Cô cảm thấy dòng nước ẩm trong cơ thể của mình ngày càng trở nên lớn mạnh.
Khi ý thức của Chúc Dao được khôi phục lại một lần nữa, cô cảm thấy toàn thân ấm áp.
Quanh người tỏa ra hương thơm tự nhiên mát mẻ, cô không nhịn được hít một hơi thật sâu mới mở mắt ra.
Trước mắt cô là một không gian lớn mang màu xanh của lá cây, những cây cối lại vô cùng thấp bé, nhìn qua nhìn lại không một cây nào cao bằng cô.
Vì sao lại là trái cây, hả! Không phải là hóa hình sao? Tại sao nhiều linh lực trào lên như vậy chỉ để mọc ra hai quả! Hơn nữa, tại sao hai quả này lại không giống nhau, một đen một trắng là cái quái gì, cô mọc quả bát quái sao? Chúc Dao muốn tóm lấy Giới Linh, đánh cho anh ta một trận.
Cho cô cái thân xác quái quỷ gì đây? Cô chuyển kiếp đến nông trường trong QQ sao?
Ngọc...
Dao?
Một âm thanh quen thuộc vang lên, âm thanh ấy mang theo sự nghi ngờ.

Sư phụ!
Chúc Dao sửng sốt, nhìn xung quanh tìm kiếm những hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Ngẩng đầu.
Chúc Dao nhìn lên, chỉ thấy bầu trời trong không.

Bên phải.
Chúc Dao quay sang phải, bên phải cũng không có mà.
Giới Linh: Xuất phát thôi bạn yêu, tương lai tươi đẹp đang chờ đợi cô.

Chờ một chút, nói cho rõ ràng đi!
Chúc Dao còn chưa kịp nói xong, trước mắt đã tối sầm lại, văn bản điều lệ chạy qua trước mắt cô nhanh như xe lửa vậy.
Cô có một cảm giác không tốt cho lắm.
Cô bị biến thành một cái cây.
Con thú nhỏ màu trắng giải quyết nỗi buồn xong, chân sau cào cào mấy cái trên đất khiến cho một đống bụi mù bay lên, chôn đi chứng cứ phạm tội rồi mới hiên ngang đi khỏi.

Nơi này mọc thêm một cái cây to.
Có âm thanh vang lên, cô thấy bên tai vang lên tiếng vù vù, một con chim có bộ lông diễm lệ đậu lên đầu cô, hơn nữa nó còn sung sướng nhảy trên nhánh cây, nhảy đi nhảy lại, ríu rít kêu lên:
Thật là một cái cây đẹp, mình thích cái cây này.
Ha ha, cảm ơn! Được một con chim khen, đúng là chẳng có cảm giác thành tựu gì cả.

Tôi tên là cây Ba Nhanh.

Tôi tên là cây Bên Cạnh.

Tôi tên là...
Chúc Dao:
...
Mấy cái tên tùy tiện thể này, là do bố mẹ bọn họ đặt cho sao?
Một đống rễ cây dưới đất đưa tới, Chúc Dao nhắm mắt lại, cầm
chân
với từng cái cây, lúc này đám cây nhỏ mới hài lòng thu
chán
về.

Cây lớn đột nhiên xuất hiện này, làm sao cô tu luyện thành yêu được vậy?
Có một cây nhỏ hỏi.
Khi bay đi còn quay đầu lại nhìn cô mấy lần.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy là dòng nước ấm trong người kia đã cứu mình, lúc cô bị chim mổ, dòng nước ấm kia tự động hội tụ đến chỗ bị mổ.
Xem ra cô không phải cái cây bình thường, ít nhất thì cũng được coi là một cái cây thành tinh.
Cái thế giới này đi theo mô tuýp huyền huyễn hay sao? Vậy còn chưa hết, đột nhiên Chúc Dao cảm giác dưới chân mình có cái gì đó đang bò.
Cô sợ đến mức rung lên, khiến cho bao nhiêu lá cây rơi xuống.

Cây lớn đột nhiên xuất hiện ơi...
Bốn tháng sau, tất cả linh khí đột nhiên tập trung về phía cành cây, dường như để chuẩn bị có đột phá.
Cuối cùng, năm tháng sau...
Cô mọc ra hai quả.
Thì ra, Giới Linh nói có thể mang theo người thân là cái ý này! Giới Linh, anh ra đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết anh đâu.


Thần thức của nàng vẫn yếu, ta không thể nói chuyện cùng nàng lâu, nhớ phải...

Cẩn thận...
Âm thanh của hắn ngày càng nhỏ đi, cuối cùng không còn nghe thấy được nữa.

Chúc Dao gọi mấy tiếng, cũng không nghe thấy tiếng trả lời, cô bỗng thấy lo lắng, không biết sự phụ liệu có sao không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.