Chương 197: Xôi hỏng bỏng không
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2413 chữ
- 2021-12-31 05:31:50
Trái lại Chúc Dao càng thêm nỗ lực tu luyện, xem thử có cơ hội giúp đỡ hai người họ không.
Đột nhiên Chúc Dao nhớ lại Hạt Vừng lúc trước, nó 8cũng trùng sinh theo cô mấy lần.
Sau khi lên thượng giới, cô bèn cho nó quay về đại lục Yêu Tiên, không còn triệu hồi nó thêm lần nào nữa. <3br>
Bây giờ bỗng dưng có thêm hai con triệu hoán thú hình người, cô thực sự vẫn chưa quen lắm.
Hôm nay ta chết tại nơi đây, để giữ toàn vẹn danh tiếng của sư môn.
Nà ní? Hắn muốn tự sát ư? Chàng trai nghiến răng, dứt khoát rút thắt lưng, kéo căng thành một miếng vải dài.
Ánh mắt bình thản coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, cầm lấy một đầu miếng vải ném qua một trong số những cành cây của cô rồi treo lên.
Hắn muốn treo cổ: Chết tiệt, còn muốn treo cổ trên cái cây của cô! Chàng trai thắt chặt cái thắt lưng thành một nút chết, sau đó bình thản hét lên một câu như cái chết không có gì đáng sợ:
Sư phụ, xin người tha cho đồ nhi tội bất hiểu.
Chúc Dao cảm thấy lòng hồi hộp.
Cô trông thấy chàng trai nắm lấy đai lưng đã được thắt nút, khuôn mặt ngập tràn vẻ bị thương, hắn kiễng chân lên...
Soạt! Quần tụt rồi...
Chúc Dao cảm thấy mắt mình chịu phải một ngàn sát thương.
Khốn nạn, thằng oắt này ngươi muốn làm gì? Dân trí thấp thì đã đành, chẳng lẽ còn định giở trò lưu manh với cô? Cô sinh ra đã là kẻ ven đường không thân không thích rồi, có mặt mũi gì để mà giở trò lưu manh cơ chứ.
Chàng trai nghiến răng kèn kẹt, trầm giọng nói:
Sư phụ, đồ đệ tuyệt đối sẽ không làm mất mặt sư môn!
Ngươi đã bôi tro trát trấu vào mặt sư môn mình rồi đấy, này đừng có quệt nước mũi vào người ta nữa nhá.
Ta chỉ là một cái cây thôi, tha cho ta đi.
Ngay cả Chúc Dao vừa mới biến hình cũng phải giật nảy người.
Trái lại chàng trai như rắn mất đầu, lăn lộn bò trườn không phương hướng khắp nơi:
Yêu quái á a á a...
sư phụ, sư phụ...
Nắm đấm ngoan nghe lời, quay đầu là bờ.
Rốt cuộc cô cũng hiểu, tên nhãi này vốn không phải muốn tìm cái chết mà là muốn tìm một người để kể lể mà thôi.
Bằng không đường đường là một tu sĩ, sao lại có thể dùng một cách không thể chết được như treo cổ chú.
Sau tất cả, hắn còn bắt những chiếc lá xanh mơn mởn của Chúc Dao xuống để lau mặt.
Trong tức khắc cô cảm thấy nộ khí dâng trào ngùn ngụt.
Cậu chàng dường như vẫn còn chê như thế chưa đủ, phủi phủi vài cái xong lại đứng dậy cởi thắt lưng...
úi chết, để phòng ngừa việc mắt cô phải chịu sát thương thêm một lần nữa, Chúc Dao lặng lẽ nâng cành cây của mình lên.
Mặc dù cô vẫn chưa biển hình, nhưng với linh khí bao nhiêu ngày qua tu luyện, những chuyện nhỏ như di chuyển cành cây của mình, cô đương nhiên có thể làm được.
Chàng trai vươn tay với mấy lần mà không được, bất đắc dĩ nhảy nhẹ một cái để với, sau một cú nhảy bật lên, chiếc quần trong tay hắn bắt đầu kiểm chứng tầm quan trọng của trọng lực và rơi tuột xuống.
Nói!
Còn không nói bà đây sẽ tẩn ngươi.
Ta tên là Huống Phác, đệ tử phái Bá Lạc...
Chàng trai than ngắn thở dài, bắt đầu tường thuật lý lịch bi đát của bản thân.
Một cái gọi là hỏng bét, một cái gọi là lụn bại
.
Từ đồng âm trong tiếng Trung.
Những cái tên này đặt cũng sáng tạo ra phết chứ nhỉ? Khởi nguồn câu chuyện vô cùng đơn giản, tổng kết gói gọn trong năm chữ: Hắn bị người ta đá.
Hắn là một đệ tử nhập thất của chưởng môn môn phái tu tiên, từ nhỏ đã đính hôn với một đệ tử chưởng môn của môn phái khác.
Chàng trai đành lòng phải dùng thêm một tay nữa.
Hai tay giữ hai đầu của chiếc quần, bó lại rồi cột thắt nút, chắc chắn không thể tụt được nữa xong, hắn bắt đầu dùng sức với lấy chiếc thắt lưng lơ lửng trên cành cây.
Chúc Dao đâu dễ gì cho hắn toại nguyện, cành cây đột nhiên bật lên, cố tình làm như vẻ có cơn gió thổi qua, lắc lư một đầu của chiếc thắt lưng vắt sang một nhánh khác.
Chắc có lẽ hắn cũng cảm nhận được điều đó, treo cổ mà phơi mông trần ra thì có hơi không phù hợp với hình tượng trung nghĩa như bây giờ của hắn, do thế mà hắn buông thắt lưng ra, khom lưng kéo quần mặc lại.
Một tay túm quần, một tay với lấy chiếc thắt lưng đã được thắt nút.
Để phòng ngừa việc thế giới bị phá hoại...
Từ lâu đã thương lượng, thảo luận đầu ra đấy, đợi sau khi hắn đạt được Trúc Cơ kỳ, hai người sẽ cùng nhau tổ chức đại lễ song tu.
Kết quả là khó khăn lắm hắn mới đạt đến Trúc Cơ kỳ, đi đến cầu hôn thì con gái nhà người ta bỗng nuốt lời, có chết cũng không chịu gả cho hắn.
Một người đàn ông như ngươi, thất tình thôi mà, cần gì phải khóc lóc ỉ ôi như vậy?
Có xấu hổ không cơ chứ? Chúc Dao khinh bỉ tránh xa hắn ra một bước.
Giống như đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó đau thương, hắn hít một hơi thật sâu, bật khóc đau đớn ôm chầm lấy Chúc Dao nước mắt nước mũi sụt sùi.
Chúc Dao bị dính nước mắt nước mũi tèm nhèm khắp thân cây:
...
Sư phụ, đồ nhi có lỗi với người!
Người mà người nên cảm thấy có lỗi là ta đây, ta đây này, hình tượng xinh đẹp của ta ơi...
Hắn lại càng khóc lóc thảm thiết hơn, nước mắt nước mũi nước miếng tèm lem.
Được, lần này hắn sẽ không thể nào với tới được nữa, đáng mừng đáng mừng.
Chàng trai ngước nhìn chiếc thắt lưng trên đỉnh đầu mình đến ngơ ngác, hắn đứng ngẩn tò te mất một lúc lâu.
Hai hốc mắt bắt đầu đỏ ngầu tia máu, khoé miệng run run, giống hệt với khuynh hướng nước lũ sắp tràn bò.
ấy ấy ấy, yêu quái nhỏ ngươi đi đâu đấy?
...
Chúc Dao không buồn để ý đến hắn, trái lại rảo nhanh bước chân.
Ngươi đừng đi, nghe ta nói hết đã.
Chàng trai lao như bay lên trước ôm chầm lấy chân cô.
Hóa ra hắn còn dựa dẫm vào cô nữa sao?
Tim Chúc Dao giật thót, có một dự cảm không lành.
Hu hu hu...
Quả nhiên là hắn bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, nước mắt chảy như những con sóng sau xô con sóng trước liên miên không dứt, như đê sông Hoàng Hà vỡ rồi không và kịp.
Vả lại mối hôn sự này do sư tổ ấn định.
Sư tổ ta từng có ơn với chưởng môn phái Thanh Vân, nào ngờ sau khi sư tử sa cơ lỡ vận, bọn họ lại chối bỏ ân huệ này.
Cái này là chuyện thường tình như ở huyện, nếu đã là hôn nhân vì lợi ích, đương nhiên lợi ích phải được đặt lên hàng đầu, không có lợi ích có thể mưu cầu, hiển nhiên sẽ lật mặt.
Hắn gạt đi nước mắt, sụt sùi nói, bỗng dưng như nhớ ra gì đó, ánh mắt hắn trở nên mê mẩn:
Tuy rằng sự muội Ích Linh kia đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, lấp lánh ánh bạc tựa hồ như viên ngọc sáng trên bầu trời đêm, nhưng...
Buông ra!
Ta thê thảm đến vậy mà người vẫn nhẫn tâm bỏ ta lại nơi này sao?
Nhẫn tâm.
...
Chàng trai ngẩn người:
Chẳng phải yêu quái thực vật là loại thuận lương nhất ư? Yêu quái cây sao ngươi có thể khác người như vậy chứ.
Bỏ tay ra!
Không bỏ, trừ phi ngươi nghe ta nói hết.
...
Hít thở sâu, không được nóng, không được nóng, thời tiết đẹp như vậy mà cô lại gắt gỏng như thế thì không hay, không hay.
Chúc Dao phấn khởi, bị vây hãm ở một nơi bao nhiêu5 lâu như vậy, cuối cùng cô cũng có thể di chuyển được rồi, chỉ chớp mắt tâm trạng cô đã trở nên cực kỳ tốt! Cô vừa hấp thụ linh khí, vừa đắn đo suy nghĩ không biết nên biến thành dáng vẻ xinh đẹp như thế nào mới ổn.
Chí ít phải có một hình dáng cool ngầu để lên sàn mới được.
Bất thình lình có một người bước ra từ trong rừng rậm, đó là một chàng trai qua đường vận y phục màu thiên thanh, tướng mạo xuất sắc, vừa đi vừa thở dài não nề, hình như hắn đi đã thấm mệt, bèn ngồi xuống dưới gốc cây của Chúc Dao.
Hắn hớt ha hớt hải, không may lao đầu đập mạnh vào một cái cây nhỏ bên cạnh, ngã dập mông xuống đất.
Cây Cao Ba Mét ơi, khổ cho mày quá.
Ê này!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, ngó mắt nhìn chàng trai đang run như cây sấy bò lồm cồm dưới đất:
Một tu sĩ như người mà lại sợ một yêu quái cỏn con à?
Ai...
Chúc Dao trợn to hai mắt, cảm thấy nộ khí ngay tức khắc bốc ngùn ngụt lên đầu, cô ngoác mồm gào rủ:
Đồ cầm thú, buông những chiếc lá của ta ra!
Chàng trai sửng sốt, bỗng cảm thấy bốn bể bất chợt loé ánh sáng trắng rực rỡ, có thứ gì đó vừa bị rút ra khỏi tay hắn, cái cây to lớn trước mắt thoắt cái đã biến mất, đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ khoác trên người bộ y phục màu xanh lá, trợn mắt lườm hẳn với bộ mặt cau có.
Hiện trường một giây im lặng.
A a a a.
Một tiếng thét thảm thiết xé rách chân trời.
cứu con, cứu con...
á a a...
Chúc Dao hạn hán lời.
Thịt ta...
không ngon đâu.
Ai mà thèm ăn ngươi.
Ai mà nuốt trôi cái bản mặt nước mắt nước mũi đầm đìa đó của ngươi, cô kính người đó là một bậc hán tử.
Sư phụ từng nói, yêu...
...
Cô chỉ muốn hắn đừng có bôi đầy nước mắt nước mũi lên mặt mình mà thôi.
Ê, yêu quái ngươi đừng ngắn ta, Huống mỗ đã không còn lưu luyến trần đời từ lâu.
Thế gian khổ như vậy, ngươi cứ mặc ta trôi theo làn gió, giải thoát rồi...
Ông trời ơi, lẽ nào ngay cả chết mà ta cũng không thể chết sao!
Có thể chứ, nhưng người đừng có chết trước mặt ta!
Nghĩ đến Huống Phác ta anh minh một đời, bây giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy, ông trời thật không có mắt.
Ta chỉ lấy có cái thắt lưng của ngươi, ta làm nhục ngươi hồi nào?
Ta hổ thẹn với tổ tông, hổ thẹn với sư môn, hổ thẹn với sự phụ!
Cho nên ngươi đừng có hổ thẹn với ta nữa.
Chàng trai hít vào một hơi thật sâu, thật sâu, giơ tay thuận tiện tóm lấy một nắm lá cây, nhắm chuẩn vào cái mặt nước mũi nhoe nhoét...
Ngươi không biết đâu, nếu như cuộc hôn nhân này không thành, phái Thương Ngô sẽ không phái đệ tử chi viện cho phái Bá Lạc chúng ta, nếu vậy thì sau đợt thú hoang nổi loạn tiếp theo, chúng ta sẽ trở thành một
môn phái hạng bét.
Mặt mày hắn xám xịt:
Trước lúc đi đích thân sư phụ đã dặn đi dặn lại với ta rằng nhất định phải hoàn thành việc này.
Ồ...
Thì ra là hôn nhân lợi ích.
yêu quái đều ăn thịt người, trừ...
trừ loài thực vật thôi.
Ngươi...
Chỉ hy vọng việc cô trùng sinh không gây r9a ảnh hưởng gì với sư phụ và Nguyệt Ánh.
Chúc Dao vừa lo lắng vừa cố gắng hấp thụ linh khí.
Mấy tháng nữa lại trôi qua, cô loáng tho6áng cảm thấy mình có dấu hiệu biến hình, linh khí tràn trề, cả cái cây đều nhẹ nhàng hơn.
ai nói là tu sĩ thì sẽ không sợ.
Chàng trai liếc nhìn cô một cách yếu đuối:
Đừng...
đừng...
đừng ăn ta mà.
ngươi là loại yêu quái gì?
Chẳng phải hắn vừa nhìn cô biến hình hay sao?
Yêu quái cây.
.
Cây sao? Ngươi là cái cây ban nãy ư?
Chàng trai sững sờ, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện ra rằng cái cây to lớn lúc nãy đã không còn trông thấy đầu nữa.
Hắn liếc mắt nhìn cô, trong phút chốc hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm:
Ngươi không nói sớm, thì ra là yêu quái cây à, ta còn tưởng ngươi muốn ăn thịt ta chứ?
Chúc Dao bó tay với hắn:
Chẳng phải ngươi muốn chết sao?
Đúng vậy.
Chàng trai khựng người lại, giống như vừa nhớ ra mục đích của bản thân, tức thì nỗi bi ai trỗi dậy trong lòng, hai mắt ầng ậng nước:
Yêu quái cây bé nhỏ ơi, ngươi hiện hình người là vì muốn khuyên nhủ ta sao?
nhưng không phải là ta phải lòng vẻ đẹp của muội ấy mà muốn cưới muội ấy đâu, ha ha.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, chắc thằng oắt này phải lòng vẻ ngoài của cô ta chứ gì?
Nhưng...
nhưng mà...
muội ấy không gả cho ta thì thôi cũng đành vậy, đằng này còn nói ta xấu trai.
Giọt nước mắt đắng cay lăn dài:
Ta xấu chỗ nào chứ? Xấu chỗ nào, chỗ nào hả?
Thì ra tên nhãi này để bụng chuyện này à! Chúc Dao lặng lẽ ngắm nhìn hắn chăm chú, bổ sung thêm một câu cứa lòng:
Cô ta cũng đâu có nói sai.
Huống Phác ngẩn người, trừng to hai mắt:
Yêu quái cây...
vậy...
vậy mà người lại nói ta như thể ta, ta không thiết sống nữa...
Hắn hằm hằm vẻ muốn đập đầu vào cây tìm cái chết.
Đi mạnh giỏi, không tiền!
Chúc Dao phẩy phẩy tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.