Chương 199: Sư phụ thật đáng yêu
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2886 chữ
- 2021-12-31 05:31:47
ta cũng muốn đến thị trấn, lần đầu tiên ra khỏi nhà...
ta có thể đi cùng với đại tiên không?
Ngươi đến thị trấn làm gì?
Chúc8 Dao liếc nhìn hắn, đột nhiên nghĩ ra:
Ngươi không định đi mua quần áo đấy chứ?
Đúng nha đúng nha đúng nha.
Hắn gật đầu lia lịa. <3br>
Đúng cái con khỉ ấy! Chúc Dao nhìn nó đầy vẻ ghét bỏ:
Ngươi thậm chí còn không tắm, muốn mua nhiều quần áo như vậy làm gì?
Bạ9ch Ý hơi sững ra, rồi xù lông lên, tức giận trả lời:
Ta có liếm lông mà!
...
Thế còn buồn nôn hơn được chưa? Rõ ràng đã biến hình 6rồi, mà sao vẫn dùng phương pháp làm sạch
của động vật? Chúc Dao lười để ý đến hắn, muốn thì cô sẽ để hắn đi theo.
Mười centimet, hai mươi centimet, ba mươi centimet...
Nửa mét...
Hết lần này tới lần khác không tìm được lý do nổi giận.
Cuối cùng chỉ đành hừ lạnh một tiếng rồi đi mất.
đạo hữu, ngươi vừa đồng ý?
Đúng vậy.
...
Cứ tưởng tán tu đều là những kẻ tự cho mình là thanh cao, không thích chịu gò bó chứ?
Bao giờ thì lên đường?
Đang buồn vì không có cơ hội tiếp xúc với BUG, đúng là buồn ngủ thì gặp chiếu manh.
Mặt cô gái đứng sau lưng hắn cũng trắng bệch.
Không sai, hai người đó chính là nhóm BUG mà cô gặp trên đường.
Cả hai nhìn nhau với vẻ ghét bỏ, rồi lùi ra sau một bước.
Dao tỷ...
Nguyệt Ảnh gọi với vẻ đầy tủi thân, đưa bàn tay mũm mĩm bé nhỏ về phía cô, đáng yêu đến mức khiến Chúc Dao đỏ mặt, không nhịn được sờ đầu cậu ta một cái.
huynh cần nghỉ ngơi mà.
Tới đây nào bạn nhỏ, để ta ôm một cái.
Ngọc Ngôn vẫn chưa trả lời, nhưng Nguyệt Ảnh bên cạnh đã có động tĩnh.
trẻ con xinh xắn đáng yêu xuất hiện trên bàn.
Sao lại là trẻ con a!? Ngã mất...
Muội đừng sợ, ta sẽ lấy lại công bằng cho muội.
Nói xong, đôi mắt sắc lẹm như dao quét về phía Chúc Dao:
Ngươi...
Rất xin lỗi.
...
Cô nói dứt khoát như vậy lại khiến hai người kia sững sờ.
Hình như họ đang bực tức chuyện gì muốn xả giận, nhưng không tìm được chỗ xả.
Rốt cuộc nhiệm vụ cô phải làm là gì? Bây giờ điều quan trọng nhất là...
Cô sở túi một cái, vừa rồi khi đang nói chuyện, cô cảm thấy hai trái cây trong túi khẽ động đậy, còn hơi tỏa nhiệt.
Nhưng dù cậu ta thử kiểu gì, vẫn không thể thoát khỏi miệng bát.
Cô chợt nghĩ đến quảng cáo của hãng chocolate nào đó: Không thể lấy một cái bát lớn hơn ư? Ừ, lần sau nếu biết họ cùng biến hình, cô nhất định sẽ đổi sang loại bát lớn hơn một chút.
Nguyệt Ảnh?
Lại đẩy quả màu đen.
Cả hai đều không có phản ứng, nhưng hai trái cây càng ngày càng nóng, Chúc Dao gần như không cẩm nổi nữa, đành biển ra một cái bát, bỏ hai quả vào.
Đúng là đời người nơi nào không tương phùng a.
Là ngươi!
Sắc mặt người đàn ông áo xanh bên cạnh cứng đờ, nhìn cô với vẻ mặt như đang táo bón.
Giờ xem ra bị lỡ rồi, chỉ đành chịu khó tìm xem có tài nguyên gì đó thích hợp để tự làm một cái không.
Vừa bước vào phố, một bóng trắng lao ra từ bên cạnh, cố tránh người sang một bên theo phản xạ, người nọ bịch một phát rơi xuống đất, hơn nữa còn tiếp đất bằng mặt.
Cái bát to mà Chúc Dao biến ra lúc trước để đựng sau khi bọn họ biến thành hình người thì rõ ràng nó không đủ để chứa được cả hai, dù chỉ là hai cái mông nhỏ.
Hơn nữa hai người dường như còn...
Chúc Dao suy nghĩ một chút, mới một tay ôm sư phụ nhà mình đang giả vờ ngủ, một tay dắt Nguyệt Ảnh đi ra ngoài.
Thấy người đàn ông ngoài cửa có tu vi ở bậc Luyện Khí đại viên mãn, cô thoải mái hơn mấy phần, nhưng lúc nhìn đến ba người bên cạnh, mắt cô lại híp lại.
Hả? Không đi theo ta nữa?
Sắc mặt nó chợt cứng lại, rồi hắn lắp bắp giải thích:
Đã...
Đứa trẻ mặc đồ trắng cau mày, đáp một tiếng:
Ừ.
Nguyệt Ảnh?
Đứa trẻ mặc đồ đen ngọt ngào cười một tiếng:
Dao tỷ.
Được rồi, đúng là hai người bọn họ, nhưng sao lại biến thành trẻ con thế này? Hơn nữa...
dáng vẻ còn đáng yêu như vậy, mũm mũm mĩm mĩm, cứ như mấy đứa trẻ con trong tranh Tết vậy, khiến người ta không kìm được muốn ôm một cái.
đã đến thị trấn rồi.
Đúng là trọng sắc khinh bạn.
Nhưng cô gái vừa rồi...
Chúc Dao nhíu mày một cái, cô đã sớm dự đoán được linh khí của sư phụ và Nguyệt Ảnh chắc chắn sẽ gây ra hiện tượng kỳ lạ, nhất định sẽ khiến những tu sĩ gần đây chú ý, nên mới dùng trận pháp ẩn giấu, nhưng chỉ có tác dụng trong phạm vi Trúc Cơ kỳ.
Theo lý mà nói, tu sĩ Trúc Cơ rất phổ biến, dù có chú ý, nhưng phần lớn người sẽ không để ý mới đúng, không ngờ lại có người tìm tới cửa.
Người còn lại là con hồ ly tinh u mê kia.
Hi, lại gặp nhau rồi.
Chúc Dao trừng mắt nhìn ba người.
Quản Thành cũng không hỏi nhiều mà tiến lên một bước, chào hỏi Chúc Dao theo lễ đạo ngang hàng:
Chúc mừng đạo hữu lên Trúc Cơ kỳ thành công.
Hắn tự cho rằng linh khí bất thường lúc trước là do cô lên Trúc Cơ kỳ:
Không biết đạo hữu ở môn phái nào?
Không môn không phái.
Chúc Dao thành thật trả lời.
Trong mắt Quản Thành lộ ra vẻ vui mừng dễ thấy, càng nhiệt tình hơn:
Vậy đạo hữu có hứng thú gia nhập phái Thương Ngô chúng ta không? Thật không dám giấu giếm, lần này tại hạ xuống núi là để tuyển chọn đệ tử cho môn phái.
Hắn thuyết phục hết sức, chỉ sợ cô không đồng ý:
Ta thấy đạo hữu đây có tư chất phi phàm, chỉ bằng năng lực của chính mình đã lên được Trúc Cơ kỳ, tương lai nhất định sẽ có thành tựu lớn.
Chẳng lẽ là vừa gặp em gái trà xanh đó đã đem lòng yêu thương? Chỉ số thông minh của hồ ly thấp vậy sao?
Đại tiên, ta...
ta sẽ đi mua quần áo mới.
Hắn vừa nhìn theo hướng cô gái vừa rời đi, vừa giải thích rõ ràng là có lý do khác.
Chúc Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhận ra sự khác thường của hắn:
Sư phụ huynh thế nào rồi?
Không sao.
Ngọc Ngôn lắc đầu một cái:
Vừa thử dùng pháp thuật, hơi mệt mỏi thôi.
Với thân thể hiện tại của hắn, việc sử dụng pháp thuật rất khó khăn, một thuật pháp nho nhỏ cũng khiến hắn cực kỳ chật vật, không khống chế được mà gục đầu xuống.
Rõ ràng thân thể nhỏ bé, nhưng lại nhất quyết chống lại cơn buồn ngủ, dáng vẻ đáng yêu tới mức khiến Chúc Dao sụp đổ, không nhịn được mà đưa tay với hắn.
Nhưng khổ 5nỗi, bây giờ pháp khí phi hành không có lấy một cái, không thì cô cũng chẳng cần đi bộ.
Cô đi suốt một ngày một đêm, đến khi mờ sáng mới đến được một thị trấn nhỏ.
Nhưng đó không phải thị trấn của tu sĩ, chỉ là phàm nhân mà thôi.
Trong đó đều là người phàm không có linh khí, Chúc Dao hơi thất vọng, cô vốn định ít nhất phải giải quyết được phương tiện giao thông.
Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Sao lại đẩy ngã cô ấy?
...
Chúc Dao không nói gì, người này có bị mù không vậy?
Tề sư huynh...
thôi đi.
Cô gái kéo người đàn ông kia, vẻ rộng lượng không muốn tính toán.
Nếu như...
Mông họ không bị nhét vào cùng một cái bát...
Chuyện này đúng là phản khoa học!
Sư phụ?
Thật là, đi mòn gót không tìm được người, đến khi thấy lại chẳng tốn công...
À, vọt từ đầu đó ra.
Dù sao thì...
Trên đời có người con gái đẹp đẽ đến xuất trần như vậy ư?
Hồ ly đột nhiên thốt ra một câu.
Phái Thương Ngô của bọn ta cũng được coi là môn phái số một, số hai trong giới tu hành.
Môn phái có tiềm năng lớn, chắc chắn sẽ giúp cho quá trình tu hành của đạo hữu.
Linh khí xung quanh đột nhiên tập trung lại, càng lúc càng nhiều linh khí tụ về đây, trong đó Mộc linh khí chiếm phần lớn.
Chúc Dao lấy làm lạ, chỉ chốc lát sau, linh khí đều bay về phía hai trái cây, bị hút vào trong đó, liên tục không ngừng.
Mà hai trái cây cũng tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Cảnh này có vẻ quen mắt, hình như không lâu trước đây vừa thấy qua...
Đột nhiên, ánh sáng thu lại, căn phòng trở lại bình thường.
Hai bóng...
Khuôn mặt bánh bao tủi thân nhíu lại, bàn tay nhỏ bé đưa ra mời gọi:
Dao tỷ...
Mặt như đang cầu xin được ôm ấp an ủi.
Chúc Dao thấy ngực mình lại trúng thêm một mũi tên.
Khuôn mặt của cục bột trắng này hơi đỏ lên, nhưng chỉ chốc lát đã ổn định trở lại, dùng giọng non choẹt nghiêm trang nói:
Ngọc...
Dao, sư phụ cần nghỉ ngơi, hãy bảo vệ ta.
Nói xong thì quay đầu lạnh lùng nhìn Nguyệt Ảnh một cái, rồi im lặng chui vào ngực cô.
Chết tiệt, lúc cô biến hình không phải cũng như vậy sao? Sư phụ và Nguyệt Ảnh sắp biến hình! Chúc Dao thấy thật vi diệu.
Ban đầu cô biến hình trong rừng rậm, Mộc linh khí tự nhiên trong rừng rất đầy đủ, nhưng trong thị trấn này, Mộc linh khí lại thưa thớt.
Nghĩ một chút, cô bày ra vài trận pháp dẫn linh khí tránh trường hợp hai người không đủ linh khí.
Linh khí càng lúc càng dày đặc, có thể là vì hai người biến hình cùng một lúc, lượng linh khí tăng vọt khiến cả ngôi nhà tranh bắt đầu rung lên, Chúc Dao đành đứng một bên bảo vệ nó.
Sao hai người lại biến thành như vậy?
Việc này chẳng khoa học chút nào.
Mới biển hình, chưa đủ linh khí.
Ngọc Ngôn trả lời:
Chỉ có thể biến thành hình này.
Chúc Dao sững lại một chút, cẩn thận quan sát hai người, chợt mở to mắt:
Tu vi của hai người...
Tu vi của bọn họ chỉ ở Luyện Khí trung kỳ, thấp hơn so với cô.
Chúc Dao thấy tiếng thình thịch vang vọng trong đầu mình, cứ như pháo hoa đang nổ vậy.
Cô bất giác nín thở, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, không dám chớp mắt lấy một cái.
May mà cô tránh nhanh, nếu không người bị ngã sẽ là cô.
Sao ngươi có thể làm vậy?
Một khuôn mặt rưng rưng sắp khóc ngước lên từ mặt đất, nước mắt lấp lánh sáng lên trong hai mắt, đôi môi đỏ tươi khẽ cắn, giữa mi tâm hiện lên vẻ tủi thân vô cùng, khiến người ta không kìm được mà xót xa.
Dao tỷ không cần lo lắng.
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu lên cọ vào bàn tay cô:
Tu vi của đệ vẫn còn, chẳng qua là linh khí không đủ nên thân thể không chịu được thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khôi phục, không cần tu luyện lại từ đầu.
Thật sao?
Chúc Dao nhìn về phía Ngọc Ngôn.
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu đồng ý, nhưng giọng nói lại có vẻ mệt mỏi, ánh mắt vô thức nhìn xuống.
Chúc Dao:
...
Hành động ngây thơ như vậy, sư phụ huynh định tranh sủng sao? Nhưng mà cô thích chết đi được ấy.
Quản Thành, đệ tử phái Thương Ngô mạo muội tới thăm, không biết có thể vào gặp đạo hữu hay không?
Một giọng nam xa lạ bỗng truyền đến từ ngoài cửa.
Mau đến với vòng tay của ta nào.
Nào...
Chúc Dao suýt nữa phun thẳng một hợp nước soda vào mặt hắn, nhưng cũng đành đồng ý.
Phải, tuyệt đẹp xuất trần đến mức cả ba chữ BUG trên mặt cô ta cũng nhìn như nhãn hiệu tuyệt đẹp xuất trần kìa?
Cảm giác như thế giới này tràn ngập sự đáng yêu...
Thật không chống cự nổi! Cô đang định dời mục tiêu, đột nhiên, một bóng trắng vọt vào ngực cô nhanh như chớp, ôm lấy cổ cô.
Được nha!
Môn phái ta còn có ba vị...
A?
Lúc này Quản Thành mới kịp phản ứng trước lời nói của cô, còn chưa dám tin vào tai mình:
Đạo...
Thích Bình sư đệ, ngươi có quen biết với vị đạo hữu này sao?
Quản Thành nhìn hai người một chút.
Thích Bình hơi tức giận nhìn cô một cái:
Từng có duyên gặp một lần.
Có thể thấy hai vầng sáng kia càng lúc càng sáng, trong nhà là ánh sáng đỏ trắng đan xen nhau, chói lòa khiến người ta không mở mắt nổi, trên bàn dẫn xuất hiện hai bóng người.
Lúc đầu chỉ nho nhỏ, sau đó từ từ lớn lên.
Chúc Dao nhíu mày một cái, thực ra cô chẳng thấy khó chịu gì, mới gặp được BUG, cô lại chưa biết nhiều, không nên có tranh chấp, một cầu xin lỗi cũng đâu xẻo mất miếng thịt nào của cô.
Ngược lại, hồ ly mê mẩn nhìn theo hướng hai người rời đi, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.
, hóa ra bệnh mù mắt còn có thể lây truyền.
Người đàn ông thở dài một tiếng, dịu dàng nói:
Linh nhi, muội lương thiện quá.
Sư huynh...
Cô gái đẩy người đàn ông một cái, bĩu môi làm nũng nói:
Ta nghĩ vị tỷ tỷ này cũng không cố ý đâu mà, thôi đi.
Xong xuôi cô mới lấy hai trái cây một đen một trắng ra.
Sư phụ?
Chúc Dao đẩy đẩy cái quả màu trắng.
bị kẹt.
Khuôn mặt lạnh lùng của Ngọc Ngôn đang tỏa ra khí lạnh ngùn ngụt, Nguyệt Ánh nắm hai tay dọc theo miệng bát, liều mạng muốn nhảy ra khỏi đó.
Mau vào lại cái bát nào.
À...
Không sai, mặt của cô nương dưới đất có viết ba chữ rất rõ ràng – BUG! Giới Linh nói độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng, cho nên mới đến nhắc nhở, cô vẫn lo lắng không biết BUG lần này là cái gì, có giống lần trước hay không? Cuối cùng cô cũng biết đó là gì, chỉ không ngờ, nó sẽ tới cửa nhanh như vậy.
Ích Linh sư muội!
Một người đàn ông áo xanh, mặt mày lo lắng chạy tới đỡ cô gái kia lên, Ích Linh, tên này nghe thật quen tai.
Chúc Dao lo cho sự phụ và Nguyệt Ánh, cũng không còn tâm trạng nói thêm gì với hồ ly nữa, vẫy vẫy tay với hắn, mỗi người một ngả.
Tìm một chỗ vắng vẻ, biến ra một ngôi nhà tranh, sau đó bày N trận pháp trước nhà.
Chúc Dao:
...
Nhìn kìa! Một đứa green tea bitch bằng xương bằng thịt! Người đàn ông mặt đầy bối rối, quay đầu lại trợn mắt nhìn cô:
Mau xin lỗi sư muội ta đi!
Hả?
Chúc Dao chỉ chỉ mình:
Ta?
Làm sao? Ngươi đẩy ngã người ta, thể mà cả câu xin lỗi cũng không có?
Sư huynh, thôi đi mà.
Cô gái lùi về phía sau một bước, tiếp tục kéo kéo vạt áo người đàn ông kia, rõ ràng đang có ý hòa giải, nhưng lại như diêm châm vào đuốc, khiến người đàn ông càng giận dữ hơn.
Vì Nguyệt Ảnh thử mãi không được, cuối cùng Ngọc Ngôn bắt quyết, chạm nhẹ vào miệng bát một cái.
Bát nứt, hai người rốt cuộc cũng rời nhau ra được, lấy lại tự do.
Mắt Quản Thành cũng sáng lên:
Ngày mai bọn ta sẽ tuyển chọn đệ tử ở thị trấn, đạo hữu có thể tụ họp với bọn ta trước buổi trưa.
Được.
Chúc Dao gật đầu, suy nghĩ một chút rồi chỉ vào hai người thân trên tay mình:
Ta có thể mang bọn họ đi cùng không?
Dĩ nhiên dĩ nhiên.
Quản Thành gật đầu còn nhanh hơn trước, với tu vị đại viên mãn của hắn, cũng có thể nhìn ra hai đứa trẻ con trong tay cô đều là tu sĩ:
Không biết hai vị này có quan hệ thế nào với ngươi...?
Đồ đệ sao?
Con trai!
Chúc Dao tranh thủ nói, mặt không đó, không thở mạnh.
...
Quản Thành ngây ngẩn, thiếu nữ này nhìn qua tuổi không lớn, thể mà đã có con trai lớn như vậy? Lại còn hai đứa! Nguyệt Ảnh hơi ngạc nhiên, rồi ngay lập tức phối hợp với cô, ngẩng đầu kêu một tiếng:
Mẹ!
Ngoan.
Quả nhiên là rất biết điều.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.