Chương 200: Kịch bản đến đúng giờ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 5551 chữ
- 2021-12-31 05:31:46
Nhưng cô chưa từng nhìn thấy yêu thú, khu rừng rậm mà cô tỉnh lại, linh khí rất đầy đủ, nói đúng ra phải là nơi dừng chân tuyệt vời cho yêu thú mới8 phải, nhưng đến một con yêu thú cô cũng không gặp.
Chúc Dao còn chưa kịp nghĩ thông chuyện này, đột nhiên có tiếng
đinh
vang lên trước 3mặt, một khung đối thoại bật ra:
1 Xem ra người đàn ông này chính là Huyền Hư tôn giả.
Không chút kiêng kỵ âu yếm nhau thế này mà cũng gọi là bậc đại trượng phu đích thực sao? Trên đại điện này còn có người sống đấy nha.
A!!!
Một tiếng thét chói tai bỗng làm gián đoạn cô.
Cô cảm nhận được tiếng gió, có vật gì đó đằng đằng sát khí đang bay tới chỗ cô.
Sắc mặt Ích Linh trầm xuống, móc ra một tờ linh phù, tạo dáng ném về phía cô.
Tay Chúc Dao chuyển động một cái, dây leo vừa rồi bị kéo theo tay cô, chém đứt tờ linh phù kia thành hai khúc.
Ngươi tới đây làm gì?
Qua lần chuốc họa trên đại điện trước kia, Chúc Dao không còn tí hảo cảm nào với Ích Linh này.
Ta không đến, sao biết được lòng dạ ngươi ác độc cỡ này?
Ích Linh hung hăng trợn mắt nhìn cô, có vẻ vô cùng tức giận, gương mặt đỏ bừng.
Từ kịch bản, cô hiểu được...
Nơi này đúng là hạ giới, nhưng lại khác với tu tiên giới mà cô vẫn biết.
Chôn lâu như vậy là được rồi, ngày mai lại tiếp tục, giờ phải bắt đi tắm rửa sạch sẽ đã.
Chúc...
Sư phụ, hay là ta đào hố chôn hai người xuống?
Ngọc Ngôn:
...
Nguyệt Ảnh:
...
Cách giải quyết mặc dù có vẻ liều lĩnh, nhưng theo lý thuyết mà nói thì lại khả thi.
Dẫu sao, từ khi bọn họ bắt đầu biển hình, đều được đất cung cấp dinh dưỡng.
Chúc Dao thấy khá vui vì đã đồng ý với lời mời gia nhập phái Thương Ngô của Quản Thành.
Trong tình huống không biết mặt nhau, phải giữ khoảng cách gần mới nắm được tiến độ của kịch bản.
Có thể nói, cô đã chọc hẳn vào cái BUG này rồi.
Bây giờ dù có nói với cô ta sự thật đi chăng nữa thì cũng chỉ để lộ thân phận thật sự của mình mà thôi.
Chỉ một lát sau, mọi người trong điện đều đã đo xong, chỉ còn Ngọc Ngôn và Nguyệt Ảnh.
Ngọc Ngôn bản mini cũng tiến lên trước một bước, đưa tay đặt lên trên quả cầu, quả nhiên trong đó xuất hiện ánh sáng màu xanh.
chuyện, miệng ngọt như mật, các sư huynh sư đệ trong môn phái đều thừa lòng yêu thương cô ta, không bao giờ để cô ta phải chịu khổ.
Nhưng khi cô ta lớn dần, sự nuông chiều vô độ kia cũng dần thay đổi.
Chúc Dao nhíu mày một cái, sáu là tính luôn cả cô sao? Rõ ràng là Quản Thành mời cô đến, cách tranh công này không phải quá lộ liễu chứ?
Đúng rồi, trong đó còn có một bà chị tán tù đã ở bậc Trúc Cơ.
Ích Linh đột nhiên chỉ vào cô.
Huyền Hư lúc này mới dời tầm mắt, nhìn về phía Chúc Dao trong điện, trong mắt thoáng vẻ hài lòng.
Nguyệt Ảnh tỏ vẻ như thể chẳng hiểu gì, cũng chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, mà nhìn về phía Chúc Dao, ngọt ngào nói:
Mẹ, chúng ta cứ chơi tiếp trò chôn hồ đi, mẹ chôn bọn con sâu một chút.
Trò chơi!?
Ích Linh sửng sốt một chút, vẻ kiêu căng ngạo mạn lập tức tắt ngúm, thay bằng sự khó tin.
Đây chỉ là một trò chơi? Làm rất tốt, đang không biết phải giải quyết thế nào, sự cơ trí của Nguyệt Ảnh thật đáng khen.
Kịch bản của ngài đã được đưa tới, xin hãy kiểm tra và ký nhận! Nhận lấy hoặc tìm chết.
Chúc Dao:9
...
Nơi này không giống với chốn tiên sơn phúc địa, trừ đám khói mù lượn lờ, linh khí khá đầy đủ ra, thì nó chỉ là một ngọn núi trên đất thông thường.
Tiên môn gần đất liền như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy.
Quản Thành dùng lệnh bài mở đại trận bảo vệ núi, mang họ bay vào đại điện trên đỉnh núi.
Khi bọn họ đi vào, trong đại điện đã có mười mấy người đang đứng.
(Dĩ nhiên là chính bản thân cô cũng không biết câu trả lời.)
Dáng vẻ khôn khéo ngây thơ rất giống một đứa trẻ con chân chính.
Sau khi giết sạch nhân tu lại bắt đầu chém giết yêu thú.
Cuối cùng tự nổ tung bản thân, kết thúc sinh mạng của mình.
Vốn lần này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng quan trọng là vị thí chủ này là người duy nhất trong đám nam chính có lối suy nghĩ bình thường.
Sau khi biết người phụ nữ của mình, trừ hẳn ra, còn có một đống đàn ông theo đuổi, hắn nổi giận lôi đình.
Hẳn hận hết thảy tu sĩ trên thế gian này, triệu tập yêu thú, phát động một lần yêu thú nổi loạn lớn chưa từng có, tấn công vào khu vực của các tu sĩ loài người, giết người vô độ, san phẳng hoàn toàn giới tu tiên.
Thú chủ vì rơi vào tâm ma mà điên cuồng, cuối cùng đến cả Ích Linh cũng không nhận ra nữa, biến thành một cỗ máy giết người.
Nguyệt sư đệ, ngươi...
các ngươi đang...
Mẹ...
Nguyệt Ảnh vẫn phớt lờ cô ta như trước, rút tay từ đất ra, đưa bàn tay nhỏ bé về hướng Chúc Dao:
Mau tới đây, mau tới đây.
Ừ.
Chúc Dao thả Ích Linh ra, đi tới, thuận tay sờ đầu Nguyệt Ảnh một cái.
Sợi dây trong đầu Ngọc Ngôn đứt phập một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như trẻ con trên tranh Tết bỗng tỏa ra khí lạnh.
Nhưng lần này cô vẫn tỉnh táo ngồi trên ghế, đột nhiên hàng loạt thông tin xuất hiện trong đầu cô, hơn nữa đều là văn bản, không có bất cứ một hình ảnh nào.
Cảm giác như vừa đọc một bộ tiểu thuyết trong nháy mắt vậy.
Ích Linh và người hầu Thích Bình của cô ta theo sát phía sau, Ích Linh khách sáo cười với cô một tiếng, Thích Bình thì vẫn trưng cái vẻ mặt khó chịu ra với cô.
Làm trẻ con não tàn thì sướng hơn nhiều, Chúc Dao cũng lười để ý đến hai người.
Biết hết nguyên nhân hậu quả rồi, Chúc Dao cảm thấy BUG này cũng không khó khắc phục như tưởng tượng.
Điểm mấu chốt không phải chỉ là ngăn cản thú chủ yếu Ích Linh thôi sao? Hoàn toàn không khó như những gì Giới Linh nói.
Phía trước có ba người đang ngồi, hai nam một nữ, trông dáng người thì đều là thanh niên.
Hai bên phía dưới ba người đó cũng có mười mấy người đang ngồi.
Đúng rồi, sư phụ..
Chúc Dao vừa đi vào phòng bếp lại quay đầu:
Quên không hỏi, hai người cai sữa chưa?
Ngọc Ngôn:
...
Nguyệt Ảnh:
...
Ngọc Ngôn gần đây rất lo lắng, biến thành quả cây đã đành, đã thế còn chỉ có thể biến hình thành trẻ con.
Dù cô không đồng ý với hành vi của thánh mẫu Ích Linh, nhưng quả thực cô chẳng có hứng quản hết đám người yêu còn lại của cô ta, chỉ muốn giải quyết một tên mà thôi, chính là cái tên khiến cả thế giới diệt vong kia kìa.
Cuối cùng Chúc Dao vẫn nói chuyện này cho sự phụ mình.
Vì vậy, hắn bắt đầu có tâm ma, hơn nữa không thể nào thoát khỏi nó.
Vì mối thù hận này, hắn giận cá chém thớt, đổ tội lên đầu toàn bộ tu sĩ.
Mẹ ơi, con mệt rồi, muốn ôm một cái.
Nguyệt Ảnh đưa hai bàn tay nhỏ bé về phía Chúc Dao.
Được!
Mẹ ơi, con đau chân, muốn xoa xoa.
Được.
Mẹ ơi, muốn hôn hôn.
Nguyệt Ảnh bĩu môi, nhưng không tiếp tục đòi hỏi, cậu ta kéo kéo tay áo Chúc Dao, làm bộ đáng thương:
Mẹ ơi, con đói!
Chúc Dao cũng nhìn ra cậu ta đang cố ý, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta rồi chỉ về phía Ngọc Ngôn:
Tìm cha con ấy!
Ngọc Ngôn:
...
Nguyệt Ảnh:
...
Thật ra kỹ năng sống của sư phụ nhà mình rất tốt, dù biến thành trẻ con nhưng tài nấu nướng vẫn đứng bậc chuyên nghiệp.
Chúc Dao thấy cách mình nuôi trẻ con nhất định có vấn đề, liền cẩn thận nhớ lại tất cả những cách nuôi trồng thực vật.
Cuối cùng cô cũng có câu trả lời.
người ta xuống núi làm việc đàng hoàng đó nha.
Rồi rồi rồi...
Nụ cười của người đàn ông kia càng trở nên hiền hòa hơn:
Tiểu Linh nhi của ta cũng biết gánh vác công việc vì sư môn rồi.
Sư phụ, người ta nhớ người, người có nhớ con không?
Nói xong còn nhõng nhẽo, coi mọi người có mặt ở đây là không khí, chui vào lòng người đàn ông kia.
Chúc Dao không nhịn được mà run lẩy bẩy, da gà da vịt nổi đầy người.
Mười mấy người đang đứng trong điện lần lượt đứng lên làm khảo sát, kết quả phần lớn là tam linh căn, hoặc là song linh căn, còn có một người là tứ linh căn.
Đo tới đo lui, cô vẫn là linh căn tốt nhất mà.
Khi bọn họ đến nơi, Quản Thành đã đứng trên đài cao chờ họ.
Nơi đây có rất nhiều người vây quanh, phần lớn đều là người phàm tới hóng hớt, mặt đầy vẻ sùng bái nhìn những người trên đài cao.
Nếu sau đó cô ta không chọc đến thú chủ.
Thú chủ, vua của mọi loài yêu thú.
Thì ra là Chúc Dao hữu, vậy chúng ta lên đường về môn phái thôi.
Quản Thành khách sáo cười một tiếng, không nói gì nữa, đưa tay tung một cái hồ lô bằng ngọc lên không trung rồi biến nó to ra gấp mấy trăm lần, rồi mới dẫn ba người lên.
Đi đường lâu như vậy, mãi mới thấy một phương tiện giao thông, thật không dễ dàng nha.
Sư phụ.
Vừa đứng vững trên sàn Ích Linh đã chạy như một cơn gió về phía người đàn ông đang ngồi ở chính giữa.
Người đàn ông vừa rồi còn nghiêm túc bỗng trở nên cực kỳ dịu dàng, gật đầu với cô ta một cái:
Nhóc con cuối cùng cũng biết đường về rồi?
Ích Linh yêu kiều chà chà chân, bĩu môi dài giọng:
Sư phụ...
Do ngày đêm sống chung với sự phụ, nên ông ta nổi lên tâm tư khác với cô ta, chẳng những thế, sư huynh đồng môn cũng yêu cô ta sâu đậm.
Ngay cả chưởng môn phái khác tình cờ đến làm khách, cũng vừa thấy cô ta đã đem lòng cảm mến.
Ngươi...
ngươi định chôn sống bọn họ, thật đúng là...
np ấy.
Mà những người đàn ông vốn tài giỏi kia lại như bị giấu mất tam quan và chỉ số thông minh, dù đáng sỉ nhục nhưng vẫn...
Cho dù muốn lên Trúc Cơ, ít nhất cũng phải chờ đến năm mười tuổi.
Điều khiến hắn còn lo lắng hơn, là bên cạnh có một Ma tộc đi cùng.
Linh phù đã đi được nửa đường, bỗng bị cắt đứt liền nổ tung, tiếng nổ vang ầm lên.
Ích Linh đứng gần nên trực tiếp bị ảnh hưởng, cô ta kêu thảm một tiếng, đầu và mặt bỗng chuyển sang màu đen sì.
Nhưng quan hệ với thủ tu lại rất căng thẳng, chỉ chưa đến mức nát bét thôi.
Mà cái gọi là thú tu, cũng là yêu thú các cấp.
Phương pháp này có hiệu quả rất lớn, ít nhất cô cũng không còn nghe thấy tiếng trong bụng của sư phụ nữa.
Thế nhưng, lại có vấn đề mới, sau khi liên tục phơi nắng một tháng, hai đứa trẻ con vốn mềm mại mũm mĩm như tranh Tết, đột nhiên gầy đi trông thấy, ngay cả cái cằm chẻ của Nguyệt Ảnh cũng biến mất.
đúng là điên rồi!
Chôn sống?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô thở dài một cái:
Ta nói này bạn gì đó ơi...
ngươi có chứng hoang tưởng bị hại à? Ai nói ta muốn chôn sống họ?
Bớt nói nhảm đi!
Ích Linh cắt lời cô:
Mau thả Nguyệt sư đệ ra, nếu không, ta sẽ không khách sáo với người nữa!
Ái chà, ta phát cáu bây giờ!
Ta cứ không thả đấy.
Ngươi đánh ta xem nào.
Thích Bình lại hừ lạnh một tiếng.
Chúc Dao cau mày, hình như cô đã hiểu ra gì đó.
Cuối cùng đạo hữu cũng đã tới.
Quản Thành liếc mắt thấy cô liền hành lễ.
Chúc Dao dùng ngự phong quyết đưa hai đứa trẻ bay lên đài cao.
Nguyệt sư đệ, ngươi đừng sợ.
Ích Linh đột nhiên quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh trong hố, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên ôn hòa dịu dàng:
Sư tỷ nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái, cô nương này bị mù sao? Rõ ràng trong hồ có đến hai người, nhưng chỉ thấy mỗi Nguyệt Ảnh là sao?
Lát nữa sự phụ ta sẽ tìm tới, ta nhất định sẽ cứu ngươi khỏi bể khổ.
Nói xong, cô ta còn nhìn liếc Chúc Dao ở bên cạnh với vẻ ám chỉ.
Bể khổ Chúc Dao:
...
Quả nhiên, không thể nào trao đổi được với cái bạn thánh mẫu này.
Quay đầu nhìn về đồ đệ nhà mình, ra hiệu ta hiểu mà.
Chúc Dao lại run một cái.
Vậy để tỷ đi tìm chút đồ ăn...
Chúc Dao thở dài một cái, lúc này mới nhớ ra cô đã rời khỏi rừng rậm ba ngày, nhưng hình như vẫn chưa ăn gì.
Bản thân cô đã ở Trúc Cơ kỳ, không cần ăn uống, nhưng sư phụ và Nguyệt Ảnh chỉ mới ở tầng Luyện Khí, đói ba ngày đã là quá sức chịu đựng.
Cho nên...
cô ta liền chơi np.
Sư phụ huynh hiểu cái gì chứ? Chớ nên học hỏi thánh mẫu nhé?
Sư phụ, Linh nhi đã tìm được sáu đệ tử có linh căn nha.
Ích Linh chỉ chỉ về phía Chúc Dao tranh công.
Linh nhi thật giỏi.
Huyền Hư khen ngợi một câu, nhưng mắt cũng không nhìn về người trong điện, chỉ chăm chú nhìn Ích Linh.
Thật quá thông minh.
Mẹ, vùi con xuống đất đi.
Nói ra thì thật xấu hổ.
Quản Thành tiến đến tiếp lời:
Hôm qua vội quá, còn chưa kịp hỏi, phải xưng hô với đạo hữu thể nào?
Ta tên Chúc Dao.
Chúc Dao kéo kéo hai đứa trẻ con bên người:
Đây là Ngọc Ngôn, đây là Nguyệt Ánh.
Một cục băng rơi xuống đất, ngấm ba phân vào đất.
Sao ngươi có thể làm như vậy!? Mau buông Nguyệt sư đệ ra!
Nhân vật BUG chính –Ích Linh đang đứng ở cửa, tức giận trợn mắt nhìn cô:
Ngay cả con trai của chính mình cũng không tha, ngươi căn bản không xứng làm một người mẹ.
...
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái, sao cô ta chưa uống thuốc đã ra khỏi cửa thế kia?
Chôn trẻ con mấy tuổi trong đất, rốt cuộc ngươi có nhân tính hay không!?
Ích Linh thương xót nhìn hai đứa trẻ bị chôn nửa người trong đất, trách móc cô.
Đã lâu lắm rồi hắn chưa trải qua cảm giác này, chỉ một thuật pháp nho nhỏ cũng phải dùng hết linh khí trong cơ thể.
Mãi mà hắn vẫn chưa thể khôi phục linh khí, thân thể này cũng quá nhỏ bé, thân hình chỉ khoảng năm, sáu tuổi, không thể chịu được quá nhiều linh khí.
Ngọc Ngôn đã làm người trưởng thành mấy vạn năm, bây giờ cảm thấy không thích ứng được với thân thể này.
Tuy nói cảnh giới vẫn còn, những linh khí trong cơ thể rất ít, tu vi chỉ dừng ở Luyện Khí trung kỳ.
Toàn bộ quả cầu thủy tinh biến thành màu xanh lá.
Đơn hệ Mộc linh căn.
Mẹ.
Nguyệt Ảnh bỗng chu miệng lên:
Hôn hôn.
...
Biết ngay là nhóc con hư hỏng này sẽ không để yên mà.
Chúc Dao cong tay búng lên gáy cậu, đào hai đứa nhỏ lên.
Vốn đang yêu chiều vô độ, đối thành
ngược luyến tình thâm
.
Dĩ nhiên, tình thâm
là đối với vai nữ chính, còn
ngược
là với những người đàn ông khác trong hậu cung của cô ta.
Trước sức mạnh tuyệt đối này, những mánh gian lận đều trở thành hổ giấy.
Chúc Dao không thể không của một câu, một tu sĩ Luyện Khí kỳ như cô ta, kỹ năng thực chiến nát bét như thế, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà đánh nhau với cô? Nên nói là cô ta ngớ ngẩn, hay là đần độn, hay là ngu ngốc nhỉ?
Ngươi buông ta ra!
Con hổ giấy thấy không phản kháng nổi, đành dùng chiêu thùng rỗng kêu to:
Nếu ngươi dám đả thương ta, sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Chúc Dao liếc nhìn cô ta một cái, nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trong hố chợt đanh lại sau khi nghe câu nói đó.
Mà Ích Linh cũng giống như phần lớn các nhân vật chính thánh mẫu khác, không chấp nhận cũng chẳng từ chối, vừa hưởng thụ sự ân cần của mọi người, vừa chậm chạp không chịu tỏ lòng.
Đã thế còn ngang nhiên tỏ ý, mỗi người trong lòng cô ta đều rất quan trọng, cô ta rất khó quyết định, không muốn tổn thương bất cứ ai.
Không sai, cô ta chơi np...
np...p...
Cô đang chuẩn bị nỗ lực không ngừng.
Đột nhiên...
Ta độc ác chỗ nào?
Sự thật rành rành trước mắt, ngươi còn dám cãi!
Ích Linh chỉ về cái hố to đã chôn được một nửa trên đất.
Ta làm gì đâu?
Tiếp tục! Chịu đựng! Sau nhiều thảo luận, quyết định chi thánh mẫu Ích Linh làm trung tâm, luôn luôn cải thiện tu vi, lấy điều kiện tiên quyết là tình yêu nồng thắm.
Quyết tâm phấn đấu cả đời vì kết cấu xã hội hài hòa của cốt truyện thánh mẫu.
Lật bàn! Không phải nói linh căn càng ít càng tốt sao? Đổi quy định từ lúc nào thế? Kịch bản có báo trước đâu?
Chúc Dao:
...
Mẹ.
Nguyệt Ảnh lập tức giơ tay, tạo cảm giác tồn tại cho mình:
Con cũng đói.
Quả nhiên, bụng cậu ta cũng phát ra tiếng kêu ộc ọc giống vậy.
Sau khi làm bữa cơm đầu tiên, việc nấu nướng được hoàn toàn trao trả lại cho sự phụ nhà mình.
Ừm, trong lúc hắn nấu ăn, cô chỉ phụ trách ngồi trên ghế nhóm bếp thôi.
Thú chủ bắt cô ta về, sau đó điên cuồng trả thù những người đàn ông khác.
Các nam chính khác không chết thì cũng bị thương.
Trong thế giới này, tu sĩ được phân thành ba loại, nhân tu, yêu tu và thú tu.
Quan hệ giữa ba loài rất rối rắm, nhân tu và yêu tu sống lẫn lộn với nhau, rất nhiều yêu tu sau khi tu luyện thành hình sẽ gia nhập các môn phái tu tiên, có thể coi là khá thân thiết.
Chuyện chỉ đến đó là kết thúc rồi, trừ việc than thở vì não của đám nam chính nữ chính không được bình thường, Chúc Dao thật sự không có hứng quan tâm.
Dù sao thì cũng là do người ta tình nguyện đấu tranh bất chấp thương vong, chớ có để ý chuyện của người khác.
Hắn không tiếp xúc nhiều với Ma tộc nên không đoán ra được, rốt cuộc đối phương cứ khăng khăng đòi phải đi theo đồ đệ nhà mình là có mục đích gì? Đồ đệ của hắn ngốc như vậy, lỡ bị Ma tộc lừa thì phải làm sao? Cũng may là tạm thời đến giờ, Nguyệt Ảnh vẫn chưa làm gì gây bất lợi cho đồ đệ.
Đồ đệ lại nhẹ dạ, hắn chỉ đành tạm thời...
Cho đến khi cô thỉnh thoảng nghe được những thụ yêu nhỏ trong viện nói chuyện vặt vãnh thì mới nhận ra được vấn đề.
Cô là thụ yêu, sư phụ và Nguyệt Ảnh cũng miễn cưỡng được coi là quả yêu, đều là yêu quái hệ thực vật, thức ăn của loài người với họ dù có tác dụng nhất định, nhưng không phải thức ăn chủ yếu.
Ích Linh đương nhiên không cam chịu thế nên cô ta tranh cãi với thú chủ, trách hắn nhẫn tâm, không có tình người.
Thú chủ bị thái độ của cô ta làm cho tức điên, nghĩ rằng cô ta không bỏ được những người đàn ông khác, ra tay trả thù còn tàn nhẫn hơn.
Ta...
Ích Linh như muốn nói gì đó.
Gặp lại sau!
Chúc Dao trực tiếp ôm hai đứa nhỏ đi vào nhà.
Bọn họ phải bay hết ba canh giờ mới đến nơi.
Bất ngờ thay, phái Thương Ngô khác với ấn tượng của cô.
Sau khi sống lại, cậu ta trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, cứ như trở về lúc mới nhất được cậu ta, chỉ cần được đi theo cô là đã thỏa mãn.
Ngay cả những câu như, tại sao cô biết trước được tương lai, sao có thể sống lại vô hạn, cũng không hề hỏi.
Đến lúc này, cho dù là người yêu, hay thú cũng chẳng còn lấy một sinh mệnh sống.
Tổng kết lại toàn bộ câu chuyện rút ra ý nghĩa là, thánh mẫu đùa cợt tình cảm của người khác quá đà có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Nhân vật chính của lần này chính là cô em Ích Linh mà cô đã nhìn thấy.
Nếu phải dùng một câu để miêu tả BUG lần này, cô chỉ có thể nói: Thánh mẫu! Quá đúng nhãn hiệu thánh mẫu! Ích Linh này đơn giản là một phiên bản nữ của BUG đầu Tiêu Dật.
Thứ bọn họ cần là - phơi nắng! Không sai, dù đã thành yêu, nhưng vẫn phải làm quá trình quang hợp.
Vì vậy, chuyện đầu tiên mà Chúc Dao làm mỗi sáng sớm, là ôm sư phụ và Nguyệt Ảnh đến nơi nắng nhất trong sân, phơi nắng! Hơn nữa còn phải phơi đủ ba trăm sáu mươi độ, không chừa góc chết nào.
Hừ, lại là đơn linh căn.
Người hầu Thích Bình hừ lạnh một tiếng, mặt đầy khinh bỉ, cười cợt trên sự đau khổ của người khác.
Ngay cả Quản Thành cũng đầy vẻ thất vọng.
Ngọc Ngôn không phản đối, chỉ có thêm một yêu cầu, nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.
Lý do của hắn rất đơn giản, nếu không phá đám nổi hai người kia thì dùng vũ lực giải quyết, tiêu diệt cái gã thú chủ kia.
Cô yên lặng quay đầu nhìn về phía bên phải.
Sư phụ bản mini nào đó đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm hai người trên điện, hồi lâu lại gật đầu một cái.
Lúc này Nguyệt Ảnh cũng kéo cô lên phía trước, đặt bàn tay nhỏ bé lên quả cầu.
Nhưng lần này lại không giống như cô dự đoán, trong quá cầu không còn là màu xanh lá đơn độc, mà xuất hiện thêm hồng, vàng, xanh lục, xanh lá, vàng kim, năm loại màu sắc khác nhau.
Vì có tư chất tốt nên từ nhỏ đã được sự phụ, Huyền Hư tôn giả thu làm đồ đệ, chăm bẵm nuôi lớn như châu ngọc.
Hơn nữa từ nhỏ cô ta đã khôn khéo hiểu
Không sai, trong thế giới này thú vật lại là loài có tổ chức có kỷ luật, có người cai trị!
Trong một lần tình cờ, Ích Linh cứu được yêu vương đang trong tình trạng nguy kịch.
Chúc Dao sửng sốt, Mộc linh căn mặc dù không bằng Lôi linh căn trước kia của cô, nhưng dẫu sao cũng là thiên linh căn.
Thể này vẫn còn kém? Yêu cầu của môn phái này không phải quá cao đấy chứ? Chẳng lẽ những người khác đều là linh căn biến dị sao?
Người tiếp theo.
Huyền Hư không nhìn cô lấy một cái, cứ như cô chẳng đáng để hắn quan tâm vậy.
Sau khi thú chủ phát hiện, hắn bị điên đến mức nổi cơn thịnh nộ.
Hắn vốn là yêu thú tu luyện thành hình người, mà yêu thú cả đời chỉ có một bạn đời, hơn nữa ham muốn chiếm hữu với bạn đời cực kỳ cao.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của cô ta, vị thí chủ này bắt đầu động lòng.
Sau quá trình đưa đẩy qua lại, Ích Linh thu phục thành công nam chính thứ n+1, trở thành một thành viên trong hậu cung khổng lồ của cô ta.
Nhưng không biết vấn đề có phải là do không có dinh dưỡng đầy đủ không.
Dù bọn họ ngày ba bữa, chưa từng thiếu, nhưng vẫn thường xuyên thấy đói bụng.
Đậm chất thánh mẫu quá đi mất.
Ba phần tư nội dung kịch bản sau đó là đủ loại đàn ông, yêu cô ta đến chết mê chết mệt, cơ bản chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ bị cô ta quyến rũ, sau đó yêu đến sâu đậm.
Đổi cách đưa kịch bản từ lúc nào thế? Còn cái mục tìm chết bên dưới là cái con khỉ gì? Chúc Dao thở dài một tiếng, nhấn vào nút nhậ6n.
Màn hình bất chợt lóe sáng, một đống chữ màu trắng hiện ra.
Trăm triệu sợi cáp quang, không lo kịch bản, chuyên nghiệp đáng khe5n ngợi! Đang load kịch bản...
Cô vốn nghĩ sau khi chọn nút nhận, sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say, giống như cách nhận kịch bản về BUG trước kia vậy.
Hai đứa trẻ trước đó gầy xọp đi đột nhiên lại hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy, trở về dáng vẻ mập mạp trước kia, thậm chí còn cao lên hai centimet.
Thế này là...?
Rải đất vào thì liên lớn lên, thêm nữa liệu có nảy mầm luôn không nhỉ? Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống:
Xem ra hình dạng thật của chúng ta cũng không phải thế này.
Hình dạng thật?
Chúc Dao thấy hơi mông lung.
Trên đài có tám người, trừ hai người nhóm BUG, bất ngờ thay, con hồ ly vàng cũng ở đó, còn có hai đệ tử mặc đồ giống Quản Thành.
Sau lưng hai người đó có hai đứa trẻ chừng mười tuổi, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, xem ra là đệ tử được thu nhận lần này.
Kiếp này cô là thụ yêu, Mộc linh căn là bình thường.
Có lẽ sư phụ và Nguyệt Ảnh cũng như vậy.
Vì thế, Chúc Dao bắt đầu đào hố...
Ngọc Ngôn và Nguyệt Ảnh nhăn nhó ngồi cạnh nhìn.
Hôm sau đúng vào buổi trưa, Chúc Dao trái phải dắt một đứa, chậm chạp...à không phải là mỗi tay dắt tay một đứa trẻ con, đi đến thị trấn.
Nơi phái Thương Ngô tuyển chọn đồ đệ rất dễ tìm, cả thị trấn cũng chỉ có một nơi có linh khí lưu động.
Lúc này Ích Linh mới biết sợ, tình cảm với thủ chủ cũng dần phai nhạt.
Để chạy trốn, cô ta vờ vịt lấy lòng thú chủ nhằm hòa hoãn quan hệ giữa hai người, sau đó nhân cơ hội hẳn không đề phòng thì chạy trốn cùng những người đàn ông khác.
Thế nào rồi?
Chúc Dao đứng ở miệng hố, lo lắng hỏi.
Ngọc Ngôn gật đầu một cái:
Biện pháp này có thể được.
Dao tỷ, để thấy tốt hơn nhiều rồi.
Nguyệt Ảnh cũng đáp.
Chúc Dao dứt khoát dùng dây leo trói nghiến cô ta lại, cô khống chế góc độ vừa vặn sao cho linh phụ kia không thể tổn thương được cô ta.
Cô ta còn muốn giãy giụa, Chúc Dao trực tiếp bẩm quyết chỉ vào trán cô ta để che giấu linh khí.
Chúc Dao cũng không ngờ tới, cô chỉ bí quá hóa liều, thế mà lại thu được kết quả ngoài ý muốn.
Vậy để ta cho hai người nhiều đất hơn.
Cô bỗng thấy tràn trề động lực, dùng một pháp thuật hệ Phong chiến đất rào rào đổ xuống cái hố, chỉ một lát, cái hố đã đầy đến một nửa.
Ý hắn là...
Nguyệt Ảnh tiếp lời nói:
Chúng ta chưa biến hình hoàn toàn.
Chúc Dao nhìn hai đứa trẻ con từ đầu đến chân, không thiếu chân thiếu tay gì mà, rất nguyên vẹn đó.
Giống như người phàm phải chờ đợi qua năm tháng mới có thể lớn lên vậy.
Ngọc Ngôn tiếp tục nói:
Có lẽ chúng ta cũng phải chôn sâu trong đất mới biến hình nguyên vẹn được.
Không hiểu.
Ý là phải ở trong đất mới lớn lên được sao?
Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn thở dài một tiếng:
Tu vi của chúng ta cũng đang khôi phục.
Nói cách khác, bọn họ căn bản không cần ra ngoài hấp thụ linh khí nữa, chỉ cần ngơ ngác đứng trong đất thì sẽ vừa lớn lên, vừa khôi phục được tu vi? Quá dễ dàng đi.
Đối với hắn, hành động của Ích Linh là sự phản bội tột cùng.
Ban đầu hắn yêu cô ta bao nhiêu, thì giờ hận bấy nhiêu.
Khi nhảy vào cái hổ lớn gấp đôi thân thể, họ đều ngạc nhiên một chút.
Từng dòng nước ấm như truyền vào thân thể bọn họ, sự mệt mỏi trong mấy ngày qua như bị quét sạch vậy.
Cho dù là tu sĩ tiền đồ vô lượng, chưởng môn của môn phái lớn nhất, yêu vương, tán tu vân vân mây mây.
Bất kể là đàn ông ưu tú đến đâu, chỉ cần biết đến cô ta là sẽ không có ngoại lệ, nhất định sẽ quỳ dưới gấu váy cô ta, không tiếc gì mà tìm mọi loại tài nguyên cho cô ta tu tiên, quỳ gối xin mỹ nhân rủ lòng thương, một bộ kịch bản cực kỳ
thánh mẫu
.12
Ích Linh đột nhiên lại nói:
Mặc dù Chúc Dao tỷ tỷ không thích con lắm, nhưng tìm được một vị nhân tài cho sư môn, Linh nhi vẫn rất vui vẻ.
Ánh mắt Huyền Hư lập tức lạnh đi.
Chết tiệt, đây là muốn giá họa cho cô hả!? Cô đắc tội cô ta bao giờ chứ?
Bắt đầu khảo sát linh căn đi.
Giọng Huyền Hư lạnh đi không ít, hắn vung tay lên, một quả cầu thủy tinh đột nhiên xuất hiện, trôi lơ lửng trong điện, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo nhìn về phía Chúc Dao:
Bắt đầu từ ngươi.
Nhìn dáng vẻ bực bội này, cô phải chịu thiệt là cái chắc, Chúc Dao hít sâu một hơi, nhịn xuống, giơ tay đặt lên quả cầu kia.
So với khuôn mặt cả ngày lạnh lùng như một ông cụ non của sư phụ nào đó thì chuyên nghiệp hơn nhiều.
Ôi chao, xem ra làm mẹ cũng không hề dễ dàng.
Ấy, sao Nguyệt Ảnh lại có ngũ linh căn?
Linh căn toàn hệ!
Huyện Hư đột nhiên đứng lên, tất cả mọi người đang ngồi trên ghế đều bật dậy, vẻ mặt kích động, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Ảnh.
Thế mà lại là ngũ linh căn toàn hệ!
Tư chất như vậy chưa từng xuất hiện trong rất nhiều năm.
Nhất định sau này sẽ có thành tựu lớn, nhất định có thành tựu a.
Quả nhiên trời vẫn ưu ái phái Thương Ngô chúng ta.
Chúc Dao:
...
Mẹ, đào con lên đi.
Mẹ, ôm con một cái.
Ừ, sư phụ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nhưng tình huống hiện tại phải xử lý thế nào đây? Chúc Dao thấy hơi khó xử, chuyện ngày hôm nay, dù có là hiểu lầm hay không, thì kết cục chắc chắn vẫn không hề tốt đẹp.
Đơn giản là...
rất thô bạo! Nguyệt Ảnh không có ý kiến gì, chỉ kéo ống tay áo cô, nhẹ nhàng nói một câu:
Mọi việc đều nghe theo Dao tỷ.
Con hồ ly vàng thì ngược lại, nó vẫn si ngốc nhìn Ích Linh.
Không thể không nói, ánh hào quang của thánh mẫu thật mạnh mẽ.
Hơn nữa còn là phiên bản đã nâng cấp.
Ích Linh là một cô nhi, nhưng cô ta không hề khổ chút nào.
Quả nhiên! Chúc Dao yên lòng.
Vậy ta chôn hai người sâu hơn một chút.
Cô hất thêm mấy nắm đất xuống, vừa vặn đắp hết chân hai người.
Chúc sư tỷ.
Ích Linh lúng túng lên tiếng.
Ngươi vẫn còn ở đây à!?
Chúc Dao quay đầu nhìn cô ta một cái.
Chúc Dao vung tay lên theo phản xạ, triệu hồi một cây mây và một dây leo vung về hướng tiếng gió phát ra.
Một âm thanh
Đinh
vang lên.
...
Lời nói đến miệng lại phải nuốt lại, trên khuôn mặt Ích Linh đầy vẻ khó chịu, bàn tay bên người siết chặt, bỗng nhiên cô ta cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Hôm nay cô tới đây là vì sư phụ muốn thu nhận Nguyệt Ảnh làm đồ đệ, nên cô mới định tạo quan hệ tốt với sư đệ tương lai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.