• 1,154

Chương 201: Chớ có bới móc ta


Đối với người hâm mộ não tàn như vậy, biện pháp duy nhất là phớt lờ đi, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cô đã bà8y sẵn trận pháp trước cửa, dù hắn có gào thét cỡ nào thì cũng không vào được.
Ngọc Ngôn đưa tay sờ đầu cô theo thói quen, đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt lên môi cô một nụ hôn phớt, trầm giọng nói:
Nghe lời.

...
Sư phụ chủ động bày tỏ tình yêu vẫn khiến cô kích động.
Nếu trước đó hắn không xách ghế để kê chân rồi mới ngẩng lên hôn cô.
Cũng giống như Vương Từ Chi vậy, dù ngoại hình của cậu ta và nấm tinh giống nhau như đúc, nhưng cô không thể xem nấm tinh là cậu ta.

Dao tỷ...
Nguyệt Ảnh đưa tay xoa nhẹ mặt cô, ánh mắt bỗng trầm xuống như có gì thoáng qua:
Sao tỷ lại buồn?
Chúc Dao hơi sững lại, ho nhẹ một tiếng rồi vỗ tay cậu ta:
Đừng làm trò, thân thể đệ vẫn bình thường, tu vi cũng đã đến giai đoạn Trúc Cơ.

Lan Khải.
Ích Linh trở về dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, nhìn Nguyệt Ảnh nói:
Đây chính là đệ tử mà sư phụ ta muốn thu nhận, Nguyệt Ánh.
Ánh mắt người đàn ông kia trầm xuống, nghiêm nghị nhìn Nguyệt Ánh một cái rồi cười nói:
Còn nhỏ tuổi thế này mà tu vi đã đến bậc Trúc Cơ, đúng là tư chất xuất chúng.
Nghe vậy, mặt Ích Linh đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Nguyệt Ảnh càng lóe sáng:
Nguyệt sư đệ, ngươi đã lên Trúc Cơ? Đạt được Trúc Cơ từ lúc nào? Sao không báo cho ta biết?
Cô ta đột nhiên nhìn Chúc Dao về trách móc:
Chúc Dao tỷ, đây là lỗi của ngươi, Trúc Cơ kỳ là đại sự, sao ngươi không báo cho sư môn lấy một tiếng? Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Lan Khải cũng gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Chúc Dao cũng mang vẻ bất mãn.
Chửi thề một tiếng! Thánh mẫu có bệnh phải không!? Đúng là đi đâu cũng không quên giá họa cho cô.
Lần này, cô định làm một kế hoạch lâu dài, mượn danh bế quan để đi chôn hai đứa trẻ con.
Để tránh gặp phải trường hợp não tàn như Ích Linh, cô quyết định đào hổ ở sân sau.
Chẳng đến mấy ngày sau, bên ngoài 3đã yên tĩnh trở lại.
Kế hoạch của Chúc Dao rất đơn giản, trước khi vai chính Ích Linh đi tìm chỗ chết, cô phải k9hôi phục tu vi của mình đã.
Con trai ta lên Trúc Cơ méo phải chuyện của ngươi, sao phải thông báo cho ngươi?

Không phiền sư muội để ý, ngươi cũng biết đấy, Nguyệt Ảnh nhà ta có tư chất tốt, bậc Trúc Cơ với nó mà nói chỉ dễ như trở bàn tay, không như những người khác...
Chúc Dao liếc cô ta một cái, nếu cô nhìn không lầm, bây giờ cô ta vẫn ở giai đoạn Luyện Khí.
Dù biết hai người là một, nhưng sự thay đổi này vẫn khiến cô thấy hơi kỳ cục.
Năm năm qua, trong lúc bọn họ đang ngủ say, Chúc Dao đã đặt vài trận pháp xung quanh, nhưng vẫn rất lo lắng.
Năm năm vẫn chưa lên được Trúc Cơ! Sắc mặt Ích Linh tái nhợt, rõ ràng cũng hiểu ra ẩn ý trong lời nói của cô.

Chúc Dao tỷ...
Nguyệt Ảnh bên cạnh Chúc Dao.

Nguyệt sư đệ, cuối cùng cũng gặp ngươi.
Mặt Ích Linh đầy vẻ mừng rỡ như lâu ngày xa cách mới gặp lại, nhìn Nguyệt Ảnh từ trên xuống dưới, bỗng mắt sáng lên gấp mấy lần, trên mặt tỏ rõ vẻ ngượng ngùng.

...
Cảm giác bị ngưng lại thế này thật đáng ghét.
Mất hết quyền uy của người làm mẹ rồi.
Chúc Dao thấy hơi chột dạ, thánh mẫu không định sân si Nguyệt Ảnh nhà cô đấy chứ? Cậu ta mới chỉ là một đứa bé mà!
Năm năm không gặp, Nguyệt sư đệ có khỏe không?
Ích Linh đột nhiên quay sang nhìn Chúc Dao như đang ám chỉ điều gì, rồi dịu dàng nói:
Ngươi đừng sợ, nếu có chuyện gì bất công cứ nói cho sự tỷ, ta sẽ giúp ngươi.

Ý cô ta là mình sẽ ngược đãi Nguyệt Ảnh á? Chúc Dao nhíu mày một cái, kéo Nguyệt Ảnh ra sau lưng mình, đứng chắn trước mặt, cản tầm nhìn cô ta.
Cô phải để cho sự phụ lớn, phải làm, ngay lập tức! Chúc Dao vẫn cho rằng, với tốc độ trưởng thành lần trước, sư phụ và Nguyệt Ảnh sẽ khôi phục tu vi rất nhanh, không ngờ lần chốn này lại kéo dài đến tận năm năm.
Hai người từ thân hình bốn, năm tuổi biến thành mười hai, mười ba tuổi, cơ thể cũng cao gấp đôi trước kia.
Đây không phải làm vườn nha! Không chờ cô thông suốt, chưởng môn đã phải người tìm tới cửa.

Chưởng môn có lệnh, người phải đưa Nguyệt Ảnh sư đệ đến chủ điện một chuyến.
Đệ tử tới truyền tin không kìm được mà nhìn cô một cách coi thường.
Chúc Dao bỗng thấy sự xót xa chưa từng có dâng lên từ đáy lòng, cậu ta như vậy càng giống Thiều Bạch hơn.

Dao tỷ?
Thấy cô ngẩn người, Nguyệt Ảnh kéo kéo tay áo cổ:
Sao vậy?

Không có gì.
Lúc này Chúc Dao mới bình tĩnh lại, lén kéo tay xem mạch cậu ta.

Ích sư muội, đã lâu không gặp.
Cái đồ thánh mẫu, đừng có đụng vào con trai ta:
Không biết kỹ năng dùng phụ của muội đã tiến bộ hơn chưa?
Có còn làm nổ phù nữa không? Sắc mặt cô ta cứng đờ, dĩ nhiên là đang nhớ lại chuyện dùng phù rồi tự hại mình ra sao, miễn cưỡng gọi một tiếng:
Chúc sư tỷ.

Linh nhi, đây chính là người có linh căn toàn hệ mà muội thường nhắc tới, Nguyệt sư đệ?
Một người đàn ông áo xanh đi ra từ sau lưng Ích Linh, tuổi tác chừng hai mươi, bề ngoài có vẻ rất gọn gàng, đầu đội phát quan, tay cầm sáo ngọc, đúng là một vị công tử vô cùng phong độ.
Hắn nhìn hai người trước mặt một cái rồi lại quay đầu dịu dàng nhìn Ích Linh.

Dao tỷ...
Thiếu niên bên trái đột nhiên mở mắt.

Nguyệt Ánh, đệ tỉnh rồi à?
Chúc Dao đi tới, thật không ngờ người tỉnh lại trước sẽ là Nguyệt Ánh, vội vàng luống cuống đào người lên:
Thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?
Nguyệt Ảnh cười với cô một cái, khuôn mặt trở nên dịu dàng:
Dao tỷ đừng lo, đệ đã hoàn toàn biến hình rồi.
Cậu ta đã trở thành một thiếu niên, đầu đã chạm đến bả vai cô, cười lên thì thấy toàn thân như tỏa sáng vậy, đẹp kinh người.
Vì vậy cô dứt khoát ở bên cạnh bảo vệ, đồng thời tu luyện để tăng tu vi, như vậy là một mũi tên trúng hai mục đích, tu vi cô không có tiến bộ, chỉ tăng từ Trúc Cơ tầng một lên tầng hai rồi không tăng nữa.
Ngược lại, sư phụ lên thẳng Trúc Cơ hậu kỳ.
Hôm nay là ngày bái sư của Nguyệt sư đệ, mau vào thôi.
Vừa nói vừa định kéo tay Nguyệt Ảnh đi.

A!
Cô ta còn chưa kịp đụng tới người đã bị linh khí đẩy thẳng ra ngoài.
Có vẻ là rất khinh bỉ cô.
Chúc Dao không biết mình làm gì đắc tội hẳn, nhưng nguyên nhân chưởng môn gọi cô đến, cô có thể đoán được một, hai phần, có lẽ là chuyện bái sư cho Nguyệt Ánh.
Cô do dự một hồi liền đi theo đệ tử kia, trước khi đi thì gia cố lại trận pháp trong viện một lần.
Vừa vào điện, một bóng hồng nhảy ra đón chào, mặt đầy vẻ nhiệt tình chạy về phía...
Nguyệt Ánh là hắn, cũng không phải hắn.
Cô không thể quên đi Thiều Bạch, nhưng cũng không thể coi Nguyệt Ánh là hắn.
Cô đã quen với tướng mạo của sư phụ, nhưng Nguyệt Ảnh lại không như thế, cậu ta không còn dáng vẻ cao gầy trước kia, mà càng ngày càng trắng trẻo dịu dàng, càng ngày càng giống...
Thiều Bạch.
Ngươi...
Mắt cô ta đỏ lên như bị oan ức lắm vậy:
Ta cũng chỉ quan tâm đến Nguyệt Ảnh nên mới...
Giai nhân gặp phải uất ức, kỵ sĩ Lan Khải dĩ nhiên cũng không vui vẻ gì, chau mày nhìn về phía Chúc Dao, kín đáo dùng Kim Đan uy áp:
Vị sư muội này, việc gì phải tổn thương người khác?
Con mắt nào của người thấy ta tổn thương người khác? Quả nhiên, đàn ông cứ đến gần thánh mẫu là chỉ số thông minh bị tụt hạng sao?

Thôi mà Lan Khải.
Ích Linh sụt sịt mũi, cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ:
Sư phụ và chưởng môn cho hai người ở đại điện đã lâu.
Nhìn một cậu bé lạch bạch chạy đi lấy ghế, khệ nệ khiêng đến cạnh cô, dùng cả chân cả tay để trèo lên, nửa ngày mới bĩu cái miệng nhỏ nhắn, in lên môi cô.
Chúc Dao thật sự không tìm nổi tí cảm giác lãng mạn nào, chỉ thấy thật khổ.

Linh nhi!
Thân hình Lan Khải chợt lóe lên, đỡ lấy cô ta, sắc mặt chợt trầm xuống, hai mắt bốc lửa nhìn Nguyệt Ảnh:
Ngươi...
Hắn đang định trách mắng thì bị chặn lời.
Nguyệt Ảnh nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng quay đầu nhìn hai người:
Ta không thích người khác đụng vào mình.
Ánh mắt lạnh như băng kia không có lấy một chút hào hứng, rõ ràng là gương mặt đó chẳng có biểu cảm gì, nhưng Lan Khải lại thấy lạnh cả người.
Đặc biệt là hai người, sư phụ và Nguyệt Ánh, họ là do trái cây biến thành, mà ở một 6khía cạnh nào đó, trái cây cũng như hạt giống.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao họ ở trong đất mới lớn lên được. 5
Sau khi trùng sinh, cô vẫn không nghĩ đến chuyện của Thiều Bạch nữa.
Ban đầu cô cưỡng ép đẩy hắn vào cột sáng tiếp dẫn vì muốn cứu hắn một mạng, nhưng không ngờ rằng mọi chuyện lại xảy ra theo hướng ngược lại, không chỉ không cứu được hắn, mà còn khiến hắn càng sa đọa vào ma đạo.
Nhưng sư phụ vẫn...
Lo lắng nhìn người còn lại vẫn đang trong hố, Nguyệt Anh cũng đã tỉnh, sao sư phụ vẫn không có phản ứng gì? Theo lý thuyết, đạt đến tu vị Trúc Cơ là cô đã biến hình, Nguyệt Ảnh cũng đến tu vi Trúc Cơ là tỉnh, sư phụ đã đến Trúc Cơ hậu kỳ, sao vẫn chưa tỉnh:
Chẳng lẽ là muốn cô tưới nước?

Trong khi vi sư còn đang khôi phục tu vi, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Ta biết.


Ngọc Dao...

Vâng?


Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn nhíu mày một cái:
Lần này bọn ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, chính nàng phải cẩn thận hơn.

Yên tâm, ta đã dặn dò quản sự nơi này rồi, mấy năm tiếp theo sẽ bế quan, không có người đến.
Hai người cứ yên tâm lớn lên nha.
Ngọc Ngôn vẫn hơi lo lắng, hắn biết rất rõ năng lực tìm đường chết của đồ đệ mình.
Hôm nay cô gieo hai đứa trẻ con xuống, mùa thu tới là có thể thu hoạch được hai mỹ nam.
Hí hí, nghĩ đến chuyện này khá là kích động đó nha.
Cái lạnh ấy không ngừng lan ra tay chân hắn, sự sợ hãi trước giờ chưa từng thấy cứ dâng lên, mồ hôi lạnh chợt rỉ ra, lời đã đến bên miệng cứ thế mà trôi hết đi.


Mẹ, chúng ta đi vào thôi.
Nguyệt Ảnh quay đầu lại, kéo kéo tay Chúc Dao, khuôn mặt nở một nụ cười ấm áp như hoa mùa xuân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.