Chương 207: Ta khôi phục tu vi rồi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2983 chữ
- 2022-02-04 04:35:03
Tập trung tinh thần, ổn định linh khí, chuyên tâm Kết Đan.
Ngọc Ngôn bố trí thêm vài trận pháp ổn định linh khí rồi ngồi xuốn8g bên cạnh cô, phía sau đột nhiên xuất hiện bóng mờ của một con rồng trắng quần xung quanh hai người, giúp cô chữa trị kinh mạ3ch bị tổn thương.
Lôi linh khí trong người Chúc Dao rất không ổn định, chúng điên cuồng như muốn phá cơ thể có chui ra9.
Cơ thể này của cô hiện đang mang Mộc linh căn, nếu như muốn hấp thu những linh khí điên cuồng này để Kết Đan thì buộ6c phải chuyển Lôi linh khí thành Mộc linh khí rồi mới dẫn vào đan điền được.
Tu vi của hắn cũng thuộc Kim Đan, ngoại hình đẹp trai, vầng trán lộ ra vẻ uy nghiêm của người có quyền cao chức trọng, lúc này đang nhìn Ích Linh với vẻ dịu dàng yêu thương.
Dàn harem lại tăng nhân sổ rồi sao? Quả nhiên là người đàn ông cao to giàu có đẹp trai dịu dàng như nước kết hợp với thánh mẫu được làm từ sắt đá.
Hình như bọn họ đang tranh chấp gì thì phải.
Ngọc Dao..
Hắn xoa đầu đồ đệ, nghĩ thế nào lại kéo cô vào lòng, hơi kinh ngạc vì đồ đệ trước giờ không biết sợ chết là gì nhưng lúc này lại đang run lẩy bẩy:
Tin ta, ta không sao.
...
Lúc này Chúc Dao mới bình tĩnh trở lại, lý trí bắt đầu khởi động:
Vậy ban nãy...
Cô quay đầu nhìn, thanh kiếm mới đây còn đang treo trên bầu trời đã không thấy đâu nữa, ngay cả Lôi linh khí ngập tràn trong không khí cũng đã biến mất tăm rồi.
Ngọc Ngôn nhíu mày, mơ màng nhìn lòng bàn tay mình, một lúc sau mới nghi ngờ lên tiếng:
Ngọc Dao, hình như tu vi của ta đã khôi phục rồi.
Hả?
Sư phụ nói vậy là ý gì?
Ta khôi phục tu vi trước đây rồi.
Vậy bây giờ huynh là?
Hoá Thần.
Lần sau nếu có sét đánh, huynh đừng kéo ta theo được không?
Sư phụ không đào hố chôn đồ đệ thì sẽ chết hả!!
Để không phải phi thăng, sư phụ chỉ có thể ở lại trong không gian thu nhỏ đặt thần khí kia, Chúc Dao tưởng rằng sự phụ khôi phục tu vi thì cô có thể nghênh ngang đi lại rồi, không ngờ lại chẳng có tác dụng gì.
Vừa đi ra đã phải phi thăng, thật sự là không thể khiến người ta tổn thương hơn được nữa mà! Nếu biết trước thì thà rằng hắn cứ làm Kim Đan còn hơn! Giày vò bao lâu, cô vẫn phải tự đi tìm BUG của mình.
Đắng lòng...
Chủ nhân, có người tới.
Hạt Vừng đẩy đẩy Chúc Dao.
...
Nhanh quá rồi đó!
Không chỉ như vậy.
Ngọc Ngôn xoè một bàn tay ra trước mặt cô, một tia sáng trắng loé lên, lòng bàn tay hắn xuất hiện một thanh kiếm nhỏ đầy tia sét.
Hai mắt Chúc Dao mở to hết cỡ:
Đây là...
Đây không phải là thanh kiếm cao như núi vừa rồi sao? Sao nó lại ở đây, hơn nữa còn biến thành phiên bản mini như thế này nữa? Ngay cả chữ BUG trên đó cũng biến mất rồi.
Ta cũng không rõ nguyên nhân.
Ngọc Ngôn nhíu mày giải thích:
Vừa rồi vật này bay thẳng vào trong thần thức của ta, đồng thời hoà tan ở trong đó rồi.
Hoà tan vào trong thần thức, vậy chẳng phải là...
Ngọc Ngôn gật đầu:
Nó trở thành pháp khí bản mệnh của ta.
...
Sao bảo pháp khí bản mệnh được nuôi dưỡng trong thần thức từ Kim Đan kỳ mà.
Sư phụ huynh đột nhiên nuôi một thanh kiếm lạ trong thần thức, thật sự không sao đấy chứ? Có tiêu hoá được không đấy?
Linh căn của ta cũng thay đổi rồi.
WTF?
Ta khôi phục lại Lôi linh căn trước đây.
Hả? Là ban nãy đó hả?
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu.
...
Má nó, tại sao cô thay đổi linh căn thì đau chết đi sống lại, còn sư phụ không chỉ khôi phục tu vi lại nhẹ nhàng như thể không xảy ra chuyện gì như thế được.
Đây là...
Lôi kiếp phi thăng.
Hả?
Sao lại như vậy?
Ngọc...
Dao, ta đã khôi phục tu vi rồi.
Ta biết mà, huynh đã nói ba lần rồi...
Khoan đã, chắc không phải là:
Huynh khôi phục tu vi Thượng Tiên rồi sao?!
Luật trời áp chế tu vi của ta, cho nên trước mắt vẫn là Hoá Thần, nhưng dù sao ta cũng là Thượng Tiên, trước đây trong không gian thu nhỏ có trận pháp lẩn trốn thời thượng cổ mới không bị nhận ra, nếu như đã ra
ngoài rồi...
Vốn là không thể.
Ngọc Ngôn nhíu mày, linh căn là do trời sinh, tuy rằng có một số báu vật trong trời đất có thể tẩy linh căn nhưng hắn chưa từng nghe thấy việc không cần dựa vào bất cứ điều gì mà có thể biến ra được linh căn mong muốn:
Có thể do trước đây nàng đã quen với tôi linh căn nên mới có thể may mắn thành công, người khác không chắc có thể.
Đồ đệ mình hình như luôn có thể phát hiện ra một vài chuyện mà người khác không biết, như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu đây? Chúc Dao nghĩ kỹ lại, đúng vậy, vừa rồi là cô dựa vào ký ức trước đây dẫn Lôi linh khí vào chữa trị cho kinh mạch và đan điền.
Nếu như hôm nay thứ cô hấp thu không phải Lôi linh khí thì có lẽ mồ đã sớm xanh cỏ rồi.
Ngọc Ngôn lại hỏi một chút về hình hình hiện tại, Chúc Dao kể hết cho hắn nghe mọi chuyện lớn nhỏ từ sau khi gặp phải Lăng Hoả Thú, bị vứt bỏ ở di tích này, còn gặp được Hạt Vừng.
Đan điển vốn đang ngoan ngoãn yên ổn bắt đầu trở nên bỏng rát khô cạn, hơi giống với tôi linh căn trước đây của cô.
Chẳng lẽ linh căn cũng có thể thay đổi sao?
Chúc Dao bất ngờ nảy ra ý tưởng này xong liền tăng tốc độ dẫn linh khí vào cơ thể, cố gắng chống lại cơn đau thấu tim gan, thử điều động Lôi linh khí trong đó.
Chúc Dao chỉ mất ba canh giờ là Kết Đan xong, nhưng tu vi của cô thì vẫn tăng lên một cách không kiểm soát, Kim Đan tầng một, tầng hai, tầng ba, tầng năm...
lên thẳng Kim Đan đại viên mãn mới dừng lại.
Chúc Dao hít sâu một hơi, ngừng dẫn khí vào cơ thể rồi mới mở mắt.
Nhưng khi linh khí ngày càng nhiều lên thì cô lại có cảm giác cơ thể mình đang trướng lên.
Cảm giác này cô rất quen thuộc, đó chính là chướng ngại khi đột phá tu vi.
Cô cũng không dừng lại mà vẫn tiếp tục dẫn linh khí vào người.
Sau đó lại dẫn những linh khí lạ còn lại phủ kín lên kinh mạch toàn thân, cưỡng ép nó đi vào mở rộng và hấp thu.
Ban đầu kinh mạch bị phá vỡ nghiêm trọng hơn trước, nhưng dần dần những lỗi linh khí quấn quanh kinh mạch đã bắt đầu tự động chữa trị kinh mạch toàn thân cho cô, mãi cho đến toàn bộ linh khí trong đan điền bị tiêu hao hết thì kinh mạch của cô cũng đã được chữa khỏi hắn, mà Lôi linh khí mới đây còn khiến cô cảm thấy không bị khống chế đã lập tức trở nên thân thiết đến vô hại.
Ngọc Ngôn giải trừ trận pháp xung quanh.
Ngay lập tức, thanh kiếm đó hoá thành một tia sáng trắng bay thẳng về phía Ngọc Ngôn, xuyên qua ẩn đường của hắn.
Chúc Dao chỉ kịp nhìn thấy một bóng mờ trên không trung.
Sư phụ!
Lồng ngực của Chúc Dao đau nhói, kéo chặt sư phụ mình, cảm thấy trái tim như sắp vọt ra ngoài cổ họng đến nơi.
Nửa khắc đồng hồ sau, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng tách nho nhỏ, kinh mạch của cô bỗng chốc được mở rộng gấp đôi.
Tu vi của cô cũng đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, từ Trúc Cơ tầng hai lên đến tầng ba, tầng bốn, tầng năm...
cho đến khi đạt đến đại viên mãn.
Sư phụ.
Ừ.
Ngọc Ngôn đáp lại, hắn kéo tay đồ đệ rồi bắt mạch, lại thả một sợi thần thức vào.
Sau khi chắc chắn không có gì lạ thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ thật sự có phản ứng.
Linh khí tiến vào đan điền ngoan ngoãn thuận theo sự sắp đặt của cô mà chuyển động.
Cô trực tiếp dùng những linh khí này để bao bọc lấy đan điền, chậm rãi khiến nó trở nên quen thuộc.
Ngọc Ngôn nhíu mày, hắn không ngăn cản nữa mà thu hồi lại tu vi của mình, bắt đầu nghiêm túc quan sát sự thay đổi của đồ đệ.
Nhưng Chúc Dao lại không hề dễ chịu một chút nào, tuy rằng kinh mạch không sao nữa nhưng đan điền lại như sắp nổ tung đến nơi.
Khi linh khí lạ xông vào, cô đau đến mức tê liệt, chỉ có thể máy móc dẫn đường.
Ờ, đúng rồi, cô vẫn còn một con thú mà.
Không được, chúng ta phải tìm được tỷ ấy.
Một giọng nói quen thuộc từ phía xa truyền tới.
Chỉ thấy ở phía trước cách chỗ cô không xa có năm người đang bước đến, ba nam hai nữ, chính là đám người Ích Linh, trừ bốn người cô quen thì còn có một người đang ông lạ mặt.
Nhưng do Lôi linh khí tiến vào cơ thể cô 5quá đột ngột, tốc độ chuyển đổi linh khí của cô hoàn toàn không theo kịp tốc độ linh khí bạo động trong cơ thể, một khi chuyển đổi chúng thành Mộc linh khí, còn chưa kịp dẫn vào đan điền thì đã bị những Lỗi linh khí khác phá tan rồi.
Cô có thể cảm nhận được kinh mạch toàn thân sắp bị Lỗi linh khí làm vỡ nát hết, máu trên khoé miệng càng không ngừng chảy xuống.
Này, bọn Lôi linh khí kia có thù oán gì với cô à? Sao lần nào cũng không chịu phối hợp như thế.
Cứ tiếp tục thế này, cho dù có sự phụ ở bên cạnh trợ giúp thì kinh mạch của cô cũng sẽ bị những Lôi linh khí bất ngờ xâm nhập này phá huỷ hết thôi.
Chúc Dao cắn răng, một là không làm, hai là không nghỉ.
Cô không cố gắng chuyển đổi linh khí nữa mà dẫn thẳng Lôi linh khí vào trong đan điền.
Sư phụ, sư phụ...
Cô hoảng sợ tột độ, cảm giác trời đất sắp sụp xuống giống như lúc biết cậu nhóc chết vậy.
Đừng, xin đừng xảy ra chuyện gì! Ngọc Ngôn chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng:
Ngọc Dao...
Huynh thấy sao rồi? Có thấy đau ở đâu không?
Cô hoảng loạn kiểm tra khắp nơi, chỉ thiếu điều cởi quần áo sư phụ ra để xem có bị thương hay không thôi.
Ta không sao.
Sao lại không sao được, rõ ràng cô nhìn thấy thanh kiếm đó biến thành tia sáng trắng xuyên thẳng qua người hắn cơ mà.
Chủ nhân.
Hạt Vừng cũng nhào tới quẹt hết nước mắt nước mũi lên người cô:
Tốt quá, người không sao rồi, người làm thú thú lo chết mất.
Một bạt tai của Chúc Dao dính vào khuôn mặt đang sáp lại của nó rồi đẩy ra:
Cút ra!
.
Hức hức hức hức...
chủ nhân, sao người lại có thể vô tình vô nghĩa như thế.
Hạt Vừng ấm ức nói.
Vật cản trở đó ngày càng hiện rõ, linh khí toàn thân nhiều đến nỗi sắp tràn ra xung quanh.
Cuối cùng đã đến lúc có thể kết Đan rồi.
Lần Kết Đan này đối với Chúc Dao rất đơn giản, cô làm theo cách mà mình ghi nhớ, xoay tròn để giảm bớt linh khí.
Ngọc Ngôn lắc đầu tỏ ra thất vọng với trí thông minh của đồ đệ, hắn đưa tay ôm chặt đồ đệ, định tự mình làm mẫu.
Thân hình loé lên, hai người đã rời khỏi di tích dưới lòng đất, trở về khu rừng rậm rạp kia.
Chúc Dao còn chưa kịp hiểu rốt cuộc hắn có ý gì thì bầu trời đột nhiên tối sầm lại, kiếp vẫn dày đặc phút chốc phủ kín bầu trời.
Chúc Dao:
...
Ngọc Ngôn:
...
Chúc Dao bị sét đánh thành cục than, miệng phun ra một ngụm khói đen.
Sư phụ, ta muốn thương lượng với huynh một chuyện.
Lúc mới bắt đầu, một lượng lớn Lôi linh khí điên cuồng tràn vào cơ thể Chúc Dao giống như nhận được mệnh lệnh.
Không bao lâu sau, đan điền vốn trống rỗng đã được lấp đầy rồi.
Lúc này, khi tôi linh khí tiến vào, cô không còn cảm giác đau đớn như trước nữa mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.
Chúc Dao cảm nhận được ác ý đang ngập tràn khắp nơi.
Hôm nay phải nhận quá nhiều đả kích, Chúc Dao cảm thấy nên quay về rồi.
Nhưng nghĩ đến tu vị của sư phụ đã khôi phục, Hạt Vừng cũng trở lại rồi, bên cạnh bất ngờ xuất hiện hai vũ khí có tính sát thương quy mô lớn này, cho dù Thú chủ đó có mạnh thế nào đi chăng nữa thì mấy người các cô cũng có thể lấy nhiều ăn hiếp ít, à nhầm, là lấy hai địch một, giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Cút, đi tìm thú bốn chân của mi đi.
Bà đây chỉ thích sư phụ có hai chân thôi nhé.
Sư phụ, linh căn của ta...
Cô nhớ đến sự thay đổi trong cơ thể mình.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Bây giờ nàng đang là Lôi linh căn.
Ối giời ơi, cô cược đúng hàng rồi sao?
Sư phụ, linh căn có thể thay đổi hay sao?
Một cơn đau xé ruột xé gan lập tức truyền khắp cơ thể, toàn thân Chúc Dao đã run hết lên rồi.
Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn cũng phát hiện ra hành động đột ngột này của cô, vừa định ngăn cản thì sững sờ:
Sao lại như thể được?
Lôi linh khí ngừng bạo động rồi! Từ khoảnh khắc Lôi linh khí được đi vào đan điền thì những linh khí đang phá vỡ kinh mạch của cô cũng yên tĩnh trở lại.
Chúng giống như nhận được mệnh lệnh, bắt đầu thuận lợi chảy vào đan điền của cô.
Hai người nói chuyện rất nghiêm túc, không có ai để ý đến thanh kiểm cao như núi ở phía sau đã ngừng phát ra tiếng sấm sét, đang chậm rãi bay lên rồi lưỡi kiếm đột nhiên xoay ngang, bay thẳng về phía hai người họ.
Ngọc Dao!
Trái tim Ngọc Ngôn thắt lại, ôm chặt lấy đồ đệ muốn tránh ra nhưng lại chậm một bước.
Bỗng nhiên có suy nghĩ muốn đi sang địa bàn của yêu thú chơi thì sao?
Ngọc Dao, ta không thể trở về cùng nàng được.
Tại sao?
Chúc Dao sững người, đừng vậy mà, đồ đệ còn muốn mượn uy thế của huynh để bắt nạt người khác đấy! Ngọc Ngôn thở dài, xoa đầu đồ đệ ngốc:
Thanh kiếm đó khôi phục tu vi của ta rồi.
Ta biết!
Huynh nói rồi mà.
Như vậy không phải là rất tốt sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, Chúc Dao cũng thuận theo ánh mắt hắn nhìn lên mây, lại thấy bầu trời xuất hiện một vùng sáng chói, một đợt kiếp lôi hiện ra từ phía chân trời.
Ngọc Ngôn buông cô ra:
Thiên Đạo ép buộc, vi sư buộc phải phi thăng lên Thượng giới.
Quả nhiên, Cửu Trùng Thiên Lôi mang theo uy thế tột cùng kia đang giáng thẳng vào Ngọc Ngôn, rầm một tiếng...
đánh lên người Chúc Dao!
Lâm Hương sư muội.
Thích Bình bước lên phía trước nói với Lâm Hương:
Không phải bọn ta không muốn tìm, nhưng chúng ta đã tìm hai ngày rồi cũng không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, huống hồ địa hình của
mê cung phía dưới rất phức tạp, cơ quan trùng trùng, có tiếp tục tìm cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi.
Đúng vậy, Lâm sư tỷ.
Ích Linh dịu dàng lên tiếng:
Không tìm thấy Chúc sư tỷ bọn muội cũng rất sốt ruột...
Nhưng vết thương của Thích sư huynh vẫn chưa khỏi hẳn, sao tỷ có thể chỉ biết quan tâm đến suy nghĩ cá nhân như thế?
Suy nghĩ cá nhân?
Lâm Hương bị chọc giận đến mức cười thành tiếng:
Ích Linh, người bị mù à? Nếu không phải tỷ ấy dẫn còn yêu thú kia đi thì các ngươi có thể yên ổn đứng ở đây không? Bây giờ không thấy tỷ ấy đâu, ấy vậy mà các ngươi còn không muốn đi tìm...
Lâm sư tỷ...
Hốc mắt của Ích Linh đỏ lên, vẻ mặt ấm ức như muốn khóc:
Muội không có ý đó, chỉ là chúng ta đã tìm lâu như vậy rồi...
hơn nữa nếu như tỷ ấy sớm nói cho chúng ta biết đó là yêu thú cấp sáu, chúng ta cũng sẽ không...
Ngươi nói cái gì?
Lâm Hương lập tức bốc hoả:
Tỷ ấy không nói sao? Là chính ngươi không chịu tin đấy, hơn nữa tỷ ấy đã cứu ngươi, cứu tất cả mọi người, vậy mà người lại nói ra những lời như thế, ngươi có còn lương tâm hay không?
Lâm sư tỷ...
Nước mắt của Ích Linh rơi tí tách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.