Chương 208: Một con thú từ đâu rơi xuống
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3212 chữ
- 2022-02-04 04:34:57
Cảnh tượng này giống y hệt như lần đầu tiên con hồ ly Bạch Ý gặp Ich Linh.
Chúc Dao chỉ cảm thấy tức giận.
Người phía bên 8kia cũng chú ý đến động tĩnh bên này rồi, Chúc Dao gấp gáp nhét thẳng Hạt Vừng vào trong thần thức.
Đánh giá bốn người trước mặt, Chúc Dao cười lạnh:
Vậy thật sự xin lỗi nhé, ngay từ đầu ta không nên dẫn con Lăng Hoả Thú đó đi, rơi xuống mê cung.
Yên tâm, nếu lần sau còn xảy ra tình trạng này, ta nhất định sẽ trơ mắt nhìn các người chết!
Ngươi...
Sắc mặt của bốn người lập tức trắng bệch, nhưng không thể tìm được lời nào để phản bác.
đệ ấy vì đi tìm tỷ...
ở trong mê cung đó đã...
Ích Linh càng nói càng đau lòng, lời còn chưa nói xong đã quay sang gục đầu vào vai người đàn ông lạ mặt bên cạnh khóc nức nở.
Hắn sao rồi?
Chúc Dao nhíu mày, cũng không quan tâm đến chuyện Ích Linh lúc nào cũng thích giúp cô gây thù chuốc oán với người khác.
Lúc ở trong mê cung, đối mặt với ranh giới giữa sự sống với cái chết nên lĩnh ngộ ra mà thôi.
Chúc Dao tuỳ tiện giải thích:
Nếu như đã tìm được Bạch Ý rồi thì trở về thôi.
Lâm Hương biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi thêm nữa.
Những người còn lại cũng ngự kiểm với vẻ mặt khác nhau.
Bay chưa được bao xa, một loạt tiếng ầm ầm bỗng chốc vang lên, cả một vùng rừng rậm rộng lớn giống như xảy ra động đất, bắt đầu sụt lở theo quy mô lớn nhất thời khiển trời đất điên đảo.
Trong di tích, một con Lăng Hoả Thú vẫn không biết mình đã bay lên không trung rồi, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào sáu đường rẽ.
Hức hức hức...
sao chủ nhân của đại nhân vẫn chưa về bắt tay ta vậy? Sốt ruột quá, sốt ruột quá.
Nó cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, bắt đầu xoè móng ra đếm:
Cô ấy sẽ trở lại bắt tay...
Chỉ giây lát sau, ánh chớp lập loè lại vây quanh toà cung điện, tiếng sét ầm ầm không ngừng vang lên.
Không lâu sau, những tia sét đó tập trung thành một thanh linh kiếm khổng lồ cao như núi, quay xung quanh cung điện giống như đang bảo vệ, hình thành một kiếm trận lớn ngay cả một cơn gió cũng không lọt qua, âm thầm toả ra uy thể khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Trận pháp này là...
may quá.
Lúc này Lâm Hương mới thở phào nhẹ nhõm.
Chúc sư tỷ, tỷ không sao thật tốt quá.
Ích Linh cũng bước tới, vẫn là cái dáng vẻ giả vờ ngây thơ đó:
Bọn muội tìm tỷ hai ngày rồi, nhưng không ngờ tỷ lại ra trước cả bọn muội.
Ý ở mặt chữ, trách cô vứt bỏ bọn họ, một mình đi ra khỏi mê cung đấy.
Lâm Hương lập tức đen mặt.
Đặc biệt là người đàn ông lạ mặt đứng ở một bên kia, tuy không nói gì nhưng ánh mắt y nhìn cô vẫn luôn mang theo về thù địch.
Thấy Ích Linh bị bắt chẹt, Lâm Hương hiển nhiên rất vui vẻ, thân thiết kéo tay Chúc Dao nói:
Chúc sư tỷ, con Lăng Hoả Thú kia đâu? Tỷ thoát ra bằng cách nào vậy? Bọn muội lần theo nơi tỷ rơi xuống nhưng không tìm thấy tung tích của tỷ.
Nơi đó rất rộng, sau khi rơi xuống ta cũng không nhìn thấy con yêu thú đó nữa.
Đương nhiên Chúc Dao không thể nói sự thật nên chỉ có thể nói bừa:
Ta ở dưới đó đi lòng vòng hai ngày mới tìm được lối ra.
Tuy rằng Ích Linh và những người khác cũng có nghi ngờ nhưng không tìm được sơ hở, bởi dù sao địa hình dưới lòng đất đó đúng là cực kỳ phức tạp thật.
Mộ đạo hữu này, nếu như ngươi có thể đưa mọi người từ mê cung ra ngoài, vậy tại sao không tiện tay cứu Bạch sư đệ ra luôn thể?
Mộ Lưu nhếch mắt cười, lộ ra vẻ quyến rũ khiến người ta hồn siêu phách lạc, ngay cả Ích Linh đang ở trong lòng y cũng phải ngẩn ngơ.
Chúc Dao hữu, không phải tại hạ không muốn, chỉ là địa hình nơi đó cực kỳ phức tạp, ta không tìm thấy vị trí của Bạch đạo hữu kia.
Y trả lời không chút sơ hở.
Vậy sao?
Chúc Dao buồn cười nói:
Ta còn tưởng người và Bạch Ý cùng thuộc Hồ tộc, tuy rằng người nhiều hơn hẳn vài chiếc đuôi nhưng cùng tộc với nhau thì chắc cũng phải có cách liên lạc đặc biệt chứ nhỉ?
Nụ cười trên mặt Mộ Lưu tắt ngấm.
Thích sư đệ!
Lan Khải kinh ngạc, đang muốn mở miệng mắng Chúc Dao thì cô đã nhanh hơn một bước:
Tìm thấy rồi!
Cô bắt quyết, vung một tay lên hét:
Thiên Giáng!
Chỉ nghe thấy tiếng sấm sét ầm ầm, trăm ngàn tia sét lao thẳng xuống khoảng đất trống cách chỗ mấy người các cô đang đứng mười mấy trượng, tạo thành một cái hố rất sâu.
Chúc Dao cũng mặc kệ sự sững sờ của những người đang có mặt, lao thẳng xuống cái hố đó.
Cô cúi đầu nhìn chỉ thấy một con cáo màu vàng đang cuộn đuôi ở mười mấy mét phía dưới.
Sắc mặt hai người cứng ngắc, lúc này mới nhớ đến Chúc Dao ở phía sau.
Bạch Ý hơi áy náy, buộc phải cung kính hành lễ với Chúc Dao:
Đa tạ Chúc sư tỷ đã ra tay cứu giúp.
Có gì đâu!
Chúc Dao liếc nhìn hai người, không hề khách sáo nói:
Đây cũng là chuyện người nên cảm ơn!
Lâm Hương phì cười, bước nhanh về phía trước tò mò hỏi:
Chúc sư tỷ...
Cô vung tay áo, dùng thuật pháp kéo nó lên.
Chỉ tay vào giữa cái trán đầy lông lá của nó, cô cưỡng ép nó khôi phục thành hình người.
Giây lát sau, một chàng trai mặc quần áo màu vàng sht xuất hiện trên mặt đất.
Chúc Dao nhở đến chuyện của Hạt Vừng nên cô bay nhanh nhất.
Chúc Dao âm thầm cảm thấy hình như bản thân đã quên mất gì đó nhưng không thể nhớ ra ngay được.
Kệ đi, để sau vậy.
tại hạ thật sự không tìm ra được tung tích của vị đạo hữu họ Bạch kia.
Nói xong y tỏ vẻ áy náy nhìn Ích Linh:
Xin lỗi Linh nhi, ta không thể cứu sư đệ của muội.
Mộ ca ca, muội biết.
Ích Linh nhìny với ánh mắt thấu hiểu:
Huynh đưa được bọn muội ra đã là chuyện không dễ dàng rồi.
Linh nhi...
Hai người âu yếm nhìn nhau, mà ánh mắt hai người đàn ông còn lại đã ngập tràn đau thương từ lúc nào.
Nhìn cảnh này, Chúc Dao chỉ muốn tìm một chỗ để nôn.
Loại vong ân phụ nghĩa cô gặp nhiều rồi, nhưng vong ân phụ nghĩa đến mức sạch sẽ thoát tục như bọn họ lại là lần đầu tiên có chứng kiến.
Chúc Dao lười để ý đến mấy tên não tàn này, cô quay đầu nhìn người đàn ông tên Mộ Lưu kia.
Nếu cô nhớ không nhầm thì y chính là Yêu vương trong dàn harem của Ích Linh! Thảo nào toàn thân đều là yêu khí, sắp tràn hết ra ngoài rồi kìa.
Ích sư tỷ!
Bạch Ý chỉ ngẩn ra trong giây lát đã lập tức sung sướng nhào vào lòng thánh mẫu, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ sau khi được gặp lại cô ta.
Đệ không sao thì tốt quá, để không biết ta đã lo lắng như thế nào đâu.
Sư tỷ, ta không sao, ta không sao.
Vì sư tỷ, ta sẽ kiên trì tới cùng.
Bạch sư đệ..
ích sự tỷ...
Ôi trời ơi...
Lâm Hương ở bên cạnh chen miệng vào, đầy châm chọc nhìn hai người, hừ lạnh:
Vừa nãy không biết là ai kiên quyết muốn trở về môn phái ấy nhỉ.
Sắc mặt của Ích Linh trắng bệch, vội vàng nói với Bạch Ý:
Không phải đâu Bạch sư đệ, ta muốn về phái để gọi nhiều người đến đây nên mới...
Ta biết.
Bạch Ý tỏ vẻ quyết không hối hận:
Ta biết sự tử nhất định sẽ đến cứu ta.
Người cứu ngươi không phải là Ích sư tỷ của ngươi đâu!
Lâm Hương cười lạnh rồi quay đầu nhìn Chúc Dao.
Mi đó, tỉnh táo lại cho ta.
Ích Linh là ai?
Hạt Vừng nghiêng đầu, uốn éo nói:
Chủ nhân, sao đột nhiên người lại nhốt thú thú vào trong thần thức vậy? Người ta bị phong ấn lâu như thế, khó khăn lắm mới được ra ngoài, người ta chỉ muốn đi đôi gió thôi mà.
Thôi đi! Mi vừa mới nhìn ả ta đến thất thần đấy.
Chúc Dao phớt lờ việc nó tỏ vẻ đáng yêu, trực tiếp hoá ra hình ảnh của Ích Linh ở trong thần thức, nghiêm túc nói:
Hạt Vừng, ta hiểu tâm trạng của một con thú độc thân như mi, nhưng mi tìm đối tượng thì cũng phải tìm ai đó tốt tốt một chút chứ.
Không thể mất hết liêm sỉ được.
Đúng rồi, Bạch Ý đâu?
Ban nãy cô còn chưa nhận ra, nhưng lúc này nhìn kỹ lại mới phát hiện thiếu mất một người.
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Nhất là Ích Linh, đôi mắt cô ta ngấn lệ như chỉ chực trào ra ngoài, nhìn Chúc Dao bằng ánh mắt trách móc:
Chúc sư tỷ, sao tỷ không lên sớm hơn một chút, Bạch sư đệ, đệ ấy...
Những người có mặt, trừ Lâm Hương là cô đặc biệt bỏ qua, thì sắc mặt đều trắng bệch.
Mồ hôi của Ích Linh lấm tấm trên trán, khí huyết trong người lại càng cuộn trào dữ dội hơn, nếu không phải có Mộ Lưu ở bên che chở thì kinh mạch của cô ta đã sớm vỡ nát rồi.
Thích Bình lại không được may mắn như vậy, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn.
mới bị đưa đến di tích thượng cổ đó.
Cũng tức là nói, di tích này chia làm hai tầng, một tầng là mê cung mà mấy người Ích Linh đi tìm cô, còn một tầng chính là nơi để thần khí.
Mộ Lưu ở đây bao nhiêu năm, cơ quan trận pháp bên trong cũng là một mình, bố trí, không thể không biết Bạch Ý đang ở đâu được.
Ngũ Hành Cửu Chuyển Thiên Lôi trận!
Ngọc...
Dao!
Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong lòng cô, vẫn là ngữ khí bình thản ấy:
Cho dù vi sư ở đâu, nàng phải nhớ, ta sẽ luôn bảo vệ nàng.
Khoé miệng Chúc Dao không nhịn được cong lên, trong lòng ngập tràn cảm động:
Ta biết rồi.
Nếu thật sự đánh không lại...
Giọng nói ấy lại vang lên:
Hãy chạy đến chỗ vi sư, đừng có đi tìm chết.
...
Huynh không có lòng tin đối với đồ đệ như vậy sao, má!
Chúc sư tỷ..
Lan Khải nhìn Chúc Dao:
Tỷ xem đây rốt cuộc là gì?
Ta cũng không biết.
Chúc Dao giả ngu, không thể nói là di tích do con trai mình đưa từ dưới lòng đất lên được:
Về môn phái trước đã rồi nói.
Mọi người nhìn nhau, cũng chỉ đành quay về môn phái bẩm báo hiện tượng kỳ lạ này trước.
Bởi vậy, đoàn người nhanh chóng trở về phái Thương Ngô.
Cũng tức là nói, ngươi thật sự không tìm thấy Bạch Ý?
Chúc Dao hỏi lại lần cuối cho chắc.
Lực bất tòng tâm.
Mộ Lưu đáp.
Không sao!
Chúc Dao cười hì hì:
Ta tìm được!
Cô lập tức phóng thần thức vào mê cung tìm kiếm, phút chốc đã quét khắp tầng trên, đồng thời cô cũng không ngần ngại phóng uy thế của mình ra xung quanh.
Ồ? Hoá ra Ích sư muội cũng đi tìm ta hả?
Chúc Dao cười cười:
Sao vừa nãy ta lại nghe thấy các ngươi muốn bỏ ta lại để trở về môn phải trước nhỉ?
Sắc mặt Ích Linh trắng bệch, hiển nhiên không ngờ Chúc Dao đã nghe được hết lời mình vừa nói, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Cô ta quay đầu đưa mắt cầu cứu mấy người phía sau.
Ra được là tốt rồi.
Hộ hoa sứ giả Lan Khải lập tức hưởng ứng, càng thêm bất mãn với Chúc Dao.
Nếu không phải đã biết trước nội dung, sợ rằng ngay cả cô cũng cho rằng Mộ Lưu kia lực bất tòng tâm thật đấy.
Nhưng cái gọi là mê cung dưới lòng đất vốn chính là sào huyệt của con cáo chín đuôi Mộ Lưu đó, y đã ở đây tu luyện hơn một trăm năm, không thể nào không rõ địa hình được.
Ban đầu bởi vì thanh thần khí kia nên cô không kết nối di tích với mê cung của Yêu vương lại với nhau, nhưng giờ nghĩ kỹ lại, lúc cô rơi xuống đáy mê cung đã đụng phải một trận pháp dịch chuyển tức thời, cho nên
Chủ nhân!
Hạt Vừng cảm thấy3 mơ hồ khi bị biến trở về làm thú.
Hạt Vừng, mi tỉnh táo lại đi.
Tuy Chúc Dao rất muốn nói chuyện với nó nhưng thấy mấy người k9ia đã bước tới rồi nên chỉ đành nói với nó:
Lát nữa ta sẽ nói chuyện với mi.
Chúc sư tỷ.
Lâm Hương chạy đến đầu tiên, sốt sắng nhìn c6ô một lượt, hốc mắt đỏ lên:
Thật sự là tỷ rồi, tỷ không sao chứ?
Không sao.
Cô rất có hảo cảm đối với Lâm Hương.
May quá... 5
Không biết Bạch sư đệ đã chạm phải cơ quan trận pháp gì, đã bị lạc ở trong đó rồi.
Lan Khải nói nốt lời Ích Linh chưa nói xong, nhìn cô ngầm tỏ ý trách móc, rồi lại quay sang người đàn ông lạ mặt nói:
Nếu không phải Mộ Lưu huynh tinh thông trận pháp đưa chúng ta ra, sợ rằng chúng ta cũng bị nhốt trong đó.
Thích Bình cũng tức giận bất bình nói:
Tất cả đều do ngươi hại đấy, nếu không phải vì đi tìm ngươi...
hừ!
Yo, hoá ra bọn họ để mất người rồi muốn đổ lỗi lên đầu cô.
Sao các người có thể như vậy...
Lâm Hương đột nhiên tức giận, muốn bước lên tranh luận nhưng bị Chúc Dao cản lại.
Cách giải thích duy nhất chính là y cố ý không muốn cứu.
Tộc Cửu vỹ hồ là vua trong các loài yêu, tính cách kiêu ngạo,y có thể chấp nhận những người đàn ông giỏi giang bên cạnh Ích Linh nhưng không thể nào chấp nhận đồng tộc cấp thấp này được.
Tuy Chúc Dao không có hứng thú với câu chuyện yêu hận giữa họ nhưng cô không muốn có người đổ chuyện Bạch Ý lên đầu mình.
Thảo nào con cáo này mắc chứng yêu quần áo,
màu lông vàng này thật sự không thể chấp nhận nổi.
Bạch sư đệ!
Ích Linh kích động xông tới tìm cảm giác tồn tại.
Ngươi đừng có ngậm máu phun người!
Mộ Lưu còn chưa nói gì nhưng culi Thích Bình lại cứ thích ra mặt:
Mộ Lưu huynh sao có thể là yêu được?
Lần này lại đến lượt Chúc Dao kinh ngạc.
Bọn họ đều không biết Mộ Lưu là yêu sao? Tuy nhân tu và yêu tu chung sống hoà thuận, nhưng không phải đồng loại thì luôn có khác biệt, giữa hai người khác tộc luôn tồn tại sự không tin tưởng lẫn nhau, đây cũng là lý do vì sao Bạch Ý luôn không vui vẻ từ khi vào phái Thương Ngô.
Chúc Dao nhìn mấy người họ một lượt từ trên xuống dưới:
Các ngươi mù hết sao?
Toàn thân y đầy yêu khí, bọn họ đều không nhìn thấy sao?
Mộ ca ca, huynh...
Ích Linh cũng hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn y.
Mộ Lưu không giữ được vẻ bình tĩnh trên mặt nữa, vẻ mặt y thay đổi, một lúc sau dứt khoát thừa nhận nói:
Chúc Dao hữu thật tinh tường, vừa nhìn đã có thể nhìn ra chân thân của tại hạ.
Xin lỗi, cô không có mù đầu! Những người còn lại lúc này mới tỏ vẻ không thể tin nổi.
Nhưng...
cô ấy không trở lại bắt tay...
cô ấy sẽ trở lại bắt tay...
Hạt Vừng, rốt cuộc mi bị làm sao vậy?
Vừa về đến căn nhà nhỏ của mình, Chúc Dao đã bố trí mấy trận pháp ngăn cách, xong xuôi cô bắt đầu chìm vào trong thần thức của mình, trừng mắt với con yêu thú đã trở lại nguyên hình:
Ta cảnh cáo mi, mi nhìn trúng ai ta đều không có ý kiến, những con mẹ thánh mẫu Ich Linh kia thì tuyệt đối không được.
không phải, bây giờ nên gọi là Chúc sư thúc rồi.
Bọn họ phải gọi những người có tu vi từ Kim Đan trở lên một tiếng sư thúc, ngoại trừ Lan Khải tự hạ thân phận để cua gái ra:
Sao người lại đột nhiên Kết Đan được vậy? Hơn nữa còn học được nhiều pháp thuật cao siêu như vậy nữa?
.
Mọi người nhất thời đểu nhìn về phía cô, đặc biệt là Lan Khải và Mộ Lưu, hai người đó một người là Kim Đan sơ kỳ, một người là Kim Đan hậu kỳ đã được coi là người có tư chất cực tốt trên thế gian rồi, lại không thể ngờ chỉ trong vòng hai ngày, Chúc Dao từ một người có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhảy thẳng lên Kim Đan, còn phi thẳng đến Kim Đan đại viên mãn, lại còn có những tia sét kỳ lạ kia nữa.
Mộ Lưu là yêu, sợ nhất là kiếp lôi, đợt sấm sét ban nãy đến tận lúc này y nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Có thứ gì đó đang trồi lên từ trong lòng đất, nửa khu rừng bị gạt ra, vô số đá tảng lăn xuống, cây cối nghiêng ngả, mặt đất được nâng lên, giống như bị lột mất lớp vỏ ngoài, lộ ra một toà cung điện nguy nga.
Nó càng lên càng cao, cuối cùng là trôi nổi giữa không trung.
Đây là...
Mọi người sững sờ há mồm trợn mắt nhìn toà cung điện đồ sộ bất ngờ trồi lên từ lòng đất.
Cô ta?
Hạt Vừng ngẩn ra rồi lắc đầu nguầy nguậy:
Ta không thèm hai chân đâu nhé, ta chỉ thích thú thú bốn chân thôi.
Vậy ban nãy mi bị làm sao thế?
Rõ ràng là nhìn không chớp mắt còn gì.
Ban nãy...
Hạt Vừng tỏ vẻ mơ hồ, hình như đã nhớ ra điều gì, đột nhiên nó đơ người:
Ta...
ta cũng không biết nữa.
Nhìn lại hình ảnh đó lần nữa, vẻ mặt của nó càng mờ mịt hơn, cái đầu thú sắp nhăn thành bánh bao rồi.
Trên người cô ta...
hình như...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.