• 1,148

Chương 209: Ta muốn cắn hắn!


Nếu như nói đối phương là Thần tộc, vậy cũng chỉ có thể có hiệu quả đối với yêu thú thôi, mà Bạch Ý lại là yêu tu chứ không phải yêu t8hú.

Có lẽ Ích Linh có đặc trưng đặc biệt gì đó khiến người khác nảy sinh cảm giác say mê yêu thích, có thể gần giống với mẹ t3huật.

Nhưng rõ ràng là cao cấp hơn mị thuật chỉ khiến người ta kích động nhất thời rất nhiều, nếu thật sự muốn định nghĩa cụ 9thể đó là gì, thì có thể giải thích là có một vật gì đó khiến cơ thể nhanh chóng sản sinh ra
hormone
.
Khoan đã! Lẽ nào là d6o quầng sáng thánh mẫu của cô ta sao? Dàn harem đàn ông đó đều vì như vậy mới không thể tự chủ mà yêu cô ta? Mới bước vào con đường n5ão tàn một đi không trở lại? Cô nhớ lại kịch bản, những người yêu thích cô ta trừ sư phụ và sư huynh nuôi cô ta lớn ra thì hình như người khác đều như vậy, chỉ cần nhìn thấy cô ta một lần thì sẽ không thể nào quên dung nhan của cô ta nữa.
Thể chất kiểu này cũng
truyền kỳ
quá rồi đó?! Cô ta thật sự chỉ là một người tu hành bình thường thôi sao? Hay là nói trên người cô ta có thứ gì đó có thể khơi gợi ra loại thể chất này.

Chủ nhân, sau khi tiến vào thân thức của người, cảm giác đó biến mất rồi.
Hạt Vừng yếu ớt nói một câu.

Chủ nhân, ta ghét người này lắm, ta có thể cắn hắn không, có thể cắn hắn không?

...
Suýt nữa thì cô quên chuyện ngày trước Nguyệt Ảnh làm nó bị thương, Nguyệt Ánh, người khiến người ta ghét lắm đấy biết không, cho dù đã đổi cái vỏ rồi thì Hạt Vưng vẫn muốn cắn người đó.
Chúc Dao nhìn Nguyệt Ảnh nhỏ với ánh mắt đồng tình, cậu ta đáp lại cô bằng một nụ cười ngây thơ trong sáng.

Được rồi Hạt Vừng, làm việc chính đi.
Dù sao cũng là con trai mình, bênh một tí cũng được.
Xem ra chỉ có thể để cho Hạt Vừng gặp lại cô ta lần nữa thì mới có thể xác nhận được.
Chúc Dao không ngờ cơ hội này lại đến nhanh như thế.
Cô về đến phòng chưa được nửa canh giờ thì chưởng môn đã phải người mời cô đến đại điện rồi.

Được, để ta xem xem ngươi làm sao luyện ra được pháp khí cấp bảy.
Sắc mặt của Huyền Hư cũng đen như đít nổi rồi, cho dù hắn tu luyện bao năm thì cũng không thể nuốt trôi được cục tức này:
Nếu như ngươi thật sự có thể luyện ra pháp khí cấp bảy, vậy thì vị trí thất chủ ta sẽ tặng lại cho ngươi.
WTF? Vị trí thất chủ gì thế?
Sư thúc bớt giận.
Chưởng môn lập tức đến hoà giải, âm thầm liếc nhìn Chúc Dao:
Huyền Hư sư thúc là người tinh thông thuật luyện khí nhất, mấy trăm năm nay, Kiếm thất đều là do sự thúc cai quản.
Chúc sự muội, với tu vi hiện nay của muội, tuy rằng cũng đủ tư cách làm chủ một thất, nhưng Kiểm thất này vẫn nên để sư thúc tiếp tục cai quản thì tốt hơn.
Chị bằng chọn nơi khác đi, muội thấy thế nào?
Cái đệch! Hoá ra không chỉ đơn giản là thăng lên chức trưởng lão có tiếng không có miếng mà chưởng môn này còn muốn cho cô thực quyền làm chủ một thất, giống như chủ một phong của phái Khấu Cổ trước đây.
Mục đích lần này chưởng môn gọi cô đến, thật ra cô cũng đoán ra rồi, chắc là bởi vì thấy cô Kết Đan rồi nên muốn lấy lòng cô thôi.

Tham kiến ba vị tôn giả, chưởng môn và các vị trưởng lão.
Chúc Dao hơi cúi người hành lễ.
Chưởng môn phái Thương Ngô lập tức cản lại, khách sáo nói:
Chúc sư muội không cần đa lễ.
Từ lúc cô bước vào, người có mặt trong điện đều âm thầm kinh ngạc.
Chúc Dao ngẩn người, thần thức của cô có hiệu quả ngăn chặn hormone sao? Cô thả Hạt Vừng ra:
Mi chắc không?
Hạt Vừng tự động biển nhỏ xíu lại bằng kích thước của một quả cầu bằng nhung, cái đầu nhỏ gật lia lịa:
Sau khi chủ nhân đưa ta vào trong thần thức, cảm giác như bị vẫy gọi đó đã biến mất rồi.

Vậy trừ cảm giác muốn tiến lại gần cô ta ra thì mi còn cảm thấy có gì bất thường không?
Chúc Dao hỏi.
Hạt Vừng trầm ngâm một lát rồi lắc đầu:
Thời gian ngắn quá, ta không cảm nhận được gì nữa.

Cũng tức là nói, không thể xác định bản thân Ích Linh là thánh mẫu hay là nhờ vào vật gì để luyện thành thánh mẫu.

Chuyện này đã khiến cho rất nhiều môn phái khác chú ý, nhiều lần thăm dò nhưng không thể tìm được đường vào, xem ra bên trong chắc chắn có báu vật lạ.
Chưởng môn quét mắt qua những người đi làm nhiệm vụ lúc đó, thử dò hỏi:
Trong các đệ tử đi làm nhiệm vụ lần đó, chỉ có muội là từng đi xuống dưới đáy, không biết tình hình bên trong đó muội có biết được chút nào hay không?


Ta cũng không biết.
Cô đâu thể nói sư phụ nhà mình ở trong đó được:
Nhưng lúc ta đi vào, bên trong không hề có cái gì gọi là trận pháp đặc biệt, lúc chúng ta rời đi thì trận pháp đó mới xuất hiện, xem ra là có người bố trí.
Có báu vật lạ hay không ta lại càng không biết.

Để cô ta nói!
Huyền Hư chặn họng chưởng môn, lạnh lùng nhìn Chúc Dao:
Ta muốn xem xem, một kẻ chỉ với tu vi Kim Đan như ngươi có thể trở thành luyện khí sư cấp mấy?
Tuy hắn thật lòng thật dạ hỏi nhưng Chúc Dao vẫn phải nhíu mày suy nghĩ:
Chắc là cấp bảy.
Thật ra là cấp mười, nhưng với tu vi Kim Đan hiện tại của cô, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện ra pháp khí cấp bảy thôi.
Cô vừa nói xong, tất cả những người đang có mặt đều sững sờ.

Không thể nào!
Ích Linh kinh ngạc lên tiếng, tức giận trừng mắt với cô, dường như cô đã nói ra lời gì đó không thể tha thứ:
Sư phụ ta mới chỉ là luyện khí sư cấp sáu, sao ngươi có thể là cấp bảy được?
Chúc Dao tỏ vẻ khinh thường:
Trách ta sao?

Ngươi...
Ích Linh giận dữ.
Nguyệt Ảnh cười càng tươi hơn, ánh mắt như có như không quét qua vai cô rồi ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Chúc Dao nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên là trừ các lãnh đạo cao cấp của phái Thương Ngô thì đám người Ích Linh cũng có mặt.
Lâm Hương đứng sau lưng chưởng môn cũng nháy mắt với cô.
Nhưng nếu như cố ý xông vào chọc giận đảng bổ trí trận pháp.
Cô cố ý nói nửa vời.
Sắc mặt của những người trong điện đều thay đổi, bắt đầu suy nghĩ về lời mà cô vừa nói.
Nghe nói chưa có người nào từng nhìn thấy trận pháp vây quanh di tích đó, hơn nữa uy lực của nó cực kỳ mạnh, nếu bên trong thật sự có đấng nào đó thì ít nhất cũng sẽ là một tu sĩ Nguyễn Anh.

Chúc mừng Chúc sự muội Kết Đan thành công.
Chưởng môn phái Thương Ngô cười hoà nhã nói:
Tuy Chúc sư muội gặp phải yêu thú cấp sáu nhưng trong hoạ được phúc cũng coi như là may mắn.
Hôm nay mời muội đến đây là muốn thương lượng chuyện để sư muội thăng chức lên làm trưởng lão, không biết sự muội có sở trường về gì trong: Phù, khí, đan, trận?

Chúc Dao ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời:
Ta có sở trường luyện khí.
Nói chính xác hơn thì cả trận khí phù cô đều từng được học, chỉ là nắm chắc luyện khí hơn một chút mà thôi.
Cô vừa nói xong, khuôn mặt chưởng môn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hừ!
Vị trí trên cao truyền đến một tiếng hừ lạnh, Huyện Hư tôn giả khinh thường nhìn cô:
Con nhãi ranh vắt mũi chưa sạch lại dám nói đến chuyện luyện khí.
Chúc Dao đờ người, không hiểu sao người này lại đột nhiên công kích mình.
Chưởng môn tỏ vẻ lúng túng:
Chúc sư muội, có thể suy nghĩ sang cái khác không? Luyện khí này...


Không cần nói nữa.
Huyền Hư quyết không thuận theo, khinh thường nhìn cô, giống như không hề tin cô có thể luyện ra pháp khí cấp bảy:
Ta nói được làm được, trong vòng một trăm năm ngươi có thể luyện ra pháp khí cấp bảy, lúc nào ta cũng có thể nhường vị trí thất chủ này cho ngươi.
Ặc...
không cần nhiều thời gian thể đâu, ba ngày là được rồi.
Huyền Hư đã nói như vậy, chưởng môn cũng không biết nói thêm gì, chỉ đành lạc để nói:
Chúc sư muội, nghe nói ở nơi muội đi làm nhiệm vụ đã xảy ra hiện tượng lạ, đột nhiên xuất hiện một toà di tích từ thời thượng cổ treo giữa không trung, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều trận pháp kỳ dị?
Đây rồi! Cô biết ngay sẽ hỏi chuyện này mà.
Sao không nói sớm!

Ta không cần!
Chúc Dao kiên quyết lắc đầu, nhìn thấy Huyền Hư sắp phát hoả bèn giải thích:
Ý của ta là, ta không muốn làm chủ của bất cứ thất nào, kể cả là Kiếm thất hay Đan thất gì đó, ta chỉ muốn yên ổn làm một thiếu nữ xinh đẹp...
khụ khụ, yên tĩnh tu luyện là được rồi, đa tạ ý tốt của chưởng môn.

Bọn họ nghi ngờ thì đã sao, cô không nói thì người khác cũng chẳng làm gì có được.
Vẻ mặt mọi người đều khác thường, chỉ có Nguyệt Ảnh đứng sau lưng Huyền Ngân tôn giả là tươi cười gọi một tiếng:
Mẹ.
Cậu ta tự nhiên bước tới, theo thói quen nắm lấy góc áo của Chúc Dao.
Cậu ta vẫn có dáng vẻ của một cậu bé mười hai mười ba tuổi, Chúc Dao đưa tay vuốt tóc cậu ta, coi như là chào hỏi.
Đệ tử đến chuyển lời lần này không phải là kẻ mắt để trên trán như trước kia nữa, mà cung kính gọi cô một tiếng sư thúc, đón cô đến đại điện.
Chúc Dao để Hạt Vừng ẩn thân hoá thành một con yêu thú nhỏ đứng trên vai cô, theo cô đến đại điện.
Vừa là để tiện cho nó quan sát Ích Linh, vừa là để nếu nó có gì khác thường thì cô còn kịp thời nhốt nó vào trong thần thức.

Không biết chưởng môn cho gọi ta đến là có chuyện gì?
Chúc Dao đi thẳng vào vấn đề nhưng lại liếc mắt nhìn Ích Linh đang đứng bên cạnh Huyện Hư.
Cô truyền âm cho Hạt Vừng:
Hạt Vừng, thế nào, có nhìn ra điều gì không?
Đáp lại cô lại là giọng nói khàn khàn run run như đang bị uy hiếp.
Vảy trên người Hạt Vừng dựng hết lên, nó ép chặt cơ thể mình xuống, nhe nanh múa vuốt làm tư thế sẵn sàng tấn công, nhưng không phải là đối với Ích Linh mà là đối với Nguyệt Ánh.
Nghe Ích Linh hồi báo thời điểm giữa ranh giới của sự sống và cái chết Chúc Dao đã bất ngờ lĩnh ngộ được nên đã Kết Đan, chuyện này vốn cũng không có gì to tát, cái thứ gọi là lĩnh ngộ thật ra là may mắn của mỗi người, nhưng khi gặp cô thì phát hiện tụ vi của cô đã đạt đến Kim Đan đại viên mãn rồi.
Phải là loại lĩnh ngộ như thế nào mới có thể khiến một người từ Trúc Cơ sơ kỳ thăng cấp thăng lên Kim Đan đại viên mãn được đây? Trong lòng mọi người đều nghi ngờ nhưng không ai thể hiện ra mặt.

Đa tạ chưởng môn.
Chúc Dao vẫn tỏ ra như bình thường.
Chọc giận một vị tu sĩ Nguyễn Anh thật sự không phải hành động sáng suốt đầu.

Xem ra chuyện thử thăm dò phải tạm hoãn lại đã.

Chưởng môn tạm thời đè nén suy nghĩ này xuống, cũng hiểu rằng sẽ không hỏi được gì từ chỗ Chúc Dao, hơn nữa còn chẳng làm khó được cô nên để cô đi xuống.

Chúc Dao không cẩn thận kết thù với Huyền Hư đã nhanh chóng trở về.

Tiện tay còn kéo theo Nguyệt Ảnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.