• 1,148

Chương 214: Xin hỏi phương trường là ai


Đáp trả cô là tiếng gầm của yêu thú, làm cô ù cả tai.


Không ngờ lại có người ngu ngốc vào đây tìm cái chết.
Một giọng nói âm 8trầm vang lên, đám yêu thú đột nhiên tự động tách ra hai bên thành một con đường, một người đàn ông áo đen lững thững đi đến.

3Người đàn ông đó cầm một nhạc cụ như quạt như sáo trong tay, bên trên nhạc cụ còn phát ra ánh sáng bảy màu lung linh mờ ảo.
Cô cảm thấy tam quan của mình đã chịu chấn động nặng nề.
Đúng là không nên nghe hiểu tiếng nói của yêu thú thì tốt hơn.
Yêu thú lục tục bay từ bên ngoài kết giới về, nhưng trông chúng không quá gian nan như khi đột phá kết giới ra ngoài, mà trông chúng dễ dàng xuyên qua kết giới tựa như hoàn toàn không có bất cứ trở ngại nào.
Nói không chừng một lúc nào đó hắn ta vẫn hiện ra tìm cô tính số.
Aiza...
lại là một kẻ phiền phức.
Rõ ràng là chúng vừa bị thần khí kia không chế đến mất đi lý trí, bây giờ chắc chúng đã tỉnh lại hết rồi.
Nhưng mà...
Tất cả chúng nó nhìn cô làm cái quái gì? Chúng nó có cần dùng ánh mắt đói khát như vậy nhìn cô không? Nè nè nè...
Quả nhiên mục tiêu nhiệm vụ là thứ này.
Chúc Dao biết rõ hắn ta muốn gây bất lợi cho cô, cô cũng biết mình phải tránh đi, nhưng thân thể lại không nghe theo sự sai khiển của, cô không động đậy được dù chỉ là một bước.
Chúc Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn đổi phương điểm lông vũ lên bả vai cô, một cảm giác nóng rực lập tức lan ra toàn thân, ngay cả thần thức của cô cũng âm ỉ đau.

Chủ nhân...
đừng trả lời, nếu nói rồi, sau này hắn ta chỉ cần gọi tên của cô, cô nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của hắn ta.
Hóa ra tên dùng để khởi động khế ước, nhưng mà...
loại khế ước này không phải là khế ước trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng phương Tây sáng tạo ra sao? Tên khốn này chạy vào nhầm cảnh rồi!
Hừ!
Tên đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hắn ta khinh miệt nhìn cô một cái, sau đó tự tin nói:
Ngươi chỉ là một tu sĩ Kim Đan, người cho rằng ngươi có thể phản kháng lại sao.


Meow...
Một thứ lông lá bất chợt quấn quýt bên chân cô.
Cô cúi đầu nhìn, một con thú con cấp bốn đang ôm lấy chân cô, khẽ cọ cọ một cách thỏa mãn.
Chúc Dao kinh hãi, lập tức tránh ra mấy bước, ĐM, suýt thì quên mình vẫn còn đang ở trong đám yêu thú.

Meo...

Hạt Vừng:
...
Đó là chủ nhân của ta mà! Các ngươi gọi linh tinh cái gì đấy? Đám thú sau khi hồi phục lý trí rất nghe lời, sau khi nghe cô nói vậy xong thì chúng đồng loạt ngẩng đầu phát ra tiếng hú gọi.

Về nhà thôi, ăn cơm thôi...

Về nhà thôi, ăn cơm thôi...

Về nhà thôi, ăn cơm thôi...
Cô chỉ thấy kết giới khẽ dao động, từng con yêu thú lần lượt bay ra bên ngoài.
Không phải là người muốn một cái tên hay sao, ta cho ngươi! Chỉ cần người nhớ là được.
Người đàn ông kia:
...

Hạt Vừng:
...
Đám yêu thủ:
...

Có cần ta nhắc lại một lần nữa không?
Chúc Dao đề nghị một cách vô cùng chân thành vô cùng lương thiện.
Tại sao cô lại không cảm thấy quái lạ chút nào nhỉ?

Ngươi đừng đắc ý, ta nhất định sẽ báo mối thù ngày hôm nay.
Hắn ta đột nhiên cười lớn, âm khí tỏa ra bốn phía khiến người ta sợ hãi hơn cả hơi thở phát ra từ trên người đàn ông ban nãy, hắn ta bí hiểm nói:
Tiểu nha đầu, chúng ta...
ngày, tháng, còn, dài.

Phương Trường
là ai?
Cô hỏi ngược lại.
Hắn ta nói từng câu từng chữ:
Nói ra tên thật của ngươi?
Chúc Dao sửng sốt, đáy lòng cô lập tức trỗi dậy một cảm xúc không thể phản kháng, muốn trả lời theo bản năng.

Chủ nhân! Không thể nói!
Hạt Vừng đột nhiên rít lên:
Đây là ngôn chú, hắn ta muốn trói buộc linh hồn của cô, nếu cô trả lời, đời đời kiếp kiếp về sau sẽ bị hắn ta mặc sức sai khiến.
Má nó! Ác độc đến vậy cơ à? Sắc mặt người đàn ông sầm xuống, rõ ràng hắn ta không vừa lòng với hành vi tiết lộ tình tiết của Hạt Vừng, hắn ta xoay tay, Chúc Dao lập tức cảm thấy áp lực kia lại nặng thêm, ngay cả ý thức của cô cũng có chút mơi hồ:
Nói! Tên của ngươi!
Ai mà thèm bị ngươi trói buộc hả? Cái tên biến thái nhà ngươi! Bà đây đau chết mất, bà đây nói tên giả có được không?
Chủ nhân hãy kiên trì, tuyệt đối không được trả lời.
Hạt Vừng càng thêm lo lắng, nó vừa chống đỡ áp lực trên người, vừa vùng vẫy nói:
Chỉ cần trả lời, cho dù là tên thật hay không, khế ước linh hồn đều có hiệu lực...
Phụt.

Khí chất bá vương của yêu thú cấp mười trong nháy mắt tỏa ra khắp chốn, đè đám yêu thú nằm rạp xuống đất, Chúc Dao lườm nó một cái, cái tên nói vuốt đuôi nhà ngươi, lúc bị đè xuống đất, sao không thấy ngươi oai phong như thế đi.

Được rồi Hạt Vừng.
Chúc Dao tiến lên một bước, quét mắt nhìn đám yêu thủ:
Có ai biết người áo đen khống chế các ngươi vừa nãy là ai không?
Đám yêu thú đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.

Lúc bọn ta tỉnh táo lại đã thấy mình ở đây rồi.

Đúng vậy đúng vậy, ta tỉnh lại đã nhìn thấy chủ nhân rồi.

Ta thích chủ nhân.

Ta cũng vậy...

L
Usm uồm...
Một gã đàn ông phun ra một ngụm máu lớn, ma khí toàn thân cuồn cuộn tiêu tan.
Hắn ta vừa thở dốc vừa đưa tay ấn chặt vào vị trí trái tim, toàn thân hắn ta không ngừng run lên bần bật tựa như vừa nhìn thấy một chuyện gì đó rất đáng sợ.
Người đó là ai? Người đó có thể phá hủy thần niệm của hắn ta trong tích tắc, thần niệm của hắn ta cũng không địch nổi người kia, tại sao người đó có thể dễ dàng đối phó hắn ta như vậy? Nếu lúc đó hắn ta không chặt đứt liên hệ với thần niệm kịp thời thì chỉ sợ ngay cả bản thể của hắn ta cũng...
Còn chảy cả nước miếng nữa, chuyện gì thế hả? Danh dự đầu? Liêm sỉ đầu?

Ta thích cô ấy...
rất thích cô ấy, thích thích thích thích...

Rất muốn, rất muốn liếm liếm cô ấy.

Ta cũng thích, ta muốn nắm móng vuốt cô ấy.

Chính là lúc này! Chúc Dao nắm chặt lấy cơ hội, cô lấy ra một lá bùa tử cực thiên lôi, truyền linh khí vào lá bùa để chuẩn bị tấn công.
Đương nhiên cô sẽ không uổng công đến đây chịu chết, cô đã chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ rồi.
Mặc dù đám yêu thú đông, nhưng chúng đều là yêu thú cấp chín trở xuống, Hạt Vừng là yêu tiến hậu phi thăng, hiển nhiên là nó không sợ mấy con thú cỏn con này.
Một làn khói đen từ từ tập trung lại trong không trung, tạo thành một cái bóng màu đen, năng lượng này là...
À...
Lại là Ma tộc.

Meow...
Con thú con thấy cô tránh ra, nó thất vọng kêu ngao ngao, mắt long lanh như sắp khóc, cứ như nó đang cực kỳ tủi thân.

Khụ...
Chuyện gì thế này?
Chúc Dao nhìn mọi nơi, lúc này cô mới phát hiện nơi này yên tĩnh một cách khác thường, đừng nói là tiếng gầm của yêu thú, ngay cả tiếng va chạm kết giới cũng ngừng lại.
Hắn ta nghĩ lại mà thấy sợ, thế gian này xuất hiện một nhân vật đáng sợ như thể từ lúc nào? Tay bấm quyết đang định đánh lại của Chúc Dao hạ xuống, cô thả thần thức ra cảm nhận mới xác định được xung quanh không còn hơi thở của Ma tộc kia nữa.
Quả nhiên tất cả các nhân vật phản diện nói nhiều đều là hổ giấy.
Thua thì cũng đã thua rồi, cần gì phải để lại một cái bóng tuôn lời độc ác cơ chứ, người nghĩ rằng ngươi là Sói Xám chắc! Chẳng qua, chắc người đàn ông ban nãy không phải bản thể của Ma tộc kia, đó chỉ là một luồng thần niệm của đối phương bám trên thân yêu thú mà thôi.
Hắn ta chậm rãi giơ nhạc cụ trong tay lên.
Lúc này Chúc Dao mới nhìn rõ thứ kia là gì, đó là một cái lông vũ rất lớn, màu sắc bảy màu bên trên tựa như có thể chuyển động được, chúng không ngừng chuyển động.
Mà ở trên thân lông vũ màu trắng viết rõ một hàng chữ: BUG (Thần khí 2).
Người đàn ông kia sững sờ mất hai giây mới hồi hồn lại sau cái tên quá dài, sắc mặt hắn ta thoắt cái trở nên dữ tợn:
Ngươi dám đùa giỡn ta!

Đúng đấy!
Chúc Dao vô liêm sỉ gật đầu, cùng lúc đó bùa pháp trên tay cô được khởi động, chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng sấm vang, một con cự long được hình thành từ các tia chớp màu tím từ trên trời giáng xuống, mang theo uy thể khiến người khác không thể xem thường.
Tất cả yêu thú đều hướng mắt nhìn lên trời.
Chúc Dao sử dụng bùa ẩn trốn, vào một tiếng đã chạy cách xa khỏi chỗ đó mười trượng.
Đó là chủ nhân của ta!
Hạt Vừng xù lông.
Hừm, xem ra không hỏi được manh mối gì rồi, Chúc Dao thở dài một hơi:
Được rồi, mọi người giải tán đi, không có chuyện gì thì đừng có chạy đến địa bàn nhân tu chơi.
Nếu được thì bảo cả yêu thú bên ngoài quay về
Mắt người đàn ông kia sáng lên, tỏ vẻ quả nhiên là như vậy, chờ đợi khế ước hoàn thành.
Quả nhiên Chúc Dao nói ra cái tên của mình:
Ta tên...
Einstein Dante vượt qua Sri Lankan cánh rừng đặc biệt giang sơn tự có nhân tài ra trận nhớ tên không rõ ràng ta cho người nhớ a ha ha đọc ra được ta sẽ gọi người là tổ tông phần tử cặn bã nhà người trong lịch sử Trung Hoa hơn năm nghìn năm lịch sử chẳng là cái đinh gì cả muốn dùng tên trói buộc như trong sách truyện phương Tây chẳng phải tiến mang theo bên người được thì làm gì có tác dụng quái gì nếu còn nói nữa thì bạn đọc sẽ cho rằng ta đang bối chữ ra vì vậy phía sau ta sẽ dùng dấu chấm lửng để thay thế chấm chấm chấm chấm chấm phía sau rút gọn đi năm nghìn chữ rót cơm rót rượu ăn no mặc ấm Sylmo Lovsky.

Ở giữa cái hố hiện lên ánh sáng lấp lánh bảy màu.
Chúc Dao bay qua đó, thứ phát sáng chính là nhiệm vụ phụ, cô cúi xuống nhặt, thế nhưng lại phát hiện cái lông vũ này không bị sứt mẻ chút nào, nó vẫn sáng đẹp lung linh.
Không hổ là thần khí, đến cả lôi kiếp phi thăng cũng không phá hỏng được nó.
Đám yêu thú ở đó khiếp sợ uy lực của thiên uy khổng lồ này, tất cả chúng nằm phủ phục xuống đất.
Một lúc sau ánh sáng kia mới dần dần tối lại.
Còn chỗ cô với người đàn ông kia đứng ban nãy chỉ còn sót lại một cái hố lớn cháy sém.

Ta rất muốn cho cô ấy vuốt ve bộ lông này.

Ta muốn cô ấy sinh cho ta một bé thú nhỏ nhắn đáng yêu.
Chúc Dao:
...
Bọn chúng đã hồi phục bình thường thật chưa vậy? Đừng có học theo Lăng Hỏa Thú nha!

Lol-Meow...
Đang lúc cô không biết phải làm sao, Hạt Vừng chợt nhảy ra, vung đuôi quét sạch mấy con thú con muốn sát lại gần cô, nó liếc nhìn đám thú ở đó bằng ánh mắt
một đám cặn bã các ngươi
,
Cút hết cho ta, ta mới là thủ lập khế ước với chủ nhân.
Meow.
.
Áp chế trên người cô đã biến mất lúc cô đọc tên ra rồi, vừa đủ thời gian để cô khởi động lôi phù.
Một con lôi long chém thẳng xuống người đàn ông kia.
Lôi quang màu tím nháy mắt chiếu sáng cả chân trời, mặc dù Chúc Dao đã tránh đi rất xa rồi nhưng uy lực còn lại của lối kiếp phi thằng kia vẫn khiến cô chẩn động, đến cả Kim Đan của cô cũng có chút bất ổn.

LTO'Grào...
Hạt Vừng xuất hiện, đè chết bốn năm con yêu thú cấp tám.
Nó vung cái đuôi lên hất tung một đám yêu thú, rồi bổ nhào về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, bay vút lên, nhoáng một cái đã tránh được sự công kích của Hạt Vừng.

Khụ...
Cô đã nói gì thế? Cô đang định nghênh chiến, nhưng lúc bóng đen kia vừa nhào đến thì bỗng nhiên tiêu tan mất hình mất bóng.
Cùng lúc đó.
Động phủ một phương của vùng đất yêu thú.

Còn dài
Hán Việt là
Phương trường
.
Hình như cô nghe thấy tiếng đối phương hộc máu.

Nha đầu thổi ngạo mạn, bây giờ ông đây muốn giết ngươi!
Ma tộc thẹn quá hóa giận bổ nhào về phía Chúc Dao.
Đầ9u tiên người đàn ông đó khinh miệt nhìn cô một cái, sau đó nở một nụ cười nham hiểm, người đó vung tay:
Giết cô ta!

Đám yêu 6thú lập tức nhào đến.

Hạt Vừng!
Chúc Dao thả Hạt Vừng trong thần thức ra ngoài, dù sao thì người bên ngoài cũng không nhìn r5õ tình hình trong này, cô không cần phải kiêng dè gì cả.
Âm thanh đó là gì?
Cũng có chút bản lĩnh.
Người đàn ông kia ngừng thổi sáo, nheo mắt quan sát Chúc Dao một lượt, biểu cảm của hắn ta lập tức trở nên lạnh lùng:
Vậy thì không thể giữ ngươi lại được rồi.
Hắn ta từ từ hạ xuống từ trên không trung, sau đó bước từng bước về phía cô.
Chúc Dao căng thẳng, là cô tính toán không chu đáo.
Người đàn ông kia dừng lại ở chỗ cách cô hai bước, ý cười bên môi hắn ta ngày càng âm u hiểm ác.
Nó còn chưa nói hết câu, áp lực trên người đã bị tăng thêm, nó bị đè vào hẳn trong đất.

Nói, tên của ngươi là gì?
Vẻ mặt người đàn ông kia lập tức trở nên hung bạo, hắn ta dữ tợn nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Chúc Dao cảm thấy nguyên thần của mình cũng sắp bị cảm giác nóng rực kia đốt cháy rồi, suy nghĩ của cô đã có chút mất không chế, cô bắt đầu có cảm giác bị thôi thúc, rất muốn trả lời câu hỏi của hắn ta, cho dù có có liều mạng cắn lưỡi cũng không thể ngăn cản mình thốt ra lời.
đi.


Vâng chủ nhân.


Không thành vấn đề thưa chủ nhân.

Tuân mệnh chủ nhân.

Thứ cần chú ý nhất chính là người đàn ông kia, hắn ta cũng là yêu thú, hơn nữa hắn ta đã có thể hóa thành hình người, điều này chứng tỏ hắn ta là yêu thú cấp mười.
Thật may mắn là sư phụ đã đưa cho cổ lá bùa này, bên trong lá bùa phong ấn tử cực thiên lôi của lôi kiếp phi thăng, bất luận là yêu thú lợi hại cỡ nào cũng không thể đỡ nổi.
Vì vậy khi Chúc Dao nhìn thấy hắn ta lại gần bên này, cô lấy bùa ra, điều động linh khí:
Thiên lôi.
Uỳnh! Người đàn ông kia bỗng cúi đầu thổi nhạc cụ trong tay, tiếng sáo vang lên réo rắt.
Cảm giác thôi thúc muốn nói thật từ đáy lòng cô càng ngày càng mãnh liệt, Chúc Dao cảm thấy mình sắp nổ tung rồi, vì vậy...
cô quyết định khuất phục.

Ta tên...

Bùa pháp của Chúc Dao mới khởi động được một nửa, cô lập tức cảm thấy khí huyết trong ngực mình cuồn cuộn, một áp lực mạnh mẽ đến mức không thể chống đỡ lại ập đến, cô há miệng phun ra một búng máu.
Hạt Vũng vừa nãy còn điên cuồng tiêu diệt đám yêu thú cũng bị luồng uy thế kia đánh rạp xuống đất, nó giãy giụa mấy cái rồi không thể động đậy được nữa.

Chủ nhân...
Chúc Dao kinh ngạc phát hiện linh lực của mình đã ngừng chuyển động tựa như bị chặn đứng lại.
Nhưng tại sao cô cứ cảm thấy cái lông vũ này có chút quen mặt vậy nhỉ?

Hừ, ta không ngờ mình sẽ bại dưới tay một tu sĩ Kim Đan.
Giọng đàn ông lại đột nhiên vang lên một lần nữa.
Chúc Dao kinh ngạc, cảnh giác nhìn bốn phía, nhưng không tìm thấy bóng dáng của đối phương.
Mắt Chúc Dao sáng lên, chẳng lẽ kết giới này là điểm di chuyển một chiều.

Đi ra ngoài cần đột phá, nhưng quay trở lại thì rất dễ dàng, vậy thì cô...

Chúc Dao mừng rỡ trong lòng, cô vừa mới nghĩ phải ra ngoài bằng cách nào, nếu cứ ra như thế kia thì đơn giản hơn nhiều rồi.


Hạt Vừng!
Chúc Dao thu thần khí lại, tiện thể thu Hạt Vừng trở về, sau đó ngự kiểm bay về phía đối diện.

Quả nhiên, lúc cô đi qua, kết giới kia chỉ thoáng dao động, cô có thể trực tiếp đi qua mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Cô còn chưa kịp thở phào, một quả cầu lửa bất thình lình bay về phía cô.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.