• 1,148

Chương 215: Tuyệt đẹp xuất trần cái đầu ngươi


con không nhìn thấy gì hết.

Mong mọi người đừng hiểu nhầm Chúc sư tỷ.
Cô ta không nói câu này còn đỡ, nói ra thì chẳng khác nào xác8 nhận Chúc Dao đã làm việc xấu, ánh mắt các đệ tử nhìn cô lập tức tràn ngập hoài nghi.


Linh nhi, không phải sợ, có vị sư ở đây.
H3uyền Hư bắn ra uy thế Nguyên Anh của mình, ánh mắt hắn ta sắc bén như dao nhìn Chúc Dao:
Trên đời này có ai có bản lĩnh uy hiếp đồ đệ của 9ta.

Chúc Dao tìm ba vòng trong rừng nhưng không nhìn thấy bóng dáng mắt trận nào, theo lý thì mắt trận là nơi linh lực dao động mạnh nhất, ấy thế mà cho dù cô thả thần thức thế nào vẫn không thể cảm nhận được.
Cô đã có chút sốt ruột, chẳng lẽ không cứu được kết giới này thật ư?

Chủ nhân...
Hạt Vừng trong thần thức bỗng lên tiếng:
Ta cảm thấy phía trước, hình như có gì đó...

Phía trước...
Chúc Dao ngẩn người, đi về phía trước là ra khỏi rừng rậm, đáng lẽ mắt trận không cách xa kết giới mới đúng.
Cô lại quay đầu lạnh lùng nhìn Huyền Hư của cô ta, sâu xa nói:
Tôn giả, đây là do ngươi không đúng, cách giáo dục của người rất có vấn đề! Một người lớn đến chừng này rồi mà vẫn không phân biệt được bối phận, ta thấy ngươi bớt nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, giáo dục đồ đệ nhiều lên đi.
Có câu nói, có nghèo cũng không được nghèo tình cảm, có ít cũng không được ít giáo dục!

Cô nói rất chân thành rất thật lòng thật dạ, ngay cả bản thân cô cũng cảm động rồi đây này? Sắc mặt Huyền Hư và Ích Linh lập tức sầm xuống.
Nhưng ánh mắt của các đệ tử khác nhìn cô ta thì có thêm một chút kỳ lạ.
Ích Linh nắm chặt tay bên người, một lúc sau mới cúi đầu nói:
Xin lỗi, Chúc sư tỷ, ta...


Ta không phải sư tỷ của ngươi!
Chúc Dao ngắt lời cô ta, ngay lập tức tất cả đàn ông trong hậu cung của cô ta nhìn cô chòng chọc, Chúc Dao không buồn để ý đến mấy tên mất não đó, cô nói:
Ngươi nên gọi ta là sự thúc.
Cô đã Kết Đan từ lâu rồi mà Ích Linh vẫn cứ gọi cô là sư tỷ, cô đâu phải nam chính, ai mà thèm ngang hàng phải lứa với cô ta, cô ta muốn ngồi lên đầu cô chắc?
Nhưng ai ngờ sự việc lại đảo ngược đột ngột như vậy.
Mọi người từ xem thường cô, nháy mắt biến thành sùng bái.
Trong lòng cô ta lập tức xuất hiện cảm giác bất an, cô ta vô thức kéo Huyện Hư bên cạnh.
Mắt trận của trận pháp này ở đâu?
Nhìn thấy mắt trận mới biết có thể sửa chữa hay không?
.
Mọi người đều trầm mặc.
Không phải chứ? Kết giới này tồn tại bao nhiêu năm rồi, thế mà vẫn không có ai biết mắt trận ở đâu ư?
Trước tiên cứ tìm ra mắt trận đã rồi tính sau.
Chúc Dao không muốn phí lời với họ nữa, cô dẫn theo Nguyệt Ảnh ngự kiếm tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Các đệ tử khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng lục tục lên đường đi tìm mắt trận.

Con biết mẹ sẽ không sao mà.
Cậu bé nói:
Tia thiên lôi lóe sáng phía chân trời vừa nãy là mẹ gọi ra đúng không.
Mắt Chúc Dao sáng lên, lập tức hiểu ý của đứa bé này, cô phối hợp gật đầu:
Đúng rồi! Tôn thượng trong mê cung kia từng nói, từ trước đến nay yêu thủ không xuất hiện tập thể, nếu xảy ra thú triều thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Cô cố ý nói thật to, nhìn mọi người xung quanh, nửa thật nửa giả nói:
Thế nên ta mới tìm cơ hội xuyên qua kết giới, quả nhiên ta phát hiện nơi đó có một con yêu thú cấp mười thống lĩnh.
May mà trước kia tôn thượng ban cho ta một lá bùa Tử Cực Thiên Lôi, vì vậy ta mới có thể toàn mạng ra ngoài.
Lời cô vừa dứt, mọi người lập tức xôn xao.

Tử Cực Thiên Lôi! Là Tử Cực Thiên Lôi!

con thật sự không nhìn thấy gì hết.

Dáng vẻ yếu đuối như này làm người khác nghĩ rằng Chúc Dao đã làm gì đó với cô ta, ĐM, ta chỉ hỏi có một câu thôi, ngươi khóc cái quái gì chứ.

Ngươi đừng có bắt nạt người ta quá đáng.
Tùy tùng hộ hoa Thích Bình là người đầu tiên lao ra, tức giận nhìn trừng trừng Chúc Dao:
Ngươi đã làm sai mà còn dám đe dọa Linh sư muội?!

Ta đã làm chuyện gì?
Não mấy người này được làm từ đậu phụ hả?
Ta không quan tâm người đã làm chuyện gì trái với lương tâm.
Thích Bình càng giận dữ hơn, trong hắn ta như thể muốn xông tới chém cô hai nhát:
Linh nhi đối xử với người tốt như thế? Ngươi suốt ngày đối đầu với muội ấy thì thôi đi, bây giờ còn dám đe dọa muội ấy trước mặt mọi người, ngươi đừng có nghĩ mình đã Kết Đan rồi thì chúng ta không làm gì được ngươi.
Chúc Dao giận quá hóa cười:
Ta vẫn muốn biết, rốt cuộc là ta đã làm chuyện gì? Các ngươi cứ việc nói ra để ta thẹn với lòng mình một chút?

Ngươi...

Thích sư huynh...
Ích Linh lại lao ra kéo Thích Bình, nhân tiện châm thêm mồi lửa:
Huynh đừng trách Chúc sư tỷ, muội...
Chúc Dao thuận lợi đánh trả lại một đòn, tâm trạng cô lập tức trở nên khoan khoái dễ chịu, cô âm thầm giơ ngón cái với đứa bé ngoan Nguyệt Ảnh đứng bên cạnh, mặc dù lời cô nói đều là thật, nhưng dưới tình hình ban nãy, nếu Nguyệt Anh không nhắc nhở cô thì cô cũng không biết phải xoay xở như thế nào, đặc biệt là thần khí trên người cô có thể sẽ bị bại lộ.
Thú triều lần này đã kết thúc như vậy, do sự kiêng dè của mọi người đối với tôn thượng mê cung nên không có ai nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Chúc Dao.
Các đệ tử đang định kiểm kê lại số người thương vong, mở đường trở về, biến cố lại đột ngột xảy ra.

Mẹ!
Cô đang định phòng ngự, Nguyệt Ảnh đã đi đến bên cạnh cô, cậu bé dường như không nhận ra bầu không khí xung quanh mà chỉ kéo ống tay áo cô hỏi:
Mẹ quay về an toàn rồi hả?

Ừ.Chúc Dao gật đầu theo thói quen.

Nguyệt sư đệ!
Ích Linh lo lắng nhìn Nguyệt Ánh, tốt bụng nhắc nhở:
Đệ mau rời khỏi chỗ đó đi, Chúc sư tỷ, tỷ ấy...
tỷ ấy.
Cô ta nói được một nửa lại dừng, trên mặt là đau lòng và thất vọng, mặc dù cô ta không nói gì nhưng lại giống như đã nói hết tất cả.
Trung tâm thị trấn là một quảng trường, giữa quảng trường đặt các hòn đá theo các hướng, hình thành một hình vẽ hình tròn đơn giản, bên trên còn về các ký hiệu lộn xộn.
Xem ra đây chỉ là một vùng đất phẳng bình thường.
Nhưng hiện giờ lại có một người đàn ông mặc áo lam ngồi ở đó, hình vẽ bằng đá kia đang phát ra ánh sáng trận pháp màu trắng.
Tất cả đệ tử đều hoang mang lo sợ.

Một khi kết giới bị vỡ, e là yêu thú sẽ không kiêng dè nữa, chắc chắn chúng sẽ tàn sát khắp nơi.
Đến lúc đó sợ là chúng ta không đánh lại được.
Tất cả mọi người đều sốt sắng.
Huyền Hư đang kinh ngạc vì Tử Cực Thiên Lôi lúc ấy mới hoàn hồn lại.
Hắn ta hơi nghi ngờ:
Ngươi nói, ngươi gọi lôi kiếp mới dọa thú triều chạy mất? Trên đời này sao có thể có bùa pháp Tử Cực Thiên Lôi được?

Sao mà ta biết được?
Chúc Dao lườm hắn ta:
Ngươi đi mà hỏi vị tôn thượng kia ấy!
.

...
Huyền Hư đen mặt, rõ ràng hắn ta đang nghĩ đến chuyện mình không vào được kiểm trận của người ta.
Chính là lúc hình ảnh kia sắp hoàn thành, một quả cầu lửa đột ngột từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào hình ảnh kia, tất cả ánh sáng trắng lập tức bị tản đi hết.
Má nhà nó!

Không ngờ có yêu thú vào trong thị trấn.
Ích Linh ngự kiếm xuất hiện phía trên, ra vẻ chính nghĩa nói.

Đúng rồi, vừa nãy Linh nhi sư điệt nhìn thấy cái gì?
Chúc Dao mỉm cười nhìn Mary Sue.
Mặt Ích Linh trắng bệch, trong mắt cô ta xuất hiện chút bối rối, mãi lâu sau cô ta mới lúng túng nói:
Chắc là Linh nhị hoa mắt rồi? Ta cứ nghĩ...


Nghĩ cái gì?
Chúc Dao cười ha ha, truy hỏi đến cùng.
Đương nhiên Ích Linh không thể nói cô ta nghĩ rằng cô là phản đồ, vì vậy cô ta lại chuyển sang dáng vẻ đáng thương:
Chúc sư tỷ.

Ngươi đừng có khóc nữa...
Chúc Dao cười lạnh nói:
Vừa nãy ta chưa nói gì, ngươi vừa khóc cái thì ta đã bị chỉ trích là làm việc trái với lương tâm? Nếu giờ ngươi khóc nữa thì chút nữa không chừng còn có người trách ta hủy diệt thế giới đấy.
Sắc mặt Thích Bình đứng bên cạnh lập tức cứng đờ, vừa xanh vừa trắng.
Vẻ mặt Ích Linh càng thêm phần oan ức, nước mắt cứ rơi xuống không ngừng.
Mọi người cũng nhớ lại chuyện vô duyên vô cớ chỉ trích cô ban nãy, mấy tên trong hậu cung của cô ta vẫn khá, không phải là không có đầu óc, chẳng qua họ chỉ đau lòng dáng vẻ cô ta khóc thút thít mà thôi.

Sư phụ...
Ích Linh cảm động, nét mặt cô ta càng thêm do dự, mãi một lúc sau mới cắn răng quật cường nói:
Không, thật sự là 6không có chuyện gì hết.
Chúc sư tỷ đối xử với con rất tốt, con không thể...
con thật sự không nhìn thấy gì hết.

Trận pháp trên mặt đất đang tản ra ánh sáng trắng khuyết thiếu, có thể là do lâu đời rồi nên hình vẽ trên trận pháp không
hoàn chỉnh nữa, thế nhưng kỳ lạ là phần khuyết thiếu trong ánh sáng trắng kia đang dần dần hồi phục.
Hắn ta đang tu sửa trận pháp! Mặc dù cô không biết người này là ai, nhưng cô không định tiến lên quấy rầy.
Chúc Dao nắm chặt tay, thứ cô lo lắng không phải là yêu thú, mặc dù yêu thú hung hãn, nhưng chúng không chủ động xung đột với con người.
Thứ cô thật sự không yên tâm, là tên Ma tộc kia! Bên kia có sự tồn tại của Ma tộc, đã vậy cô còn không chắc chắn có bao nhiêu kẻ.
Nhưng cô đã biết hắn ta khống chế thú triều, có lẽ là hắn ta cũng muốn qua bên này.
là muội không tốt.

Linh nhi, con đừng lo.
Huyền Hư lại ôm Ích Linh vào trong lòng, sắc mặt hắn ta sầm xuống, lạnh lùng nhìn Chúc Dao:
Chuyện này vị sư đã có quyết định rồi.
Nói xong, uy thể trên người hắn ta không kiềm nén nữa mà lao thẳng về phía Chúc Dao.
ĐM, thầy trò nhà người muốn giết người bịt đầu mối à.
Xem ra khi đứng trước mặt ả Mary Sue này không nói lý lẽ được, cùng lắm thì cô trốn lại về chỗ yêu thú, như thế còn tốt hơn ở cùng một chỗ với đám động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới này.
Ch5úc Dao nhìn hai người thầy trò đã bắt đầu người diễn kẻ hát, cô chỉ muốn gào lên một câu, các ngươi mù hết rồi, ta còn chưa có nói câu nào hết! Huyền Hư nhíu mày chặt hơn, trên người hắn ta đã bắt đầu tỏa ra sát khí:
Ngươi đã làm gì Linh nhi?


Ta cũng không biết.
Chúc Dao gật đầu, tiếp đó quay đầu nhìn Ích Linh:
Ích Linh, ta đã làm gì cô?
Ích Linh ngớ ra, nước mắt tựa như chuỗi trân châu bị đứt lách tách chảy ra ngoài, dáng vẻ cô ta hiện giờ vô cùng yếu đuối mỏng manh, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều cảm thấy đau lòng.
Cô ta làm ra vẻ bị người ta hù dọa, nép mình trong lòng Huyền Hư, nức nở nói:
Con...
Đây chính là mắt trận! Chúc Dao và người bạn nhỏ đồng hành của cô đều sợ đến ngây người! Chẳng trách bao nhiêu năm rồi không có ai tìm thấy mắt trận của kết giới? Ai mà ngờ thứ quan trọng như vậy lại công khai đặt ở nơi trung tâm thị trấn tu tiên, vị trí ai ai cũng có thể nhìn thấy thế này cơ chứ.
Nhưng người đàn ông kia...
Chúc Dao nhìn kỹ lại, người đàn ông đang ngồi trên mặt trận kia hình như đã nhận định rồi.
Bây giờ cô mới nghĩ ra, Nguyệt Ảnh vừa mới Trúc Cơ, sau khi trải qua một trận đại chiến, cậu ta còn lại được bao nhiêu linh khí đấu cơ chứ.
Cô lập tức hạ xuống, dìu cậu ta ngồi xuống, sau đó truyền một ít linh khí cho cậu ta.

Để nghỉ ngơi một chút đi, đừng đi theo tỷ nữa!
Chúc Dao xoa đầu cậu ta:
Tỷ đi trước xem thế nào, chút nữa tỷ sẽ quay về đón đệ.

Ừ.
Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu:
Dao tỷ tỷ mau về nhé.

Ừ!
Chúc Dao ngự kiếm bay lên, đi về phía Hạt Vừng nói, càng lúc cô càng có một loại dự cảm, nơi đó chắc chắn là mấu chốt của trận pháp này.
Hầu như tất cả đệ tử đều xác nhận rằng, Chúc Dao đã làm chuyện lớn gì đó như phản bội sư môn.
Nguyệt Ảnh cứ như không nghe thấy, cậu vẫn nhìn Chúc Dao:
Không sao là tốt rồi, vừa nãy mẹ liều chết lao qua kết giới, Nguyệt Ảnh giật thót tim đấy.

...
Chúc Dao xoay đầu nhìn cậu, tuy nhiên lại chỉ thấy Nguyệt Ảnh càng cười dịu dàng với cô.
Dung mạo của cậu ta càng ngày càng giống Thiều Bạch, khi cười lên như có ánh sáng tỏa ra bốn phía, chiến trường u ám nhất thời sáng thêm vài phần.

Mi có thể cảm nhận được cụ thể là cái gì không?

Ta không biết.
Giọng Hạt Vừng mang theo chút hoang mang:
Ta cứ cảm thấy nơi ấy có thứ gì đó gọi ta đến.
Đó là thứ gì đây? Chúc Dao suy nghĩ, cuối cùng cô vẫn bay qua bên đó theo lời Hạt Vừng nói.

Dao tỷ tỷ...
Nguyệt Ảnh đột nhiên kéo tay áo cô.
Chúc Dao quay đầu nhìn, cô thấy cậu ta mướt mát mồ hôi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:
Nguyệt Ảnh, để làm sao thế?
Cô bấm mạch cậu ta, phát hiện thân thể cậu ta không có gì khác thường, nhưng mà trong thân thể cậu ta chỉ còn sót lại một tia linh khí.
Không đến một lúc sau, trận pháp kia ngày càng hoàn chỉnh, ánh sáng trắng càng lúc càng mạnh, chủng từ từ bay lên những hình chiếu lập thể, tập hợp thành một hình dạng kỳ quái phía trên người đàn ông, cô không nhìn rõ hình dáng đó, hình như đó là một yêu thú khổng lồ có bốn chân.
Chúc Dao lập tức thở phào, đây là bước cuối cùng của trận pháp, chỉ cần hình ảnh kia hoàn thành thì trận pháp sẽ...
Uỳnh một tiếng.
Cho đến khi bọn cổ đến một thị trấn của người tu tiên.
Đây là thị trấn gần kết giới nhất, do thú triều xuất hiện nên người ở đây đã di tản hết, thị trấn lúc này không còn một bóng người.

Chủ nhân, ở trung tâm.
Hạt Vừng đột nhiên kích động kêu lên.

Đó không phải là lôi kiếp phi thăng sao?


Không ngờ trên đời này lại có loại bùa đó.

Đây chắc cũng được coi là bùa quý đó!

Chẳng trách vừa nãy linh lực trên trời chấn động mạnh đến vậy, tiếng sấm vừa mới vang lên thì đám yêu thú rút lui hết.
Tất cả mọi người đều hưng phấn, ngay cả vẻ mặt của Huyền Hư cũng có chút thay đổi, nhưng Ích Linh trong lòng hắn ta thì tối sầm mặt lại.
Lúc nhìn thấy Chúc Dao từ trong kết giới đi ra, suy nghĩ đầu tiên của cô ta đương nhiên là Chúc Dao cấu kết với yêu thú, phản bội sư môn.
Nếu Ma tộc qua đây, như vậy mới là hoàn toàn không có sức đánh trả thật sự!
Không có phương pháp sửa chữa kết giới sao?
Chúc Dao hỏi.
Huyền Hư hừ lạnh một tiếng:
Kết giới này là kết giới tồn tại từ thời thượng cổ tới nay, đã bị thất truyền từ lâu rồi, hiện nay trên đời này làm gì có ai biết phương pháp sửa chữa cơ chứ?
Thượng cổ? Tại sao khi có nghe thấy hai chữ thượng cổ này lại cảm thấy có chút nực cười vậy nhỉ?

Cho dù thế nào cũng không thể ngồi yên đợi chết được.
Kết giới trong suốt ngăn cách hai lục địa lớn bất chợt phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt giống như được phủ thêm một lớp plastic màu đỏ, trải dài khắp cả lục địa.
Ánh sáng đỏ ấy sáng lên rất lâu, sau đó có xu hướng vỡ tan, nó như một tấm lưới, bên trên bắt đầu xuất hiện các đường nứt.

Không xong rồi! Kết giới hộ thể sắp biến mất rồi!
Một vị trưởng lão Kim Đan hoảng hốt.
Cô ta bấm quyết, tiếp tục gọi ra một quả cầu lửa:
Chịu chết đi, yêu thú.

Dừng tay!
Chúc Dao ngưng tụ một tia nước đánh về phía cầu lửa, dập tắt pháp thuật của cô ta.

Cô cúi đầu nhìn xuống, người đàn ông kia bị trận pháp phân phệ, phun ra một ngụm máu, ngã trên mặt đất, cô lập tức muốn bóp chết con ả Mary Sue kia.


Chúc sư tỷ, tại sao tỷ có thể...
Ích Linh hạ xuống, chỉ trích cô đã bảo vệ yêu thú.


Ngươi mù hả! Không có việc gì thì học thêm nhiều chút có được không? Vừa nãy là ảnh hiện của trận pháp!
Lần này xong thật rồi, người kia bị thương rồi thì ai tới tu sửa trận pháp đây.

Con ả Mary Sue này đúng là BUG mà! Ích Linh ngây ra, bây giờ cô ta mới phát hiện có người trên mặt đất:
Hắn...

sao có thể?
Chúc Dao bay qua đó:
Này này này, ngươi có sao không?
Cô lo lắng dìu người trên đất dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.