• 1,148

Chương 216: Thánh phụ nhà thánh mẫu


Chúc Dao cầm cổ tay của người đàn ông đó để bắt mạch, phát hiện hắn ta chỉ đang hôn mê, tuy rằng kinh mạch trong cơ thể 8đang trong tình trạng đảo ngược nghiêm trọng, nhưng hắn ta có thể tự chữa trị lấy, tính mạng không có gì đáng lo.
<3br>
Chúc...

sư thúc.
Lần này thì Ích Linh đã nhìn rõ mặt của người đàn ông nọ, hai mắt cô ta lập tức sáng ngời9, thử hỏi dò Chúc Dao:
Sư thúc quen vị đạo hữu này à?
Quen, cô đương nhiên là quen rồi, quá quen là đằng khác ấy.
Đến chữ viết trên mặt thằng này cũng giống hệt với thánh mẫu đấy được chữa hả? Ba chữ BUG chói mù mắt chó rồi! Cô 5gần như nhận ra ngay từ giây đầu tiên, người này chính là nam chính trong câu chuyện, con thú vương có sức mạnh hủy diệt thế giới.

Ờ thì có vấn đề rồi đây, là một con thú vương, vua của yêu thú, việc quá gì hắn ta phải ngàn dặm xa xôi chạy tới địa bàn tu luyện của con người, lại còn giúp người ta tu sửa kết giới? Ăn no rửng mỡ? Qua đây du ngoạn, sau đó tiện tay đóng góp chút công ích cho khu du lịch?
Đợi đã! Lẽ nào đây là biến tướng của việc bảo vệ người phàm ở nơi này? Ma tộc không thể đột phá tế ấn, bất kể là từ trong ra ngoài, hay từ ngoài vào trong.
Lách cách...
Một loạt những tiếng động nứt vỡ truyền tới, bề mặt bị phá hủy của kết giới càng lúc càng lan rộng.
Chỉ thấy cảnh trí trước mặt thay đổi, chớp mắt bọn họ đã ở trong một đại điện bao la rộng lớn.

Đến lúc phải tính nợ giữa chúng ta rồi!
Gã đàn ông từ từ đứng dậy, nộ khí trừng trùng hướng về Chúc Dao.
Cô nợ hắn ta khi nào:
Hình như ta đâu có làm gì?

Chỉ trong một khoảnh khắc, trận pháp hình tròn lại một lần nữa bừng lên thứ ánh sáng trắng chói lòa.
Chúc Dao thận trọng truyền một chút linh khí qua đó, không ngờ lại bị đánh bật ra, ngược lại linh khí lại tràn vào cơ thể cô càng nhiều.
Đây là...
Cái đệt, ban nãy cô còn đinh ninh rằng đống này là hoa văn trận pháp, giờ nhìn lại mới thấy, đây rõ ràng là phù văn mà.
Bà đây muốn biết, cái phong ấn này rốt cuộc là do thẳng tàn tật nào viết? Viết chữ kinh dị như thế, thầy mày có biết không? Bảo chữ mày như gà bới là có lỗi với con gà đấy mày biết không? Làm rõ được cái đống này rốt cuộc là trận pháp gì, Chúc Dao cuối cùng cũng có thể thở phào, cố gắng xác định cái đồng chữ tàn tật xiêu vẹo này, càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, cho đến khi xem hết cả trận pháp, cô thật sự không dám tin vào mắt mình.
Không ngờ cái tế ấn này lại bị ngược! Tế ấn là trận pháp dùng để phong ấn Ma tộc, cho nên cô đương nhiên sẽ nghĩ rằng nó được thiết kế cho Ma tộc ở bên phía yêu thú, nhưng theo cách bày bố phong ấn này thì, không ngờ thứ bị phong ấn ở bên trong lại là...
Không còn thời gian nữa, bất kể cái phong ẩn này là thuận hay là ngược đểu nhất định phải tu sửa.
Lần tu sửa trước đã có kinh nghiệm suýt chút nữa thì nghịch dại, Chúc Dao không dám mạo hiểm trực tiếp xông vào nữa.
Chỉ đứng xa xa bắt một cái quyết, khởi động phong ấn.
Do hai người đột ngột xông vào, linh khí bắt đầu cuồn cuộn chuyển động, chào hỏi bằng một màn đau như cứa dao lên thịt.
Không lâu sau, trên người cô ta đã bị rạch chằng chịt vết máu.

A!
Lần này chắc là Ích Linh kêu thảm thật rồi.

Kết giới không chống đỡ được bao lâu nữa, nhất định phải nhanh chóng tu sửa mắt trận.
Chúc Dao quan sát hình dạng trận pháp trên mặt đất xung quanh.

Mắt trận?
Ích Linh ngạc nhiên, đột nhiên sực hiểu ra, chỉ lên mặt đất:
Đây chính là mắt trận?

Không sai, ban nãy hắn ta đang tu sửa mắt trận.
Ích Linh mặt thoắt cái đã trắng bệch, ấm ức giải thích:
Ta...
ta cũng đâu có biết.
Má biết mới sợ đấy, Chúc Dao nguýt cô ta một cái:
Cô nhanh nhanh đi mời tôn giả với các trưởng lão qua đây, thông báo với bọn họ là đã tìm thấy mắt trận rồi.

Đến lúc xử lý cái của nợ này rồi.
Chúc Dao trực tiếp phát động trận pháp dịch chuyển không gian bên trong trận, dùng một pháp thuật hệ Phong nhấc
cục thánh phụ
lên, di chuyển vào trong trận.
Cô chứng kiến gã đàn ông đó bị ánh sáng của trận pháp dần dần nuốt chửng.
Chúc Dao cũng còn đỡ, tu vi của cô cao hơn Ích Linh nhiều, sư phụ còn đặc biệt bày bố pháp trận trên y phục của cô, chỉ là da thịt có cảm giác hơi đau đau, nhưng không hề bị thương.

A! Sư phụ...
cứu với...
Ích Linh bắt đầu hô hoán cầu cứu, nhưng không làm cách nào thoát ra được, ngược lại còn thu hút linh khí xung quanh chuyển động càng mãnh liệt hơn.
Chúc Dao:
...
.
Chúc Dao cúi đầu cẩn thận quan sát trận pháp trên mặt đất, càng nhìn càng cảm thấy khó khăn.
Không ngờ là cô lại không hiểu được trận pháp trên mặt đất này.

Hạt Vừng, mi quen người này không?


Không quen.


Thế thì mi xả thân cứu người làm cái khỉ gì!
Hơn nữa, người ta còn chả cần mi cứu cơ mà?
Ta...
Những bức tranh bên cạnh này là sao? Tế ấn không phải là dùng phù tự để viết à? Cái này là...
Chotto matte
! Tiếng Nhật, cũng có nghĩa là
đợi chút
.
Nếu như cái đống tranh này thẳng thêm một chút, chỗ uốn cong vào mềm mại hơn một chút...
Cô chỉ có thể đại khái đoán rằng, đây là một tổ hợp các trận pháp khác nhau, trận pháp duy nhất cô có thể nhận ra trong này là trận pháp dịch chuyển không gian.
Hơn nữa còn là trận pháp dịch chuyển một chiều, phạm vi cũng không vượt quá trăm dặm.
Chúc Dao đột nhiên nhận ra, có lẽ hướng dịch chuyển là về phía lục địa yêu thú bên đó.
Trừ phi con thú vương này cũng giống như Ích Linh, tự bản thân hắn ta tỏa ra thứ ánh sáng thánh phụ chói chang? Cũng có thể khiến người khác vừa gặp đã xiêu lòng? Chúc Dao nghĩ ngợi giây lát, sau đó thi triển thẳng một thuật pháp cưỡng chế thức tỉnh lên người hắn ta.
Cô chọc chọc vào cái xác cứng đờ trên đất:
Này,tỉnh hộ cái...
này, dậy đi thôi, trời sáng bảnh mắt rồi!
Người đàn ông đang nằm trên mặt đất nhanh chóng tỉnh lại, hắn ta mở mắt ra nhìn xung quanh với vẻ hoang mang, tiếp đó nhìn về hướng Chúc Dao, vẻ mặt lạnh dần:
Ngươi là kẻ nào?

Câu này lẽ ra ta nên hỏi người mới phải, ngươi là ai?
Gương mặt của hắn ta càng lúc càng lạnh, đưa mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt, hỏi ngược lại:
Ngươi là kẻ phá đám ta thi triển pháp thuật?

Không phải!
Chúc Dao lắc đầu.

Còn dám giảo biện!
Gã đàn ông đó vô cùng tức tối:
Ban nãy rõ ràng là ta đã cảm nhận được hơi thở của ngươi, nếu người đã có gan đánh lén bản tọa, thì phải sẵn sàng trả giá.
Hắn ta đứng dậy, ánh sáng trắng chớp lóe trong lòng bàn tay, sát khí trào ra xung quanh.
Vãi chưởng, nói thật cũng không xong, có cần phải nóng tính như vậy không? Chúc Dao tránh ra một bước, đang chuẩn bị nghênh chiến.
Gã đàn ông đó đột nhiên lại ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu, sau đó lại ngất tiếp.
Từ xưa đến nay cô chưa từng thấy kiểu phong ấn nào mà không chỉ không tiêu hao linh lực mà còn tăng linh lực miễn phí thế này nữa.
Lẽ nào là bởi phong ấn này bị ngược, cho nên linh lực lưu chuyển trong phong ấn cũng ngược luôn, không chỉ không tiêu hao mà còn có thể bổ sung? Chúc Dao tiến lại gần do thám, quả nhiên có thể cảm nhận được linh lực đậm đặc ở trung tâm phong ấn.
Thế này thì tiện quá rồi còn gì! Cái mắt trận này rõ ràng là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Hắn ta xoay tay,một luồng chớp điện trắng lóa bất chợt xuất hiện trong lòng bàn tay, đem theo cái khí thế bức người và sát khí sắc bén, từng bước đi về phía cô.
Điên mất, cái thằng thần kinh này.

Hạt Vừng!
Chúc Dao cao giọng hô một tiếng.
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên.

A! Chúc sư tỷ, tỷ làm gì thế?
Ích Linh đột nhiên quay về, vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô, đằng sau cô ta không hề có bất kỳ người nào đáng ra phải theo tới cả.
Chúc Dao chợt có một dự cảm không lành.
Tốt, vừa hay có thể tống cái cục nợ này về.
Cô còn đang phiền vì không biết phải xử lý cục thánh phụ này thế nào, giờ thì tốt rồi, có thể trực tiếp quăng hắn ta về nhà.
Còn về những thứ khác, cô không hiểu một cái nào hết.
Nhưng dù sao phong ấn cũng đã tu sửa được phần nào.
Không lâu sau, Ích Linh gặp phải bế tắc, trên trán toàn là mồ hôi, sắc mặt trắng tái, tựa như đang phải gánh chịu một đau khổ khủng khiếp.
Linh khí xung quanh lại bắt đầu rục rịch bất ổn, có dấu hiệu lại mất kiểm soát một lần nữa.
Má! Cô không nên kỳ vọng xung quanh thánh mẫu sẽ có thứ gọi là IQ.

Ngươi đã làm gì cô ấy?
Gã đàn ông đột ngột quay đầu trừng mắt với Chúc Dao.
Mù hả bố:
Ngươi không nhìn thấy cô ta đang dẫn linh khí vào cơ thể à?
Chúc Dao lườm hắn ta một cái:
Linh khí quá nhiều, cô ta lại không có cách nào đột phá, cho nên mới thành ra như vậy.

Linh khí?
Nam tử ngẩn ra, rồi bất chợt như hiểu ra điều gì, lập tức ngồi xuống bên cạnh.
Có điều linh lực đậm đặc thế này, người bình thường căn bản không thể nào hấp thụ, không chừng còn phát nổ mà chết.

Ừ.
Cái đống thù lù trên mặt đất truyền tới một tiếng ậm ừ, có vẻ là dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Chúc Dao giơ tay đập bóp một phát, bồi thêm một cú nữa, cái cục thù lù đó lại ngất tiếp lần nữa.
Cuối cùng ánh sáng của trận pháp cũng tắt dần, phong ấn đã được hoàn thành.
Nhưng bỗng dưng lại sáng lên luồng sáng màu đỏ.
Lòng Chúc Dao chợt trĩu xuống.

Mau bỏ vị đạo hữu đó xuống!
Cô ta xông tới với khí thế như pháo nổ, cũng không biết vô tình hay cố ý,lúc duỗi tay kéo người đàn ông ấy lại, cũng đồng thời thuận thế đẩy Chúc Dao ngã vào bên trong trận pháp luôn.
Ánh sáng trắng trong một khoảnh khắc bừng sáng rực rỡ, chớp mắt bao trọn cả ba người vào bên trong.
Đệt mợ, con dâm này chắc chắn là khắc tinh của cô rồi! Giây tiếp theo, luồng linh khí khiến người ta không thở nổi bao trùm lấy hai người.

Nhưng mà...
Ích Linh hơi do dự nhìn về phía người đang nằm trên đất.

Đi mau!
Chúc Dao trầm mặt xuống.
Ích Linh lúc này mới lưu luyến ngự kiếm rời đi.
Nói chính xác ra là nhập vào cơ thể của Ích Linh.
Linh khí bên trong tuy rằng nhiều, nhưng phần lớn là linh khí ngũ hành, linh khí hệ Lôi ít ỏi đến đáng thương.
Chúc Dao ngồi rõ lâu, cũng chỉ hấp thụ được có chút ít linh khí.
Chúc Dao bỗng dưng có suy nghĩ muốn vứt hắn ta ở lại đây luôn, mặc hắn ta tự sinh tự diệt, dù sao có giữ hắn ta lại thì tương lai hắn ta cũng sẽ hủy diệt thế giới thôi.
Nhưng hiện giờ thánh mẫu đang ở bên cạnh, nếu cô tùy tiện vứt người lại như thế, không chừng vừa quay đầu đi người ta đã vội nhặt đồ second hand về rồi.
Hơn nữa, chuyện quan trọng hơn bây giờ là trận pháp này.
Cô bắt một pháp quyết hệ Thủy nhắm về phía cái gã đang nằm bất động đó, tạt cho hắn ta đống nước lạnh buốt.
Chỉ mong cốt truyện không lừa mình, nam chính là kẻ duy nhất trong hậu cung của thánh mẫu IQ không âm.

Cô là?!
Bóng hình màu lam trên mặt đất ào một cái lao về phía thánh mẫu nhanh như một làn gió, vẻ mặt vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn thánh mẫu đang mồ hôi đầy đầu kia:
Cô nương, cô không sao chứ?

Làm sao đây?
Cô quay đầu nhìn về phía cái xác đang nằm thẳng cẳng bên cạnh, biện pháp duy nhất hiện giờ là phải gọi người này dậy giúp đỡ.
Nhưng để hắn ta gặp thánh mẫu liệu có ổn thật không? Đây là từng bước một nhảy vào tiết tấu của mạch truyện chính đấy.
Linh khí đang lưu chuyển dữ dội lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả linh khí đều tụ về phía gã đàn ông, mà trận pháp cũng càng lúc càng hoàn chỉnh.
Chúc Dao thu hồi linh lực của mình, lúc này mới có thể thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả nhiên vết nứt của kết giới đang tan biến từng chút từng chút một.
sư phụ...
Nước mắt của Ích Linh ào ạt trào ra, máu từ miệng cô ta ồng ộc trào ra ngoài.

Im miệng!
Chúc Dao phóng một lưỡi dao gió qua, tát thẳng lên mặt cô ta một cái:
Nếu không muốn chết thì ngồi xuống, dẫn khí nhập thế.
Ích Linh ngẩn ra, rốt cuộc thì cũng dùng cái trò khóc lóc kêu gào của cô ta lại, đáy mắt vẫn còn hiện lên sự khiếp sợ, mất một lúc mới do dự ngồi xuống, nghe lời bắt đầu hấp thụ linh khí.
Linh khí trong trận pháp cũng dần dần bình tĩnh trở lại, đi vào cơ thể của hai người.
Chúc Dao có hơi lo lắng, cứ tiếp tục như vậy thì chưa đợi cô tu sửa xong phong ấn, hai người đã chết vì linh khí bạo động rồi.
Chỉ khi trận pháp tu sửa hoàn chỉnh, hiện tượng này mới dừng lại.
Ngoài ra không có cách nào dùng chúng lại từ bên trong.
ta cũng không biết...
Tiếng nói của Hạt Vừng mang theo chút gấp gáp và hoang mang:
Chỉ là đột nhiên rất muốn rất muốn cứu hắn ta.
Chủ nhân cô thả tara đi.

...
Thả mira mới lạ ấy, không bình thường, chuyện này tuyệt đối không bình thường.
Hạt Vừng đã bước lên con đường thành phụ mênh mông từ khi nào? Sao ta lại không biết.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ đều sẽ toi hết.
Hơn nữa, phong ấn mà bị hủy, đến lúc kết giới bị phá vỡ, Ma tộc tràn tới, kết quả cũng thể cả ấy mà.
Chúc Dao cắn răng, cũng chỉ có cái cách khốn nạn này thôi.

Ngươi phá rối ta thi triển thuật pháp, hại ta bị phong ấn bật ngược lại, còn hai lần đánh ngất ta, vậy mà còn nói là không làm gì?

Làm ơn đi! Phá rối người thi triển thuật pháp không phải ta!

Vẫn còn giản biện!
Gã đàn ông hừ lạnh một tiếng:
Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nhìn thật kỹ, đắc tội với Lâm Kỳ ta sẽ có kết cục như thế nào.
Lời vừa dứt, chỉ thấy sắc mặt hắn ta lạnh đi, một luồng uy thể to lớn lập tức chính diện bổ về phía cô.
Chúc Dao căn bản không kịp phản ứng, bị đè đến bẹp dí trên mặt đất, đến Kim Đan cũng xuất hiện vết nứt, cơn đau khủng khiếp nhanh chóng lan ra toàn thân.
Đây là uy lực của Hóa Thần.
tu sĩ loài người! Cả một đại lục tu tiên đều bị phong ấn bên trong trận pháp này.
Sao có thể chứ?
Làm như vậy cũng không có ích lợi gì hết, phong ấn của Ma tộc đối với nhân tu là hoàn toàn vô hiệu, cho dù có...
Lần này không chỉ là vết máu nữa, linh khí còn trực tiếp đánh thẳng vào đan điền, cô ta há miệng nôn ra máu.
Chúc Dao khoanh chân ngồi xuống, một bên dẫn khi nhập thể, từ từ hóa giải sức ép từ linh khí, một bên khôi phục phong ấn.

Sư phụ...
Nhưng mà cách bày bổ của trận pháp này lại có phần giống như...
Từ từ đã!
Sao trông nó giống như tể ấn vậy trời? Thuật pháp phong ẩn mà sự tôn dạy cô, cũng là tầng phong ấn đầu tiên của vùng đất Phong Ma.

Vậy thì dùng nội đan của ta đi!
Hạt Vừng phấn khởi đề xuất.
Chúc Dao kinh ngạc:
Hạt Vừng, mi lên cơn gì thế?
Nội đan đối với yêu thú mà nói giống như sinh mệnh, nó lại có thể dễ dàng đánh đổi như thế?
Như vậy nhất định có thể trị được.
Nó nghiêm túc trả lời, chớp mắt biến thành đứa thánh mẫu.
Cái đệt, chuyện này vô lý đùng đùng.

Chủ nhân, cô mau cứu hắn ta đi.
Hạt Vừng đột nhiên truyền âm tới.
Chúc Dao bỗng khựng lại, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, Hạt Vừng trở nên tốt bụng như vậy từ khi nào?
Kinh mạch hắn ta bị tổn hại, ta cứu không nổi.
Người này tu vi còn cao hơn cô.

Cho nên chỉ có thể
đợi hắn ta tự hồi phục thôi.

Grào...
.

Một con dị thú khổng lồ bất thình lình xuất hiện, áp lực trên người sắp nghiền nát Chúc Dao thành mảnh vụn mới dần biến mất, cô há miệng hít thở hồng hộc.


Yêu thú cấp mười!
Lâm Kỳ sửng sốt, rồi lại đột nhiên suồng sã bật cười thành tiếng:
Ha ha ha...

Dùng yêu thú đối phó với ta, thật là cực kỳ ngu xuẩn!
Hắn ta xoay người nhìn về phía Hạt Vừng, con ngươi đen láy lóe lên ánh đỏ, bất chợt cao giọng nói:
Con dân của ta, lại dám hỗn xược!
Hắn ta vừa dứt lời, dường như có một loại sức mạnh nào đó cũng đồng thời phát ra.

Hạt Vừng đột nhiên run lẩy bẩy, nó rống lên một tiếng, bất chợt hóa thành hình người, bò trên mặt đất, cả người không ngừng run lên từng chập.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.