Chương 217: Đừng có ép ta ra tay
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2090 chữ
- 2022-02-04 04:35:14
Lâm Kỳ mặt mũi sa sẩm, hơi lo lắng liếc về phía Ích Linh sau lưng một cái, thấy đối phương vẫn còn đang nỗ lực đột phá cảnh gi8ới, chưa từng tỉnh lại khỏi trạng thái nhận định, lúc này mới thở phào một tiếng.
Hắn ta giơ tay tăng thêm cho đối ph3ương một tầng kết giới bảo hộ, rồi lại quay ra trừng mắt với Chúc Dao.
máu lớn.
Cũng biết một vài trò mèo đấy, nhưng mà...
Lâm Kỳ hừ lạnh một tiếng, ánh sét trong tay lại một lần nữa chớp lên:
Hôm nay số trời đã định sẵn là người sẽ chết tại đây rồi.
Dứt lời, hắn ta siết chặt nắm đấm, mười mấy luồng sấm sét màu tím tựa như địa long, từ bốn phương tám hướng bay về phía Chúc Dao.
Đó là...
Dực Vũ!
Lâm Kỳ kinh ngạc, nhìn cô với vẻ mặt như không thể tin nổi:
Sao...
Hắn ta chỉ có thể vừa đánh vừa lui, cắn răng tế sống nguyên hóa bản thể, đây là sức mạnh thuần túy nhất của Kỳ Lân.
Quả nhiên lửa vừa thắp lên, thần hóa do Dực Vũ hóa ra xung quanh bị dập tắt quá nửa.
sao có thể như vậy, người lại có thể kích hoạt được Dực Vũ của Phượng tộc.
Lẽ nào...
Hạt Vừng, mi cố nhịn thêm chút nữa.
Chúc Dao phóng thần thức ra ngoài, cảm nhận tất cả linh lực hệ Thủy trong không trung, lại ngưng tụ dung hòa, vào khoảnh khắc những mũi tên bằng nhọn hoắt đồng thời lao đến lần thứ hai, cổ quát:
Bằng phong thiên lý!
Đóng bằng ngàn dặm.
Hừ, không ngờ lại có kẻ dám khởi động trận pháp dịch chuyển không gian chen vào chịu chết!
Lâm Kỳ khinh mạn hừ lạnh một tiếng:
Đám tu sĩ các ngươi thật là đồ ngu xuẩn.
Nói đủ chưa?
Cô thu Nguyệt Ảnh bị biến trở về nguyên hình vào trong thần thức, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Lúc ấy, cô chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận từ tận đáy lòng đang bừng bừng dâng trào, cuối cùng trong đầu cô có thứ gì đó đứt phựt.
Nhưng còn chưa kịp chạm đất, đã lại bị một đốm lửa kéo trở lại, sau đó phượng hoàng sấm sét tiếp tục băm hắn ta nát nhừ.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Nhưng cứ chần chừ mãi không tiến tới, đột nhiên nó cắn răng, máu đỏ tươi trào ra từ khóe miệng:
Chủ nhân, đi...
đi mau.
Hạt Vừng!
Nhìn bộ dạng nó như vậy rõ ràng là vẫn còn lý trí, hơn nữa vốn không hề có ý tấn công cô.
Đây chính là một trong những loại phong ẩn mà Việt Cổ từng dạy cô trước đây,
phong tuyệt
.
Tương tự như trận pháp trói buộc, nhưng uy lực lớn hơn nhiều.
Luồng uy thể khiến người ta không thể phản kháng lập tức khống chế hắn ta, không cho phép hắn ta cử động.
Mà con phượng hoàng sấm sét kia cũng đã bay tới nơi, hóa thành ngàn vạn tia sét, băm hắn ta nát như tương.
Chúc Dao muốn lùi lại theo phản xạ, nhưng lại phát hiện đằng sau lưng mình là Hạt Vừng, cho nên chỉ đành dựng kết giới một lần nữa.
Nhưng những tia chớp kia bay được nửa đường, lại biến thành những ngọn lửa ánh tím, xông thẳng về phía cô.
Ngươi nói cái gì?
Lâm Kỳ nhíu mày, hai mắt rực lửa trừng lên nhìn cô.
Vốn dĩ nể mặt thân phận Thần tộc của ngươi, ta không muốn so đo làm gì.
Chúc Dao nâng tay, thốt lên rành mạch từng câu từng chữ:
Nhưng trên đời này lại có những kẻ ti tiện, không dạy cho bọn chúng một trận ra trò thì vẫn không biết trời cao đất dày là gì!
Thấy hắn ta đờ ra, cô giơ chân lên, đạp thăng một cú khiến hắn ta bắn ra ngoài.
Lâm Kỳ ộc một cái, gã giống như một cái vòi hoa sen bị đạp bay, vừa ói máu, vừa bay xa mấy chục mét.
Lâm Kỳ ngây ra trong khoảnh khắc, nguyên hỏa...
nguyên hóa bản mệnh của hắn ta...
Lớn thế này rồi, cô chưa bao giờ giận dữ như lúc này, tựa như mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, muốn giải tỏa cảm xúc, đến cả thân thể cũng đột ngột xuất hiện một luồng sức mạnh vô cùng vô tận.
Cô lạnh lùng nhìn về phía kẻ đang cười đắc ý kia, hít sâu một hơi:
Ngươi chuẩn bị khấu đầu tạ lỗi chưa?
.
Hiện trường lúc này đã biến thành một trận hành hạ đơn phương của Chúc Dao.
Lâm Kỳ bày tỏ rằng, hắn ta đã hoàn toàn bị ngược cho ra bã rồi.
Trên gương mặt hắn ta lộ rõ vẻ vui mừng.
Đột nhiên một tiếng ngâm dài chói tai vang lên, con phượng hoàng sấm sét từ trên lao thẳng xuống, ực một tiếng nuốt chửng ngọn lửa đặc biệt kia, sau đó...
Chỉ là chịu một sự khống chế nào đó mà thôi, Chúc Dao bất chợt cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Lâm Kỳ lớn tiếng hét lên:
Ra tay!
Những cột băng ấy đột ngột giống như tên rời cung, đồng loạt bay về phía cô, về cơ bản là bắn ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
Ngươi biết thì đã sao? Mạo phạm người của Thầ9n tộc ta, ta cũng sẽ không để người tiếp tục sống trên đời này.
Vẻ mặt hắn ta lạnh băng, ánh đỏ trong mắt càng thêm nồng đậm6.
Chủ nhân...Hạt Vừng trong giây lát đã mồ hôi đẩy đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ, tay cứng ngắc bắt quyết, bốn phía xu5ng quanh lập tức ngưng tụ mấy chục cột bằng nhọn, tất cả đều chĩa về phía cô.
Động tác của Hạt Vừng càng lúc càng cứng nhắc, rõ ràng người ra tay là nó, nhưng dường như bản thân nó còn bị thương nặng hơn vậy, máu ào ào tuôn ra từ khóe miệng:
Đi...
đi mau...
Má nó chứ, nhìn thấy bộ dạng này của mi mà bà đây còn có thể bỏ chạy một mình à? Xem ra chỉ có thể làm như vậy thôi.
Uy lực của đẳng cấp Hóa Thần lại một lần nữa phủ chụp lấy cô.
Chúc Dao bị khóa chặt tại chỗ, không thể nào tiến lên được nữa.
Smột cái rõ to!
...
Cái này ứ phải tiên pháp! Con phượng hoàng sấm sét dừng lại một chút, chỉ trong thoáng chốc trên người nó ngoại trừ sấm sét ra còn mọc thêm ngọn lửa ánh tím, như thể đã đồng hóa hoàn toàn nguyên hóa bản thể của hắn ta vậy.
Còn lòng bàn tay của Chúc Dao, cũng đột nhiên xuất hiện thêm một đốm lửa nhỏ màu tím.
Lâm Kỳ vô cùng hoang mang, hắn ta lập tức mở kết giới phòng ngự, thôi thúc linh khí trong cơ thể, hóa thành ngọn đuốc màu tím ban nãy, muốn đè thần hóa của Dực Vũ xuống.
Nhưng hoàn toàn không có tác dụng, Chúc Dao chỉ cần khua thanh kiếm, ngọn lửa màu tím liền tan biến ngay.
Đến cả Ma tộc cũng không thể thoát ra khỏi đó.
Tuy nhiên trước giờ cô đều dùng thần lực để bày trận, hiện giờ lại không thể không dùng linh lực.
ngươi cũng là Thần tộc?
Ta là mẹ ngươi!
Thân hình Chúc Dao chuyển động, cánh tay cô vung lên, những ngọn lửa hừng hực khắp trời lao thẳng về phía Lâm Kỳ, con phượng hoàng sấm sét kia cũng hú dài một tiếng, cùng lúc bay về phía hắn ta.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Kỳ là tránh né, nghiêng người nhanh tránh đi, đáng tiếc ngọn lửa đỏ rực kia giống như một cái xích, buộc chặt lấy chân hắn ta, cưỡng chế lối hắn ta ngược trở lại.
Ánh mắt Chúc Dao sắc lạnh, lửa giận và linh khí toàn thân chớp mắt giải phóng toàn bộ, cố lật tay, cọng lông vũ bảy sắc lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay cô, một con phượng hoàng sấm sét khổng lồ, không cần triệu hồi cũng đã xuất hiện trước mặt cô.
Còn cọng lông vũ bảy sắc kia, cứ như thể đột nhiên được kích hoạt, nó lóe lên ánh đỏ, trong khoảnh khắc ngọn lửa đỏ rực bao phủ toàn thân, hình dáng của nó thay đổi, chỉ trong chớp mắt nó đã hóa thành một thanh kiếm rực lửa.
Nguyệt Ảnh...
Nguyệt Ảnh!
Cô có thể cảm nhận được hơi thở của nguyên thần Nguyệt Ảnh bên trong hạt, nhưng cô vẫn không ngăn được sự sợ hãi đang trào lên trong lòng, nếu như Nguyệt Ảnh xảy ra chuyện...
Ngay lập tức, một tầng bằng dày bao phủ khắp đại điện, xông thẳng về phía Hạt Vừng, phong ấn nó vào trong một khối bằng hình lập phương khổng lồ chỉ trong một tích tắc.
Chúc Dao bắt quyết, vẽ một cái phong ấn lên thắng trên bề mặt của khối băng.
Chúc Dao bật người lùi về phía sau, dựng lên kết giới phòng ngự, vắt cạn khí lực toàn thân, mới có thể cản được cột bằng.
Vừa ngẩng đầu, lại thấy xung quanh Hạt Vừng lơ lửng thêm nhiều cột bằng hơn nữa.
nếu như cậu ta thực sự xảy ra chuyện...
Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng đến khả năng ấy.
Dao tỷ tỷ, đệ muốn ngủ một chút.
Rất lâu sau, từ đáy lòng cô mới truyền tới giọng nói thân thuộc của cậu ta.
Trái tim đang lơ lửng của Chúc Dao lúc này mới yên tâm được phần nào.
Tuy rằng thành công, nhưng vào khoảnh khắc kết ấn, cũng là lúc cảm nhận được sự bắn ngược của phong ấn.
Cô dường như có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ lách cách của Kim Đan, ộc một tiếng, cô phun ra một ngụm
Chúc Dao cố hết sức mở to mắt, chứng kiến thiếu niên trước mặt với nụ cười dịu dàng bị nuốt chửng trong ánh lửa, âm thanh nhẹ như thể truyền tới từ chân trời:
Dao tỷ tỷ...
Cô tựa như nhìn thấy vào cái ngày cô khởi động Thiên Môn vượt không gian, thiếu niên áo trắng giơ một tay về phía cô, giọng nói chứa đựng sự cầu xin:
Tiểu muội, nghe lời! Ra ngoài đi có được không?
Nguyệt Ảnh!
Chúc Dao đón lấy người thiếu niên đang đổ xuống về phía cô, khoảnh khắc ấy cô hoảng hốt đến mức còn không thể nghe được tiếng tim đập.
Mà cậu ta vẫn cười quá đỗi dịu dàng, giống như hoàn toàn không cảm nhận được thảm trang bị thiêu đốt của mình, toàn thân cậu ta sáng lên thứ ánh sáng màu xanh lục, không lâu sau một hạt màu đen rơi vào bàn tay cô.
Chúc Dao cắn răng, xem ra chỉ có thể kháng cự.
Mắt thấy những ngọn lửa kia sắp bổ về phía cô, đột nhiên một bóng áo đen từ bên cạnh chen vào giữa, ôm trọn Chúc Dao vào lòng, chắn trước mặt cô.
Lâm Kỳ phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị xé nát bét:
Sao...
sao có thể như vậy?
Hắn ta là Thần tộc, hắn ta là Thần tộc đấy! Tại sao trên đời này lại có thứ có thể khiến hắn ta bị thương? Dực Vũ thì cũng thôi, dù sao nó cũng là thần khí, nhưng vì sao những tia sấm sét kia cũng có thể đả thương hắn ta?
Chuyện này tuyệt đối không phải sự thật!
Chúc Dao cũng chả buồn quan tâm vì sao trong người đột nhiên xuất hiện thêm một luồng nhiệt ấm, hiện giờ trong đầu cô chỉ muốn đánh cho cái tên trước mặt một trận nhừ tử.
Không biết qua bao lâu, Chúc Dao cuối cùng cũng chịu thu hồi kiếm ý của mình, từng bước đi về phía Lâm Kỳ nằm trên mặt đất.
Lâm Kỳ sợ lắm rồi, kinh hoàng đến độ nhìn thấy cái vị đang giận dữ kia thì toàn thân không kìm được mà run rẩy, mẹ ơi, sao trước giờ chưa từng có ai nói cho hắn ta biết, nhân tu cũng có thể đáng sợ đến nhường này.
Trong chớp mắt mấy thứ như kiêu ngạo, phong độ hay tôn nghiêm của chủng tộc đều là gì chứ? Hắn ta nuốt hết nó rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.