• 1,148

Chương 218: Khác loài cứu thế giới



Hu hu...
Mặt Lâm Kỳ phù nề như cái đầu heo, bật khóc tu tu.

Nhận lấy cái lườm sắc lẻm của cô, hắn ta run lẩy bẩy ngay8 lập tức, bỗng nhiên toàn thân hắn ta tỏa ra thứ ánh sáng màu trắng, dường như hắn ta bị thương quá nặng, phải biến về nguyên 3hình.

Quả nhiên không lâu sau, một tiếng ầm vang lên.
Áp chế? Khóe miệng Chúc Dao co giật, cô có mà! Thế nhưng, để phòng ngộ nhỡ...

Ngươi...
Ngươi tính làm gì?
Lâm Kỳ bị cô nhìn mà rúm người.
Ta không phải là Thần tộc thuần chủng, vì thế ta chỉ có thể khống chế, không thể giải chú.
Hơn nữa...
Hơn nữa ta đã mất bản mệnh nguyên hỏa, đã mất đi thần tính rồi.
Chúc Dao thoáng sững sờ, quả nhiên chữ BUG trên mặt hắn ta đã biến mất rồi, hắn ta không còn là chủ nhân của muôn thú nữa ư? Thể thì...
Con gái đều thích như vậy.
Không chừng chờ sau khi cô ấy nhập định xong, trông thấy cảnh đó sẽ muốn lấy thân báo đáp thì sao?
Nói xong hắn ta còn vừa vô tình vừa hữu ý liếc nhìn sang Ích Linh đang ngồi thiền bên kia, thở dài một tiếng nói:
Ngươi chẳng hiểu nỗi lòng đau đớn của đám thú độc thân bọn ta chút nào cả.

...
Ta chẳng thèm hiểu đấy.
Lại nói, hắn ta muốn lấy lòng người ta thì sao phải kéo cô vào làm gì?
Bây giờ sự thật đã rõ ràng cả rồi.
Vẻ mặt Lâm Kỳ đầy chán chường:
Ta không giải được.

Cái gì?
Chúc Dao xách đám lông trên cổ hắn ta lên.

Thật...
Thật đó...
Lâm Kỳ run rẩy:
Ta...
Sai chính là sai, chỉ cần kết quả là sai, thì cho dù lúc bắt đầu người có lòng tốt, vậy cũng không thể thay đổi đó là sự thật sai lầm.
Có gan làm, thì phải có dũng khí gánh vác hậu quả.


...
Lâm Kỳ cúi gằm đầu xuống, vẻ mặt tuyệt vọng.
Nói cũng khá có lý.

Nhưng người làm Nguyệt Ảnh bị thương.

Đó là vì người đó đột nhiên xuất hiện, ta không thu lại được mới...
Lâm Kỳ biện bạch:
Chuyện này không thể trách ta được.

Thế tại sao ngươi cứ luôn miệng bảo không để ta sống sót rời khỏi nơi này như vậy?
Lâm Kỳ cúi thấp đầu, đột nhiên có chút xấu hổ:
Chuyện...
Chuyện này là do ta muốn thể hiện uy phong của mình một chút.
Chúc Dao nhầm cầu chú, vừa vung tay đã đóng băng luôn con chó sư tử.
Cô nhìn ngó xung quanh một hồi mà không phát hiện ra người nào khác mới thở phào một hơi, hẩy, xem ra chỉ có thể mở cái buff mức độ thiện cảm kia lên rồi.
Chúc Dao biển ra một tấm gương nước, đưa tay lên ấn mở buff.

Ủng à a! (Đúng là ta!)
Chó sư tử cuộn người lại.

Ngươi tưởng ta mù chắ5c!
Ta ít học, ngươi không cần lừa ta.

Ngươi tưởng ta chưa thấy kỳ lân bao giờ sao? Sao lại giống con...
chó thế này? Vảy của ngươi đâu? Sừng của ngươi đâu? Móng guốc của ngươi đâu?
Mặc dù vừa nãy cô đánh có phần hơi nặng tay, nhưng cũng không tới mức đánh đến độ biến thành loài khác chứ!
A...
thật sự là a mà!
Chó sư tử ấm ức khịt khịt mũi:
Ta là thú có huyết thống kỳ lân cuối cùng, ộc a (tộc ta) truyền lại qua nhiều đời như vậy, tự nhiên diện mạo sẽ có thay đổi phần nào.

...
Sự thay đổi này cũng lớn quá rồi, biến thành loài khác luôn rồi!
Ngươi nói...
người chỉ có huyết thống kỳ lân?
Trước nay con nối dõi của Thần tộc không thịnh, lúc trước cô mở cánh cửa thời không, đưa Thần tộc đến tiểu thế giới khác, chẳng lẽ là do không tìm được người cùng tộc, vì thể thông hôn với dị tộc nên mới...
Ngươi có thể trả lại cho ta bản mệnh nguyên hóa không?
Vẻ mặt hắn ta đẩy đáng thương.

Bản mệnh nguyên hỏa là căn nguyên của thần thú, không có nó, ta chỉ là một con yêu thú bình thường.
Chúc Dao ngẩn người, nếu như thật sự giống như hắn ta nói, có lẽ mình đã hiểu lầm hắn ta rồi, nhưng mà...

Không được!

Hå!

Không thấy bóng dáng gã đàn ông mặc áo xanh đâu nữa, trư9ớc mắt đột nhiên xuất hiện một con...
Chó sư tử!
Chúc Dao:
...
Kỳ Lân gì đâu?
Không phải ngươi là thần thú 6kỳ lân à?
Hình dạng này là sao đây?

Cuối cùng ta khuyên người thêm một câu, Ích Linh không thích hợp với ngươi, cô ta đã có người thương rồi.
Hơn nữa không chỉ có một người.
Lâm Kỳ sững người, bất ngờ trợn tròn mắt, khuôn mặt toàn là vẻ không thể tin nổi.

Bớt nói nhảm đi, mau chóng giải khống chế của ngươi với Hạt Vừng.
Chúc Dao không có thời gian quan tâm tâm trạng của hắn ta.
Ngươi không thể nào chỉ dùng một câu nói vô tâm liền có thể hóa giải.
Cho dù ban đầu ngươi không có ác ý, nhưng người ra tay với họ là thật.
Ta không phải mẹ của ngươi, không có nghĩa vụ bao dung lỗi lầm của ngươi.
Ta không muốn sống nữa...


Câm miệng!
Má nhà ngươi chứ, vẻ cao quý lạnh lùng của ngươi đâu? Có cần khóc một cách xấu hổ như vậy không?
Oa oa...
chỉ là muốn tán gái xinh mà thôi, ngươi lại đánh ta thành ra thế này, còn đâu dáng vẻ thướt tha xưa kia, ta không muốn sống nữa?
Tán gái xinh? Ích Linh?
Lúc nãy ngươi định giết ta!

Chỉ là ta muốn thể hiện trước mặt gái xinh chút mà thôi, ngươi để ta đánh một xíu sẽ chết hả?

Chết đó!
Chúc Dao lạnh lùng đáp lời:
Vừa nãy rõ ràng là muốn giết ta mà.

Ai nói chứ!
Lâm Kỳ khóc càng thương tâm hơn:
Lúc nãy ta chỉ muốn dọa người mà thôi, nếu như thật sự muốn giết người, ngay từ đầu đã không khống chế yêu thú của ngươi, còn mình lại đứng một bên xem kịch rồi.

nhân...
Trong tích tắc, kẻ ở trong khối băng ấy ngây người một chốc, rồi tức khắc đôi mắt bắt đầu lấp lánh ánh sáng, bước chân dạt dào xúc động bổ nhào qua.
Chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, chân phải cô nặng trịch, trên đó đã treo một người:
Chủ nhân, đột nhiên ta cảm thấy cô đẹp đến chết người.
Cô còn chưa kịp đáp lời.
Sặc...
sao lại cảm thấy có chút đáng sợ thế này?
Vì thế ngươi không phải là Thần tộc chính tông?

A Lima (Ta phải mà)
Chó sư tử ra sức gật đầu khẳng định.

Phải con khỉ!
Từng là Thần tộc chính tông, về cơ bản chẳng thèm làm thân thích với chó sư tử OK?
Ta cảnh cáo ngươi, sau này ngươi còn dám tự cho mình là Thần tộc nữa, ta lột da ngươi ra!

...
Chó sư tử Lâm Kỳ sững người, đột nhiên trong đôi mắt chó sưng vù y như bánh bao ầng ậng ánh nước, khịt khịt mũi.
Lúc này cô mới hướng sang Hạt Vừng bị giam trong băng, búng tay một cái.
Gần như trong nháy mắt, khối băng dày cứng ấy hoàn toàn hóa thành nước.

Chủ...
Bất thình lình, hắn ta như thể vừa mới tìm được chỗ để trút bỏ nỗi lòng, hắn ta gào lên khóc hưng hức.

Oa oa...
sao ngươi có thể ức hiếp thần thú như vậy, quá mất nhân tính rồi.

Cho dù ai cũng phải chịu trách nhiệm với bản thân.
Chúc Dao lạnh giọng nói:
Ta không quan tâm lời người nói là thật hay giả.
Hạt Vừng, Nguyệt Ánh, bọn họ đều là người thân thiết nhất của ta.
Vì người mà bị thương là sự thật.
mối họa diệt thể đã được giải rồi?
Dễ dàng quá vậy? Cô chỉ mới tạo một cơn bão mà thôi.

Thế thì phải làm sao mới có thể giải chú khống chế của Hạt Vừng đây?

Trừ khi...
Trừ khi có người cấp cao hơn ta, mang áp chế huyết mạch của Thần tộc thuần túy, hoặc là cấp bậc tương tự thì mới được.

Một giọng nói yêu kiều đã giành trả lời trước:
Ta cũng cảm thấy như vậy!
Cùng lúc đó chân trái cũng nặng trịch.

Trái tim của Chúc Dao giật thót một cái.

Cúi đầu nhìn xuống, cô chỉ thấy một bóng dáng màu hồng phấn yêu kiều giống hệt Hạt Vừng, ôm chặt cứng chân trái của cô, dùng ngữ điệu thùy mị vô biên, dạt dào tình cảm nói:
Ta chưa từng nhìn thấy người con gái tuyệt diễn xuất trần đến nhường này như ngài.


Ẩm ầm.

Chúc Dao cảm thấy như mình vừa bị sấm sét đánh trúng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.