Chương 224: Phong ấn ma tộc
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2106 chữ
- 2022-02-04 04:35:29
Thân hình vốn dĩ đã mờ mờ giờ phút này lại lảo đảo, rồi những vết máu bắt đầu xuất hiện trên bộ quần áo trắng như tuyết.
Sư phụ!
8Chúc Dao trợn trừng mắt, tim cô như thắt lại, cô gượng dậy.
Sự tức giận điên cuồng quen thuộc kia bắt đầu dâng trào, lúc này cô ch3ỉ muốn liều mạng với Ma tộc.
Một ánh sáng vàng phóng thẳng lên cao, xé toạc cả không gian to lớn khiến phần vòm phía trên bắt đầu sụp đổ.
Đất đá ào ào rơi xuống phía dưới, chỉ chốc lát sau, phía trên đã như bị đào hẳn ra, để lộ rõ bầu trời xanh thẳm trên cao.
Còn ảo ảnh của Ma tộc thì biến mất không một dấu tích sau tiếng rồng gầm.
Chúc Dao thấy lòng mình như trĩu xuống, đây chính là bản thể của Ma tộc sao? Là thứ oán khí cuồng loạn, chỉ biết giết chóc hủy diệt, khát máu.
Nhưng cho dù nó có giãy giụa thể nào thì cũng không thể thoát khỏi phong ấn, pháp trận màu vàng đè xuống.
Yểm Si chợt biến mất bên dưới phong ấn, không còn cảm nhận được sự sống của hắn ta nữa.
Khẽ cắn răng, bây giờ cũng chỉ còn cách này.
Vì vậy, cô chọn một thuật phong ấn đảm bảo, hữu hiệu nhất, thuật Tế ấn.
Sau đó nói thần chú thuật pháp, điểm yếu trận pháp, cách sử dụng linh lực cho sự phụ nghe.
Chúc Dao đang lo lắng thì đột nhiên bầu trời trở nên tối om, mấy chục tia sét màu tím giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Ma tộc.
Ma tộc Yểm Si gắng sức né tránh, nhưng vẫn bị những tia sét đánh trúng, ma khí trên người tản đi không ít, hơi thở cũng không ổn định, rõ ràng đã bị trọng thương.
Bóng dáng của sự phụ xuất hiện trên không trung, lần này không phải là một nửa thần thức nữa mà là bản thể hoàn chỉnh.
Sư phụ!
Chúc Dao tìm một góc an toàn, buông Lâm Kỳ xuống rồi bay về phía Ngọc Ngôn.
Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn về di tích đã sắp sụp đổ, trầm giọng nói:
Ngọc Dao, bóp vỡ thần thức của trong viên ngọc của nàng đi.
Chúc Dao hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu ra, cô lập tức lấy viên ngọc kia ra, bóp nát viên ngọc trắng, bóng người Ngọc Ngôn chao đảo rồi chợt hóa thành một tia sáng trắng, bay về hướng bản thể.
Rồng và Ma tộc kia đánh nhau hết sức dữ dội, dù có dùng cụm từ núi lở đất nứt cũng không đủ để hình dung được hiện trường vụ việc.
Ngao Giang, không ngờ người vẫn chưa chết.
Gã Ma tộc lạnh lùng hầm hừ, trong mắt hắn nàng là sát khí lạnh lẽo.
Ma tộc còn chưa bị diệt trừ, Thần tộc ta sao có thể chết!?
Ngao Giang phóng uy thế trên người ra, hung tợn trợn mắt nhìn lại:
Yểm Si, ông trời đã định sẵn Ma tộc thượng cổ không thể tồn tại trên đời được nữa, đó là thiên đạo.
Dù là người hay ta thì đều không thể phản kháng.
Gương mặt của Yểm Si càng thêm vặn vẹo, hắn ta cười lạnh nói:
Bây giờ người vẫn cho mình là đối thủ của ta? Kể cả người có chui vào trong vỏ trứng để phục hồi lại thần lực một lần nữa thì có làm sao? Ngao Giang, trước kia ngươi không đánh lại ta, giờ cũng thế thôi.
Hắn không có nhiều thời gian, vấn kiếp trên trời đã bắt đầu tụ lại, lát nữa lôi kiếp phi thăng sẽ đánh xuống, đến lúc đó hắn không thể không phi thăng thượng giới.
Ngọc Dao.
Sư phụ?
Chúc Dao đột nhiên nhận được truyền ẩm.
Nói cho ta cách phong ấn Ma tộc mà nàng sử dụng trước đây.
Phong ấn...
Chúc Dao sửng sốt, theo phản xạ lắc đầu một cái:
Không được, sư phụ, thuật phong ấn là thuật pháp của Thần tộc, phải dùng thần lực để triển khai, nếu cưỡng chế dùng linh lực sẽ bị thuật pháp cắn trả.
Có thắng được người hay không chỉ cần thử là biết!
Thân hình Ngao Giang lóe sáng thoắt cái đã biến thành rồng, lao đến tấn công gã Ma tộc.
Hóa ra hai người này quen nhau? Cứ tưởng rằng trong trứng chỉ là một chú rồng nhỏ, không ngờ lại là rồng già đang dưỡng thương trong trứng.
Chẳng trách mà quả trứng lớn như vậy.
Huynh không thể...
Ngọc Vượng!
Giọng hắn trầm xuống, có ý trách móc:
Nàng có thể vì sao ta không thể? Hãy tin tưởng sư phụ một lần.
...
Nói cũng có lý.
Chúc Dao yên lặng giơ ngón tay lên, like!
Thượng thần Việt Cổ
Ngao Giang hơi sững lại, bỗng nhiên trợn mắt trừng trừng nhìn Ngọc Ngôn, vẻ mặt cực kỳ khó tin:
Thượng thần làm sao biết...
Không đúng, trên người ngươi không có thần ấn, ngươi rốt cuộc là...
Ngọc Ngôn không có thời gian lý sự với hắn ta, lại một lần nữa gọi sấm sét tới tấn công Yểm Si.
Chúc Dao cẩn thận lắm mới không bị ảnh hưởng.
Nhưng cho dù vậy, Ma tộc kia cũng hoàn toàn không rơi vào thế yêu.
Hai phe ngang tài ngang sức, khó phân thắng bại.
Thiên đạo cái gì chứ, cho dù đây có là thiên đạo, dù phải đi ngược với lẽ trời thì ta cũng phải làm! Hủy diệt...
Hủy diệt thế gian này...
Càng về sau hắn ta càng trở nên điên cuồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ con người, gần như chỉ còn là một luồng khí màu đen mất hết lý trí, tấn công lung tung.
Đậu má, lần này phải cố mà chống thôi! Chúc Dao điều khiển linh khí toàn thân, điên cuồng đẩy ngọn lửa đến quả trứng rồng.
Nhất định phải kịp.
Ma tộc càng ngày càng gần, lúc này đã sắp đánh vào người cô.
Không sao.
Thân thể Ngọc Ngôn lảo đảo một chút, kéo tay Chúc Dao trầm giọng nói:
Để ta đối phó với9 Ma tộc, nàng hãy mang quả trứng kia đi theo lối cũ trở về không gian giới tử.
Nhưng mà sư phụ!
Quả trứng kia lớn như thế, làm sao cô đ6út vào lối đi được.
Nghe lời!
Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống:
Ta không sao cả.
Có quỷ mới tin! Vết máu trên cơ thể chứng minh sư5 phụ trong không gian kia cũng bị thương như vậy.
Căn bản là hắn không chống đỡ được bao lâu nữa.
Cô biết đây là ảnh hưởng từ chiếc lông vũ đó, cô phải tỉnh táo lại.
Vì thế, ngọn lửa quanh quả trứng rồng bên cạnh càng lớn hơn.
Nhìn hai người trên không trung rồi cô nghiến răng, liều một lần xem nào! Cho dù bây giờ có về theo đường cũ, cũng không chắc có thể trốn thoát được.
Cùng lúc đó, Ngọc Ngôn cũng bắt đầu triển khai thuật phong ấn, cuối cùng, khi một tia sét đánh xuống, phong ấn đồng thời được khởi động.
Trong lúc đó một trận pháp khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, nó phủ chụp xuống như một tấm lưới lớn.
Tể ấn!
Ngao Giang sửng sốt, bỗng thấy vừa mừng vừa sợ, hắn ta khôi phục lại hình người, sáng mắt nhìn về phía Ngọc Ngôn.
Tiếng rồng gầm càng vang dội, một con rồng xanh khổng lồ xoay hai vòng trên trời.
Gã Ma tộc kia cố đứng dậy nhưng vẫn lảo đảo, gương mặt hắn nàng rúm ró vặn vẹo, nhìn chằm chằm trên không trung.
Thân hình con rồng chợt nhoáng lên, trong chớp mắt đã hóa thành một người đàn ông mặc áo tím, cả người toát ra vẻ cao quý phong độ không thể che giấu được, nhưng người đó lại nhíu mày nhìn gã Ma tộc phía trước.
Cho dù một người cũng không trốn được đâu!
Gã Ma tộc cười lạnh, bỗng nhiên biến ra hàng trăm cột băng đen nhọn hoắt, lao về phía hai người.
Đi mau.
Ngọc Ngôn vung kiếm lên gạt bay đám cột bằng rồi vạch ra một con đường, sau đó lao đến tấn công gã Ma tộc kia.
Chúc Dao hít sâu một hơi, đè nén sự giận dữ như sắp mất khống chế xuống đáy lòng.
Sao có thể như vậy? Tại sao bây giờ vẫn có người biết thuật phong ấn thượng cổ?
Mặt Yểm Si sạm lại, nhìn chằm chằm lên phong ấn trên trời, muốn chạy đi nhưng lại bị ánh sáng từ phong ấn ngăn lại, không thể tránh thoát.
Yểm Si, ta đã nói rồi, số trời đã ấn định Ma tộc thượng cổ phải diệt vong.
Ngạo Giang lại vô cùng bình tĩnh, dường như vừa thở phào nhẹ nhõm:
Ta và người đã đấu đá nhiều năm như vậy, người nên sớm nghĩ đến ngày này mới phải.
Ta không cam lòng! Ta không cam lòng!
Phong ấn dần dần áp xuống, Yếm Si bắt đầu giãy giụa điên cuồng, giọng nói cũng chuyển sang the thé cả khuôn mặt như bị cái gì kéo đi, bắt đầu biến dạng:
Dựa vào cái gì mà Ma tộc không thể tồn tại trên đời này nữa, thế gian này thật bất công, tam giới như thế này vốn nên bị hủy diệt.
Ngọc Ngôn nghiêm túc nghe cô nói xong liền không kiềm chế được nhíu mày một cái, loại trận pháp này vốn tương tự thuật phong ấn, nhưng chỉ nghe người khác nói một lần thì rất khó hình dung.
Thế mà đồ đệ chỉ nói qua một lần, trong đầu hắn lại tự động hiện ra hình ảnh của phong ấn cụ thể, cứ như hắn vốn đã biết thuật pháp này vậy.
Thiên kiếp đã giáng xuống, chín chín tám mươi mốt tia sét không ngừng đánh vào người hắn.
Ngọc Ngôn vận hết sức lực dẫn sét, kết hợp với Long tộc để tấn công Ma tộc.
Ma tộc có vẻ như đã rơi vào thế yếu, những đợt sấm sét và cả đòn tấn công của Long tộc đều trúng đích, nhưng đối phương đánh mãi không chết, chỉ mấy chốc lại phục hồi về hình dáng cũ.
Ha ha ha ha...
Đột nhiên, hắn ta cười như điên:
Ngao Giang à, vô dụng thôi, ta là Ma tộc, bất tử bất diệt! Cho dù các ngươi có lợi hại hơn nữa cũng không thể giết chết ta.
Vẻ mặt Ngao Giang rất nghiêm túc, cái đầu rồng to lớn lao thẳng tới chỗ hắn ta.
Nơi này sắp sụp đổ Chúc Dao thuận tay kéo Lâm Kỳ bên cạnh lên, cố sức nhấc thân thể đau đớn đến mức sắp tê liệt lên bay ra ngoài.
Khi thoát ra ngoài rồi cô mới biết hóa ra nơi đầy dung nham này ở ngay phía dưới tòa di tích của sư phụ.
Nói cách khác, đây có thể là tầng thứ ba của di tích.
Đột nhiên tiếng rắc rắc vang lên bên tai.
Chúc Dao thả lỏng hơn một chút.
Ngay sau đó, tiếng rồng gầm vang tận mây xanh.
Còn không bằng đánh một trận.
Hít một hơi thật sâu, cô thúc linh khí tăng cường độ linh khí truyền vào bên trong quả trứng, quả trứng bắt đầu lắc lư như sắp nở.
Ánh mắt Ma tộc kia lại càng âm u hơn, đột nhiên hắn ta phân thân ra làm hai rồi bay thẳng tới chỗ Chúc Dao.
Còn trên mặt đất thì có thêm một pháp trận hình tròn.
Ngọc Ngôn tập trung tinh thần rút linh khí về, nhưng cuối cùng cũng không chống cự được sự phản phệ.
Thân hình hắn lảo đảo, khóe miệng tràn màu đỏ tươi.
Sự phụ!
Chúc Dao ngự kiểm bay về phía Ngọc Ngôn, đỡ lấy hắn, tim như thắt lại:
Huynh không sao chứ?
Ngọc Ngôn lắc đầu một cái, sờ đầu cô theo thói quen:
Không sao.
Yên tâm đi, chẳng qua khí huyết của hắn đang đảo ngược, kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ vụn mà thôi, không có gì đáng lo.
Gã rồng mặc áo tím kia ung dung bay tới bên này.
Khí huyết đảo ngược, đan điền vỡ vụn, kinh mạch đứt đoạn mà gọi là không có gì đáng lo! Chúc Dao quay đầu nhìn hắn ta bằng ánh mắt căm thù, ngươi mà nói thêm câu nữa là ta bóp chết ngươi.
Ấy...
Ngao Giang hơi sửng sốt, không kìm được mà lui một bước, cô bé này sao lại hung hăng như vậy chứ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.