• 1,148

Chương 225: Không được tổn thương rồng độc th n


Lần này hắn không thể không đi.


Sư phụ.
Chúc Dao kéo hắn lại, mặc dù biết chỉ cần hắn xuất hiện thì chắc chắn sẽ phải phi thăng, nhưng v8ẫn không nỡ để hắn đi.

Ngọc Ngôn đưa tay xoa mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Ngọc Vượng, sau này, vạn sự đều phải cẩn thận.

Vâng.
Chúc3 Dao nặng nề gật đầu, trong lòng có phần xót xa.
Người còn sống, ta không nằm mơ chứ?

Ừ.
Khi thấy hắn ta nhận sai sư phụ, Chúc Dao liền đoán chắc hắn ta cũng biết mình.
Không ngờ đúng là người quen thật.
Hắn ta gào thét một lúc rồi lại nói:
Vậy sao giờ ngươi lại biến thành...
cái bộ dạng này.
Nhưng mà...
tại sao lúc này, Ma tộc lại không hề thương tiếc gì Ích Linh, mà dứt khoát muốn chiếm đoạt linh hồn Ích Linh, muốn cướp đi số mệnh được thiên đạo ưu ái của cô ta.
Chẳng lẽ là do chưa đoạt xác Lâm Kỳ nên không bị ảnh hưởng bởi số mệnh của Ích Linh? Không đúng, nếu như số mệnh của Ích Linh không có tác dụng với bản thể Ma tộc thì hắn ta việc gì phải phí nhiều công đi tìm người số mệnh tốt như vậy.
tiểu cô nương này càng nhìn càng thấy quen mắt.
Chúc Dao nhìn hắn ta một cái, chẳng lẽ cô lại nói mình học từ thượng thần Việt đổ chính hiệu sao?
Thật ra thì...
Chúc Dao đang định biên soạn ra một câu chuyện kinh thiên động địa, mới mẻ thoát tục để người nghe rồi lại muốn nghe thêm chuyện nữa.
Thì đột nhiên phía dưới bỗng nhiên rung chuyển, phong ấn trên mặt đất bắt đầu dần dần nứt ra, hình như có cái gì dưới đất muốn chui lên.
ôi, ta muốn hỏi vì sao sự phụ người biết thuật phong ấn?
Loại phong ấn này vốn xuất xứ từ thượng cổ Thần tộc, ngay cả hắn
ta cũng chỉ biết sơ sơ.
Mà rõ ràng cả hai người đều chỉ là người phàm:
Hơn nữa, ta cứ cảm thấy...
hai người khá quen mặt.
Không nói đến người vừa phi thằng kia, dáng người giống thượng thần Việt Cố y như đúc,
Sắc mặt Ngao Giang sa sầm xuống, lập tức bấm quyết truyền thần lực vào pháp trận phía bên dưới, muốn ngăn cho phong ấn không bị phá, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Giữa trung tâm phong ấn có ánh sáng tỏa ra, rồi từ từ chia làm hai, một cột sáng đen bỗng nhiên vọt ra.

Ha ha ha ha...
Bốn phía bỗng vang lên tiếng cười kiêu ngạo lạnh lùng của Ma tộc.
sau khi Ích Linh bị độ thiện cảm của cô ảnh hưởng, tính thánh mẫu có giảm đi, trừ những người đàn ông đã quyết tâm chung thủy với cô ta thì không hề xảy ra chuyện đàn ông vừa thấy cô ta đã rung động.
Chẳng lẽ là vì cô, nên số mệnh cô ta mới yếu đi.
Nói cách khác...
Đặc biệt là chuyện sau khi Lâm Kỳ dẫn dắt đám yêu thú tấn công, chính mắt cô từng thấy Yểm Si dùng lông vũ để khống chế bầy yêu thú.
Mà khi Lâm Kỳ dùng máu để áp chế Hạt Vừng, rõ ràng Hạt Vừng vẫn có tiềm thức, không hoàn toàn phục tùng.
Điều này chứng minh Lâm Kỳ căn bản không thể khống chế đám yêu thú.
phải giải quyết như thế nào đây, ngất mất thôi! Sư phụ đã bay về thương giới, bây giờ cô cũng nửa tàn phế, có lẽ Ma tộc lúc đầu giả vờ bị phong ấn vì mục đích muốn khiến người biết thuật phong ấn tức sư phụ phải rời khỏi đây.
Nhưng mà hắn ta không hề đoán được rằng cô cũng biết thuật phong ấn, trước đó cô từng dùng phong ấn lên ma khí trên người Lâm Kỳ, nhưng lúc đó cô đang đứng trong kết giới của trứng rồng, Yểm Si cũng không biết là do cô làm.
Đây có thể coi là con át chủ bài của cô.

Không có thời gian giải thích.
Ngươi nói xem có giúp hay không?


Giúp giúp! Đương nhiên phải giúp!
Ngao Giang kích động đáp lại:
Nhưng mà tiến vào thần thức của ta quá nguy hiểm, chẳng bằng ta trực tiếp đưa long chậu cho ngươi.
Nói xong, hắn ta dứt khoát biến về hình người, lật tay một cái lập tức hóa ra một cái lồng bằng ánh sáng.
BUG của cô ta quả nhiên không liên quan đến những người khác.
Nhưng mà...
Nếu như cái số mệnh này thật sự lợi hại như vậy.
Trừ khi...
sức ảnh hưởng của số mệnh đã yếu đi.
Chúc Dao hít một hơi lạnh, đột nhiên nghĩ ra hình như...
Không thể làm gì khác, hắn ta đành ôm Chúc Dao, cúi đầu hít một hơi thật sâu, định trực tiếp chuyển long châu qua, nhưng lại không nhắm trúng nên hôn lên mặt cô.
Vì vậy, hắn ta không thể làm gì khác đành ngẩng đầu, làm một lần nữa.
Lần này hôn lên mắt cô.

Ngao Giang, bao nhiêu năm như thế người cho rằng chỉ có người trốn trong vỏ trứng khôi phục thực lực, ta lại không làm được gì sao?
Yểm Si cười lạnh, vẻ mặt đầy gian trá, tỏ rõ đắc ý sau khi đạt được mục đích:
Ta không ngừng tìm cách phá vỡ số mệnh đã được ấn định sẵn của Ma tộc, rốt cuộc ta đã tìm được đứa con cưng của thiên đạo, chỉ cần dung hợp linh hồn cô ta, từ đây, thiên mệnh sẽ thuộc về Ma tộc thượng cổ là ta.
Dung hợp! Hắn ta định chiếm đoạt linh hồn Ích Linh!
Buông cô ấy ra!
Lâm Kỳ không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhìn Yểm Si với vẻ mặt cực kỳ căng thẳng:
Ngươi đã đồng ý, chỉ cần ta giúp người phá kết giới để đi vào, ngươi sẽ không đoạt xác ta, cũng sẽ bỏ qua cho Linh nhi.

Bỏ qua cho cô ta?
Yểm Si cười lạnh một tiếng:
Ta tìm kiếm bao nhiêu năm mới tìm được người có số mệnh tốt như cô ta, sao có thể bỏ qua được!?
Vẻ mặt Lâm Kỳ xám xịt.

Kẻ phong ấn ta đã đi, giờ ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?
Yểm Si vung tay lên, ảo ảnh của Ích Linh bỗng bị thu lại vào cơ thể hắn ta rồi lao lên tấn công Ngạo Giang.
Chúc Dao thấy trong đầu cô có thứ gì đó vừa hiện lên, dường như cô đã tìm được manh mối gì đó nhưng lại có càng nhiều nghi vấn hơn.
Mà khoảng thời gian này, họ không ngừng đầu đá.
Hơn nữa, trong lúc đầu đá với nhau hình như hai người họ cũng thấu hiểu được phần nào thiên đạo.
Mà rõ ràng thiên đạo không hề nghiêng về phía Ma tộc.
Bốn cột sáng từ nhiều hướng khác nhau ập về phía Ma tộc, chớp mắt đã giam hắn ta lại.

Tiểu Thất!
Hắn ta kêu lên một tiếng, Chúc Dao lập tức phi thân đón lấy.
Lâm Kỳ thấy Yểm Si bị bao vây, liền nhân cơ hội hóa ra ngọn lửa ngập trời thiêu đốt chỗ hắn ta.
Không đúng, nếu vậy, Ích Linh đã sớm hết hy vọng với hắn ta rồi.
Trừ phi...
Chúc Dao thoáng ngẩn ra, trong đầu hiện ra một ý tưởng cực kỳ táo bạo, ngẩng đầu nhìn Lâm Kỳ rồi lại chuyển sang con Ma tộc kia.
số mệnh của cô, tốt hơn Ích Linh.
Ay...
Sao lại thấy hơi nguy hiểm nhỉ? Cuối cùng, Chúc Dao đã sắp xếp rõ ràng một mớ bòng bong, nhưng quan trọng là...
Mà tác dụng của số mệnh tốt cũng tương đương với thiên đạo.
Chúc Dao không biết sau khi mình mở cánh cửa không gian, chịu sự hỗn loạn của thời không, thời gian đã trôi đi bao nhiêu năm.
Nhưng nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, có vẻ đã qua rất lâu rồi.
Chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm, cho dù là hiểm cảnh chết người thì vẫn có thể biến nguy thành an, hơn nữa còn thu được thêm một đống người vào hậu cung.
Nói cách khác, thì nguyên nhân của BUG Ích Linh không phải là Lâm Kỳ, mà là sự tồn tại của bản thân cô ta, là số mệnh tốt trên người cô ta sao?
Chúc Dao đột nhiên trợn mắt, cuối cùng cũng hiểu tại sao chữ BUG trên mặt cô ta vẫn không biến mất.

Ta không nói đùa.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Nói thật với ngươi, ta cũng biết thuật phong ấn, nhưng bây giờ ta không có năng lực kết ấn.
Loại phong ấn này chỉ có thể dùng thần lực để triển khai.
Ta chỉ cần vào thần thức ngươi, tạm thời điều khiển một phần cơ thể ngươi.

Làm thế nào đây? Có cách nào mà chỉ một chiêu là xong không? Một chiều...
Chúc Dao ngẩn ra, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Tĩnh tâm lại, truyền âm cho con rồng đang bốc lửa trên bầu trời:
Ngao Giang, người để ta đoạt xác một chút được không?
Ngạo Giang khựng lại ngay lập tức, suýt nữa bị Ma tộc đánh trúng, hắn ta né khỏi nguy hiểm rồi một lúc lâu sau mới hồi âm:
Cô nhóc đừng có làm liều, bản thân người bị thương cũng không nhẹ đâu, tránh xa ra một chút.


Cô nhóc này điên rồi.
Ngạo Giang trầm giọng nói:
Tạm thời không nói đến cách này có hiệu quả không, nhưng ta là Thần tộc, nếu người vào thần thức của ta, thể nào cũng bị phản phệ mà chết.
Hơn nữa thuật phong ẩn cực kỳ phức tạp, ta cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, sao ngươi khẳng định rằng mình nhất định sẽ thành công?
Nói cũng có lý, nhưng mà...

Nếu như ta nói...

Nhớ về Lôi Thần điện sớm một chút, ta chờ nàng.
Ngọc Ngôn tỉ mỉ vuốt ve tóc cô, giọng 9nói trầm ấm, nhưng vẫn không yên lòng, cúi người đến gần tại cô:
Đừng để sư phụ chờ quá lâu.
Đang định gật đầu, Ngọc Ngôn cúi xuống hôn lên môi6 cô, Chúc Dao sửng sốt, mọi giác quan trên cơ thể đều tập trung vào đôi môi kia, hai mắt cô mở to chứa đựng sự ngạc nhiên, mừng rỡ và cả cảm động5, trong một khoảnh khắc đầu óc cô như trống rỗng.
Bóng người Ngọc Ngôn càng ngày càng nhạt đi, cuối cùng biến mất giữa cột sáng tiếp dẫn.
Cuối cùng người ấy vẫn phải trở về Thượng giới.
Trừ phi...
Lâm Kỳ ở phần cuối kịch bản không phải Lâm Kỳ thật.
Mới vừa rồi Lâm Kỳ nói Ma tộc kia muốn đoạt xác hắn ta, ban đầu cô cho rằng hành động này của Ma tộc chỉ nhằm mục đích để Lâm Kỳ mở kết giới ra.
ta là Tiểu Thất của Phượng tộc?
Con rồng trên trời sững lại trong thoáng chốc, rồi cứ như uống phải thuốc kích thích, đột nhiên nhảy lên, đuôi rồng điên cuồng quét về hướng Yểm Si.
Giọng nói mừng rỡ của hắn ta truyền tới tai.

Tiểu Thất của Phượng tộc! Tiểu Thất đã mở cánh cửa không gian, học trò của thượng thần Việt Cổ: Loll U hu hu hu...

Sao có thể như thế được?
Ngao Giang trợn mắt trừng trừng nhìn Yểm Si đang cười như điên:
Chỉ với năng lực của một Ma tộc, sao có thể phá vỡ phong ấn?

Ngao Giang, đây là cái thứ thiên đạo mà người tin như sấm đấy à?
Yểm Si nhìn hắn ta mỉa mai:
Ngươi cho là qua nhiều năm như vậy, ngươi có thể thấy rõ, mà ta lại không thể? Ai nói sổ trời không thể thay đổi?

Ngươi có ý gì?
Ngao Giang sửng sốt.
Chúc Dao cũng không khỏi căng thẳng, mơ hồ cảm thấy đối phương sắp nói ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Yểm Si càng cười suồng sã:
Cái gì mà Thiên đạo đã định trước Ma tộc sẽ biến mất, suy cho cùng cũng chỉ là Thần tộc được trời ưu ái hơn Ma tộc mà thôi.
Nhưng chỉ phong ấn ma khí trên người Lâm Kỳ, cô đã dùng hết toàn lực, bây giờ dù có xông lên cũng chỉ làm Ngao Giang rối hơn thôi.
Chứ đừng nói là phong ấn Yểm Si một lần nữa.
Huống chi, có cái BUG Ích Linh trong tay, có lẽ hắn ta vẫn có thể chạy thoát.
Những chuyện này căn bản không phải do cơn giận dữ gây ra, mà do bản tính của Ma tộc thượng cổ vốn đã như vậy.
Sự phản bội của Ích Linh chỉ kích thích bản tính của hắn ta bộc lộ mà thôi.
Chúc Dao càng nghĩ thì càng cảm thấy Lâm Kỳ trong kịch bản chính là Yểm Si.
Mà Lâm Kỳ bị mình đánh một trận, sức mạnh giảm sút, căn bản không chống cự được trước Ma tộc, cho nên chẳng đợi đối phương đoạt xác đã đồng ý luôn rồi.
Nhưng trong kịch bản ban đầu, Lâm Kỳ có huyết mạch Thần tộc, nhất định sẽ phản kháng, Ma tộc nhất định sẽ cưỡng chế đoạt xác của Lâm Kỳ rồi trở thành hắn ta.
Nói cách khác, trong kịch bản, kẻ yêu Ích Linh thực chất là Ma tộc kia, cho nên sau khi biết Ích Linh phản bội mình mới có thể tức giận đến vậy, thậm chí trả thù xã hội, hủy diệt cả thế giới.
Cho nên Ma tộc mới nghĩ đủ cách để thoát khỏi số mệnh đã ấn định sẵn cho mình.
Mà thứ hắn ta muốn có từ Ích Linh chính là thiên mệnh, cũng là số mệnh tốt.
Cô cẩn thận nhớ lại kịch bản, thật ra thì số mệnh của Ích Linh cực kỳ tốt, khi cô ta còn sống, trừ Lâm Kỳ ra thì mọi việc luôn thuận buồm xuôi gió.
Tại sao ở phần cuối của kịch bản, Lâm Kỳ lại đột nhiên tỉnh táo, không chỉ giết sạch hậu cung của Ích Linh, mà ngay bản thân cô ta cũng không tha.
Điều này căn bản không hợp lý.
Chẳng lẽ số mệnh của Lâm Kỳ còn tốt hơn Ich Linh

Đồ ngủ, đừng!
Chúc Dao không kịp ngăn cản.
Ngọn lửa đen nhoáng lên một khối băng bay ra, xuyên thẳng qua chân Lâm Kỳ,ầm một tiếng rơi xuống, mà Yểm Si cũng đã thoát khỏi nhà giam, phi tới chỗ Ngao Giang.
Ngạo Giang và Chúc Dao đã áp sát gần nhau, nhưng mắt thấy Ma tộc đã đến gần, hắn ta không còn thời gian đẩy lông châu từ trong cơ thể ra nữa.
Số mệnh tốt? Ý hắn ta muốn nói đến vầng hào quang thánh mẫu của Ích Linh sao? Xét theo tình hình hiện tại, hẳn là ban đầu Yểm Si đã nhắm vào Lâm Kỳ, lợi dụng hắn ta để hủy kết giới giữa nhân tu và yêu thú, sau đó bắt Ích Linh, uy hiếp Lâm Kỳ sử dụng khả năng cảm ứng của huyết mạch Thần tộc,rồi mang Yếm Si tới chỗ Ngao Giang.
Lúc đầu, có lẽ Lâm Kỳ cũng không biết bên trong quả trứng là Thần tộc.
Mục đích hắn ta bắt Ích Linh là vì cô ta có số mệnh tốt.

Khụ khụ khụ...
Người đã chứng kiến toàn bộ ho khan mấy tiếng, nhắc người nào đó tỉnh táo lại, thử dò hỏi:
Ấy...
cô nương, hai người thật sự là sư đồ sao?
Chúc Dao quay đầu trợn mắt nhìn con rồng lắm chuyện lạnh lùng nói:
Con rồng độc thân nhà ngươi thì biết cái gì!?

...
Hắn ta phải chịu +1000 tổn thương.
Có người yêu thì ghê gớm lắm hả? Ngạo Giang sờ mũi một cái, rồi quay về với trạng thái bình thường, đưa mắt đánh giá Chúc Dao đang rầu rĩ buồn bã, trong lòng lại có cảm giác quái dị:
Cô nương, trước kia chúng ta có từng gặp nhau ở đâu không?
Khóe miệng Chúc Dao giật một cái:
Cách Long tộc bắt chuyện xàm xí như vậy hả? Yêu đương vượt chủng tộc không có kết quả đâu!

Ấy...
Mấy cô gái đang yêu xa này không thể trêu vào được:
Ta không có ý này, ta nói là...
Chúc Dao đứng yên tại chỗ, vẫn cứ giữ nguyên tư thế vừa rồi, dù có nằm mơ cô cũng không ngờ được ngay giữa ban ngày, ngay ở nơi công cộng mà sư phụ lại có thể hành động thân mật như thế, thật là quá phóng túng.
Nhưng mà...
cô thích nha.
Chỉ cần có được sự ưu ái ấy thì thiên mệnh sẽ thuộc về ta.
Ngạo Giang hừ lạnh một tiếng:
Sao lẽ trời có thể nghiêng về phía Ma tộc các ngươi?

Điều này cũng đâu chắc chắn.
Ma tộc cười nói, vung tay lên, lập tức bên người hắn ta xuất hiện một ảo ảnh màu đen:
Ta không có, nhưng ta có thể cướp!
Bóng đen kia dần dần trở nên rõ ràng, không tới một hồi liền để lộ bóng hình một cô gái.

Ích Linh!
Chúc Dao chợt mở to hai mắt, ảo ảnh màu đen kia là thánh mẫu! Chỉ thấy toàn thân cô ta bị khói đen vây quanh, vẻ mặt cực kỳ đau khổ.
Sao cô ta lại ở chỗ này? Hơn nữa còn bị Ma tộc bắt.
Một lần nữa.

Hôn lên trán.

Một lần nữa...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.