Chương 238: Công chúa ngủ trong rừng hôn không tỉnh
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3076 chữ
- 2022-02-04 04:35:59
Chúc Dao cũng hơi lo lắng, một người một thú này có phải sắp đấu mắt với nhau đến mức tóe ra tia lửa không.
Cuối cùng th8ì con yêu thú kia quay đầu nhìn Chúc Dao một cái, rụt móng vuốt rồi xoay người chạy biến.
Rốt cuộc là nó tới làm gì vậy3?
PS: Nhìn như nhìn một đứa ngốc!
Nhưng mà, không có gì xảy ra cả.
Giới Linh, anh không xong với bà đây đâu.
Chúc Dao không nhịn được, suýt nữa chạy lên nói chúc mừng.
Nhóc à, không cần lo lắng.
Chúc Dao vỗ vai cậu ta an ủi:
Trong đời luôn có một lần...
Không đau chút nào đâu ha ha.
Nét mặt Vương Từ Chi tối sầm:
Chúc Dao tỷ.
Chẳng qua là bây giờ để không sao, sau này còn không biết sẽ như thế nào đâu! Vương Từ Chi cúi đầu xuống.
Quan trọng hơn là...
Chúc Dao quay đầu nhìn về phía sư phụ đang ngủ say bên cạnh, bắt đầu từ ngày hôm đó, sư phụ chưa tỉnh lại lần nào.
Chúc Dao cắn chặt răng, nghĩ nhiều làm gì.
Xấu mặt thì xấu mặt đi.
Cô hít một hơi thật sâu, vận linh khí, dùng âm thanh lớn nhất của cả đời người ngẩng đầu lên trời hô:
Cứu, ta, với...
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp nơi, mãi không ngừng lại, khắp phái Thanh Cổ đều là tiếng vang
A aa a...
Lần trước khi hắn biến thành đứa trẻ, cũng chỉ ngủ mê man một đêm mà thôi, nhưng lần này đã ba ngày rồi, hắn vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Hết lần này đến lần khác mặc dù có bắt mạch như thế nào, cũng không tìm được nguyên nhân, giống như là hắn chỉ ngủ thôi vậy.
Cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, không khỏi có cảm giác sốt ruột, cô cảm thấy việc sư phụ thỉnh thoảng biển thành đứa trẻ không tránh khỏi có quan hệ với oán khí kia.
Đó là những hồn phách mà Quỷ Vương đã hút vào.
Ngọc Ngôn nhíu mày.
Luồng sáng trắng kia càng lên cao, hoàn toàn thoát khỏi đám khí đen đang tán loạn, đột nhiên luồng sáng trắng kia nổ tan như pháo hoa, tỏa ra thành vô số những điểm sáng, sau đó biến mất trên bầu trời.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Chưa đến mười phút, bầu trời đã phục hồi lại sự quang đãng, không thể tìm thấy được bóng dáng của màu đen nữa.
Nhưng thứ oán khí kia, giống như chưa từng xuất hiện vậy, tan biến không còn dấu tích.
Tất cả thay đổi quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Hắn nâng một tay lên, tia sét rẹt ngang bầu trời, dường như có thứ gì đó đang tích tụ lại, hạn vung tay nhẹ một cái, đồng thời quay lại nhìn về phía Chúc Dao, nói:
Ngọc Dao, tháo phong ấn ra!
Chúc Dao hít một hơi thật sâu, cô đã sớm đưa linh khí lên phong ấn trên người Vương Từ Chi, ngay tại thời khắc tia sét trên trời đánh xuống, cô lập tức tháo phong ấn.
Lập tức, trước mặt cậu nhóc xuất hiện một trận pháp cao bằng người.
Một màu đen lan ra khắp bầu trời.
Ánh sáng ngày càng mờ đi, Chúc Dao bình tĩnh nhìn một cái, chỉ thấy toàn bộ bầu trời ngập tràn ba chữ
BUG
.
Chúc Dao ngẩn người ra, đây là cái quái gì vậy? Khắp thế giới này đều là BUG!
Sư phụ.
Chúc Dao theo thói quen quay đầu lại nhìn về phía Ngọc Ngôn, đột nhiên sau lưng nặng trĩu, cả người Ngọc Ngôn ngã về phía cô:
Sư phụ!
Chúc Dao sợ hết hồn, theo phản xạ định đỡ lấy nhưng cơ thể hắn đột nhiên co lại, biến thành hình dáng của một đứa trẻ.
BUG lần này biến mất thật sự hơi khó hiểu, trong tình huống người ta hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra, nó liền biến mất.
Chúc Dao có cảm giác không thực tế như bước mà chân không chạm đất vậy, cô luôn cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, nhưng lại không nghĩ ra mình đã bỏ sót chỗ nào.
Điều càng khiến cho cô băn khoăn chính là oán khí trên người cậu nhóc, mặc dù lúc ấy thiên lôi đã xua đi hơn nữa, nhưng vẫn còn gần một nửa sót lại trong người cậu.
Cô phải nhanh chóng tìm ra cách mới được.
Lão già, thế gian này thật sự không có cách nào tiêu diệt oán khí hoàn toàn sao?
Cô quay đầu nhìn về phía Tử Mộ bên cạnh.
Ông ta lắc đầu:
Thực sự không có, thứ oán khí này vốn là sống nhờ vào lòng người, nó không có hình dáng, tất nhiên cũng không thể bị những thứ trên thế gian này khống chế.
Nhưng rõ ràng oán khí đang tràn ngập bầu trời trước kia đã biến mất.
Này nhóc, để không sao chứ?
Chúc Dao chạy tới.
Ngọc Ngôn cong ngón tay về phía cậu nhóc, lập tức những tia sét còn sót lại kia biến thành Lôi linh khí, chui thẳng vào giữa ngón tay của hắn.
Sắc mặt của Vương Từ Chi lập tức cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Nếu như...
cái bụng bự không lòi ra.
Tử Mộ đầy lo lắng đứng bên cạnh cậu nhóc, một tay đỡ lưng cậu, một tay đỡ bụng cậu.
Những phù tự của phong ấn bay lượn trên không trung, nhưng chỉ thoáng hiện, một giây sau đã vang lên những tiếng tan vỡ.
Luồng khí đen trên người Vương Từ Chi cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc, nó lập tức bùng nổ dữ dội, cái bụng vốn đang phồng lên bỗng xẹp xuống như ban đầu bằng tốc độ mắt thường có thể nhận ra.
Một luồng sấm sét màu đỏ tím xé rách bầu trời rộng lớn, đánh thẳng xuống, xua tan luồng oán khí màu đen đang tràn ra khắp nơi.
A?
Đệ không mang thai.
Cậu cũng đâu có sinh em bé!
Không cần để ý đến cái này đâu!
Tiếng rống này như là chỉ thị vậy, xung quanh vang lên tiếng trống đáp trả của yêu thú, những tiếng rống liên tiếp vang lên.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng rống vang lên không ngừng.
Bầu trời vốn đang đen như mực, bỗng xuất hiện một vài tia sáng thưa thớt, màn khí đen ấy giống như tấm vải rách bị đâm thủng hàng ngàn vạn lỗ, bầu trời ngày càng sáng tỏ lại, mà chữ BUG khắp bầu trời kia cũng biến mất, giống như vết bẩn đã được lau sạch sẽ vậy.
Đó là cái gì?
Chúc Dao chỉ vào trung tâm oán khí, đó là một luồng ánh sáng trắng, ở tâm của nó lại là màu đen trái ngược.
Khí đen xung quanh rất nhiều nhưng nhờ có lôi điện, khí đen bị đánh tan biến, ngược lại
luồng ánh sáng trắng kia lại từ từ tăng lên.
Trong lòng Chúc Dao mừng thầm, hưng phấn nhìn nội dung bên trên, chỉ thấy trên đó là một hàng chữ in đậm được viết bằng mực đỏ.
#Chúc mừng bạn yêu đã nhận được thần chú Xua Tan x1.# Mắt Chúc Dao sáng lên, Xua Tan vạn tuế! Nghe có vẻ tục tục sao ấy nhỉ.
Nhanh nhanh nhanh, mau nói cho tôi biết thần chú là gì? Dòng chữ màu đỏ kia sáng lên, đổi sang một hàng chữ khác.
Đệ tử phái Thanh Cổ đã ra hết bên ngoài, khắp nơi đều là ánh sáng pháp thuật được thắp bởi tu sĩ, mọi người cũng mịt mờ nhìn bầu trời không biết phải làm sao.
Cả thế giới như được bao phủ trong bóng tối, bầu trời ngày càng tối đi, ngay cả pháp thuật hệ Hỏa cũng không thể sử dụng được, dần dần có khuynh hướng tối đi.
Tiểu sư thúc.
Tử Mộ cuống cuồng:
Oán khí sắp lan ra khắp Linh giới rồi, phải làm sao bây giờ?
Nếu oán khí tràn ngập khắp Linh giới, tu sĩ thế gian này ắt sẽ bị oán khí dính vào, tất cả mọi người đều sẽ biến thành bù nhìn như Quỷ Vương.
Giới Linh chết tiệt, ít nhất anh cũng phải đưa ra gợi ý chứ.
Đinh!
Khung đối thoại quen thuộc lại lần nữa nhảy ra.
Khắp nơi vốn đang nháo nhác, lập tức trở nên yên lặng.
Mọi người:
...
.
Vô số đệ tử quay đầu nhìn về phía Chúc Dao.
Ngọc Ngôn nhướng mày một cái, hắn không chần chừ thêm nữa, tiếng sấm bắt đầu rầm rầm vang lên, hàng vạn những tia sét màu tím đánh xuống cùng một lúc, bổ về phía Quỷ Vương.
Cả đất trời đều tràn ngập sấm sét, Quỷ Vương còn chưa ngưng tụ lại đã bị thiên lôi đánh tan.
Lập tức, khắp nơi đều là oán khí màu đen.
Grào...
Đột nhiên, một tiếng rống to vang vọng, âm thanh kia là tiếng rống của loài thú nhưng lại trong trẻo vô cùng, như là xa tận chân trời lại gần ngay trước mắt.
Âm thanh cực lớn, vang đến tận mây xanh nhưng lại không hề có cảm giác bị chói tai, ngược lại khiến người nghe cảm thấy trái tim được thanh lọc, thanh thản vô cùng.
Ngọc Ngôn trực tiếp bày trận pháp dày đặc, cho Vương Từ Chi ngồi giữa trung tâm trận pháp rồi hắn trầm giọng nói:
Một lúc nữa ta sẽ dẫn cửu trùng thiên lôi xuống, cậu phải cố gắng dùng hết sức mình chịu một đòn này.
Vương Từ Chi gật đầu, bắt đầu vận động linh khí bên trong đan điền.
Ngọc Ngôn bắt quyết, quần áo không cần gió cũng bay phần phật, đột nhiên bầu trời tối sầm, một lượng mây đen lớn xuất hiện, chỉ một lát sau đã che kín toàn bộ bầu trời.
Cô đã thử tất cả các cách, thậm chí còn dùng Lôi linh khí tẩy rửa kinh mạch cho cậu nhóc, nhưng cũng không thể rửa sạch được số oán khí kia.
Chúc Dao tỷ, tỷ yên tâm đi, chút oán khí này không quan trọng, để có thể chịu được.
Vương Từ Chi không thèm để ý, nói.
Chúc Dao liếc mắt về phía cậu nhóc, giơ tay lên đập vào đầu cậu ta một cái:
Đệ gồng cái gì mà gồng? Oán khí là chuyện đùa sao? Không sao mới là lạ ấy.
#Phương pháp sử dụng và nội dung: Xin dùng hết sức mình hô to...#
Cái gì?
#Cứu ta với!# Chúc Dao:
...
Cứu mẹ nhà anh ấy! Ngay cả sư phụ vạn năng cũng đã ngủ mất rồi, hộ cứu mạng đi chăng nữa thì có cái lông tác dụng ấy! Đây là đang đùa mình à? Nhất định là đang đùa mình rồi! Trái tim Chúc Dao tan vỡ.
Nguy cơ sắp tận thế cứ vậy mà biến mất một cách kỳ lạ.
Chúc Dao !
Kêu cứu...
Tản ra!
Ngọc Ngôn đưa tay ôm chầm lấy đồ đệ bên cạnh, lập tức bay lên.
Tử Mộ và Vương Từ Chi cũng nhanh chóng tránh khỏi mặt đất.
Chỉ thấy nơi đỉnh núi, trung tâm trận pháp nơi cậu nhóc vừa ngồi đang nứt toác ra.
Cái này chứng minh rằng vẫn có thể kiềm chế được oán khí.
Tử Mộ nhíu mày một cái, một lúc lâu sau mới nói:
Thứ âm thanh xua tan oán khí thật sự kỳ lạ, ta cũng không biết nó tới từ đầu.
Âm thanh đột nhiên vang tới lúc trước, xuất hiện một cách vô căn cứ, căn bản không thể biết được phương hướng nó xuất hiện.
Nếu có thể được yêu thú hưởng ứng như vậy, âm thanh đó cho dù không phải của yêu thú thì cũng là của thứ gì đó rất mạnh.
Chúc Dao phân tích:
Lão già, ông có biết trên thế gian này ai làm được điều đó không?
Nếu là tu sĩ của thế giới này, thì không có ai có sức mạnh này.
Tử Mộ trầm tư một lát, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên thay đổi sắc mặt:
Nhưng mà nghe nói ở nơi cuối chân trời, là vùng đất của hàng vạn
loài thú, là thánh địa được tất cả các yêu thú thần phục.
Lại nhỏ đi rồi, lần trước không phải đã ổn rồi sao? Tại sao lại nhỏ đi nữa! Chúc Dao không thể làm gì khác ngoài việc nhân lúc còn có thể nhìn thấy, tìm một chỗ để rơi xuống.
Tiểu sư thúc.
Tử Mộ cũng bay tới, nhìn thấy sư phụ phiên bản mini, lập tức kinh ngạc:
Thái sư thúc...
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Ta cũng không biết!
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn bầu trời vô cùng kỳ dị kia, sau khi oán khí bắn lên trời, sư phụ liền biển nhỏ lại, giống như lúc trước tới Linh giới vậy, sư phụ cũng xuyên qua bầu trời, không bao lâu sau thì biến nhỏ lại.
Không xong rồi, con Quỷ Vương kia muốn phá núi thoát ra.
Tử Mộ tái mặt.
Quả nhiên, một giây tiếp sau, toàn bộ đỉnh núi vỡ thành hàng triệu mảnh vụn rồi rơi xuống.
Mà những luồng khí đen bắt đầu thoát ra từ trung tâm, trở thành một hình người khổng lồ.
Từ nay về sau, con yêu thú này như là cứ cuốn lấy bọn họ.
Dù là bày trận gì, nó vẫn có thể xuất hiện một cách9 thần không biết quỷ không hay, nhưng lần nào cũng xui xẻo bị Ngọc Ngôn tóm gọn, lại bị sấm sét đuổi ra ngoài.
Không bi6ết vì sao con yêu thú này rất sợ cô, chỉ cần cô vừa xuất hiện, nó liền chạy nhanh hơn cả thỏ.
Chẳng lẽ điều này có liên quan đến cánh cửa thời không hoặc là oán khí? Màu đen của oán khí xuất hiện ngày càng nhiều, giống như là bị nhiễm lẫn nhau vậy, chỉ một lát đã lan ra khắp bầu trời.
Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cả Linh giới sẽ bị oán khi che phủ mất.
Làm thế nào, làm thế nào đây? Cứ tiếp tục như vậy, Linh giới thật sự là xong đời rồi.
Chúc Dao cũng nghi ngờ ch5ính bản thân mình, có phải mình đã làm ra chuyện vô nhân tính gì với nó rồi không, đến nỗi mà khiến trong lòng nó có một sự ám ảnh không thể xóa nhòa.
Một tháng sau.
Vết thương của cậu nhóc đã khỏi hoàn toàn, cơ thể khôi phục lại thần khí như trong quá khứ, cậu nhóc mặc chiếc áo xanh vô cùng anh tuấn, sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh.
Chúc Dao ngẩn người:
Thắng rồi sao?
Còn chưa đâu.
Ngọc Ngôn trầm giọng đáp lại.
Cùng với sự biến mất của những điểm sáng kia, luồng khí đen vừa rồi còn tán loạn, đột nhiên lại xông thẳng lên bầu trời, tốc độ nhanh đến mức người khác không phản ứng kịp, cảnh tượng trước mắt giống như một bức màn sân khấu đột nhiên được kéo lên vậy, hướng thẳng lên không trung, ngay cả những đám mây mang tia sét đểu bị luồng khí đen kia cắn nuốt.
Cảm ơn sự thúc tổ.
Vương Từ Chi mở mắt ra.
Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu một cái, đang định phong ấn oán khí ở trung tâm trận pháp lại.
Đột nhiên cả mặt đất bắt đầu rung chuyển, ẩm một tiếng, mặt đất xuất hiện vô số những vết nứt, kéo dài ra khắp mặt đất xung quanh.
Mặc dù Vương Từ Chi đã dùng hết sức lực của mình để chịu luồng thiên lôi này, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực của thiên lôi kinh khủng như thế nào, nó như một lưỡi dao sắc bén cắt ngang nội tạng của cậu nhóc, cậu nhóc chỉ có thể dốc hết sức để bảo vệ bản thân.
Nhìn qua, cảnh tượng này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng với cậu nhóc nó như kéo dài cả vạn năm vậy.
Cuối cùng luồng sấm sét cũng biến mất, Tử Mộ vẫn đang đứng chờ bên cạnh bỗng bay thẳng vào trong trận pháp, kéo cái người đang hứng chịu thiên lôi kia ra ngoài.
Thật sự có tác dụng.
Aa...
Vì sao cô không hề có cảm giác thành tựu nào cả vậy?
Có lẽ nơi đó...
Mắt Chúc Dao sáng lên:
Ông nói là cái âm thanh tiêu diệt oán khí, đến từ nơi đó sao?
Có thể!
Tử Mộ gật đầu những nét mặt có vẻ nặng nề:
Chẳng qua là, cái gọi là thánh địa ấy cũng chỉ là một truyền thuyết, không có người nào thực sự gặp được, hơn nữa tận cùng chân trời chính là nơi cuối Linh giới.
Nơi đó chỉ có một thứ đó là hổ Tuyệt, rơi vào trong đó chỉ có thể bị đánh đến hồn bay phách tán mà thôi.
Đi xem trước rồi nói sau.
Chúc Dao đứng lên, chờ đợi không phải là cách, sư phụ ngủ càng lâu, cô càng lo lắng.
Đệ cũng đi.
Vương Từ Chi kéo tay cô:
Chúc Dao tỷ, một mình tỷ đi, để không yên tâm.
Đi cái lông ấy, trên người đệ vẫn còn oán khí đó.
Chúc Dao ra sức xoa đầu cậu nhóc:
Nhóc con, đi chỉ thêm loạn.
Để sớm đã không còn là trẻ con rồi!
Vương Từ Chi lập tức bùng nổ, cậu nhóc đứng lên, cao hơn cô một cái đầu:
Dựa vào tu vi của Chúc Dao tỷ bây giờ, để không yên tâm.
, nhóc con dám bật cơ à, lại dám khinh bỉ tu vi của mình, có tin ta đánh cái mông của đệ không.
Để cho nó đi đi.
Tử Mộ đứng ra giải hòa:
Nếu thật sự có một nơi như vậy, nó đi cũng tiện để xua đi oán khí trên người.
...
Nghe có vẻ cũng có lý.
Miễn cưỡng gật đầu, được rồi, nhờ có chiều cao của đệ đấy.
Chúc Dao cẩn thận dặn dò Tử Mộ một hồi, các loại việc cần chú ý, cũng để lại bùa truyền tin, để ông ta có chuyện gì thì trực tiếp gửi cho cô.
Lúc này cô mới đưa cậu nhóc cùng lên đường, vừa bước ra cửa, cô lại quay vào trong nhà, nhìn sư phụ đang nằm trên giường một cái, có lẽ...
Cúi đầu hôn chụt một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.