• 1,148

Chương 239: Thẳng tiến đến vùng đất vô tận


Vương Từ Chi đề nghị:
Nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta đã bay cả ngày rồi.

Không sao đâu.
Chúc Dao phất tay nói:
Tỷ chịu được.
Sắc mặt Vươn8g Từ Chi trầm xuống, kéo cô một cái:
Chúc Dao tỷ, không còn xa lắm đâu, vùng đất tận cùng nguy hiểm trùng trùng, hay là chúng ta nghỉ ngơi dư3ỡng sức một chút rồi đi tiếp thì tốt hơn.
Chúc Dao đành kiềm chế sự nôn nóng đang bùng lên, gật đầu một cái:
Được rồi!
Phía dưới là một khu9 rừng, Chúc Dao bay xuống, ngồi trên một cây đại thụ để lấy lại sức.

Vương Từ Chi ngồi bên cạnh cô, chu đáo đưa một bầu nước linh tuyề6n tới.
Nếu như tình cảm của cậu ta với cô là tình yêu, thì có đánh chết cô cũng không tin.
Cô và sư phụ đến Linh giới đã nhiều ngày như vậy, không nói chuyện mỗi ngày đều dính lấy nhau, dù gì sự thân mật của hai bên là không thể thiếu, chuyện ôm eo, nắm tay cũng làm không ít lần, buổi tối đều ở bên nhau.

Grào grào rào...
Yêu thú kia thật sự giơ móng vuốt lên, định tát Vương Từ Chi.
Má nó, cơn giận của Chúc Dao xông lên tận đầu, quát to:
Mi dám!
Con thú kia run lên một cái, móng vuốt đặt ở đỉnh đầu Vương Từ Chi.

Xuống hay không đây?

Cành cây rung lên bần bật...
10 dặm...
8 dặm.
Rung mạnh hơn như trong bão...

Hai!

Nhưng càng nhìn thấy cô, cậu ta lại càng nhớ rõ vết thương đó.
Cậu ta cho rằng sự áy náy này chính là tình cảm của mình với cô, không nhận ra sự khác biệt giữa hai thứ đó.

Cảm ơn.
Chúc Dao uống một ngụm lớn, cơ thể lập tức cảm thấy sảng khoái.
Vương Từ Chi nhìn cô há miệng như muốn nói gì5 đó nhưng ngập ngừng rồi lại thôi.
Cộng thêm việc nói đùa sẽ cưới cô làm thiếp, tất nhiên sẽ coi cô là chỗ dựa duy nhất.
Nhưng khi mới bắt đầu cô đã được chọn vào Ngọc Lâm Phong, chỉ có thể liên lạc qua thư.
Không phải yêu thú bình thường.
Không bình thường? Đặc biệt ngu ngốc sao? Vương Từ Chi để lại có một mình, ánh mắt như muốn nói chút nữa đệ sẽ giải thích, ngự kiếm bay vào trong rừng, cung kính chào con yêu thú kia:
Đệ tử không biết tôn thượng giá lâm, cho nên mới có chút xúc phạm, xin tôn thượng tha thứ.

Grào...
Con yêu thú kia hiển nhiên là không quan tâm, tức đến mức lông đuôi dựng đứng.

Tôn thượng, chúng con tiến vào thánh địa cũng vì bất đắc dĩ thôi, không có ý xúc phạm.
Vương Từ Chi nôn nóng nói:
Chuyện này là do sơ suất của mình con, nếu là tôn thượng tra hỏi, xin chỉ trách phạt một mình con, đệ tử sẽ không oán giận một câu.

Chính đệ cũng nói là nói đùa rồi.
Sao còn coi là thật?

Ban đầu thì đúng là như vậy, nhưng sau đó, đệ thật sự muốn ở bên cạnh Chúc Dao tỷ.

Tại sao?
Chúc Dao thở dài một tiếng, kéo tay cậu nhóc lại, không để cho cậu ta từ chối mà cẩn thận tách từng ngón tay của cậu ta ra:
Đệ muốn hỏi, tại sao ta không bằng lòng với đệ, mà lại chọn sư phụ sao?
Cậu nhóc ngẩn ngơ, đôi mắt đang nhìn về phía cô dần dần mờ đi, dường như cậu ta sắp khóc lên rồi:
Tỷ...
Biết?

Đệ đã nói rõ như vậy rồi, ta lại không ngốc!
Chúc Dao lắc đầu một cái nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn từng chữ một:
Nhưng mà...
Nó là...
Vương Từ Chi lắc đầu, không biết phải giải thích từ đâu.

Rốt cuộc là phải hay không?
Ý gì đây?
Tôn thượng nó...
Đó chính là khúc mắc không thể giải quyết trong lòng đệ, mãi cho đến khi ta sống lại.
Mặc dù khúc mắc đó đã được giải toả nhưng trong lòng vẫn nhớ rõ ràng, luôn có suy nghĩ muốn bảo vệ thứ đã mất rồi lại tìm được.

Này nhóc, nói cho cùng, chẳng qua đệ chỉ coi ta như một người tỷ tỷ mà thôi.
Còn thích một người ấy mà, thì không cần lý do.
Thật ra cô đã nhìn ra suy nghĩ của cậu nhóc này từ lâu.
Trước kia không để ý đến là vì muốn để cho cậu ta tự mình hiểu ra, không ngờ rằng để càng lâu lại càng lún sâu vào.
Thái độ này có vẻ sai sai! Tại sao thằng nhóc này lại khách sáo với con thú này như vậy?
Này nhóc, nó có phải là thú nuôi của môn phái độ không?

Không...
Không phải.
Tất nhiên là đệ sẽ lấy tỷ làm vợ.

Khi còn bé?
Chúc Dao trầm giọng hỏi:
Vậy sao khi còn bé để lại muốn cưới ta?

Đương nhiên là vì...


Vì ta lột quần đệ, đánh mông đệ sao?
Chúc Dao ngắt lời, nói:
Đệ cảm thấy đệ phải chịu trách nhiệm với ta, nếu không không ai thèm cưới ta.

Như muốn nói rằng: Cô không nhìn thấy tôi, cô không nhìn thấy tôi, cô không nhìn thấy tôi! Khóe miệng Chúc Dao khẽ giật, nhớ tới bộ móng vuốt mà nó định đánh về phía cậu nhóc, cơn tức lại tăng vùn vụt.

Xuống!
Cành cây rung rung rung...
Không phải là vì trách nhiệm, cũng không vì áy náy.
Nét mặt cậu ta đẩy hoảng hốt, dường như nửa hiểu nửa không, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
Vậy Chúc Dao tỷ có thể khẳng định, thái sư thúc tổ và tỷ là tình yêu nam nữ sao?

Tất nhiên!
Chúc Dao gật đầu nói, cô còn là mối tình đầu của người nào đó.

Tại sao?
Cậu trầm giọng nói:
Sao tỷ có thể chắc chắn rằng, sư thúc tổ không chỉ coi tỷ là đồ đệ?

Không cần chắc chắn.
Chúc Dao chỉ chỉ ngực:
Chỉ cần nơi này của ta hiểu rõ, huynh ấy chính là người đàn ông mà ta cần cả đời này, cả cơ thể đến trái tim của huynh ấy, tất cả đều phải thuộc sở hữu của Chúc thị ta, vậy là đủ rồi.


...
Cậu ta sửng sốt, trên mặt thoáng vẻ bối rối:
Đệ.
Bởi vì...

Bởi vì trước kia để hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này phải không?


Haizz...
Nhóc con, rốt cuộc để có biết tình yêu nam nữ là như thế nào không? Năm mười một tuổi để gia nhập môn phái, người thân thiết nhất với đệ là ta, nhưng đây cũng không phải tình yêu nam nữ, chẳng qua chỉ là cảm giác ỷ lại vào ai đó mà thôi.
Nhìn cậu ta có vẻ dễ tính nhưng thực ra từ nhỏ đã là một đứa cố chấp.
Năm mười tuổi cậu ta bước chân vào môn phái tu tiên, trẻ con phụ thuộc vào người lớn là chuyện bình thường, nhưng khi đó người thân duy nhất mà cậu ta có chỉ có mỗi cô.
Chúc Dao tỷ, tỷ rõ ràng là...
Tại sao...

Trói!
Tấm lưới của Vương Từ Chi phủ chụp lên cái bóng trắng kia.
Đáng tiếc là bóng trắng kia nhanh hơn, bay ra như luồng sáng, rơi xuống đất hóa thành một con yêu thú trắng như tuyết, nó tức giận rống lên một tiếng.
Cậu ta yên lặng một lúc lâu mới gật đầu một cái.

Đệ xem, từ nhỏ đệ muốn kết hôn với ta, cũng chẳng bởi vì thích ta.
Kết quả là ở ven đường phía trước năm mươi mét, xuất hiện một đống linh quả, mà khéo làm sao bụng bọn họ cũng đang reo lên ùng ục.
Hai người:
...

Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi biến sắc, hình như muốn nói gì đó.
Sau đó đường mòn trở thành đường lớn.
Đường lớn trở thành đường lớn hơn.
Sau đó mặc dù cô đã giải thích cho cậu ta, nhưng vết thương vẫn còn đó.
Giống như một người bị thương, cho dù có hoàn toàn khỏi rồi hay vẫn còn di chứng, cũng sẽ tránh né vết thương của mình theo thói quen.
Chúc bao quay đầu lại, cười nói:
Nhóc con có phải đệ muốn hỏi, bọn ta có phải là một đối không đúng không?
Cậu nhóc sững sờ một lát, ngẩng đầu lên, dường như không ngờ cô lại nói thẳng ra như vậy.
Chúc Dao chống cằm, suy tư một lúc lâu mới trả lời:
Nói đúng hơn là, bọn ta đã có rất nhiều đôi rồi.
Nhưng cũng chẳng thành được lần nào!
Chúc Dao nháy mắt với cậu, cầm hai quả lên, nhét một quả cho cậu, sau đó kéo cậu ngồi xuống trên một gốc cây để nghỉ, xoa xoa vỏ quả, nói to:
Không biết quả này đã rửa chưa? Nhóc con, còn linh tuyền không?

Vương Từ Chi lập tức hiểu ý, lắc đầu:
Vừa mới uống hết rồi.

Vậy làm thế nào đây, quả chưa rửa, ta không dám ăn.
Vương Từ Chi bối rối.
Vương Từ Chi cũng không chắc chắn:
Hướng thì đúng là...
Cậu ta còn chưa nói hết lời, đột nhiên phía trước có gì đó lóe lên, đến gần nhìn kỹ thì phát hiện, không biết từ bao giờ bên đường xuất hiện thêm một bảng chỉ dẫn, trên bảng chỉ dẫn là một dòng chữ màu đen viết theo phong cách cổ: Vùng đất vô tận, tiếp tục đi thăng 4.4.
Hai người:
...
Sao có cảm giác đi ra ngoài dạo chơi nhỉ, còn mang theo cả bản đồ chỉ đường.
Chúc Dao giật giật khóe miệng, đây không phải là con thú ngu xuẩn ngày nào cũng đến đỉnh núi quấy rầy cô hay sao? Thù hận nó lớn đến từng nào, còn đuổi tới nơi này.

Bạch Nguyên Tôn Thượng!
Vương Từ Chi kinh ngạc kêu lên một tiếng:
Sao ngài lại chạy đến đây?

Grào...
Con yêu thú kia bất mãn trách móc.
Chúng ta không thể gặp nhau, khi khó khăn lắm mới có thể gặp được, ta lại chết vì cứu đệ.
Chúc Dao phân tích nói:
Lúc ấy đệ mới bao nhiêu, mười lăm tuổi? Đệ chưa từng nhìn thấy cái chết, huống chi là cái chết ấy là vì đệ.
Áy náy vì mình không thể làm gì, tự trách vì không thể cứu ta.

Sau đó? Sau đó nào?
Chúc Dao hỏi.
Vương Từ Chi ngẩn ra một lúc, trầm tư nghĩ về thời điểm vừa mới bắt đầu, khi mới nảy sinh tình cảm với cô, một lúc lâu sau mới nói:
Sau đó để trưởng thành, tỷ đi khỏi Ngọc Lâm Phong, đệ cũng không rõ cụ thể là như thế nào...

Đệ không biết, ta biết.
Chúc Dao xoa xoa cái đầu cao hơn mình không ít của cậu:
Hắn là bắt đầu từ cái lần ta bị hồ yêu giết, chết trước mặt đệ phải không?
Cậu nhóc ngẩn ngơ, suy nghĩ một lát, hình như đúng là từ lúc ấy.
Dần dần, ven đường còn xuất hiện những thứ rõ ràng không thuộc về nơi này, hoa tươi, linh tuyền, thậm chí là phần gốc cây để ngồi nghỉ.
Phục vụ cũng có vẻ tốt nhỉ? Một lúc nữa không phải sẽ xuất hiện ký hiệu
Khu vực 5 sao của Vùng đất vô tận
chứ?
Phục vụ tốt như vậy, không biết có bao cơm không nhỉ?
Chúc Dao đùa, nói.

Gì vậy?
Chúc Dao đưa tay xoa đầu cậu nhóc:
Có chuyện thì nói, có rắm thì nhịn.
Cậu nhóc siết chặt nắm đấm, một lúc lâu mới nở nụ cười:
Chúc Dao tỷ đối xử với Ngọc Ngôn tôn thượng tốt thật đấy.

Đương nhiên rồi!
Ai bảo đó là người đàn ông nhà mình chứ? Vương Từ Chi cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu sau mới cẩn thận nói:
Chúc Dao tỷ, đệ muốn hỏi...
Tỷ và sư thúc tổ, hai người.
Cậu ta nói được một nửa rồi dừng lại, tay nắm chặt, hình như còn hơi run.
Nhưng bất ngờ là, suốt cả quãng đường đi không có gì trở ngại, đừng nói đến gặp nguy hiểm, ngay cả cục đá lớn trên đất cũng không có.

Này nhóc, để chắc chắn ở đây rất nguy hiểm sao?

Quả thật để nghe nói nơi này có rất nhiều thú dữ, vô cùng khó xử lý.
Vương Từ Chi cũng vô cùng khó hiểu:
Có thể là chúng ta may mắn.

Nhóc con, để chắc chắn là sự yêu thích của đệ với ta thật sự là tình yêu nam nữ sao?

Tất nhiên.
Cậu nhóc gật đầu một cái thật mạnh, kéo tay cô lại:
Từ nhỏ.
Từ khi mười tuổi đệ đã muốn kết hôn với tỷ rồi.
Chúc Dao cười một tiếng:
Mười tuổi? Cưới ta làm thiếp sao?
Cậu nhóc nấc nghẹn, nóng lòng giải thích:
Đây chỉ là lời nói đùa lúc nhỏ, nếu là...

Chúc Dao tỷ?
Làm thế nào đây?
Đi xem trước rồi tính.
Tiếp tục đi theo con đường đó, nhưng càng đi thì chuyện lạ càng nhiều.
Ven đường luôn xuất hiện các loại bảng chỉ dẫn, cách Vùng đất vô tận 20 dặm...
Không thể gặp mặt, tất nhiên chỉ có thể tưởng tượng ra nhau.
Cậu ta vẽ cho cô một hình tượng hoàn mỹ trong lòng.
Đệ cho là đây là tình cảm của đệ với ta, nhưng thực tế đó chẳng qua là áy náy của đệ mà thôi.
Cô thở dài một hơi:
Nhóc này, từ trước đến giờ để chưa từng có tình yêu nam nữ với ta.

Chúc Dao tỷ..
Vương Từ Chi hơi bối rối, lắc đầu nói:
Không...
Không phải vậy! Đệ...

Từ Chi!
Chúc Dao nắm lấy vai cậu, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu ta, gằn từng chữ một:
Nếu thật sự đệ có tình cảm với ta, vậy tại sao trong nhiều ngày gặp lại nhau như vậy, rõ ràng để có rất nhiều cơ hội, nhưng để chưa từng đề cập đến việc muốn ở bên ta, nhưng khi biết được ta và sư phụ ở bên nhau, đệ mới nói ra?

Nghe bịch một tiếng, một ống trúc đựng nước lăn từ trong rừng ra, như là được gió thổi vậy, nó lăn thẳng về phía bên này.

Ở bên kia!
Chúc Dao đứng lên, gọi một tia sét đánh về phía ống trúc.
Sau đó cô xuống núi, vốn tưởng chuyện này sẽ dần biến mất, nhưng cô lại chết vì cứu cậu ta.
Sự đau khổ khi mất đi người thân và sự vô tích sự của bản thân khiến cho cậu ta nảy sinh khúc mắc đó.
Ngón tay Vương Từ Chi biến ra một sợi dây xích, lập tức hóa thành hình tấm lưới, bay về phía hướng thiên lôi đánh xuống.
Ánh sáng của tia sét vừa sáng lên, một cây đại thụ gãy ngang, một bóng trắng vọt ra.

...
Sắc mặt cậu nhóc lập tức buồn thiu, giống như là bị sốc vậy, mặt mũi tái nhợt, một lúc lâu mới hoảng hốt nói:
Nhưng...
Nhưng mà hai người là thầy trò.

Chẳng lẽ có quy định nào nói thầy trò thì không thể song tu sao?
Giới tu tiên hẳn là có rất nhiều CP thầy trò nhỉ?
...
Cậu nhóc trầm lặng, dường như cậu ta không thể kiềm chế được nữa, tay nắm càng chặt hơn, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như là chảy máu đến nơi:
Nhưng mà...
Cậu ta chết vì cô nên đi tới Linh giới.
Sau khi mỗi người một ngả rồi cậu ta mới có thể chôn đi sự áy náy này.
Lại từ đường lớn hơn trở thành đường đôi, mặt đất bằng phẳng đến mức không có một dấu chân.
Cứ tiếp tục như vậy, không phải sẽ biến thành cao tốc chứ?
Chúng ta không đi nhầm đường chứ?
Chúc Dao chỉ về phía trước.
Chúc Dao bĩu môi, cũng không để ý tới, chẳng qua là đường đi ngày càng thuận lợi, đừng nói đến thú dữ gì đó, đến cả thỏ cũng không gặp được con nào, vốn có cỏ dại mọc um tùm, giờ lại như bị quét sạch đi vậy, vô cùng sạch sẽ, chỉ có những bông hoa nhỏ phất phơ theo chiều gió, và mùi đất man mát.
Không bao lâu sau, trong rừng xuất hiện thêm một con đường mòn.

Ta đếm đến ba.
Rung nhẹ như trong gió...

Một!

Chúc Dao vừa chạy đến vừa hô:
Mi dám đập xuống, bà lột da mira!
Thứ dám bắt nạt thằng nhóc nhà ta xem?
Dường như con thú kia lúc này mới nhìn thấy cô vậy, mắt nó mở lớn, cô chưa kịp đi tới, bóng trắng đó đã nhanh chân chạy trốn, leo lên một cây đại thụ, nó ôm chặt lấy cành cây, lắc lư trong gió như ánh nến vậy, đã vậy nó còn liều mạng kéo cành cây để che đi cơ thể trắng như tuyết của nó.
Nếu thật sự là yêu, chẳng lẽ mù sao mà không nhìn ra? Cho dù là không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng phải có thay đổi về mặt tinh thần chứ, cậu ta lại không hề có sự khác thường nào, đến giờ mới hỏi có sự thật.
Nói cho cùng, cậu ta chỉ là một người em trai có chị gái bị người khác cướp đi mất nên giận dỗi thôi.
Chúc Dao thở dài, cậu nhóc không ngu, chẳng qua cậu ta cần phải có thời gian để nghĩ cho rõ ràng mọi chuyện mà thôi.
Dọc theo đường đi, hai người cũng ăn ý không nhắc về chủ đề này nữa.
Cánh rừng này rất lớn, kỳ lạ là linh khí cũng rất yếu, vì để tiết kiệm thời gian, bọn họ đi thẳng vào trong cánh rừng, vừa đi vừa phục hồi linh lực.
Vì để đề phòng, hai người cũng dựng lên kết giới phòng thủ, cẩn thận đi qua.
Qua một hồi phân tích rõ ràng, Vương Từ Chi đã trở nên im lặng đi rất nhiều, suốt chặng đường cậu đều như đang suy nghĩ, nét mặt cậu ta xoắn xuýt lại rồi thả lỏng ra.
Chúc Dao biết cậu ta không thể nghĩ thông trong một thời gian ngắn được, cô cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.