Chương 240: Đồ nhân loại vô sỉ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2610 chữ
- 2022-02-04 04:35:56
Nó.
Sao có thể...
Sao lại không thể?
Cô còn đang định hỏi đây, cậu dù sao cũng là chưởng môn một phái, sao lại đối xử8 khách sáo với một con thú nuôi như vậy hả? Vương Từ Chi căng thẳng kéo ống tay áo của cô:
Chúc Dao tỷ, nó là...
Grào...
Yê3u thú theo thói quen rồng về phía Vương Từ Chi.
Chúc Dao quay đầu lại trừng nó:
Câm miệng!
Hức...
Bị cô quát sợ sun9 vòi vào rồi.
Chúc Dao hít một hơi, may mà cô kịp thời phanh lại, nếu không thì đã ngã xuống rồi.
Thực may mắn..
Đột nhiên một cục màu trắng nhảy ra từ trong rừng, đập vào người cô.
Chúc Dao tỷ...
Vương Từ Chi đột nhiên lên tiếng.
Sao?
Quay đầu lại đã thấy cậu ta đột nhiên đổ đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thống khổ:
Nhóc con, để làm sao vậy?
Chúc Dao lại càng hoảng sợ, vội vàng đỡ cậu ta ngồi xuống, ban nãy không phải vẫn đang khỏe sao? Vương Từ Chi lắc đầu, khuôn mặt yếu ớt chỉ về phía trước nói:
Chúc Dao tỷ, phía trước chắc có lẽ là vùng tận cùng thế giới.
Chúc Dao nhìn, chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện một vết nứt lớn.
Khu rừng xanh dường như bị chia cắt, một bên xanh tươi mơn mởn, một bên lại là hư vô, không nhìn thấy thứ gì.
Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi cũng phát hiện sự bất thường của cô, đuổi theo.
Đừng để bị gió xung quanh thổi vào!
Chúc Dao lớn tiếng nhắc nhở:
Gió sẽ thổi tan linh khí trong cơ thể đệ.
Vương Từ Chi ngừng bước, kịp phản ứng, lập tức chuyển hướng, tránh gió thổi tới trước mặt.
Hai người đều phải luồn lách mà đi qua.
Mãi đến khi Chúc Dao bứt hết ria của nó, mới đá văng nó ra, thở hổn hển.
Huuu...
Bạch Nguyên dùng chân trước bụm lấy miệng thú đã sưng lên của mình, buồn bã nằm trên mặt đất, ánh mắt oán trách nhìn cô.
Nhìn cái gì mà nhìn!
Chúc Dao trừng mắt, cô thật sự là đã bị chọc giận.
Linh khí trong cơ thể đã bắt đầu hơi mất khống chế mà trở nên hỗn loạn, tựa như là muốn thoát ra bên ngoài.
Lồng ngực nặng nề đến không thở nổi.
Rõ ràng đang ở trong rừng rậm, xung quanh nổi lên trận gió lớn, thổi cô từng đợt rét buốt nhưng cô càng ngày càng cảm thấy có chút sai sai.
Hu hu hu...
Không được phép khóc!
...
Tiếng khóc lập tức dừng, biến thành tiếng nức nở kiềm nén.
Chúc Dao mặc kệ nó, hình như cứ gặp phải con thú này thì chả có chuyện gì tốt lành cả.
Cô cẩn thận xem xét xung quanh, tối mù mịt, trời đất dường như hợp lại làm một.
Chúc Dao xoa đầu thú:
Mi phải hành động như một con thú nuôi trong nhà, phải hòa nhã thân thiện, gần gũi6 với con người, biết chưa? Ta mà còn thấy mi dám bắt nạt bé con nhà ta, cẩn thận ta lột da của mi đó.
Hức hức..
Nước mắt lưn5g tròng.
(@_@)
Với cả đừng đi theo ta nữa, không thì ta sẽ thật sự đánh mi đó.
Con thú sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc lớn:
Hu hu hu...
(TTT) Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Vẫn còn khóc nữa ư?!! Yêu thú run lên, cố gắng nín khóc:
Hự...
xong lại nấc một cái.
Còn chưa đi đi!
Nó vừa nấc, vừa rưng rưng nước mắt nhìn cô, hơi nước trong mắt ngày càng nhiều...
Cũng chính bởi vì vậy nên quan hệ giữa nhân tu cùng yêu thú tại Linh giới vô cùng hòa thuận.
Chúc Dao nghe được cảm thấy hoang mang, thật sự không thể nào mà tưởng tượng được yêu thú yếu đuối vừa rồi chính là con thú bảo vệ có địa vị cao như vậy.
Thay vì bảo nó là thú bảo vệ, Chúc Dao càng cảm thấy nó giống biểu tượng của cả Linh giới hơn là bảo vệ sự an toàn chỗ ra vào.
Cơn gió kỳ quái lúc trước không phải là thổi tan linh khí trong cơ thể, mà là tu vi.
Với tình trạng của cô hiện giờ, nếu mà không tìm được đường ra, kiểu gì cũng sẽ chết đói tại đây.
Cô đi linh tinh cả buổi, rồi lại phát hiện không có bất cứ thứ gì, xung quanh yên tĩnh dị thường, âm thanh duy nhất là tiếng hít thở, hai tiếng.
Dao Dao...
Sao vậy?
Chúc Dao lại càng hoảng sợ, có dự cảm không lành.
Cặp mắt kia càng ngày càng sáng, thanh âm nhỏ mềm vang lên lần nữa:
Ta muốn thơm ngươi!
Hả?
Bạch Nguyên há miệng ngậm Chúc Dao vào trong mồm, nghiện nghiển từ trên xuống mấy lần, lại phì một cái, phun đầy nước miếng lên người Chúc Dao.
Bị mắc tóc rồi...
Nó phun ra một lúc rồi mới ấm ức quay đầu lại:
Không...
Không gội đầu!
Phật! Dây thần kinh lý trí đã đứt hẳn.
Gội muội muội mi ấy!
Cô liền hung dữ kéo chòm râu của nó ra:
Mi lấy tư cách gì mà chê bai ta! Lão nương còn chưa tính sổ mi dám đẩy ta xuống đâu đấy.
Chúc Dao tỷ, rốt cuộc tử tới Linh giới như thế nào?
Nghe rất trâu bò, thế nhưng mà...
Ta vừa bay lên không trung là đã tới đây đó!
Ai mà biết được muốn thông qua phải được một con thú cho phép?
Vương Từ Chi kinh ngạc hơn:
Thế nhưng mà lúc vượt qua biên giới, có một vực sâu không thấy đáy, Chúc Dao tỷ không nhìn thấy sao?
Chúc Dao tỷ, trước kia lúc đi vào Linh giới chưa từng gặp Bạch Nguyên Tôn Thượng sao?
Vương Từ Chi kinh ngạc hỏi.
Ta chỉ nhìn thấy một con thú kỳ cục ở trong rừng của phái Thanh Cổ.
Còn suýt nữa bị nuốt đó!
Sao có thể?
Vương Từ Chi kinh ngạc:
Bạch Nguyên Tôn Thượng là con thú bảo vệ cả Linh giới, nếu không có sự cho phép của nó không ai có thể đi từ Minh giới đến được.
Giờ ta đi xin lỗi nó liệu có còn kịp không?
Hiển nhiên đã không còn kịp rồi, bởi vì con thú kia đã sớm chạy đi rồi.
Thôi vậy, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên cô mạo phạm con thú kia, hơn nữa chỉ một con yêu thú mà cũng thiết lập địa vị cao như vậy, thật sự ổn sao? Thần tộc tỏ vẻ không phục! Nửa giờ nữa trôi qua, phía chân trời càng ngày càng tối, linh khí trong không khí mỏng manh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như càng ngày linh khí lại càng ít đi.
Có thứ này à?
Không nhìn thấy!
Theo như những gì Vương Từ Chi thuật lại thì giữa Linh giới và Minh giới có một cái vực sâu không thấy đáy, không có sự sống, bất kỳ vật gì tiến vào đều bị nuốt chửng, kể cả linh hồn.
Huuu...
Rốt cuộc bùng nổ, khóc to chạy một mạch về phía trong rừng, không quay đầu lại nữa.
Haizz!
Khung đối thoại quen thuộc lập tức nhảy ra trước mắt...
Chúc mừng bạn đạt được thành tựu: Vô cùng tàn nhẫn tổn thương một con thú bảo vệ ngây thơ vô tội, làm tan vỡ trái tim trong trắng của một con thú.
Ban thưởng danh hiệu: Hừ, đồ nhân loại vô sỉ! Chúc Dao:
...
Đây chắc chắn là đang chửi cô nhỉ?
Chúc Dao tỷ...
Vẻ mặt Vương Từ Chi khóc không ra nước mắt nhìn về phía cô.
Kia rốt cuộc là con gì?
Cô chỉ là quần chúng vô tội không biết sự thật mà thôi.
Cơn gió kia càng thổi lại càng mạnh hơn, cọ xát làm đau cả mặt, mỗi đợt thối cơ thể lại lạnh đi một chút, tựa như không có linh khí để chống lạnh...
Từ từ, Linh khí! Chúc Dao giật mình, điều động linh khí trong cơ thể xem qua, phát hiện linh khí trong đan điền cũng không còn nhiều.
Cơn gió kia chắc chắn có thể thổi tan linh khí trong cơ thể Chúc Dao lập tức tăng tốc đi vào trong rừng để tránh, nhưng mà cơn gió kia tựa như có mắt, lập tức đổi chiều gió, thổi trực tiếp về phía cô.
Bạch Nguyên Tôn Thượng mặc dù là thủ, nhưng nghe nói nó đã sống ở thế giới này từ ngày Linh giới ra đời rồi, thực lực sâu không lường được.
Nhóc con...
Hå?
Đệ nói...
Phương pháp an toàn duy nhất để đi qua chính là được con thú Bạch Nguyên kia đưa qua.
Về phần nó là loài thú gì, từ đầu đến? Thực lực ra sao? Không ai biết, chỉ là mỗi người tiến vào Linh giới đều được nó dẫn qua.
Càng không ai biết rõ nó rốt cuộc là yêu thú cấp mấy, chỉ duy nhất biết được tên của nó là Bạch Nguyên! Địa vị của nó ở Linh giới không ai có thể thay thế được, cho dù là nhân tu lợi hại cỡ nào cũng đều cung kính gọi là nó Bạch Nguyên Tôn Thượng.
Chúc Dao run tay lau một đống nước miếng, cảm thấy dây thần kinh lý trí sắp bị đứt, đang phát ra tiếng ha ha ha.
Bạch Nguyên vừa mới bắn đầy nước miếng lên mặt cô, liểm khóe miệng một cái rồi nhăn mặt lại, quay đầu nhổ ra, bắt đầu nôn ọe.
We ọe...
Chúc Dao rơi vào khu vực hư vô, kèm theo một con thú đệm lưng ngu ngốc.
Chỗ đó rất sâu, cô cảm thấy cơ thể nhanh chóng bị ngã xuống, mỗi khúc xương đều đau nhức vô cùng, mà con thú đầu sỏ kia lại không việc
gi.
Mi lại còn dám chê bai ta? Cho mi dám chê bai này.
Mi mới không gội đầu, cả nhà mi mới không gội đầu.
Ưử...
Bạch Nguyên phát ra những tiếng kêu thảm thiết, giãy giụa trên mặt đất, móng vuốt quơ quơ trên không trung nhưng cũng không dám vung về phía cô.
Trong đầu liền hiện lên một câu: Con thú báo thù mười năm không muộn...
Đùa nhau à?!
Cô rốt cuộc đã kết thù oán gì với con yêu thú này?!
Bạch Nguyên Tôn Thượng từ trước đến nay thất thường, thường xuyên sẽ chạy qua chạy lại giữa các môn phái.
Vương Từ Chi giải thích:
Lúc trước khi mà Quỷ Vương xuất hiện, nguyên nhân sở dĩ đệ đến Minh giới cũng là vì Bạch Nguyên Tôn Thượng đúng lúc đang ở phái Thanh Cổ của đệ.
...
Cô hình như đã mạo phạm con thú không nên động đến.
Linh giới không giống với các giới tu tiên khác, cho dù là phi thẳng lên thượng giới, hay là đến Minh giới, cũng cần có sự đồng ý của Bạch Nguyên Tôn Thượng, mở ra cửa biên giới mới có thể đi, nếu không sẽ rơi vào vực sâu, nhẹ thì chết mất xác, nặng thì vĩnh viễn không thể đầu thai được nữa.
Ái.
Chúc Dao càng nghe lại càng xấu hổ.
Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, cứ như là toàn bộ âm thanh trên thế gian đều đã biến mất.
Chúc Dao cẩn thận bắt mạch cho cậu ta, lát sau đột nhiên mở to hai mắt:
Oán khí trong cơ thể để sao đột nhiên lại bị rối loạn?
Đệ cũng không biết.
Vương Từ Chi lắc đầu:
Nhưng mà càng đi về vùng đất vô tận của thế giới, oán khí trong cơ thể để lại càng hỗn loạn.
Chúc Dao trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ vùng đất vô tận của thế giới thật sự có thể ảnh hưởng đến oán khí sao? Haizz, trước tiên phải giúp Vương Từ Chi áp chế oán khí đã.
Cô lập tức cảm thấy hơi do dự, rốt cuộc có nên đi tiếp hay không đây.
Không nhìn thấy khung đối thoại trùng sinh, tức là cô vẫn còn sống, cơ mà đây rốt cuộc là đâu? Vùng tận cùng thế giới sao? Sao không có gì?
Ở lại chỗ này cũng không giúp ích được gì, có hít sâu một hơi, mang theo thân thể đau nhức lết về phía trước.
Cô vừa mới thử qua, không còn cảm nhận được một chút linh khí nào trong thân thể Điều này nghĩa là tu vi của cô đã thụt lùi rồi, hơn nữa thậm chí tu vi hoàn toàn không có.
Nếu như oán khí trong cơ thể để lại hỗn loạn, cứ đi về trước đi.
Không cần chờ ta.
Thế nhưng...
Không nhưng nhị gì hết!
Chúc Dao trừng mắt nhìn cậu ta, không cho cậu ta nói hết! Khu vực hư không kia cách bọn họ chưa đến trăm mét, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng càng tới gần, Chúc Dao lại càng có cảm giác bị hạn chế.
Cơn gió này không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác để mà tránh.
Ban đầu rất ổn nhưng về sau Chúc Dao dần dần không còn cảm nhận được linh khí ít ỏi trong cơ thể nữa.
Bất tri bất giác lùi tới gần khu vực hư vô kia, mãi đến khi trong cơ thể không còn điều động được tí linh khí nào nữa, cô bỗng bước hụt, chợt phát hiện ra cô đã đến sát mép, bên chân là vết nứt sấu không thấy đáy, sau lưng chính là khu vực hư vô.
Chúc Dao tỷ.
Chúng ta đã đi đến đây rồi thì nhất định phải đi đến tận cùng.
Vương Từ Chi nói:
Tỷ yên tâm đi, để không sao.
Đã như vậy rồi đệ còn giả bộ mạnh mẽ gì nữa?
Đệ...
Câm miệng!
Chúc Dao cốc đầu cậu ta:
Như đệ bây giờ mà đi tiếp, cũng chỉ gây cản trở cho ta mà thôi.
.
Cậu ta cúi gằm đầu xuống.
Được rồi, giờ ta sang bên kia xem.
Có thể do đã báo thù được, nó đi quanh cô vài vòng, mừng rỡ nhảy lên nhảy xuống, trong miệng còn phát ra âm thanh vui vẻ.
Hu hu hu...
Ra rồi, ra rồi, rốt cuộc cũng ra rồi.
Thanh âm kia nhỏ mềm giống như đứa trẻ.
Nó đi vài vòng xong rồi lại còn lăn lộn trên mặt đất.
Câm miệng!
Chúc Dao hung dữ trừng nó, cố gắng ngồi dậy, cũng không suy nghĩ sao nó lại đột nhiên biết nói, chẳng qua là cảm thấy càng ngày càng đau hơn.
Bạch Nguyên quả nhiên ngừng lại, ngay ngắn ngồi ở bên cạnh cô, đầu thú lớn màu trắng với sang, hai con mắt lớn màu đen nhìn chằm chằm vào cô.
LTO ...
Cả cơ thể ngã về phía sau,rơi vào khu vực hư không kia.
Không!
Mi đi theo ta sao?
Chúc Dao quay đầu lại trừng về phía sau.
Con thú duy trì khoảng cách năm bước giật mình, trong đôi mắt to tròn vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, yếu ớt nhìn cô, do dự một lúc, nhanh chóng chạy vội về phía cô.
Một móng vuốt huơ huơ trước người cô, vẻ mặt thấy chết không sờn:
Cho ngươi...
nhổ này!
Không giận đâu! Trên móng vuốt còn nhiều lông này!
Nó lại giơ móng vuốt lên, nước ngập trong hốc mắt:
Nhổ lông, không giận đâu...
Ý gì đây? Cho cô tiếp tục rút lông của nó sao? Mi rất thích bị ngược đãi sao? Thấy cô đứng im, nó nóng nảy, nhét móng vuốt vào trong ngực cô:
Nhổ...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.