Chương 256: Di tích thượng cổ quen thuộc
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2704 chữ
- 2022-02-04 04:36:23
Ta nên nhớ ra từ sớm, khi ta sống lại thì thần khí đó cũng sẽ tự kích hoạt.
Chắc hẳn lần đầu chúng ta nhìn thấy hắn, hắn cũng đã đoán8 được thân phận của ta.
Cô ta nói với vẻ tự giễu:
Ban đầu ta trao thần khí cho hắn, là để bảo vệ hắn không bị kẻ xấu làm hại.
Quan sát xung quanh một vòng, phát hiện đây là một căn phòng được xây bằng đá, ở giữa chỉ có một tủ sách và một chiếc ghế, nhìn giống phòng làm việc.
Trên bàn có khắc một hình vẽ phượng hoàng mờ nhạt.
Chúc Dao:
...
Anh Lạc đang bị pháp khí vây quanh:
...
A a a a! Không thể nào, cô thậm chí còn không có ngực.
Cô mới không có ngực, cả nhà cô đều không có ngực.
Anh Lạc!
không thể nào, Kim linh thay người yêu nhanh như thay áo vậy.
Chíp...
Đột nhiên, nó lại kêu một tiếng, ba món pháp khí trong túi cô đồng thời bay về hướng Anh Lạc.
Người sống ở cõi đời, sinh ra trong cô đơn, đến khi chết đi cũng phải cô độc.
Cho nên, dù phải hy sinh tính mạng để phong ấn Ma tộc, ta cũng không hối hận.
Chip...
Nó tìm được chỗ đó rồi.
Chúc Dao nháy mắt với Anh Lạc, vội vàng đi theo.
Chậu lửa bốn phía đột nhiên sáng lên, cung điện được chiếu sáng rực rỡ.
Bây giờ chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, cô dùng pháp quyết phong bể lại vài chỗ trong kinh mạch, khiến linh khí mất đi không quá nhanh.
Này Anh Lạc, tình hình của cô ổn chưa?
Cũng đã khôi phục được một nửa rồi.
Cô ta trầm giọng nói.
Chuyện này không phải do tiên pháp, mà có lẽ nguyên nhân là do thần khí kia, nhưng cơ thể cô rõ ràng không có cảm giác bất thường gì.
Anh Lạc nhíu mày một cái, tạm thời cũng không nghĩ được biện pháp:
Đừng lo lắng, cứ từ từ đã, nơi này rất an toàn.
Ngọc Dao, cô sao thế?
Thấy sắc mặt cô đột nhiên nhợt nhạt, Anh Lạc cả kinh chạy tới:
Thương thể nặng thêm sao?
Ta đã biết chủ nhân của di tích này là ai rồi.
A a a?
Anh Lạc hơi sững sờ:
Là ai?
rốt cuộc là đúng, hay sai? Ta chỉ cần không thẹn với lương tâm mình, vì sao những kẻ khác, dù làm ra chuyện thẹn với lòng, vẫn có thể thanh thản như thường.
Rốt cuộc vì sao, ta lại đến thế gian này một lần nữa?
Bỗng nhiên, cô ta im bặt, ánh mắt toát lên sự tuyệt vọng.
Mà người làm những điều này, chỉ có một.
Ước chừng cô chạy được nửa khắc đồng hồ thì tới nơi sâu nhất của cung điện, trước mặt là một cánh cửa đá cao đến mấy chục trượng.
Ngọc Dao, trận pháp chuyển dịch không gian đã biến mất, chúng ta phải trở về kiểu gì đây?
Anh Lạc nói.
Trận pháp có lối vào thì tự nhiên cũng phải có lối ra.
Căn phòng đá này không bị khóa, hai người trực tiếp đi ra ngoài tìm đường.
Nhưng...
ta vẫn không hiểu, rõ ràng ta là người cứu thế gian này.
Mất nhiều công sức mới khiến nơi đó trở về hình dạng ban đầu, lúc này cô mới dẫn linh khí vào đó.
Nhưng linh khí vừa vào, đan điền đã được chữa trị lại dễ dàng vỡ nát như trứng gà vậy, rầm một tiếng, lại rách tung ra.
Lúc đó, ta bị đưa tới một khu rừng u ám, trong đó, thú dữ nhiều vô kể.
Đáng sợ như vậy, Chúc Dao cũng không khỏi chột dạ.
Chị của cô ấy, điện chủ tiền nhiệm không thích cô có phải là vì cô có gì gì đấy với cô ta không?
Chúc Dao điều tức một lúc rồi bắt đầu tĩnh tâm ngồi sửa chữa đan điền, hít sâu một hơi, chậm rãi thả kiếm ý của mình ra.
Anh Lạc miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Chíp...
Kim linh đột nhiên kêu lên, dao găm màu đen kia lên bay lên.
Ấy, ở giữa còn có một rương đặc biệt lớn.
Anh Lạc chống một tay lên cái rương nhỏ, tung người nhảy qua, đến sát bên cạnh rồi nói:
Cái rương này lớn như vậy, không biết bên trong có cái gì?
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trên chiếc rương kia cũng khắc một con phượng hoàng đang dang cánh sắp bay, nhưng con phượng hoàng xinh đẹp ấy lại rất ít lông đuôi.
Trong giây lát, đáp án như vọt ra từ trái tim cô.
Chúc Dao thuận tay kéo túi trữ đổ ra, dao găm kia dừng lại một chút rồi bay đến trước mặt Anh Lạc.
Ấy...
Oa, thật là nhiều quần áo.
Anh Lạc kêu một tiếng, đi vào, chỉ thấy một phòng đầy quần áo đủ màu sắc đập thẳng vào mắt, có chỗ thì sắp xếp chỉnh tề trong ngăn kéo, cũng có chỗ thì để tán loạn khắp nơi.
Xem ra chủ nhân của di tích này là nữ.
Chúc Dao há miệng phun ra một búng máu.
Chúc Dao!
Anh Lạc cả kinh, bừng tỉnh trong lúc ngồi thiền, cô ta cũng bị thương không nhẹ, thế mà lúc này lại bất chấp trị liệu, lo lắng nhìn về phía cô:
Thế nào rồi?
Không thể nào!
Chúc Dao bị tình trạng của chính mình dọa sợ, phương pháp này của cô không sai mà? Hoàn toàn dựa theo sự vận hành mà sư phụ dạy, hơn nữa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô sử dụng.
Khôn3g ngờ tới, hắn sẽ làm ngược lại, dùng thứ này chống lại ta.
Ta đã bảo rồi mà.
Thằng nhãi kia chẳng phải thứ tốt lành gì, Chúc Dao9 hừ lạnh một tiếng.
Bên ngoài là một lối đi, hai bên có mấy căn phòng đá giống nhau.
Trước tiên xem xem xung quanh thế nào đã, cẩn thận một chút.
Nơi này dù sao cũng là di tích thượng cổ, không thể xem thường, Chúc Dao trực tiếp để Anh Lạc bày kết giới phòng ngự ra, lúc này mới đây của một căn phòng đá ra.
Chúc Dao nhìn một cái, chỉ thấy trong phòng có mười mấy cái rương lớn, bên trong đều là các loại hoa quả khô, có lẽ bên trên mấy chiếc rương có trận pháp giữ tươi, thế nên qua bao nhiêu năm như vậy hoa quả vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn tản ra hương thơm mê người.
Thơm quá đi mất.
Anh Lạc lau nước miếng một cái:
Không biết là cái gì?
Anh Lạc vẫn luôn mồm nói lời cảnh cáo, Chúc Dao lại dứt khoát kéo cô ta vào trận pháp, cảnh tượng trước mắt biến đổi.
Di tích này rất rắc rối, phức tạp, dù có Kim linh dẫn đường, nhưng để tìm được pháp khí kia, nhất định không thể...
Chúc Dao gật đầu, thuận tay cầm một món lên, cẩn thận quan sát.
Quần áo có nhiều màu sắc, dáng người cũng khá giống cô, ống tay áo thêu hình phượng hoàng quen thuộc, so với quần áo bình thường thì ống tay áo này đặc biệt nhỏ, bó sát vào cổ tay.
Ta không hy vọng xa vời rằng người khác sẽ biết ơn ta, nhưng vì sao họ lại báo đáp bằng sự thù hận? Thậm chí bọn họ còn không cho ta cơ hội giải thích, trực tiếp gán tội cho ta.
Vậy ta làm điều này...
Chíp chíp chíp...
Kinh linh như đang gấp gáp lắm, nhảy tại chỗ mấy lần.
Dù thế nào cũng phải đi xem một chút.
Chúc Dao tiến lên một bước, đưa tay đụng vào cửa, quả nhiên, một chốc sau, trận pháp dịch chuyển không gian sáng lên.
Cách đó không xa, một cánh cửa đá xuất hiện, cao đến mức không thấy đỉnh.
Ngọc Dao, di tích này rất nguy hiểm.
Anh Lạc nghiệm mặt nói:
Sau cánh cửa này sẽ là nơi cực kỳ nguy hiểm, trận pháp sẽ đưa người ta tới những nơi rất khủng khiếp.
Hoa quả khô.
Chúc Dao trả lời.
Hoa quả khô!
Mắt Anh Lạc sáng lên:
Thứ đó ăn được?
Vừa nói xong, cô ta cầm một quả khô màu tím lên, há mồm cắn một phát, nhưng rồi lại kêu thảm thiết:
Ấy da.
Quả khô kia đột nhiên bốc lửa màu tím, tay cô ta run lên một cái rồi ném nó xuống, nửa ống tay áo bị đốt sạch.
Anh Lạc.
Chúc Dao cầm tay cô ta:
Cô còn có ta, ta tin cô.
Cô ta sửng sốt ngây người hồi lâu rồi mới chậm rãi nở nụ cười, nặng nề gật đầu:
Đúng, ta vẫn còn cô.
Hồi lâu sau...
Ngọc Dao.
Thiết kế kiểu này thật ra khá giống với phong cách của cô.
Cô luôn cảm thấy tay áo cổ trang quá vướng víu, không tiện bằng ống tay áo thẳng của thời hiện đại, cho nên mỗi lần sử phụ làm quần áo cho cô đều sẽ thu gọn phần tay áo lại.
Được, vậy chúng ta đi tìm món pháp khí cuối cùng trước đi.
Nhưng, thương thể của cô...
Nói chuyện đó sau đi.
Chúc Dao đứng dậy, đi sâu vào trong di tích, nghĩ một chút lại móc Kim linh ra, để nó cảm ứng vị trí cụ thể của pháp khí.
Lúc này, câu trả lời của Kim linh là nhảy xuống đất rồi lăn về phía sau.
Điều kỳ lạ là, nơi này không có lấy một quyển sách.
Chúc Dao sờ hình vẽ trên bàn, cứ có cảm giác mình đã gặp ở đâu đó.
A?
Quả nhiên là cô thầm thương trộm nhớ ta chứ gì?
Cút đi!
cũng không muốn tin, khi còn bé bị người ta bắt nạt, tu tiên thì bị người bài xích, trải qua bao khó khăn mới tìm được nhà, lại bị chị mình ghét bỏ.
Khi đó, ta còn có thể tự nhủ, bản thân không thẹn với lương tâm là được.
Anh Lạc tò mò nhận lấy:
Có thứ hoa quả khô thần kỳ như vậy sao, tên là gì thế?
Quả Tử Diễm.
Còn cái kia?
Cô ta chỉ vào một tương đầy thứ quả trắng nõn như tuyết.
Tuyết Ý.
Cô ta lại cầm lên một quả màu đỏ:
Cái này thì sao?
Hồng Như.
Oa...
Cô ta kinh ngạc:
Ngọc Dao, cô lợi hại thật đấy, cái gì cũng biết.
Anh Lạc nhấc nắp rương lên, bên trong tản ra ánh sáng màu vàng, có hạt lớn hạt nhỏ, những hạt giống màu vàng đầy đặn chứa đầy chiếc rương.
Hạt dưa, là màu vàng!
Anh Lạc kinh hô một tiếng.
Chúc Dao bỗng thấy nghẹt thở, hai chân yếu ớt lùi về phía sau, hình vẽ phượng hoàng, ống tay áo đặc biệt, còn có các loại hoa quả khô, những manh mối này hợp lại với nhau.
Di tích này...
Cô em khóc không ra nước mắt:
Thế mà nói có thể ăn?
Cách ăn của cô không đúng.
Chúc Dao thở dài một tiếng, bước tới nhặt lên một quả giống vậy, dùng sức bóp một cái, vỏ ngoài của thứ quả màu tím kia liền vỡ ra, lộ phần nhận tím đậm bên trong, đưa tới:
Hoa quả khô gặp nước là sẽ bốc cháy, chỉ có phần nhân bên trong mới ăn được.
Một con phượng hoàng màu trắng chậm rãi bay ra khỏi cơ thể cô, giương đôi cánh to lớn bao phủ toàn bộ thân thể cô.
Linh lực trong cơ thể bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, lúc này cô mới dẫn từng chút một vào vị trí đan điền, sau đó từ từ chữa trị, dần dần đưa linh khí vào quanh nơi bị tổn thương.
Làm sao?
Cô đi tới.
Cô em đẩy cô đi vào trong:
Mau nhìn xem, nơi này có nhiều đồ, nhiều màu sắc quá.
Chúc Dao không trả lời, xoay người đi ra cửa, bước về phía cuối lối đi.
Ấy ấy ấy, Ngọc Dao, khoan đã, chờ một chút.
Anh Lạc đuổi theo.
ơ ơ ơ!
Cô ta đột nhiên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn phía trước, một chiếc dao găm đen thui đang nằm đó, bỗng thấy không nói nên lời.
Sao có thể như vậy, tại sao trước kia cô ta vào thì gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc, giờ thì không những không gặp phải chuyện gì, giờ vừa vào đã thấy pháp khí luôn?
Ngọc Dao, ta không nhìn lầm chứ?
Chúc Dao cũng không ngờ được sẽ tìm thấy pháp khí dễ dàng đến vậy, chuyển dịch luôn đến chỗ dao găm, nhưng thực sự không nên quá ngạc nhiên mừng rỡ:
Có lẽ là vì có Kim linh dẫn đường.
Cô chỉ cái cục tròn đã nhảy lên bàn, đang định đá con dao găm trên mặt bàn.
Anh Lạc cười khổ một tiếng:
Cô nói đúng, từ khi gặp nhau, từng chuyện cô nói đều ứng nghiệm.
Cho dù là 6thái độ người đời, hay là...
Giọng cô ta đột nhiên nhỏ đi, không nghĩ nữa, tựa như hoàn toàn mất đi sức sống, đôi mắt trống rỗng, tự lẩm bẩ5m:
Nhưng ta vẫn không tin...
Cô cứ nghỉ ngơi một chút đã.
Chúc Dao gật đầu, lại thử thêm lấy lần, nhưng kết quả vẫn giống nhau.
Cứ tiếp tục như vậy, linh khí của cô sẽ ngày càng ít đi.
Linh khí tốn nhiều công thu nhặt, trong nháy mắt lại mất khống chế, chạy tán loạn trong cơ thể.
Phụt...
Ái dà, cô biết điều thì thừa nhận đi! Mặc dù việc này đi ngược với luân thường đạo lý, nhưng cô xem, chúng ta đều đã biến thành hai con chuột trốn chui trốn lủi rồi mà, sao hai chúng ta không thử xem thế nào? Ta không chê cô đâu!
Bà đây chê cô mới đúng ấy? Lúc cô đầu thai, tay run quá nên ấn nhầm chuột chọn sai giới tính à?
Con chuột? Đó là cái gì? Thật đấy, cô mà không chọn ta là phải cô đơn suốt đời luôn đấy.
Chíp chíp chíp chíp...
Kim linh lúc này mới lăn về, cứ như gặp phải chuyện gì vui vẻ lắm, vui sướng vây quanh cô kêu chíp chíp chíp không ngừng.
Chíp chíp, chủ nhân là của ta, chíp chíp, mấy thứ pháp khí nhà ngươi cút đi, chíp chíp...
Chúc Dao không hiểu ra làm sao.
Đan điền của ta không chữa trị được...
Cô lại ngồi tĩnh tâm lần nữa, thử lần thứ hai, nhưng phát hiện kết quả vẫn giống nhau.
Đan điền hoàn toàn không chữa trị được.
Anh Lạc này, hay là cô cứ giữ hết mấy món pháp khí này đi.
Cô cứ cảm thấy nếu mình giữ, một ngày nào đó sẽ bị Kim linh đập hết.
Anh Lạc gật đầu một cái, lúc này mới cất chúng đi.
Đáy lòng bỗng thấy có gì kỳ lạ, không ngờ ngoài mình ra, vẫn còn người có thói quen này.
Ngọc Dao, mau mau tới đây!
Anh Lạc ló đầu ra từ một góc khác của phòng đá, vẫy vẫy tay về phía cô với vẻ mặt hưng phấn.
Cô càng chạy càng nhanh, đáy lòng toát lên sự chua xót, gần như không kiềm chế được sự hoảng loạn trong lòng.
Những thứ đó, những thứ trong phòng kia, cô đều rất quen thuộc, quen đến mức chỉ vừa nhìn là đoán ra được, những thứ đó là dành cho cô.
Những thứ quả khô này ta còn chưa thấy bao giờ.
Làm gì có chuyện đấy.
Đừng có đùa, đây đều là những thứ Phượng tộc thường xuyên dự trữ...
Nói được một nửa, cô chợt dừng lại, trợn to hai mắt, đột nhiên trong đầu nảy ra một phán đoán táo bạo, khiến cô lập tức trở nên hoảng loạn.
Không lý nào lại không chữa trị được.
Nhưng tại sao linh khí trong cơ thể cô lại ngược lại, bị mất đi nhanh hơn, linh khí vừa vào cơ thể liền bị tản ra ngoài.
Cửa đá được khắc một gốc cây khổng lồ, cây chạm đất, lá chạm trời, như đang nổi liền mọi vật trong trời đất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.