• 1,154

Chương 255: Bị kẻ khác bày mưu tính kế


Phong Linh trận không giống với những trận pháp khác, nó không có tác dụng tấn công, nhưng một khi chạm vào nó thì sẽ gây ra â8m thanh cực lớn tựa như tiếng chuông báo động vậy.

Nếu bọn họ vào từ đây, chẳng khác nào nói cho người khác biết, có 3người xông vào cướp pháp khí, người đầu đến đây mau.


Ngọc Dao, cô xem...
Làm thế nào bây giờ?
Ta nhớ rằng hình như9 tòa nhà này làm từ gỗ thì phải.
Chúc Dao bất ngờ hỏi câu chẳng có liên quan gì đến vấn đề.
là một trong những người đã chết.
Dường như biết được cô đang nghĩ những gì, giọng cô ta trầm xuống:
Mau đi đi, nếu thân phận của cô bị bại lộ, sẽ ảnh hưởng đến Di Thần điện.
Chúc Dao ngoảnh đầu nhìn ống sáo trong đống hoang tàn, rồi lại quay sang nhìn Anh Lạc đang bị đám đông vây quanh tấn công bên trong chiếc chuông đồng.
Chúc Dao nghiến răng, vung kiếm tấn công một tu sĩ Nguyên Anh về phía mình.
Cô trực tiếp kêu gọi kiểm ý.
Thế nhưng cô chỉ đành gắng gượng cầm cự, liều mình kéo cô em Anh Lạc ở bên trong ra ngoài, nhìn lại lần nữa thì giờ bàn tay cô đã máu me be bét, thịt nát xương tan.
Đau chết bầm cô rồi.
Chúc Dao gọi kiểm ý về, phượng hoàng sét đột nhiên đập cánh bất ngờ chuyển hướng bổ nhào về phía một tu sĩ khác.
Chúc Dao gật đầu, bên ngoài tòa nhà này phòng ngự rất nghiêm ngặt, rất khó để đi vào từ bên ngoài, nhưng mở đường từ bên trong thì không.
Tòa nhà này vốn được chế tạo từ gỗ, trận pháp sẽ không phòng bị chính tòa nhà này, nếu như các nguyên liệu gỗ bên trong bắt đầu mọc mầm sinh trưởng thì trận pháp sẽ không bị khởi động.
Chỉ cần tòa nhà gỗ tự mình mở ra một lối vào, đồng nghĩa với việc trận pháp bị vô hiệu hóa.
Mẹ kiếp, cô biết ngay mà, cái tên Đinh Xuân Thu chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Cuối cùng thì cô cũng nghĩ ra được điểm không hợp lý lúc nãy nằm ở đâu, trận pháp bên trong toà nhà đều là phòng ngự người bên ngoài đi vào, chứ không phải phòng ngự người bên trong đi ra.
Nếu quả thật là trần thủ pháp khí, không thể nào chỉ phòng vào mà không phòng ra được.
Tuy vậy cũng tốt, phía sau đã không còn truy binh, dựa vào tốc độ bay lúc nãy, đám người được cắt cử truy đuổi cũng khó lòng bắt kịp.

Phía trước là đâu?
Chúc Dao nhìn thấy mờ mờ phía trước có một ngọn Phù Phong, nhưng không biết tại sao xung quanh lại không hề có linh khí trôi nổi.

Nơi đó là di tích cổ.
Mắt Anh Lạc sáng lên, giải thích:
Chính là nơi Ma tộc trú ngụ trước kia.

Chúng ta vào đó đi!
Chúc Dao nói ngay tắp lự, không đơn giản chỉ vì pháp khí cuối cùng đang nằm ở đó, mà còn bởi vì liên quan đến Ma tộc nên rất nhiều tu sĩ sẽ không dám mạo phạm đến gần.
Đinh Xuân Thu đã tính toán trước từ lâu, hắn chỉ đợi cô dâng mình đến tận cửa.
Toà nhà mà Chúc Dao vừa mới bay ra khỏi ban nãy đã sụp đổ trong tích tắc, chiếc chuông đồng bay ra ngoài kia đã biến thành hình dạng cao bằng đầu người, tiếng chuông chấn động, ấy vậy mà chuông đồng chấm chậm trở nên trong suốt, hé lộ nàng thiếu nữ tuyệt đẹp, thướt tha bên trong.

Anh Lạc!
Chúc Dao sửng sốt, cô ta bị nhốt trong chuông đồng lúc nào vậy? Hơn nữa còn trở về với tướng mạo vốn có.

Cái này...
Cô cũng mất hồn mất vía, khi nãy trong toà nhà hoàn toàn không có dao động của trận pháp, rốt cuộc thì trận pháp này xuất hiện như thế nào?
Mau tránh ra.
Bốn sợi xích sắt trước mắt các cô không hề dừng lại mà lao về phía hai người họ.
Chúc Dao đẩy Anh Lạc ra xa mấy tấc, phi người lùi về.
Vừa khéo lùi về phía cửa, cô đang định niệm chú khống chế bốn sợi xích kia, Anh Lạc bỗng hét lên một tiếng, mặt mày tái nhợt.

Ngọc Dao.

U?

Quả nhiên...
người cô thích là ta ư?

Chúc Dao sa mạc lời.
Đừng có ép ta vứt cô xuống.
Suốt chặng đường, Chúc Dao bay như điên, vốn dĩ đan điền bị rách, linh khí đã tiêu tán mất bảy tám phần, ban nãy lại cưỡng ép kêu gọi kiểm ý, cô cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy, có vẻ linh khí của cơ thể sắp chạm đáy.
Bay được một lát, cô liền giao công tác ngự kiểm cho Anh Lạc, chỉ có điều tốc độ bay rõ ràng đã giảm đi.
Do đi vào từ trên mái nhà cho nên vừa đặt chân vào là đã ở trên tầng cao nhất, bên trong được đặt một số linh kiểm, nhưng lại không có pháp khí mục tiêu.
Hai người tìm kiếm suốt cả quãng đường, mãi đến khi xuống đến tầng một mới trông thấy một cây sáo trúc màu xanh đen được đặt trên một cái kệ cao, trên thân sáo có làn khí đen đang vần vũ không ngừng, ngoài ra còn có dòng chữ màu vàng kim mờ mờ ẩn đằng sau.

Tìm thấy rồi.
Chúc Dao quan sát cây sáo, trong lòng dự cảm không lành càng lúc càng cuộn trào dữ dội:
Ta cứ cảm thấy chặng đường này quá thuận lợi.

Pháp khí trước cũng rất thuận lợi đấy thôi, không phải ư?
Anh Lạc đáp.

Anh Lạc, quả nhiên là Anh Lạc, là cái người đã chết rồi kia!
Trong đám đông thốt lên cầu kinh ngạc.

Sao cô ấy có thể sống lại được? Không phải cô ấy đã bị hồn phi phách tán rồi ư?

Vậy thì Ma tộc đâu? Không phải cũng sống lại rồi chứ?

Trời ơi, cái cô gái còn lại chắc không phải là Ma tộc đâu nhỉ.

Lẽ nào muốn cướp pháp khí.

Các vị!
Đinh Xuân Thu đột nhiên cất cao giọng:
Anh Lạc đã bị Ma tộc mê hoặc, đã trở thành ma nữ, vì muôn dân thiên hạ, hôm nay tuyệt đối không thể tha cho hai ả Ma tộc này được.
Đám đông nghe thấy vậy, ầm ầm rút vũ khí, lăm lăm khí thể định quyết chiến một trận.
Chúc Dao tức ói máu, cô biết một khi thân phận của cô em bị bại lộ, đám người này sẽ đồng loạt công kích.
Nói cũng đúng! Anh Lạc tiến thêm một bước, định bụng bước tới lấy cây sáo, nhanh như điện xẹt xung quanh bất ngờ xuất hiện các trận pháp.

Cẩn thận!
Chúc Dao theo đà kèo Anh Lạc ra khỏi vị trí đó, trong phút chốc nơi mà Anh Lạc vừa đứng tức thì xuất hiện bổn sợi xích sắt lao vút lên.
Trói buộc vị trí trung tâm lại, nếu như cô không hành động nhanh kéo Anh Lạc khỏi đó thì cô ta đã bị xiềng xích giam cầm.
Anh Lạc sững sờ một lát 6rồi gật đầu đáp:
Đúng vậy.

Pháp thuật hệ Mộc là sở trường của cô à?


Cũng bình...
bình thường.

Vậy là đ5ược rồi.
Chúc Dao đáp:
Cô trực tiếp thúc đẩy năng lực sinh trưởng của tòa nhà này đi, để tất cả vật liệu hệ Mộc ở đây thức tỉnh, sau đó phát triển hết mức là được rồi.

Ý cô là...
Hai mắt Anh Lạc bừng sáng.
Lôi áp ngập trời, sức ép lớn đến mức đám đông liên tục khuỷu xuống đất.
Nhân cơ hội này, Chúc Dao kéo cô em ra, bay như điện thắng một đường về hướng Đông.

Ngọc Dao, cô không nên...

Ngọc Dao!
Chúc Dao không kịp phản ứng, một giây sau cô bèn cảm thấy có thứ gì đó đang phóng về phía mình, đánh một cú như trời giáng vào lưng cô, cánh cửa ra vào không biết từ lúc nào đã được mở ra, ánh sáng đỏ bừng sáng chói loá, phút chốc chiếu sáng cả toà nhà.
Chúc Dao hộc máu tươi, bên tai bất ngờ truyền đến một tràng âm thanh tiếng chuông kêu tinh tinh tinh.
Cực kỳ chói tai, vô cớ khiến lòng con người ta chấn động.
Anh Lạc chịu không nổi, há miệng thổ huyết.

Anh Lạc!
Chúc Dao gắng gượng cơn đau, định đến chỗ Anh Lạc.
Đột nhiên một chiếc chuông đồng bay vào trong toà nhà, âm thanh chói tai vang lên liên tục truyền tới từ bên trong chuông, hơn hết chuông đồng càng lúc càng to lên, chẳng mấy chốc đã choán hết diện tích của tầng lầu, Chúc Dao buộc phải lách mình bay ra khỏi toà nhà, nhưng cô trông thấy bên ngoài đã tụ hợp những tu sĩ Nguyễn Anh kỳ của các phái từ lâu, còn kẻ dẫn đầu chính là Đinh Xuân Thu.
Nếu như là bình thường, cô chẳng xem đám người này ra gì, nhưng vừa rồi chiếc chuông đồng quỷ quái kia đã trực tiếp làm chấn động, vỡ mất đan điền của cô, có thể cầm cự đã là khá lắm rồi.

Ngọc Dao.
Thình lình truyền âm của Anh Lạc vang lên trong đáy lòng:
Lấy sáo trúc xanh rồi chạy ngay đi! Nhớ là cô đã hứa với ta sẽ giải quyết triệt để Ma tộc.
CMN, cô em, có cần trở thành thánh mẫu vậy không? Thời điểm này mà vẫn một lòng nghĩ đến Ma tộc, đám người đó muốn giết cô đấy.

Ta vốn...

Được rồi, vào thôi!
Anh Lạc mừng ra mặt, thoắt cái đã bước vào trong trước.
Chúc Dao ngập ngừng nhìn lối đi vừa được mở ra và trận pháp vẫn mang cái gì đó ghê người bên dưới cửa ra vào, thình lình có một cảm giác mọi chuyện đã diễn ra quá dễ dàng, ảo giác chăng?
Mau lên Ngọc Dao!
Anh Lạc ở bên trong thúc giục.
Chúc Dao kìm nén những nghi hoặc trong đáy lòng xuống rồi bước vào trong theo Anh Lạc.
cứu ta.
Anh Lạc bỗng mở lời.

Không cái rắm!
Chúc Dao thật muốn ngoảnh đầu phun đầy mặt cô ta, cũng không cần quan tâm Anh Lạc tin hay không, cô cứ nói thẳng ra:
Bà đây thành thật nói cho cô biết, mục đích của ta không phải là vì đám Ma tộc chết tiệt đó mà là vì cứu sống cô cơ.
Cô em sững sờ.
Rất lâu, rất lâu sau...
Bất thình lình một con phượng hoàng sét bay vút lên trời xanh, lập tức tiếng hót sắc nhọn vang vọng khắp tầng mây, thực sự đã trấn áp tiếng chuông đồng kia.
Chúc Dao vừa xoay tay một cái, phượng hoàng sét đã lao sầm sập về phía chiếc chuông đồng, nom thấy chuông đồng phát ra một tiếng răng rắc, xuất hiện vết nứt.
Cô bay thẳng về phía đó, vươn tay thò vào trong vết nứt, trong nháy mắt cánh tay trái như thể bị hàng trăm hàng vạn cây kim đồng đâm qua, đau đến mức không còn cảm nhận được cánh tay của mình nữa.
Nhưng pháp thuật này chỉ có linh căn hệ Mộc mới có thể thực hiện, dù cho người có linh căn hộ tôi như cô chuyển đổi linh khí, ít nhiều gì vẫn sẽ mang theo hơi thở của linh khí hệ Lôi, rất dễ bị trận pháp phát hiện.
Còn Anh Lạc là Ngũ linh căn, để cô ấy ra tay thì vừa hay.
Anh Lạc niệm một pháp thuật hệ Mộc, thúc động linh khí, chẳng mấy chốc, nguyên liệu Mộc ở trên mái nhà đã bắt đầu nhú lên một mầm xanh, hơn nữa càng lúc càng phát triển tươi tốt, chầm chậm hội tụ lại về phía hai người các cô, đan xen lại với nhau, sau cùng biến thành một con đường hình tròn làm từ cây cối, vươn mình ra từ mái nhà, giống như thực sự mở ra một cánh cổng bên trên trận pháp.
Đương nhiên Anh Lạc hiểu được suy nghĩ của cô, ngay tức khắc ngự kiếm bay vào toà cung điện kia.

Toà cung điện nguy nga vô cùng, xung quanh đều là các trụ đá khổng lồ tối thiểu cao bằng một toà nhà ba tầng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.