Chương 254: Xuất phát đến giáng linh phong
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1569 chữ
- 2022-02-04 04:36:01
Chúc Dao lặng lẽ tặng một like cho Anh Lạc, sau đó khách sáo thêm đôi ba câu với tên Đinh Xuân Thu đó, rồi hai người nhanh chóng đánh bài chuồn, cuối8 cùng thì cũng thấm thính được vị trí cụ thể.
Ngọc Dao, ta thấy có lẽ chúng ta có thể nói sự thật về chuyện này cho Đinh chưởng môn.
Anh L3ạc ngần ngại ngỏ lời:
Ta nghĩ người như huynh ấy sẽ có thể thấu hiểu chuyện này.
Chúc Dao quặn thắt lòng, nhanh như cắt kéo lấy cô em, nghiêm nghị9 đáp:
Không được, tuyệt đối không thể để hắn biết thân phận của cô.
Cô em, cô đừng ngốc nghếch.
Anh Lạc nhíu mày, một lúc lâu sau mới đáp:
Ta hiểu ý của cô, nhưng mà...
vừa nãy cô cũng thấy rồi đấy.
Chúc Dao nghiên cứu một lúc lâu mà vẫn không biết nên làm thế nào mới phải.
Hay là, chúng ta có thể sử dụng thử phương pháp trước đây, thêm vào đây một mắt trận đi?
Anh Lạc kiến nghị.
Trận pháp trong núi vẫn còn ổn chút, còn trận pháp trên cánh cửa toà nhà chính là Thiên Canh Phục Giáng mà tên Đinh Xuân Thu nói trước đây.
Trận pháp này được hình thành từ tổ hợp của hàng trăm trận pháp lớn nhỏ, muốn vào được bên trong bắt buộc phải dành ra vài ngày để giải trận, không thì không được.
Lúc huynh ấy nhắc đến ta là thật sự đang cảm kích, muốn báo đáp ta, không phải giả dối đâu.
Mặc dù chưa chắc là có tình cảm riêng tư nhưng tấm lòng huynh ấy là thật.
Tuân lệnh!
Buổi sáng bọn họ nghe ngóng được rằng Giáng Linh Phong kia là cấm địa của phái Điểm Trận, ngay đến cả đệ tử trong phái cũng không được tuỳ tiện đến gần.
Nhưng...
Chúc Dao tiếp tục:
Di Thần điện bị các phái chèn ép bao nhiêu năm nay, từ vị trí dẫn đầu của tu giới tụt thẳng xuống vị trí hiện tại, hơn thế nữa còn khó giữ vững được địa vị môn phái hàng đầu tu tiên giới, nhưng có môn phái nào đứng ra nói đỡ một câu nào chưa?
Hắn thân là chưởng môn của một phái, một mặt vừa cảm thấy Di Thần điện thân thiết, một mặt lại giả câm giả điếc, thấy chết không cứu? Đây thật sự là những việc nên làm để báo ơn ư?
Nếu như hắn chỉ muốn báo đáp một mình cô, thì tại sao lại nói ra những lời đặc biệt hậu đãi Di Thần điện như thế?
Suy cho cùng, hắn chỉ biết ơn, nhưng không muốn báo ơn mà thôi.
Anh Lạc, cô bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng lại xem, nếu như bây giờ hắn biết cô đã tái sinh, hắn sẽ không mảy may do dự đứng về phía cô thật không?
Hay, ta nên hỏi rằng, nếu như hắn biết được mọi chuyện, mối ân tình này có còn tồn tại được hay không?
Anh Lạc trầm mặc không nói, rất lâu sau vẫn chẳng nói chẳng rằng, hàng lông mày thì nhíu chặt.
Cô không cảm thấy cầu trước đập câu sau chan chát à?
...
Mặt Anh Lạc vẫn cứ ngẩn tò te ra không hiểu gì.
Cho nên bọn họ chỉ đành đợi đến tối mới ra tay hành động.
Lúc trước Chúc Dao che giấu thân phận đi do thám địa hình một chút, trong núi có các trận pháp được bố trí rải rác, đỉnh núi chỉ có một tòa gác cao, bên trong được bố trí trận pháp dày đặc.
Đáng tiếc đã không còn cơ hội nữa đúng không? Nhưng, đúng là không còn cơ hội nữa ư?
...
Trước đây cô chết rồi, đích thực là không có cơ hội.
Chúc Dao tiếp lời:
Hắn cũng nói mình có cảm giác gần gũi với đệ tử Di Thần điện, bởi vì cô xuất thân từ Di Thần điện.
Vả lại!
Anh Lạc cười khúc khích:
Quan hệ của ta với huynh ấy cũng đã đến đâu đâu mà, bây giờ nói những chuyện này hình như hơi sớm.
Hầy, muốn tìm một người đàn ông vừa mắt trên thế gian này khó đến thế
Đến lúc màn đêm sắp bao trùm vạn vật, cô ta mới đến tìm cô.
Ta đã suy nghĩ kỹ rồi.
Cô ta lại trở lại với dáng vẻ trẻ trâu bình thường, vỗ vào lưng cô:
Ta biết cô có lý lẽ riêng của mình, nhưng ta không tài nào tin được điều đó, nếu như không tận mắt chứng kiến, thì ta vẫn
Anh Lạc buông tiếng thở dài, vẫn nghiêm tú6c nói:
Ngọc Dao, huynh ấy quả thực không phải người xấu đầu, cô có thể tin tưởng người vừa mới quen biết như ta, sao lại không thể tin huynh ấy chứ5?
Bởi vì bà đây đến cứu cô chứ còn sao! Chúc Dao thở dài thườn thượt, cô cảm thấy giờ chính là thời điểm nói chuyện đời người cô em rồi đây.
Nếu không có thật sự sợ rằng cô ta sẽ hành động không suy nghĩ, lao vào ái tình anh dũng tiến lên.
Trên đời này vẫn còn một câu, gọi là lấy oán báo ơn.
Đôi mắt Anh Lạc trợn trừng trừng, nhìn cô với vẻ tức tối.
Ta biết cô muốn nói hắn không phải người như vậy.
Chúc Dao ngắt lời Anh Lạc, cô không bận tâm dùng những lời ác ý nhất để phỏng đoán những người ở thế giới này, bởi vì cô đã nhìn thấy tương lai từ lâu, nhưng Anh Lạc không biết.
Chắc hẳn pháp khí kia đang nằm bên trong.
Chúc Dao dẫn Anh Lạc đi vào bằng đường sau núi, suốt đường đi họ đều cẩn trọng từng li từng tí để tránh vô vàn trận pháp, chẳng dễ dàng gì mới có thể đến được toà nhà kia.
Xuỳ xuỳ! Không đúng, phải là có công mài sắt có ngày nên kim.
Hầy, hình như nó vẫn kỳ kỳ thế nào ấy?
Phía trước còn cả đống đàn ông đang chờ cô ấy chứ.
Nói cũng đúng.
Anh Lạc vuốt ve mặt mình:
Không có lý nào một người có dung mạo xinh như hoa giống ta mà lại không tìm được đàn ông!
Cô ta bất ngờ quay sang đánh giá Chúc Dao từ đầu đến chân:
Cô thì nguy hiểm hơn đấy.
Biến sang chỗ khác!
Chúc Dao đạp cô ta một cái:
Nhanh nhanh đến cái nơi Giáng Linh Phong kia đi kìa.
Anh Lạc, nếu như là cô, nếu một người có ơn lớn với cô.
Nhưng người đó đã chết, mà cô muốn báo ơn thì phải làm sao?
Chúc Dao mỉm cười.
Đến đây Anh Lạc mới hiểu ra vấn đề, đôi mắt cũng tối sầm xuống.
Cô sẽ chăm sóc cho người nhà của người ấy, cô sẽ giúp đỡ những người mà ân nhân quan tâm trong khả năng của mình.
muốn giữ niềm tin ấy của ta.
Ta sẽ không nói thân phận thật của mình cho huynh ấy, cứ lấy được pháp khí trước đã rồi hãy nghĩ đến những chuyện rối như tơ vò này.
Chúc Dao gật đầu đồng ý, mỗi người đều có sự kiên định và nguyên tắc của riêng mình, cô thấu hiểu điều đó.
Anh Lạc, đã gần một nghìn năm rồi, ta tin rằng trong ấn tượng của cô thì hắn là một người tốt.
Nhưng sao cô có thể khẳng định con người hiện giờ của hắn như thế nào?
Chúc Dao nhấn mạnh từng câu từng chữ:
Con người luôn thay đổi.
Không ai lường trước được chuyện tương lai, cho nên ta sẽ không tranh luận những chuyện chưa xảy ra với cô, chúng ta hãy nói về chuyện trước đây.
Hắn luôn mồm luôn miệng nói cô là ân nhân của hắn, hắn vẫn luôn mong muốn báo đáp cô.
sao?
Chúc Dao vỗ vỗ vai cô, nghiêm túc nói rằng:
Cô phải tin trên thế giới này vẫn còn tình yêu đích thực, dù hoa đã có chủ nhưng chỉ cần nỗ lực, không gì là không...
Được thôi, ta thừa nhận vừa nãy hắn đúng là thật lòng.
Chúc Dao gật đầu, hai mắt Anh Lạc vừa ánh lên nét vui mừng thì cô đã bẻ hướng:
Nhưng, sao cô có thể khẳng định, nếu như hắn biết được mọi chuyện thì hắn sẽ tin lời cô nói?
Anh Lạc khựng lại, cái này chẳng phải rất rõ ràng hay sao, nếu đã tin cô, đương nhiên sẽ...
Anh Lạc!
Chúc Dao nghiêm nghị nói, giọng nói vô cùng nặng nề:
Cảm ơn, không có nghĩa nhất định sẽ báo ơn.
Chúc Dao biết trong phút chốc Anh Lạc sẽ không thể suy nghĩ thấu đáo, muốn hoàn toàn lật đổ một hình tượng mình đã cho rằng là như thể trong bao nhiêu năm, đừng nói là cô ta, ngay cả cô cũng sẽ vậy thôi.
Nếu như nghe có người gièm pha về sư phụ cô hoặc là tên nhóc thối, hay gây bất lợi cho cô, chắc là cô sẽ xông vào liều mạng với cái người ăn không nói có, đặt điều kia.
Anh Lạc chỉ lặng im không nói đã coi như là tốt tính lắm rồi.
Anh Lạc mất cả một ngày suy nghĩ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.