Chương 253: Cô đừng thích hắn nữa!
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2884 chữ
- 2022-02-04 04:36:03
Có vẻ hắn đang cởi quần, một hồi mới tháo dây quần ra.
Nghe thấy rõ ràng Anh Lạc hít ngược một hơi, khóe miệng Chúc Dao cứng đờ, 8lặng lẽ đưa chiếc khăn tay sang:
Lau máu mũi đi!
Ừm.
Anh Lạc máy móc nhận lấy, lại lau máu ra khắp mặt mình.
Có cần làm lố v3ậy không? Không phải hắn vẫn còn đang mặc quần nhỏ sao? Chúc Dao lắc đầu, có chút căm ghét nhìn bóng lưng kia.
Khi hai cô đang rơi vào bế tắc, bỗng đột nhiên và phải tên khốn kia.
Nhị vị đạo hữu đấy à, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Đinh Xuân Thu gật đầu với hai cô, nở nụ cười khách sáo.
Khuôn mặt Anh Lạc đỏ bừng lên, núp sau lưng Chúc Dao theo quán tính.
Bất cứ ai nghe thấy câu nói vô nghĩa kiểu như nam thần cô đang yêu thầm là một tên khốn đều sẽ muốn treo đối phương lên mà đánh.
Cô nên vui mừng vì Anh Lạc không tuyệt giao với cô, mà là bắt đầu nghiêm túc cùng cô bàn chuyện xưa.
Ngọc Dao, cô không biết, chúng ta không giống với các tu sĩ khác.
Ngọc Dao, cô không biết, những ngày tháng trước kia ta sống không hề tốt, thật ra hắn cũng giống ta.
Đinh Xuân Thu lại liếc nhìn hai người họ lần nữa, một lúc sau nở nụ cười khách sáo, như thể đã tiếp nhận lời hai người nói:
Hóa ra là người của Dị Thần điện, nói ra ta cũng tính là có quan hệ thân thiết với Dị Thần điện, cung chủ trước đây của quý phái và ta...
Đáng tiếc!
Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn ra xa, tựa như hồi tưởng lại chuyện gì đó, thở dài một tiếng.
Chúc Dao cảm nhận rõ ràng bàn tay nắm áo cổ của cô em ở sau lưng siết chặt lại.
Ta...
Có lẽ Anh Lạc cũng đã nhận ra sự bất thường của Chúc Dao, ở phía sau đây đẩy cô, thấy cô vẫn không phản ứng, cuống cuồng định nhận tội:
Ta...
Bọn ta không phải cố ý...
lén...
Bọn ta là đệ tử của Di Thần điện, bon ta đi lạc.
Đột nhiên Chúc Dao phản ứng lại, bắt đầu trợn mắt nói bừa.
Giám định hoàn tất: Th6ứ phẩm! Lòng hiếu kỳ ban nãy đã bay biến mất phân nửa, thế nhưng trái ngược với sự hô hấp của Anh Lạc ngày càng dồn dập, vẻ mặt ngây ngố5c, chết tiệt, sắp chảy cả nước miếng ra luôn rồi? Tốt xấu gì cô cũng là nhân vật cấp nữ thần mà.
Đừng bước lên con đường của mấy gã dâm dê quái dị chứ!
Hắn chính là cái tên cô chấm ư?
Trong đầu Chúc Dao lóe lên một tia sáng, bật thốt hỏi.
...
Không quan trọng ở chỗ nào cơ chứ?
Thật ra cũng không nhiều đâu...
Gương mặt cô ta ửng đỏ, ấp úng nói:
Cũng chỉ từ lúc hắn gia nhập phái Điểm Trận mà thôi.
WTF, từ lúc ấy đã bắt đầu, đã mấy trăm năm rồi ư? Cô còn dám nói không nhiều ư? Đây rõ ràng không phải là dâm dê, mà là phạm pháp đó!
Thế sao cô không theo đuổi hắn luôn đi?
Chúc Dao trợn mắt nhìn cô ta, trước đây cô ta là cung chủ của Di Thần điện, địa vị chỉ xếp sau điện chủ, hơn nữa lại có khuôn mặt đó, chỉ cần là một thằng đàn ông có lý trí đều khó mà từ chối được mà? Anh Lạc gãi đầu:
Trước đây tu vi của hắn thấp, ta...
ta sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn, bây giờ càng...
Do cô ta không muốn để người ta nói hắn dựa hơi phụ nữ để thăng tiến à?
Chúc Dao nhún vai, cô có phần không hiểu được lối suy nghĩ của mấy người này, đối với cô chuyện tình cảm rất đơn giản, thích chính là thích, cách nhìn của người khác có quan trọng đến vậy không? Cũng chẳng phải yêu người khác.
Anh Lạc sững người, trong nháy mắt phóng đi, trốn sau lưng cô hệt như con chuột nhắt.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cái đồ thỏ để! Sóng nước rơi xuống, lộ ra gương mặt của người đàn ông vẫn luôn xoay lưng về phía bọn họ.
Chúc Dao lại sửng sốt, bất ngờ trợn tròn mắt, nhìn hắn trừng trừng.
Kể từ khi đó, hai người họ bèn giấu nhẹm chuyện của Đinh Xuân Thu, cả hai biết ý nhau nên không nhắc đến người này nữa, bắt đầu chú tâm tìm kiếm món pháp khí được giấu tại phái Điểm Trận.
Lần này số lượng người tham gia tranh tài rất nhiều, Chúc Dao và Anh Lạc lặng lẽ đến, ẩn giấu thân phận nhằm thuận tiện cho việc tìm kiếm pháp khí, cho nên Văn Dục không hề biết chuyện này.
Nhưng không biết vì nguyên do gì mà hai cô mãi không tìm thấy bóng dáng của món pháp khí đó đâu.
Nếu hai vị không biết địa hình trong đỉnh núi này, thế thì cứ theo ta đi.
Nói rồi, hắn xoay người làm động tác mới, đi trước dẫn đường.
Trên trang phục màu đen mang theo chút ấm áp, mái tóc còn có giọt nước nhỏ xuống trông ôn hòa và thân thiện một cách khó tả.
Anh Lạc lại không nhịn nổi nữa, truyền âm cho cô, điên cuồng không ngừng nói trong đầu cô:
Ngọc Dao, hắn nhớ ta, thế mà hắn vẫn nhớ ta!
Im đi!
Chúc Dao ngoảnh đầu trùng cô ta, thuận tay thi triển pháp quyết cho cô ta, hong khô con chuột lột này, rồi mới kéo cô ta theo cùng người ở đằng trước.
cung chủ.
Đúng thế.
Đinh Xuân Thu tiến lên một bước, ánh mắt khẩn cầu nói:
Anh Lạc cung chủ không chỉ là ân nhân của ta, mà còn là ân nhân của cả tu chân giới.
Cô em thoắt cái đã nhoẻn miệng cười tít cả mắt:
Đinh chưởng môn quả khen.
Không, Anh Lạc cung chủ xứng đáng nhận những lời đó.
Hắn kiên định nói:
Tại hạ vẫn luôn mong muốn được gặp lại cô ấy, nếu như cô ấy có thể...
Sao nhị vị không ở tiền điện xem cuộc tranh tài?
Bọn ta đang định qua đó đây.
Chúc Dao đáp, liếc nhìn hắn từ đầu đến chân:
Sao Đinh chưởng môn không ở phía trước chủ trì cuộc tranh tài, mà lại rảnh rỗi chạy đến đây đi dạo thế này?
Hắn nhoẻn miệng cười, như thể không mảy may bận tâm đến sự thất lễ của cô, từ tốn nói:
Ta cũng đang định đến tiền điện, trùng hợp thay lại gặp hai vị, cho nên tiện đường ghé chào hỏi dăm ba câu.
..
Chúc Dao trợn ngược hai mắt, cô không tin hẳn có lòng tốt như thế.
Tại hạ chỉ cần gặp được đệ tử của Di Thần điện, bèn cảm thấy gần gũi xiết bao.
Hắn thở dài một tiếng, dường như nhớ đến chuyện gì đó:
Nhớ đến lúc đầu ta vẫn còn là một đệ tử Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, cơ duyên trùng hợp thể nào mà có được sự chỉ điểm của các nhân quý phái, đến nay ta vẫn còn khắc tạc trong lòng.
Đáng tiếc thay ân nhân đã bị Ma tộc hãm hại.
Anh Lạc nghe thấy vậy, hai mắt lập tức trở nên sáng ngời:
Đinh chưởng môn, người chưởng môn đang nói đến có phải là Anh Lạc...
Bọn ta là một loại người.
Ngọc Dao, cô không biết, ngày đầu tiên hắn gia nhập tiên môn, ta đã quyết định dùng hết sức mình giúp hắn.
Ngọc Dao, cô không biết, một người không có hy vọng sống, khổ sở nhường nào...
Chúc Dao quả thật không biết, nhưng cô lại biết, mai sau cô ngốc này vì sự tín nhiệm ấy mà phải trả cái giá lớn mức nào.
Anh Lạc, vậy ta hỏi cô, nếu như có một ngày.
Hắn phản đối cô tìm pháp khí, cật lực ngăn cản cô giải quyết Ma tộc.
Cuối cùng Chúc Dao không nhịn nổi nữa, tiến lên trước một bước, ấn vai cô ta, kéo cô ta quay về:
Anh Lạc, nếu như...
nếu như ta nói ra những lời sẽ khiến cô tuyệt vọng, quên hắn đi, cách xa hơn một chút.
Cô có nghe không?
Hả?
Anh Lạc ngây người, liếc mắt quan sát cô, thấy cô không hề có ý đùa cợt nào, đáy lòng trầm xuống, hoảng hốt hỏi:
Ngọc Dao, cô...
Chỉ có gương mặt của hắn là rõ nét trong câu chuyện.
Bây giờ xem ra, không chỉ vì người đó đánh cô ta một đòn trí mạng, mà còn vì người đó chiếm vị trí quan trọng trong cuộc đời cô ta.
Cô em Anh Lạc không trả lời cô như trong dự liệu.
Trước khi cô đến đây đã sớm thay đổi dung mạo, che giấu tu vi.
Người khác nhìn vào, bọn họ chỉ là hai đệ tử tu vi ở giai đoạn Kim Đan mà thôi.
Vòng tới vòng lại liên lạc đến nơi này, làm phiền chưởng môn rồi, xin tiền bối thứ lỗi.
Chúc Dao lập tức vung tay lên, biển ra kết giới phòng ngự, sau đó nhanh chóng nhấc cô em Anh Lạc ở trong nước lên.
Dạo gió đánh lên mặt nước văng bọt nước tung tóe, kịp thời bị kết giới chặn lại.
Các ngươi là ai?
Giọng nói ban nãy lại vang lên lần nữa, phía nước bắn tung tóe kia, người đàn ông áo đen rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề đang cất bước đến.
Nếu như nửa còn lại thật sự coi trọng kiểu danh tiếng vô nghĩa này hơn cả tình cảm, thể cũng chỉ có thể chứng minh cô bị mờ mắt, lần sau nhìn kỹ là được.
Hà tất phải lo sợ rụt rè, tự mình làm khổ mình.
Ngọc Dao, ta chỉ muốn ngắm nhìn hắn từ xa, coi như cô giúp ta một lần đi.
Anh Lạc vỗ vai cô, vẻ mặt khí khái ngời ngời nói:
Bù lại, sau này cô thích anh chàng nào, ta cũng giúp cô nhìn trộm hắn.
Cút!
Chúc Dao không nhịn nổi, giơ chân đá cho cô ta một cú.
Cô sẽ lựa chọn như thế nào?
Chúc Dao chỉ hỏi một câu này.
Thế thì không giống nữa, đây là chuyện trọng đại của thế gian này, cho dù thế nào đi nữa, chuyện của Ma tộc nhất định phải giải quyết.
Vẻ mặt cô ta đầy kiên định, đáp từng câu từng chữ.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, ít ra cô ta vẫn là một cô gái có tam quan đoan chính.
WTF!
Các ngươi là đệ tử phái nào?
Người đàn ông nhìn bọn họ, không biết có phải ảo giác hay không, đáy mắt của hắn thế mà lộ ra vẻ kinh ngạc, mãi lúc sau mới nói:
Không biết hai vị có chuyện gì mà vào tận sau núi của phái Điểm Trận ta?
Chúc Dao không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, không hề chớp mắt.
Đinh Xuân Thu không khỏi có chút không vui nhíu chặt mày.
không phải cô cũng chấm hắn đấy chứ?
Nhảm nhí!
Chúc Dao lừ mắt liếc cô ta:
Sao bà đây có thể chấm hắn chứ! Chỉ có đồ ngốc cô mới coi hắn như bảo bối thôi.
Thế sao cô...
Bất kể thế nào, dù sao hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau được.
Ngọc Dao...
Cô ta nhìn cô chằm chằm, đột nhiên tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt kinh hãi nói:
Cô...
không phải là chấm ta rồi chứ?
Chúc Dao nhấc chân đá cô ta:
Cút đi cho bà nhờ!
Rốt cuộc vì sao chứ?
Anh Lạc xoa cái mông bị đá đau điếng, vẻ mặt mù mờ:
Dù sao cô cũng phải cho ta lý do chứ?
...
Chúc Dao trầm mặc, đáy lòng cáu gắt lại càng ngày càng hăng, thật lâu sau mới dịu giọng nói:
Sẽ có một ngày cô bị hắn hại chết.
Đúng là bị hắn hại chết, bởi vì theo như kịch bản thì cô đã nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông khi nãy chính là người đã dẫn theo các phái vây đánh Anh Lạc, hơn nữa còn đấm cho cô em này một nhát.
Sự thê lương và tuyệt vọng lúc ấy ngay cả Chúc Dao cũng có thể cảm nhận được.
Nếu như nói sự phản bội của người đời là nguyên nhân khiến cô em này sinh ra oán khí, thể thì gã Đinh Xuân Thu kia chính là ngòi nổ châm ngòi tất cả.
Trước kia cô không hiểu vì sao trong câu chuyện của cô gái này, mặc dù cô có thể xem hiểu hết tất cả mọi chuyện, nhưng diện mạo của tất cả mọi người đều không rõ ràng, ngoại trừ Đinh Xuân Thu kia.
Cô cũng đã để Kim linh tìm kiếm nhưng cũng không thu được kết quả gì.
Cô em nói rằng pháp khí lần này là một cây sáo trúc xanh, được chế tạo từ cây trúc xanh nghìn năm, đó là pháp khí hệ Mộc.
Kim linh không tìm được âu cũng là chuyện thường tình.
Anh chàng của bà đây không cần cô ngắm cùng, cô đã ăn vào bụng từ lâu rồi!
Ôi chao!
Anh Lạc đứng không vững, cơ thể xiêu vẹo, thêm vào quỷ quá lâu chân có chút tê, cô ta không phản ứng kịp nên trượt chân, ngã chúi xuống ao nước nghe đến ầm một tiếng, văng nước tung tóe.
Tiếng động lớn như thế thì dù ẩn thân phù của các cô có lợi hại đến mấy cũng sẽ bị phát hiện.
Quả nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh của người đàn ông bên ấy vang lên.
Anh Lạc ngây người, mãi đến khi người đàn ông quay lưng về phía cô đã ngâm cả người trong nước chỉ còn lại đầu mới quay đầu lại, ngượng ngùng cười hề hề với cô.
Đệch, đúng là cái tên NPC Đinh Xuân Thu này.
Chẳng phải hắn là chưởng môn phái Điểm Trận sao? Tại sao không ở phía trước chào hỏi các môn phái mà lại ở đây?
Hiện giờ là giờ nghỉ trưa.
Vẻ mặt Anh Lạc thật thà đáp:
Cái ao nào rất dồi dào linh khí, trưa hôm nào hắn cũng đến dòng suối này ngâm mình một canh giờ.
Sao cô biết được?
Chúc Dao liếc mắt đánh giá cô ta từ trên xuống dưới:
Thành thật trả lời, rốt cuộc cô nằm bò ở nơi tối tăm mờ mịt này nhìn trộm người ta mấy lần rồi?
Sặc...
Sắc mặt Anh Lạc cứng lại, một hồi mới trả lời:
Ha ha, chuyện này không quan trọng.
Hừm, dáng người k9hông cao bằng sư phụ.
Nước da không trắng bằng sư phụ.
Cơ bắp không rắn chắc bằng sư phụ.
Ai đó?
Chúc Dao vươn tay định kéo cô em Anh Lạc bỏ chạy, lại thấy cô em vừa nãy còn vùng vẫy trong nước nghe thấy giọng hắn liền sợ đến mức đứng bật dậy, cao giọng đáp:
Bọn ta không hề nhìn trộm ngươi tắm.
Chúc Dao:
...
Đinh Xuân Thu:
...
Anh Lạc:
...
Không biết bây giờ giả ngốc không quen cô ta có còn kịp hay không? Một trận cuồng phong nổi lên, ngay lập tức những lưỡi dao gió tấn công về phía hai người.
Trong lòng cô lại cảm thấy cực kỳ buồn bực đến khó chịu, nhìn vẻ mặt vẫn đang ngây ngốc của Anh Lạc, cô tự nhiên nổi giận đùng đùng.
Cái gã Đinh Xuân Thu kia dẫn bọn họ đến tiền điện, chỉ tay về phía nơi ở của Di Thần điện tại nơi tụ họp các đệ tử đến từ các môn phái rồi cáo từ đi mất, không hề nhắc đến việc hai người thất lễ rình mò lúc nãy, dáng vẻ quân tử đứng đắn.
Ánh mắt Anh Lạc vẫn luôn nhìn theo hắn mãi đến khi hắn biến mất, áng hồng trên mặt cũng không tan đi.
hầy!
Hắn thở dài não nề.
Anh Lạc dường như muốn mở lời, nhưng Chúc Dao đã giơ tay ngăn cản, đừng nên xúc động, không được dễ dàng tin lũ đểu cáng này được, hắn muốn gặp lại cô chỉ vì muốn giết cô mà thôi.
Đinh chưởng môn, đúng là một người tốt biết uống nước nhớ nguồn!
Chúc Dao mỉm cười, cô đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ uống nước nhớ nguồn.
Đinh Xuân Thu nhoẻn miệng cười, đương nhiên là hắn không hiểu được hàm ý chế giễu trong câu nói của cô:
Đáng tiếc đã là dĩ vãng, chỉ còn lại bị thương.
Lòng muốn báo đáp nhưng không làm được, bây giờ điều tại hạ có thể làm chỉ là bảo vệ thật tốt pháp khí ân nhân dùng tính mạng để phong ấn Ma tộc mà thôi.
Chúc Dao sững sờ, ngoảnh đầu giao tiếp bằng mắt với Anh Lạc.
Đinh chưởng môn đang nhắc đến một trong năm món pháp khí đó ư?
Anh Lạc tiến lên trước một bước dò hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.